Chương 49: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Yêu Tiền (20)

Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Diệp Vi bị bắt cóc không phải chuyện nhỏ.

Lúc này Mặc Sĩ Tông cũng biết đám người kia ngóc đầu trở lại, trở về báo thù.

Cũng may bọn họ trói sai người rồi, hiện tại Mặc Vũ còn rất tốt, bằng không ông ta cũng không thể tưởng tượng nếu Mặc Vũ cũng giống như Mặc Uyên mấy năm trước, bị bắt cóc, bị ngược đãi đến toàn thân không còn một khối da thịt hoàn hảo, ông ta sẽ làm như thế nào.

Tuy rằng Diệp Vi bị bắt cóc có chút vô tội, nhưng là người đều ích kỷ, người khác chịu tội dù sao cũng tốt hơn con mình chịu tội, hơn nữa ông ta cũng không thể tưởng tượng, nếu bị bắt cóc chính là Mặc Vũ, Dương Linh Hi cùng Mặc Vũ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm sẽ chịu được cái đả kích này sao?

Ông ta không muốn mẹ con bọn họ lại bởi vì ông ta mà chịu tổn thương.

Nhiều nhất……

Nhiều nhất là Diệp Vi thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ chiếu cố người nhà cô, lại bồi thường một số tiền, cũng coi như là một loại bù đắp đi.

Nghe nói bọn bắt cóc bên kia đã có liên lạc, trắng trợn táo bạo muốn cho Mặc Vũ đi đổi người, không chỉ có như thế, còn nhất định phải mang theo năm ngàn vạn, nếu không liền giết Diệp Vi diệt khẩu.

Đây vốn dĩ là không có khả năng!

Đưa tiền có thể, nhưng Mặc Sĩ Tông tuyệt không cho phép con trai mình đi đổi một người phụ nữ không liên quan, ông ta sẽ không để con mình đi mạo hiểm!

Nhưng ông ta không nghĩ tới chính là, bên này ông ta vừa mới cự tuyệt, thư ký liền tới nói: “Tiểu thiếu gia bị Mặc tổng mang đi rồi!”

Bởi vì người phái đi bảo vệ Mặc Vũ không tìm được người, lúc này mới phát hiện Mặc Vũ là bị người của Mặc Uyên mang đi.

“Mặc Uyên?” Mặc Sĩ Tông kinh ngạc một lát, ngay sau đó cả giận nói, “Vì sao nó mang Mặc Vũ đi? Giờ phút quan trọng hiện tại nó còn đang càn quấy cái gì? Bọn họ đi đâu!”

Thư ký bị rống đến cúi đầu, Mặc Uyên đi đâu vậy cậu ta cũng không biết a.

Mặc Sĩ Tông lập tức liền gọi điện thoại qua cho Mặc Uyên, trực tiếp hỏi: “Hai đứa đang ở nơi nào? Đều trở về cho ta! Lập tức quay lại!”

Lúc này Mặc Uyên đã gọi đủ người đến, mặt khác còn có cảnh sát phối hợp giúp đỡ ở nơi tối tăm.

Hắn ta lạnh lùng: “Chúng tôi có việc, sẽ không trở lại.”

“Mày có chuyện gì? Giáo huấn lần trước có phải còn chưa ăn đủ hay không? Bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm mày không biết sao, hay là một chân khác mày cũng không muốn!”

Mặc Uyên kiêng kị nhất chính là người khác nói đến chân hắn ta, lúc này bị Mặc Sĩ Tông nhắc tới, một tay hắn ta tay bóp thật mạnh vào đầu gối, thoạt nhìn cả người càng thêm âm trầm khó lường: “Ông đang lo lắng chân của tôi, hay là đang lo lắng con trai ngoan vừa mới tìm được về của ông?”

Mặc Vũ bị điểm danh nhìn nhìn Mặc Uyên.

Mặc Sĩ Tông xoa cái trán, đau đầu nói: “Hai đứa đều là con ta, ta đương nhiên đều lo lắng, nhưng mà lúc này bọn họ muốn bắt chính là Mặc Vũ, hiện tại Mặc Vũ rất nguy hiểm, con lập tức đưa nó về nhà chính, lúc này nó không thích hợp chạy loạn ở bên ngoài.”

Mặc Uyên nói: “Ông cũng biết bọn họ muốn bắt chính là Mặc Vũ, nếu Mặc Vũ không xuất hiện, Diệp Vi nhất định phải chết.”

“Cho nên? Lời này của mày là có ý gì, mày muốn làm gì? Mày là muốn muốn bắt em trai của mày đi đổi một con đàn bà chỉ yêu tiền của mày sao?” Cái suy đoán này khiến Mặc Sĩ Tông giận không thể nén lại, ông ta tức muốn hộc máu đi loạn trong nhà, bởi vì ông ta biết Mặc Uyên rất bướng bỉnh và điên cuồng, chỉ cần hắn ta muốn, hắn ta liền nhất định sẽ làm, huống chi Mặc Uyên thật sự thích Mặc Vũ sao? Có lẽ hắn ta thật sự hận Mặc Vũ không thể biến mất……

“Mặc Uyên, tao lệnh cho mày, mày lập tức trở về cho tao! Tao sẽ tận lực bảo vệ Diệp Vi, cho dù cô ta xảy ra chuyện, tao cũng sẽ bảo đảm người nhà cô ta áo cơm không lo! Nhưng Mặc Vũ không được, nếu là Mặc Vũ xuất hiện ở trước mặt những người đó, nó nhất định phải chết!”

Mặc Uyên nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo: “Đây là tội Mặc Vũ nên chịu, không có đạo lý gì để một người phụ nữ ngăn cản tai họa cho hắn. Lại nói những việc này mấy năm trước tôi từng chịu qua rồi, yên tâm, không đáng sợ như vậy đâu.”

Nói xong, hắn ta tắt điện thoại.

“Mặc Uyên, Mặc Uyên!” Điện thoại bị tắt đi, Mặc Sĩ Tông lại gọi qua mấy lần, đáng tiếc Mặc Uyên đã tắt máy, ông ta lại gọi nhưng không gọi được, ông ta tức giận đến mức thiếu chút nữa quăng di động, lại gọi điện thoại qua cho Mặc Vũ.

“Mặc Vũ, con lập tức trở về cho ta! Con không nghĩ cho ta, con cũng phải nghĩ đến mẹ con, nếu là con xảy ra chuyện gì, mẹ con chịu được sao?”

Lúc này Mặc Vũ đã rõ ràng nguyên nhân hậu quả, tự nhiên biết Diệp Vi là bởi vì hắn mới bị bắt cóc, hắn không thể ngồi yên không nhìn đến, nói: “Mặc Uyên nói đúng, Diệp Vi là vô tội, nếu cô ấy bởi vì con mà xảy ra chuyện gì, cả đời con cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”

Tuy rằng hắn cũng sợ chết, lo lắng mẹ hắn sẽ thương tâm khổ sở, nhưng đồng dạng, hắn không muốn Diệp Vi bởi vì hắn mà chịu tổn thương gì, hắn đã rất có lỗi với cô, nếu Diệp Vi thật sự vì hắn mà chết…… Không được, hắn không thể nhìn chuyện như vậy xảy ra.

Nói xong, hắn cũng đem điện thoại tắt đi, thiếu chút nữa khiến Mặc Sĩ Tông tức giận đến não tụ máu bầm!

“Hai cái nghịch tử này!”

“Đi, đem Mặc Uyên cùng Mặc Vũ đều mang về đây cho tôi! Hai người bọn họ ai cũng không được đi!”

……

Người đàn ông ẩn núp ở thành phố C đã lâu, vốn dĩ là muốn tìm cơ hội xuống tay với Mặc Uyên và Mặc Sĩ Tông, chỉ là từng có giáo huấn lần trước, bên người hai cha con tham sống sợ chết này luôn là không thể thiếu bảo vệ che chở, hắn ta vẫn luôn không tìm được cơ hội. Cho đến khi Mặc Vũ xuất hiện, rốt cuộc cũng thừa dịp cho hắn ta một cơ hội.

Thì ra Mặc Sĩ Tông còn có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, hơn nữa ông ta đối với đứa con riêng này vô cùng thích và coi trọng, còn muốn xa hơn Mặc Uyên.

Kể từ đó, Mặc Vũ liền thành mục tiêu mới của hắn ta.

Đối phó với Mặc Vũ đơn giản hơn nhiều so với đối phó Mặc Uyên cùng Mặc Sĩ Tông, tuy rằng Mặc Sĩ Tông cũng phái người bảo vệ Mặc Vũ, nhưng là không trắng trợn táo bạo giống như Mặc Uyên vậy, đối phương chỉ ở nơi tối tăm bảo vệ, mà chỗ ở của Mặc Vũ cũng giống như người dân bình thường, không giống như hai cha con Mặc Sĩ Tông và Mặc Uyên, ngay cả chỗ ở cũng được bảo vệ đến không chút kẽ hở.

Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng sẽ bắt lầm Diệp Vi về.

Vốn dĩ hắn ta còn rất tức giận, Mặc Uyên ích kỷ, không có khả năng vì một người phụ nữ mà mạo hiểm, Mặc Vũ lại có niềm vui mới, tất nhiên sẽ không vì người khác mà trải qua nguy hiểm, hắn ta mang Diệp Vi theo chính là một trói buộc, chỉ là đã rút dây động rừng, hắn ta cũng chỉ có thể thử một lần, nếu là không được, trực tiếp giết cho hả giận, lại tính toán việc khác.

Nhưng hắn ta không nghĩ tới chính là, sau khi hắn ta gọi điện thoại qua đó, Mặc Uyên vậy mà đồng ý mang theo Mặc Vũ cùng đi tìm hắn ta?

“Lão đại, Mặc Uyên vậy mà thật sự dám đến, hắn ta không sợ chết sao?”

“Mày cho rằng hắn ta thật sự có lòng như vậy? Tao thấy hắn ta là muốn mượn tay của tao giết Mặc Vũ, vì hắn ta mà diệt trừ mối nguy hại! Muốn lợi dụng tao, đây cũng phải xem hắn ta có cái mạng đó hay không.”

Hắn ta quay đầu nhìn về phía Diệp Vi.

Hắn ta biết Diệp Vi, làm bạn gái Mặc Vũ, lại bị Mặc Uyên dùng thủ đoạn đoạt đi, cuối cùng lại bị Mặc Uyên vứt bỏ, cô lại muốn quay đầu, muốn trở lại bên cạnh Mặc Vũ, Mặc Vũ lại có niềm vui khác.

―― Là một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, rất tiếc là không có đầu óc lại tham tài.

Chỉ là không ngờ tới di nguyện còn rất vĩ đại?

Đương nhiên, hắn ta cũng không có dễ dàng bị cô lừa, “Không cần nghĩ kéo dài thời gian, cô cho rằng Mặc Uyên với Mặc Vũ thật sự có thể cứu cô? Chỉ sợ di nguyện này của cô cũng chỉ có thể là di nguyện.”

Thoạt nhìn Diệp Vi càng sợ hãi hơn, thật cẩn thận nói: “…… Cái di nguyện này không được, tôi có thể đổi một cái di nguyện khác không?”

Người đàn ông: “……?”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy cô giống như một chút cũng không sợ tôi?”

Diệp Vi rất nhanh co lại thành một vòng, vội vàng giải thích nói: “Sợ! Tôi không có không sợ anh, anh thấy tôi vẫn luôn đang run, cũng chưa từng dừng lại, nhưng tôi cũng sợ chết a, tôi chỉ là muốn trước khi chết tranh thủ giúp bản thân một chút, hy vọng không cần lưu lại quá nhiều tiếc nuối, cuộc sống trên đời mấy chục năm, như bóng chim qua khe cửa, cuộc đời ngắn ngủi này của tôi còn lưu lại nuối tiếc cũng không khỏi……”

“Được rồi.” Người đàn ông bị chọc cười, có lẽ hắn ta là lần đầu tiên gặp được người phụ nữ thú vị như Diệp Vi vậy, bỏ ra chút thời gian chơi đùa với cô một chút cũng không phải không thể, “Được rồi, cô nói, cô muốn sửa cái di nguyện gì, nhưng đừng nghĩ tôi sẽ thả cô, tôi hao hết tâm tư trói cô tới đây, sẽ không làm mua bán lỗ vốn.”

Người sao, ai lại không muốn sống? Hắn ta thấy, Diệp Vi nói nhiều như vậy, còn không phải là muốn vì tranh thủ cho bản thân một cơ hội sống sao? Cái gọi là di nguyện kia, chỉ sợ cũng là vì dời sự chú ý của hắn ta đi.

Hắn ta không ngại bồi cô chơi một chút.

Diệp Vi nói: “Tôi hiểu rõ, tôi cũng không quá đáng cầu anh thả tôi.”

Người đàn ông nhún nhún vai, dù bận thưởng thức súng vẫn ung dung nhìn cô.

Diệp Vi thở dài, giọng điệu rất là tiếc nuối: “Tôi biết, đời này của tôi chỉ sợ đã không có cơ hội khiến Mặc Uyên và Mặc Vũ vì tôi mà vỡ đầu chảy máu, sống không bằng chết.”

Người đàn ông: “ Ừm, sau đó?”

Diệp Vi: “Như vậy tôi có thể bỏ qua mà cầu tiếp, tôi muốn, tôi muốn được chết xinh đẹp một chút, có thể chứ?”

Người đàn ông: “???”

Sắc mặt người đàn ông dù bận vẫn ung dung(*) biến đổi, nhướng mày, hắn ta móc móc lỗ tai, hoài nghi bản thân bị ảo giác?

(*) Dù bận vẫn ung dung: Tuy vô cùng bận rộn, vẫn biết cách sắp đặt mà ung dung thực hiện.

Được chết xinh đẹp một chút, đây là cái gì di nguyện gì đây?

Ngay cả hai tên canh giữ ở cửa cũng nhịn không được duỗi dài cổ ra xem, có lẽ cảm thấy Diệp Vi là bị bọn họ dọa cho điên rồi.

Người đàn ông nói: “Được chết xinh đẹp một chút,? Đây là di nguyện mới của cô?”

Diệp Vi gật gật đầu, chờ mong nhìn hắn: “Đúng vậy, tôi muốn được chết xinh đẹp một chút,.”

Người đàn ông khó được có chút há hốc mồm, tức giận nói: “Đây là cái di nguyện chó má gì, cô có phải đang chơi tôi hay không?”

“Không có không có không có! Tôi tuyệt đối không có ý chơi anh, anh hiểu lầm tôi rồi.” Diệp Vi vội vàng giải thích nói, “Tôi chỉ là nghĩ, tôi lập tức sẽ chết, muốn cho hai anh em Mặc Vũ và Mặc Uyên vì tôi sống không bằng chết là không có khả năng, nhưng tôi có thể dựa vào vẻ đẹp tuyệt vời bên ngoài của tôi, trở thành tuyệt thế mỹ nhân chết bọn họ cũng không chiếm được!”

…… Trở thành tuyệt thế mỹ nhân chết cũng không chiếm được???

“Phốc ―― khụ khụ khụ khụ khụ!” Người đàn ông bất ngờ, trực tiếp bị nước miếng sặc đến ho khan, nước mắt cũng muốn rơi xuống.

Hắn ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Vi.

Ngay cả ngoài cửa cũng truyền đến tiếng cười kinh thiên động địa của mấy người đàn ông, còn có người liều lĩnh ló đầu ra, nói: “Lão đại, nếu không anh liền thành toàn cho cô ta đi?”

“Cút!” Người đàn ông được xưng là lão đại hét một tiếng rống to đáp lại, người bên ngoài không dám lắm miệng, Diệp Vi cũng rụt rụt cổ, sợ hãi nhìn hắn ta.

Lão đại cười, bởi vì bộ dáng quá mức tàn nhẫn nên khuôn mặt có chút dữ tợn: “Di nguyện này của cô rất không tồi, tôi có thể suy xét một chút, nhưng mà ngược lại tôi rất muốn biết, Mặc Uyên và Mặc Vũ đắc tội cô như thế nào, khiến cô đã chết cũng không muốn buông tha bọn họ?”

Thật ra là hắn ta hiểu rõ, hắn ta từng điều tra, biết Diệp Vi đã biết chuyện Mặc Uyên lợi dụng lừa gạt cô. Cũng biết Mặc Vũ yêu người phụ nữ khác khiến cô tức giận không thôi.

Diệp Vi nói: “Bọn họ một người phản bội tôi, một người lợi dụng tôi, tôi lại không phải thánh mẫu, ghét nhất chính là bị lừa gạt bị lợi dụng, khẳng định không muốn cho bọn họ sống tốt, nhưng mà tôi nói với anh những chuyện đó anh cũng không hiểu.”

Người đàn ông nghĩ nghĩ, nói: “Vậy nếu tôi cho cô một cơ hội tốt báo thù tốt hơn, cô cảm thấy thế nào?”

Diệp Vi không rõ nguyên nhân nhìn hắn ta, có chút chờ mong nói: “Cái cơ hội gì? Anh chuẩn bị buông tha tôi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hắn ta đột nhiên lấy súng chỉ vào giữa trán Diệp Vi, “Tôi cho cô một cơ hội, để cho cô đích thân giết Mặc Uyên cùng Mặc Vũ!” Hắn ta thấy Diệp Vi bị dọa đến nói không ra lời, dụ dỗ nói, “Cô nghĩ đi, thà rằng cô chết, không bằng bọn họ cũng chết, chẳng lẽ cô bằng lòng chết đi một cách vô duyên vô cớ như vậy sao, cô nếu hận bọn họ, như vậy cho dù chết, cũng nên kéo bọn họ bồi cô cùng nhau xuống địa ngục!”

Diệp Vi nhìn hắn ta, lại nhìn thứ trong tay hắn ta đưa qua, điên cuồng lắc đầu: “Tuy rằng tôi có thù oán với hai anh em Mặc Uyên và Mặc Vũ, nhưng tôi không nghĩ tới muốn giết bọn họ, khiến cho bọn họ sống không bằng chết là được rồi……”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Cách nhìn của đàn bà! Chân chính báo thù cũng không phải là không đau không ngứa giống như cô vậy, vô tình nhất là đàn ông, người đẹp trên đời hàng ngàn vạn, cô cho rằng bọn họ có thể nhớ cô bao lâu?”

Diệp Vi nói: “Nhưng người đẹp giống như tôi không nhiều lắm a, tôi so với những minh tinh kia còn có xinh đẹp hơn đó.”

……??? Người phụ nữ tự tin như vậy hắn ta cũng là lần đầu tiên thấy, tự tin quá mức, liền biến thành dốt nát vụng về, khó trách bị hai tên đàn ông chơi đến xoay vòng vòng.

Người đàn ông đứng lên, từ sau lưng lấy ra một con dao, trực tiếp tháo dây thừng đang buộc chặt Diệp Vi ra: “Tôi liền giúp cô gọi Mặc Vũ và Mặc Uyên tới, nếu bọn họ thật sự là đàn ông, khẳng định sẽ đến cứu cô, đến lúc đó, cô liền nhân cơ hội lấy súng bắn chết bọn họ! Đây mới là chân chính báo thù, hiểu không.”

Diệp Vi run run rẩy rẩy: “Không, tôi không dám……”

“Cô không dám, hiện tại tôi liền giết cô.”

“……”

Cuối cùng Diệp Vi từ con tin biến thành đồng lõa.

Cô ngồi ở một bên, một tay đè miệng vết thương trên cánh tay, lúc này cô rất chật vật, vốn dĩ váy dài trắng bồng bềnh giờ phút này trở nên bẩn như vậy, không phải bùn đất thì là máu, tóc rối loạn, trên mặt cũng xám xịt.

“Cái kia, tôi có thể rửa mặt một cái không?”

Người đàn ông nâng nâng mí mắt: “Không thể.”

Diệp Vi: “Không có khuôn mặt đẹp tôi liền không thể gạt người a, bọn họ ghét bỏ tôi thì làm sao bây giờ……”

Người đàn ông: “……”

Người đàn ông: “Nông cạn, cô biết phụ nữ quan trọng nhất chính là cái gì không?”

Diệp Vi khiêm tốt: “Xin chỉ giáo!”

“Là đầu óc!” Cũng bị bắt cóc rồi còn muốn xinh đẹp sạch sẽ, là người đều có thể nhìn ra không thích hợp!

“Lão đại nói đúng, nhưng cái này tôi cũng có!”

“……”

Vị đồng nghiệp này quả nhiên có cách nghĩ rất khác biệt mà.