Chương 13: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (13)

Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Diệp Vi một đường bị Thịnh Chí Minh kéo l ên tầng hai, tức khắc làm một đống quần chúng ăn dưa sợ ngây người, nhỏ giọng sôi nổi nghị luận.

“Không phải đâu, Thịnh thiếu đây là có ý gì?”

“Hình như là Thịnh thiếu tự mình xuống dưới lầu đem Diệp Vi bắt lên đây……”

“Thật sự? Diệp Vi lại làm gì? Thế nhưng chọc Thịnh thiếu giận đến tím mặt!”

“Làm sao Diệp Vi không thể thông minh một chút, chọc giận Thịnh thiếu có quả ngon gì để ăn? Hiện tại nhìn cô ta thảm tới bộ dáng gì, còn không phải do đầu óc không dài sao?”

“Cũng không nhất định a, Thịnh thiếu tự mình đi tìm Diệp Vi, không chắc Diệp Vi muốn một lần nữa khôi phục sủng ái đó?”

“Đầu óc của cô đâu? Các người nhìn xem sắc mặt của Thịnh thiếu kìa!”

“Thật khó coi a! Diệp Vi thảm!”

Sắc mặt Thịnh Chí Minh thật sự khó coi, hắn cũng không rõ bản thân vì cái gì sẽ đi xuống lầu tìm Diệp Vi, càng không rõ bản thân nhất thời xúc động vì cái gì mà đem cô mang theo đi lên đây.

Chỉ là thời điểm đang nhìn thấy Diệp Vi bị người khác chỉ vào mũi để mắng, trong lòng hắn đột nhiên bốc lên một cỗ lửa giận không tên, chờ đến khi hắn phản ứng lại, đã đứng ở trước mặt Diệp Vi.

Chính hắn cũng chấn kinh rồi, hắn đây là đang làm gì?

Diệp Vi cũng kỳ quái đây, lúc này Thịnh Chí Minh nên cùng nữ chủ thân thiết nóng bỏng, không có nhiều thời gian rảnh rỗi chú ý tới một nữ phụ ác độc như cô, mặc cô tự thân tự diệt mới đúng, làm sao đột nhiên tới bắt cô?

Sẽ không phải thật sự muốn cô đứng ở trước mặt Vương Nhược Nghiên xin lỗi đi? Biểu hiện công việc của cô xuất sắc vậy sao??

Xem ra đánh giá sự ưu tú không có vấn đề.

Một khi đã như vậy, chưa hoàn thành công việc hiện tại mới là trọng điểm chú ý của Diệp Vi: “Thịnh thiếu, ngài tìm tôi có chuyện gì? Chuyện gì chúng ta cũng phải từ từ.”

Thịnh Chí Minh: “……” Nhưng hắn không có lời gì để nói.

Đúng vậy, hắn tìm Diệp Vi có chuyện gì? Hắn vốn không có việc gì tìm Diệp Vi!

Nghĩ như vậy, Thịnh Chí Minh càng thêm bực bội, thoạt nhìn sắc mặt càng thêm không tốt.

Khí thế người đàn ông vốn rất cường đại, hiện giờ một bộ dáng khuôn mặt lạnh lùng càng làm cho người khác né xa ba mét, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Diệp Vi, lạnh lẽo, phảng phất như đang nhìn một động vật nhỏ bé cũng dám chọc hắn phiền lòng, hắn tùy ý cũng có thể một tát đánh chết cô.

Triệu Bằng không dấu vết hướng sang bên cạnh lùi lại mấy bước, để tránh bị lửa giận Thịnh thiếu lan đến, trong lòng yên lặng đốt cây nến cho Diệp Vi, đắc tội ai không đắc, lại muốn đắc tội Thịnh đại thiếu, hiện tại vô cùng thảm đi chậc chậc chậc.

Diệp Vi bị nhìn như vậy trong lòng cũng có chút run rẩy, còn thật sốt ruột, có đôi khi năng lực công tác quá cường cũng không phải chuyện tốt gì.

“Thịnh thiếu, ngài là bề trên ắt sẽ có rộng lượng, lúc này tạm tha tôi đi! Về sau tôi bảo đảm sẽ cách Tiểu Vương rất xa, nếu là có địa phương cô ấy xuất hiện, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bóng dáng của tôi nữa. Tôi thề, nếu tương lai có vi phạm lời thề này, thiên lôi đánh xuống làm cho tôi chết không được tử tế!” Diệp Vi một bên nói một bên thử bẻ tay Thịnh Chí Minh ra, đáng tiếc hắn không chỉ không có buông ta, ngược lại càng nắm càng chặt, sắc mặt cũng càng thêm khó coi thêm, “Thịnh thiếu, ngài hãy bỏ qua cho tôi lần này, để cho tôi đi thôi!”

Thịnh Chí Minh: “……”:)

Hắn lười liếc mắt nhìn Diệp Vi nhiều hơn một cái, lôi kéo cô một đường đi lên phía trước, Diệp Vi bị kéo chỉ có thể đuổi kịp, trong lòng vô cùng sốt ruột a, chỉ có thể cầu nguyện Tô Thần các cô ấy có thể chờ cô một chút, thẳng đến khi Thịnh Chí Minh đột nhiên đứng yên, cô ở phía sau va vào tấm lưng cứng rắn của hắn, vô cùng cứng rắn, đâm cho cái mũi của cô sinh đau.

Diệp Vi: “……”

Cô xoa xoa cái mũi, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói kinh ngạc của Vương Nhược Nghiên: “Diệp Vi? Chí Minh, anh với Diệp Vi…… Hai người?”

Diệp Vi ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy giờ phút này Vương Nhược Nghiên đang kinh ngạc nhìn bọn họ, mà đứng bên cạnh Vương Nhược Nghiên còn có Chu Gia một thân nho nhã.

Vương Nhược Nghiên vẻ mặt kinh ngạc, sương mù mênh mông trong ánh mắt mang theo một chút bi thương, ngược lại Chu Gia lại là một vẻ mặt hiểu rõ: “Thì ra Thịnh thiếu đi tìm hồng nhan tri kỷ, Nhược Nghiên, em không cần lo lắng.”

Vương Nhược Nghiên gật gật đầu, đối với Chu Gia miễn cưỡng cười cười.

Thịnh Chí Minh cười lạnh nói: “Chuyện của tôi không nhọc để Chu ảnh đế phải lo lắng.”

Chu Gia: “Tôi cũng không muốn quan tâm chuyện của ngài, chỉ là ảnh hưởng đến Nhược Nghiên, tôi không thể không quan tâm. Rốt cuộc có người, lúc trước làm tổn thương người khác.”

Bị điểm danh Diệp Vi: “……”

Diệp Vi cẩn thận nhìn nhìn Chu Gia, nhu nhu nhược nhược hướng sang bên người Thịnh Chí Minh.

Vương Nhược Nghiên vừa thấy bộ dáng này của Diệp Vi, mà Thịnh Chí Minh thế nhưng không đẩy Diệp Vi ra, sắc mặt càng không tốt, cô ta cười khan nói: “Chu lão sư, không có quan hệ với em, ăn cơm đi. Đây là việc riêng của Thịnh thiếu, không có quan hệ với chúng ta.”

Chu Gia thấy vậy đương nhiên vui mừng, hừ lạnh một tiếng, che chở Vương Nhược Nghiên ngồi xuống.

Mắt Diệp Vi nhìn Thịnh Chí Minh, gương mặt Thịnh Chí Minh vẫn âm trầm như cũ, giống như người ta thiếu hắn 258 vạn, cuối cùng cũng hiểu được chuyện này là như thế nào.

Đã nói Thịnh Chí Minh như thế nào sẽ ở ngay lúc này tới tìm cô, thì là bị Chu Gia kích thích, cho nên mới tìm cô tới tăng ca!

Thịnh Chí Minh bị Diệp Vi nhìn đến không thể hiểu được, hắn vung tay, trực tiếp đem Diệp Vi ấn xuống vị trí hắn đã ngồi lúc trước, lại cảm thấy như vậy có chút kỳ quái, lại kêu Triệu Bằng đi lấy thêm chén đũa tới đây.

Triệu Bằng: “…… A??”

Mày Thịnh Chí Minh nhăn lại, Triệu Bằng cả kinh, lập tức đi, thời điểm ra khỏi phòng lại không thấy ít người duỗi dài cái cổ nhìn vào bên trong, khe khẽ nói nhỏ, sôi nổi suy đoán.

Đừng nói, cử động của Thịnh Chí Minh làm tất cả mọi người ở đây cũng sợ ngây người, một bàn của bọn họ có tất cả hai mươi người, tất cả đều là đạo diễn phó đạo diễn nhân viên sản xuất với mấy diễn viên chủ yếu của《 hậu cung 》, lúc này cô nhìn xem tôi nhìn xem một chút, cũng có chút không đoán được Thịnh đại thiếu là có ý gì? Đặc biệt là Vương Nhược Nghiên, cười càng thêm miễn cưỡng, nhìn một chút cô ta ngồi ở bên tay trái Diệp Vi, Diệp Vi ngồi thật vững vàng, còn cười với cô ta: “Tiểu Vương, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp lại rồi.”

Vương Nhược Nghiên kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười một chút, không nói gì.

Diệp Vi cũng không thèm để ý, còn không phải là tăng ca thêm sao, cái này không khó, tốc chiến tốc thắng thì được rồi.

Bất quá trước đó đến đem bên kia công tác ổn định một chút, Diệp Vi lấy ra di động, mở diễn đàn Wechat《 thiếu gia ác ma yêu tôi ra》, tìm được Tô Thần, thêm bạn tốt.

Ở bên kia Tô Thần đang ở sinh khí, ả ngồi ở chỗ đó, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ kém không đem cái bàn lật lên!

“Tô Thần tỷ, thuốc này……”

“Người cũng đi rồi còn thuốc cái gì? Thật tiện nghi cho cô ta! Cũng không biết Thịnh thiếu xảy ra chuyện gì, thế nhưng lúc này lại tới tìm tiện nhân Diệp Vi kia, chỉ thiếu một bước nữa!”

“Đúng vậy, em nhìn biểu hiện kia của Thịnh thiếu, không giống như là bộ dáng ghét bỏ Diệp Vi?”

“Em câm miệng, không phải ghét bỏ thì là cái gì? Nếu không phải hắn ghét bỏ Diệp Vi, Diệp Vi sao có kết cục hôm nay?”

Người con gái bị ả rống đến ấp úng ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì.

Nơi này Tô Thần đang điều chỉnh tâm tình, lại thấy Diệp Vi gửi lời mời xin bạn tốt tới, Tô Thần kinh ngạc một lát, ấn thông qua, ả thật sự tò mò Diệp Vi muốn làm cái gì.

Ai ngờ mới vừa thông qua, tin tức bên kia liên tiếp gửi lại đây.

Diệp Vi: Tô Thần, tôi là Diệp Vi.

Diệp Vi: Cô còn chưa đi đúng không? Cô đừng đi a, chờ tôi một chút, tôi ở chỗ này sắp xong rồi, lập tức sẽ đi xuống dưới.

Diệp Vi: Cô tuyệt đối đừng đi, nhất định phải chờ tôi!

Diệp Vi: Tôi nhất định sẽ trở về! Tin tưởng tôi!

(Editor:........)

Tô Thần cũng trợn tròn mắt, chuyện gì xảy ra với Diệp Vi thế này? Đầu óc của cô ta hỏng rồi có phải hay không?

Tô Thần trả lời: A, cô đang ra oai với tôi sao? Đừng tưởng rằng vừa rồi Thịnh thiếu giúp cô cô liền ghê gớm, đừng quên những việc cô đã làm lúc trước! Chẳng lẽ cô cho rằng Thịnh thiếu sẽ muốn cô một lần nữa? Cô đừng có mà nằm mơ!

Diệp Vi ngược lại không muốn tán gẫu Thịnh đại thiếu gì với ả ta: Nói những cái này làm gì, đợi tôi rồi tôi nói cho cô nghe được không?

Tô Thần cũng tức giận cười cười, ả ta cũng chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy: Cô muốn tôi chờ tôi sẽ chờ? Dựa vào cái gì?

Diệp Vi: Bởi vì hiện tại với tôi mà nói, cô chờ tôi là chuyện quan trọng nhất.

Diệp Vi: Chờ tôi, được không?

Diệp Vi:??

Diệp Vi: Tô Thần, cô hãy chờ tôi một chút có được không?

Diệp Vi: Tô Thần, chờ tôi một chút, được không?

Tô Thần cũng kinh ngạc: “……?!!”

“……? Tô Thần tỷ, Diệp Vi đây là có ý gì? Cô ta có phải đang muốn ra oai với chúng ta hay không?”

“…… Em hỏi chị chị đi hỏi ai đây?” Tô Thần sắc mặt hết đỏ lại trắng, trắng lại hồng, “Đúng là bệnh tâm thần!”

Ả ta tức giận đến di động cũng không muốn nhìn.

Diệp Vi đợi nửa ngày cũng không thấy tin nhắn gửi lại, thật sự có chút bối rối, lại sợ Tô Thần đi rồi, Tô Thần không hạ thuốc cho cô, cô đi chỗ nào nhảy lầu kết thúc công việc a?

Tô Thần sẽ không phải đi thật rồi chứ?

Tô Thần đi rồi thì cô phải làm sao bây giờ a?

“Cô chờ tôi là chuyện quan trọng nhất?”

“Chờ tôi, được không?”

Diệp Vi ngẩng đầu, thấy Thịnh Chí Minh ngồi ở bên cạnh cô, mặt vô biểu tình nhìn cô, sâu kín: “Cô chờ tôi là chuyện quan trọng nhất?”

“Chờ tôi một chút, được không?”

Diệp Vi: “???”