Chương 50: Nhiều ba

Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Từ ngoại ô thành phố về tới nội thành đã là hơn mười một giờ đêm, dọc đường Liễu Sùng không hỏi nó cái gì, đến nơi Hoàng Thừa thấy sắc mặt Liễu Sùng không tốt, không nói hai lời chủ động lấy xe từ cốp xe ra đẩy về phía trước.

Liễu Sùng cũng không để ý nó, để cho nó làm.

Anh đi phía sau nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai mới nhe răng sờ chỗ bắp đùi, chỗ này có hơi nhói nhói, lần đầu đạp xe đi xa như vậy, còn rung lắc trên con đường gồ ghề nữa, hy vọng đừng làm ảnh hưởng đến ‘khả năng làm việc’ của anh.

Tới cửa nhà, chưa kịp lấy chìa khóa thì cửa đã mở ra.

Bên trong là Trình Ương ôm Màn Thầu đang bú sữa, thấy mặt Hoàng Thừa đỏ bừng không khỏi cau mày. Chưa kịp nói gì, Hoàng Thầu liền thả bình sữa ra, cặp sáng sáng rực nhìn về phía Liễu Sùng và Hoàng Thừa, nhưng mà lại ngọng nghịu bập bẹ kêu với Hoàng Thừa: “Hầu, Hầu Nhi——”

Trình Ương buồn cười nhếch miệng đưa tay lau sữa tràn ra, để cho Liễu Sùng tới ôm Màn Thầu, sau đó đi tìm đồ tới băng bó cho Hoàng Thừa.

Hoàng Thừa nhất thời có chút cảm động, nhìn Màn thầu suýt nữa rơi lệ, nó nhẹ nhàng đáp lại, tiến lên nắm lấy bàn tay mềm mại của Màn Thầu, sau đó cúi người đứng sang một bên thay giày, trong lòng dâng lên cảm giác may mắn khi lựa chọn về nhà cùng với Liễu Sùng.

Mấy anh em băng đảng kia còn không vui bằng Màn Thầu!

Liễu Sùng giống như bất mãn chậc một tiếng, cũng không thèm nhìn đá rơi giày da dưới chân, xỏ dép trong nhà liền duỗi tay ôm lấy Màn Thầu vào lòng, khẽ chép miệng chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Con trai à, cha không quan trọng bằng Hầu Nhi hả con? Sao lại kêu hắn trước mà không kêu cha?”

Màn thầu ôm bình sữa vui vẻ a a hai tiếng, mặt đầy vẻ lưu luyến dụi đầu vào lòng Liễu Sùng, co lại thành một cục nhỏ tiếp tục ôm bình sữa mút. Trong lòng Liễu Sùng dễ chịu đi nhiều, hừ hừ ôm Màn Thầu vào phòng khách.

Hoàng Thừa nghe Liễu Sùng nói vậy, mới phát hiện là đúng như vậy thật, nhất thời đắc ý ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo.

Trình Ương tìm băng gạc, cồn i-ốt và bông băng đưa cho Hoàng Thừa. Hoàng Thừa nghiêm túc nói cảm ơn, xử lý mấy chỗ trầy trên mặt, xong bắt đầu nhìn Màn Thầu bú sữa.

Mấy người ngồi trong phòng khách một lát, Trình Ương cũng không hỏi chuyện riêng của Hoàng Thừa, Liễu Sùng định ngủ ngon một giấc rồi mai từ từ vặn hỏi sau. Anh tuyên bố ngày mai không cần đi bán xong liền thúc giục Hoàng Thừa quay về ngủ.

Trong phòng khách ấm áp đang bật lò sưởi chỉ còn lại Liễu Sùng và Trình Ương. Liễu Sùng bế Màn Thầu đi tới ngồi cùng ghế sofa với Trình Ương, dựa đầu vào vai cậu, khẽ thở dài có chút mệt mỏi, thuận tiện nâng đỡ bình sữa cho Màn Thầu, nhìn con uống.

Trình Ương khẽ động cho anh dựa vào, nhẹ giọng hỏi: “Anh tìm được cậu ấy ở đâu vậy, mặt nó bị làm sao vậy, đánh nhau với người ta à?”

Vừa nhắc đến cái này thì Liễu Sùng lại cảm thấy bắp chân của mình bắt đầu đau, anh hừ một tiếng, nói: “Đạp xe đuổi theo mà cũng không đuổi kịp, ranh này còn đón xe đến ngoại thành phía Bắc theo người khác đi đánh hội đồng. Em nói xem có phải không đi tìm chết là không chịu được mà.”

Trình Ương cau mày, không nói hai lời đón Màn thầu bú sữa hơi thiu thiu ngủ, đặt bình sữa lên bàn nói: “Ngoại thành phía Bắc xa như vậy, sao anh không đón xe đuổi theo. Chân anh có mỏi không, để em xoa bóp cho?”

“Ở đây không tiện xoa.” Liễu Sùng có chút không đứng đắn ngẩng đầu hôn lên tai Trình Ương, thấp giọng nói: “Về phòng rồi từ từ xoa.”

Trình Ương đương nhiên nghe được lời này có ý tứ gì, dù sao ở với nhau lâu như vậy. Cậu hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng, xoay người rời đi: “Chuyện kia xử lý như thế nào rồi? Liệu còn người tới gây rắc rối cho nó không?”

Liễu Sùng thờ ơ nói: “Dám đến thử đi, vừa hay trút giận cho Hoàng Nhi.”

Trình Ương không hiểu sao cực kỳ thích dáng vẻ quá tự tin khoe khoang này của anh, cậu khẽ cười đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nói: “Đúng rồi, nếu Hoàng Nhi thích Màn Thầu như vậy thì để Màn Thầu nhận em ấy làm cha nuôi đi. Anh thấy sao?”

“Hửm?” Liễu Sùng ngẩn người, sau đó nói: “Chuyện bé con em làm chủ là được rồi, anh không có ý kiến.”

“Vậy ngày mai nói với em ấy nha?”

“Cũng được, cơ mà không gấp, ngày mai tìm nó nói sau.” Liễu Sùng vừa nói thấy Màn Thầu đã ngủ, liền hôn lên trán Trình Ương rồi bảo: “Nên cho con dứt sữa đi em, nửa đêm đòi bú sữa quá phiền phức. Anh đi ủ ấm giường trước, chờ con ngủ say thì em nhớ đi ngủ sớm nhé, đã khuya lắm rồi.”

Trình Ương ừ một tiếng, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười.

Ngày hôm sau không cần đi làm, hiếm khi có một ngày được ngủ thẳng một giấc, nhưng Liễu Sùng vẫn dậy rất sớm, ôm Màn Thầu ra ngoài phục vụ xong tìm địu cõng con ra chợ mua vỏ hoành thánh và nhân thịt, chờ về nhà gói hoành thánh cho Trình Ương ăn.

Trên TV đang chiếu bộ phim chống Nhật, bọn họ vừa xem vừa ăn hoành thánh. Sau khi ăn xong, Hoàng Thừa tự giác dọn dẹp bát đĩa và đũa. Nó vừa rửa bát xong quay ra thì thấy TV đã tắt, Liễu Sùng và Trình Ương đang ngồi bên lò sưởi vẫy nó, ra hiệu ngồi đối diện: “Nói đi, em tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”

Hoàng Thừa mím môi, cũng không giấu giếm gì, thành thật khai báo nói: “Chỉ là địa bàn của bọn Nhị Mao bị người ta chiếm đoạt, lại không đối phó được nên bảo em đi hỗ trợ thôi.”

“Có chí khí đấy, đứng ở giữa làm trạm hoà bình để cho người ta đánh à?” Liễu Sùng lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao không nói trước với anh, sợ anh can em?”

Hoàng Thừa không nói câu nào.

Liễu Sùng nói tiếp: “Mặc dù anh em không có lăn lộn trong giới giang hồ, nhưng tranh giành địa bàn với anh cũng chỉ là chuyện cỏn con thôi. Chỉ cần em muốn, bảo giúp đám ‘anh em’ kia của em thì anh đây cũng sẽ không từ chối. Em lén lén lút lút để lại thẻ ngân hàng như giao phó hậu sự như vậy, có biết làm bọn anh sẽ lo lắng không.”

Hoàng Thừa chưa từng nghĩ mình còn có thể bình an ngồi ở nhà, lúc này đột nhiên nhớ tới lá thư của mình, cả người đều cảm thấy không khỏe, lỗ tai nháy mắt đỏ rần: “Chuyện của em, tự em giải quyết được, không muốn kéo ai xuống nước.”

Trình Ương đúng lúc nói: “Có trách nhiệm là tốt, nhưng mà phải lượng sức mà làm. Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, người lo lắng cũng là bọn anh. Được rồi, đều đã về rồi thì chuyện này coi như xong đi. Thẻ của em cầm đi, sau này trước khi làm chuyện gì phải xem xét có làm người khác lo lắng không.”

Hoàng Thừa gật đầu, cầm thẻ trong tay nghịch nghịch.

Liễu Sùng cũng không tiếp tục chủ đề này, mà đứng dậy nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chuyến.”

Hoàng Thừa cũng không hỏi đi đâu, đứng dậy thay quần áo, đi theo Liễu Sùng Trình Ương ra cửa.

Hai người đưa Hoàng Thừa đến thẳng một tiệm làm tóc gần đó, Liễu Sùng nửa hỏi nửa trần thuật nói: “Đổi màu tóc chút?”

Hoàng Thừa biết Liễu Sùng là muốn kéo mình về lại con đường thanh niên tốt, để mình hoàn toàn cắt đứt với đám người kia. Trong lòng không những không ghét ghét người khác nhúng tay vào cuộc đời nó, ngược lại còn chút vui sướng khi được quan tâm, liền đàng hoàng ngồi vào để thợ cắt tóc trực tiếp cắt bỏ những phần tóc có màu.

Hai người luôn cảm thấy ngoài ý muốn, thằng nhóc này trước giờ cứ để ý đến mái tóc đỏ rực trên đầu nó thế mà hôm nay lại chịu cắt đi, có vẻ như nó thật sự hối cải.

Hoàng Thừa sau khi cắt đống tóc màu đỏ đi thì trông khác hẳn, nhìn qua rất có sức sống, ngược lại còn khiến người khác cảm giác thân thiện giống em trai hàng xóm vậy. Trình Ương khen mấy câu, Hoàng Thừa lập tức ngượng ngùng sờ đầu.

Hai người đi với nó đi làm lại sim điện thoại, đi chợ mua mấy món ngon về. Buổi tối trên bàn cơm, Liễu Sùng đưa mắt nhìn Trình Ương, cậu nhanh nhẹn hiểu được, hắng giọng xong nghiêm túc nói với Hoàng Thừa: “Hoàng Nhi, em có muốn làm cha nuôi của Màn Thầu không.”

Hoàng Thừa đang vùi đầu ăn cơm nghe vây suýt mắc nghẹn, rối rít rướn cổ cố gắng nuốt xuống, sau đó mới nhìn Trình Ương không thể tin được nói: “Anh Trình, anh- anh mới nói cái gì?”

“Hỏi em là có muốn làm cha nuôi của bé không.” Trình Ương tốt tính cười nói: “Không phải là em không cho Màn Thầu nhận Trương Hạo làm cha nuôi, nói anh ấy không thích Màn Thầu sao.”

Hoàng Thừa vui mừng khôn xiết, lời nói không mạch lạc: “Đúng! Đúng đúng đúng! Em dĩ nhiên đồng ý làm cha nuôi bánh bao! Anh Trương chỉ là nói chơi thôi, nếu không thì đã sớm nhận Mần Thầu làm con nuôi rồi có phải không. Em mới là người hiểu rõ bánh bao nhất! Em nhất định sẽ chăm sóc Màn Thầu thật tốt, thật đó!”

Liễu Sùng đối diện bị phun cơm đầy mặt, có chút bất đắc dĩ nói: “Nuốt cơm xuống đi rồi nói, chức cha nuôi của em cũng không có chạy mất.”

Hoàng Thừa lau lau miệng, nhìn hai người lần đầu tiên vui vẻ không kiêng dè bật cười hê hê hê, nụ cười vô tư không chút tạp niệm, đúng với độ tuổi bây giờ của nó.

Vì vậy Màn Thầu lại có thêm một người cha, Hoàng Thừa bây giờ đã là cha nuôi của Màn Thầu, rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận ôm Màn Thầu chơi đùa.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, việc kinh doanh trở nên khó khăn đôi chút, Liễu Sùng không còn có thể về nhà sớm như trước nữa. Lần nào cũng phải đến mười giờ mới có thể về nhà, cũng may cũng kiếm được không ít, nhưng mà gần đây trong rau cải có thể xúc trong nhà kính bởi vì mùa vụ mà khó hơn. Ít chủng loại hơn, còn phải nghiêng về rau quả nấu lẩu hơn, thêm hàng hoá vào mùa đông có thể để lâu hơn. Rất nhiều nhà bán sỉ cũng không lấy giá hàng bừa bãi, mỗi lần lấy hàng đều phải đi dạo rất lâu mới miễn cưỡng chọn được chút hàng.

Tưởng rằng việc kinh doanh sẽ tiếp tục xuống dốc, Liễu Sùng tình cờ hỏi về giá bán sỉ của củ mài, anh nhất thời nổi lên tâm tư, định đi tìm Trương Hạo để bàn bạc.

Củ mài

“Cậu nói là đi nhận hàng?” Trương Hạo cau mày, nói: “Nhận hàng này ít nhất cũng phải thu mua hai ba ngàn cân mới có thể kêu xe đi theo, cậu có thể thu mua nhiều như vậy sao? Thêm nữa bây giờ lúc thời điểm thu hoạch củ mài, không sợ đến lúc đó bị người khác nhắm tới à?”

Liễu Sùng gật đầu, nói: “Dạ, em định đi thành phố C thu mua, giá trong lều lớn kêu quá cao, gần 5 tệ một cân. Em nhớ lúc em bán rau năm ngoái thì giá sỉ củ mài chưa bao giờ giảm quá bốn tệ. Hôm qua em có kiểm tra một chút, khu chúng ta rất ít nơi trồng củ mài, sẽ không có quá nhiều hàng chảy vào, bằng không hàng này cũng không bán với giá đó. Nếu như giá cả thích hợp, đừng nói tới ba ngàn cân, năm ngàn cân cũng không là gì.”

Trương Hạo thật sự hơi bội phục dũng khí của Liễu Sùng, vừa mới kiếm được ít tiền đã muốn đầu tư lớn. Hắn cẩn thận suy xét một hồi, nếu đúng như lời anh nói thật, thì việc này cũng không phải là không thể làm: “Vậy cậu tính khi nào đi.”

“Em tới hỏi ý kiến anh.” Liễu Sùng nói: “Em muốn hợp tác với anh.”

“Ngày mai được không.”

“Được, nghe anh.”

Hai người nhìn nhau cười, lại trò chuyện chút tình tình thị trường, lúc này mới về nhà báo cáo lại.