Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Đăng vào: 12 tháng trước
Nguyễn Thu Thu híp mắt phơi ánh mặt trời một lát, nghĩ khi nào có thể thì để chàng sói trong nhà cũng ra phơi nắng mới được.
Trong mắt nàng lấp lánh một vòng ánh sáng, mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy y ---
Uyên Quyết hóa thành hình dạng sói con, đang ở bên ngoài trời gặm tuyết.
Kỳ thật lúc ấy, ở ‘phòng chứa đồ’ trong sơn động của lão sói xám tiên sinh đã chuẩn bị xong những thứ như chậu gỗ.
Căn cứ theo tính cách yêu sạch sẽ của tiểu sói xám tiên sinh trong thế giới ký ức, tuy rằng lúc ấy đã trọng thương thành như vậy, Uyên Quyết muốn tắm rửa mình một chút cũng không phải không làm được.
Nhưng chỉ sợ, ở trước khi nàng đến, chàng sói đó đã muốn từ bỏ rồi.
Tiểu sói xám tiên sinh bắt đầu từ lúc nhỏ cho đến lớn, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình tìm được nơi ở lại bị đuổi đi, hoặc là bỏ rơi, cho dù đám yêu ngoài kia có đồn đãi Uyên Quyết là một lão sói xám có sinh mệnh lực ngoan cường mà biến thái, thì chung quy y vẫn sẽ mệt mỏi.
Nhưng mà, giờ đây những điều đó đều đã qua.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ gương mặt bị gió lạnh thổi qua, cong cong đôi mắt ----
Chờ Như Ý nãi nãi trở lại, thì nhờ bà hỗ trợ dùng cành liễu làm một cái xe lăn đơn giản, nếu làm xe lăn chất gỗ có khó khăn, vậy làm một cái xe kéo nhỏ như lần trước cũng không phải không được….
Nguyễn Thu Thu vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã tới trước sơn động nhà Mạc gia gia.
Để nàng có chút ngoài ý muốn là, từ sau khi Như Ý nãi nãi xuất hiện, sơn động nhà Mạc gia gia vẫn luôn rất náo nhiệt hiếm thấy có chút vắng vẻ, hơn nữa một đống chim Tượng mà Như Ý nãi nãi săn trở về hôm đó cũng đã biến mất, trên mặt đất cũng sạch sẽ, không còn lưu lại dấu vết gì.
Xung quanh sơn động cũng im ắng, không chút động tĩnh.
“Tiểu Ngư, Tiểu Bạc Hà, các đệ có ở nhà không?” Nguyễn Thu Thu bước nhanh đi đến trước cửa động nhà Mạc gia gia, đứng ở trước rèm da thú hỏi một câu.
“Thu Thu tỷ? Là Thu Thu tỷ sao?” Trong sơn động nhanh chóng truyền đến tiếng của bé gái, mang theo chút kinh ngạc, “Cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi?!”
Nguyễn Thu Thu: “??” Cái gì gọi là nàng cuối cùng cũng tỉnh, chẳng lẽ nàng đã ngủ rất lâu rồi à?
Nguyễn Thu Thu đang khó hiểu, mành da thú đã bị vén lên từ bên trong, Bạc Hà thò đầu nhỏ ra, bị gió lạnh thổi cho rụt lại chút, “Thu Thu tỷ, mau tiến vào.”
“Được.” Nguyễn Thu Thu lên tiếng, đi vào sơn động nhà Mạc gia gia, mới phát hiện sơn động vốn chật chội mà giờ lại trở nên rất trống trải, giường cũng chỉ còn dư lại cái mà Tiểu Bạc Hà và nàng đang ngồi này.
Mạc gia gia, Tiểu Ngư và Mạc Miêu đều không ở đây.
Nguyễn Thu Thu lập tức cảm giác càng kỳ quái, quay đầu muốn nói chuyện với Tiểu Bạc Hà, trong tay đã bị Tiểu Bạc Hà nhét một bó lông lông mềm mại, “Thu Thu tỷ, tới cùng xe sợi, nãi nãi để lại rất nhiều lời muốn muội nói cho tỷ đó!”
Nguyễn Thu Thu: “…..” Nàng đành phải muốn nói lại thôi, bắt đầu xe sợi.
Tiểu Bạc Hà sắp xếp từ ngữ một lát mới nói, “Thu Thu tỷ, tỷ có biết mình đã ngủ hai ngày rồi không nha, bây giờ đã là buổi chiều ngày thứ ba!”
Nguyễn Thu Thu: “… Đã qua hai ngày rồi sao?” Đều nói tốc độ thời gian trong thế giới ký ức và bên ngoài là khác biệt mà, nàng còn tưởng rằng trong thế giới hiện thực chỉ mới qua một ngày.
“Đúng vậy.” Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, “Buổi sáng ngày hôm qua nãi nãi đi tìm tỷ, nhưng bà nói tỷ đi vào giấc mộng rồi.”
Tiểu Bạc Hà tiếp tục nói, “Vốn dĩ bà muốn gọi tỷ dậy, nhưng bà vừa gọi tỷ, tỷ phu liền nhe răng với bà, còn tiến hành công kích, ngao ô ngao ô hung ác lắm.”
Nguyễn Thu Thu: “… Như Ý nãi nãi, bà ấy không có sao chứ?”
“Không sao, sau khi nãi nãi bị công kích một lần liền nhanh nhẹn trở về, còn nói với chúng ta hai ngày này không cho phép ai đi đến gần sơn động các tỷ đấy! Sau đó bà liền bắt lấy gia gia đi rồi.” Tiểu Bạc Hà nói rồi có chơi đáng tiếc nhìn mớ lông màu trắng trong tay Nguyễn Thu Thu, “Vốn dĩ buổi chiều ngày hôm qua ca ca bọn họ muốn đưa cho tỷ nhiều lông hơn chút…”
Con bé có hơi lạc đề, “Ngày hôm qua đại ca nhị ca khá may mắn, bắt được hai con Miên Miên thú, cắt được rất nhiều lông mềm ~”
Nguyễn Thu Thu nhìn khuôn mặt nhỏ vui vẻ đỏ bừng của con bé, cũng không vội ngắt ngang, mà là thành thục xe lông mềm trong tay thành sợi.
Tiểu Bạc Hà cũng chưa quên chuyện chính, vội nói lại, “Sáng sớm hôm nay nãi nãi đã trở lại một lần, còn mang theo một vị ca ca Đại Điêu màu đỏ, nói muốn mang cả nhà chúng ta dọn tới cái bộ lạc Gấu gì đó, gia gia vậy mà đồng ý rồi.”
“Bà nói chạng vạng sẽ trở về một lần, nếu Thu Thu tỷ tỉnh, thì ở nhà chúng ta chờ bà.”
Một hơi nói nhiều như vậy, Tiểu Bạc Hà có vẻ có hơi hưng phấn, “Không biết nãi nãi làm gì với gia gia, sau khi ông trở về liền trẻ tuổi hơn rất nhiều! Nhưng mà miệng của gia gia có chút sưng sưng, muội hơi lo."
“Thu Thu tỷ, tỷ nói nãi nãi đã làm cái gì nhỉ?”
Nguyễn Thu Thu: “….”
Nàng nhìn ánh mắt thuần khiết của Tiểu Bạc Hà, quăng hết tất cả tư tưởng không khỏe mạnh ‘Khanh Như Ý chắc không phải dùng cành liễu cưỡng chế treo ngược Mạc Bất Quy lên’ tràn đầy trong đầu ra ngoài, chém đinh chặt sắt nói, “Hẳn là cho Mạc gia gia ăn thứ gì rất ngon!"
“Vâng! Muội cũng cảm thấy thế!” Tiểu Bạc Hà cười hì hì nhìn nàng, lắc lư hai chân, “Chúng ta chờ nãi nãi bọn họ trở về là tốt rồi.”
Nguyễn Thu Thu nhìn cô bé, cười gật gật đầu, vừa xe len vừa hồi tưởng lại lời Tiểu Bạc Hà nói ----
Theo như tuyến thời gian, hiện giờ đã là buổi chiều ngày thứ ba.
Buổi sáng ngày hôm sau Như Ý nãi nãi đi tìm nàng, phát hiện nàng đang đi vào giấc mộng, mới bắt lấy Mạc gia gia cùng đi, buổi sáng hôm nay trở về báo cho Tiểu Bạc Hà bọn họ muốn chuyển nhà.
Trước đó Như Ý nãi nãi cũng nói với nàng, bộ lạc Đông Hùng cách khá gần một cái thị trường giao dịch gần đây, có lẽ nán lại tại bộ lạc Đông Hùng hai ngày, bà đã tìm được sơn động càng tốt hơn để cư trú.
Đối với chuyện Như Ý nãi nãi bọn họ muốn chuyển nhà, Nguyễn Thu Thu cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao tuy Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia mang danh gia gia nãi nãi. Nhưng trên thực tế Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình hẳn là nên gọi bọn họ là Như Ý a di và Mạc thúc thúc, người lớn và bọn nhỏ ở chung một chỗ luôn không quá tiện.
Chỉ là Đại Điêu màu đỏ như lời Tiểu Bạc Hà, sẽ không phải là Sa điêu Điền Tú chứ? Hắn còn chưa có trở về? Sao lại ở bộ lạc Đông Hùng.
Nguyễn Thu Thu có chút không rõ.
Xe xong lông tơ trong tay, nhìn đống lông tơ phía sau lưng Tiểu Bạc Hà, chợt cảm thấy mình có phải lại nhờ Như Ý nãi nãi làm ra một cái máy dệt vải thủ công giản dị.
Chỉ là không có máy dệt vải, thật ra tự tay đan áo len cũng có thể…
Nếu có cây bông vải thì tốt rồi, thế giới này là thế giới viễn cổ huyền huyễn, có lẽ kỳ thật đã có thực vật giống như cây bông vải mà nàng còn chưa có phát hiện? Mùa đông mặc da thú còn tạm được, nếu như mùa hè cũng mặc da thú, chẳng phải rất oi bức rất khó chịu?
Nàng rất hy vọng, lão sói xám tiên sinh mau tốt lên, cùng nàng đi thăm dò thế giới này.
Nguyễn Thu Thu nghĩ một lát cảm thấy mình suy nghĩ hơi xa, nguy cơ còn chưa có hoàn toàn trôi qua, đã bắt đầu có kế hoạch đối với cuộc sống tương lai.
Nguyễn Thu Thu cong cong môi, sờ sờ hạt châu màu đỏ giấu trong cổ áo.
Thậm chí nàng còn chưa ý thức được, ở trong mỗi kế hoạch của nàng, đều có bóng dáng của chàng sói kia.
Ốc Đồng sói xám tiên sinh dường như trong lúc không hay không biết đã trở thành một phần trong sinh mệnh của nàng.
Mà chàng sói bị nàng nhớ nhung, giờ phút này cũng đang nổ lực khôi phục, lỗ tai run run chờ mong, tiểu phu nhân của y đã xuất phát có một đoạn thời gian rồi, có thể sẽ dùng Tụ Linh Châu nói với y cái gì đó hay không.
Kỳ thật y có thể trước truyền âm trò chuyện với nàng, nhưng sói lại lo lắng sẽ quấy rầy nàng, nên chỉ ẩn nhẫn, chậm rãi chờ.
Y đã đợi nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, lại chờ nàng thêm chốc lát, cũng không có gì.
….
….
Nguyễn Thu Thu và Tiểu Bạc Hà cùng nhau chờ non nửa buổi chiều, hai người xe hết toàn bộ lông tơ thành từng bó sợi len.
“Thu Thu tỷ, tỷ lấy mấy cái!” Tiểu Bạc Hà nói rồi nhét bó sợi len vào trong ba lô của Nguyễn Thu Thu.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu có chút ấm áp, lần này quả thật không định từ chối.
Nhưng trong ba lô chứa không ít đồ nàng tích trữ nhiều ngày qua, còn có nước chữa trị, Nguyễn Thu Thu không để Tiểu Bạc Hà nhét vào cho nàng, hơi suy tư một lát, cầm ba bó len sợi.
Nguyễn Thu Thu cất xong len sợi, nghĩ sắc trời đã có chút muộn, chàng sói nói một đằng nghĩ một nẻo đó nói không chừng đã tỉnh, liền trấn an Tiểu Bạc Hà, đi đến bên ngoài sơn động, dùng linh lực liên thông truyền âm châu, định nói với lão sói xám tiên sinh một câu.
Nhưng một câu “Ốc Đồng sói xám tiên sinh’ nàng mới vừa niệm ra chữ “Đồng (= Điền)”, ngoài sơn động đã truyền đến tiếng kêu quen thuộc của Đại Điêu: “Oa ~ Ô oa ~ (Tới rồi tới rồi, đây là một chuyến cuối cùng chứ?)”
Tay Nguyễn Thu Thu run lên, hạt châu rớt vào trong áo, nàng chưa có rút linh lực về, chỉ nhỏ giọng nói xong nửa câu sau: “… Sói tiên sinh? Chàng tỉnh rồi sao?”
Trong sơn động, bởi vì chút trì hoãn, lão sói xám tiên sinh chỉ nghe được một chữ “Điền” và nửa câu sau, khó hiểu gục gục lỗ tai nhọn.
Ngọt (= Điềm)… Sói tiên sinh, là có ý gì?
(Ed: Sói nghe nhầm giữa từ Điềm (Ngọt) và Điền (Đồng))
Chẳng lẽ, là nói y rất… Ngọt à?
Khen y là một con sói ngọt ngào?
Chỉ là đi ra ngoài một buổi trưa, sao lại đột nhiên khen y như thế.
Uyên Quyết nhíu mày, lạnh mặt, trên gò má tuấn mỹ lại chậm rãi hiện lên một tầng màu đỏ nhạt.
Sói chưa từng nghe được một câu khen ngợi nào quá lộ liễu nhưng không mang theo ý xấu như vậy bao giờ.
Thu Thu nàng, nàng thật là…
Rõ ràng bản thân nàng, mới là ngọt ngào hơn sói rất nhiều.
Chàng · nghĩ quá nhiều · sói xám tiên sinh vẫy vẫy đuôi to sau lưng, chịu đựng chút đau đớn của sợi gân mạch cuối cùng khép lại, đôi mắt dần dần khôi phục một chút ánh sáng xoay chuyển, nho nhỏ “Ừm” một tiếng.
Nhưng câu “Ừm” này của y đã bị chìm ngập trong tiếng “Oa ~ cô oa ~” của Sa điêu sau đó, Nguyễn Thu Thu căn bản không nghe thấy.
Nàng nhìn thấy Sa điêu luống cuống tay chân kéo xe đến, rất là tiếc nuối nói, “Được rồi, vậy sói phải nghĩ ngơi thật tốt, hôm nay có lẽ ta phải về khá trễ.”
Nói xong, Nguyễn Thu Thu rút linh lực ra, cắt đứa liên lạc.
Lão sói xám tiên sinh: “….”
Y nắm chặt hạt châu không còn phản ứng, sửng sờ vài giây mới kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng hiểu được trong giọng nói của Thu Thu hỗn tạp âm thanh chính là tiếng của Sa Điêu mà y luôn cố tình xem nhẹ.
Vẻ mặt của chàng sói nào đó không biết tự lúc nào đen xuống, chậm rãi từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, “… Điền! Tú!”
….
Đại điêu căn bản không biết trong lúc vô tình mình đã quấy rầy quá trình ‘Ốc Đồng sói xám’ lộ ra, càng không biết mình làm lỡ thời gian nói chuyện phiếm với tiểu thê tử hiếm thấy của lão sói xám nào đó còn chưa hoàn toàn khôi phục không muốn làm phiền tiểu phu nhân.
Bay đi đi về về đã lâu, Đại Điêu tỏ vẻ hắn khổ quá mà.
Hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn không biết vì sao còn chưa có về bộ lạc Đông Hùng, hắn cũng là sau khi tìm hiểu mới biết trong bộ lạc Đông Hùng không chỉ có một Hùng Tiểu Hoa bị thương.
Bỏ qua không nói mười mấy Nhân tộc của bộ lạc Đông Hùng không có bị thương, bộ lạc Đông Hùng tổng cộng chỉ năm mươi sáu miệng gấu, trong đó ngoại trừ kẻ bệnh chính là gấu già, còn con mẹ nó có hơn hai mươi con non các tộc chưa đến mười tuổi, tổng thể giống như Liên hiệp cô nhi viện của các bộ lạc.
Mà Hùng Đóa Đóa đi vắng vậy mà chính là con gấu cường đại nhất mà không bị thương của bộ lạc Đông Hùng.
Đại Điêu quả thực không muốn nói gì nữa.
Hắn cũng là sau khi đi qua, mới phát hiện bộ lạc Đông Hùng thế nhưng thảm đến thế.
Chút dược thảo mà hắn mang đến ấy căn bản không đủ, sau đó đành phải suốt đêm đi tìm, cũng may vận may của hắn tạm được, tìm được ba bốn cây, nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Cố tình là hắn còn bị đám nhóc con Hùng Cổn Cổn đó quấn lấy, ngay cả Hùng Tiểu Hoa nửa đường tỉnh lại một lần, nói với hắn giống như lâm chung di ngôn, “Ở trước khi bọn Đóa Đóa trở về, bọn nhóc liền nhờ cậy huynh.”
Để hắn một con chim còn chưa làm a phụ giống như một cái lão phụ thân vậy.
Nhưng oán giận cũng không có cách nào, tóm lại là hắn mềm lòng tới hỗ trợ trước. Cũng may không bao lâu sau, Điền Tú đã gặp phải Như Ý nãi nãi đang lên đường khảo sát.
Người kia cười tủm tỉm nói cho hắn, chỉ cần Điền Tú nguyện ý làm cu li giúp bà, thì có thể đổi được một chút dược thảo, bà có thể ứng trước một chút.
Tuy rằng Điền Tú cảm thấy yêu lực trên người bà có chút kỳ quái, nhưng dược thảo của Như Ý nãi nãi là không có vấn đề, hơn nữa Hùng Tiểu Hoa và hai con gấu khác đã sắp không chịu đựng nổi nữa, Điền Tú mới đồng ý điều kiện của bà.
Như Ý nãi nãi đương nhiên không có nói láo, bà dùng dược thảo chính là trước đó Nguyễn Thu Thu và Tiểu Ngư hái ở trên vách núi, Mạc Miêu không dùng tới nữa.
Sau đó Như Ý nãi nãi lại đi gặp lão Tộc trưởng của bộ lạc Đông Hùng, sau khi được ông đồng ý, tìm kiếm được một chỗ sơn động tốt, bấy giờ mới có một màn Điền Tú giúp đỡ Như Ý nãi nãi bọn họ chuyển nhà.
Bị Như Ý nãi nãi kéo đến trong góc nói một đống, còn có chút chưa phản ứng kịp, Nguyễn Thu Thu hỏi bà, “Như Ý nãi nãi, không phải lần trước người nói, muốn nhìn xem tình huống của bộ lạc Đông Hùng trước mới quyết định có dọn nhà hay không sao?”
Khanh Như Ý chớp chớp mắt với Nguyễn Thu Thu, “Nãi nãi ở phía sau núi bộ lạc Đông Hùng, phát hiện ẩn giấu một tầng kết giới, con đoán cái kết giới đó có cái gì?”
************
Hết chương 69.