Chương 109: Quả Thực

Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không ngờ tiểu phu nhân lại đột nhiên hôn mình, Uyên Quyết khom lưng, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia kinh ngạc. 

Hắn sững sờ duy trì tư thế đó, trong lòng ôm lấy miếng da trắng, mặc cho Nguyễn Thu Thu khẽ cắn môi hắn một cái, khuôn mặt tuấn tú lại càng ngày càng đỏ. 

Nguyễn Thu Thu hôn hắn, mở mắt ra, phát hiện chàng sói nào đó lớn tướng như vậy, lại yên tĩnh ngoan ngoãn tùy ý để nàng bắt nạt, đuôi mắt đỏ bừng, lông mi mảnh khảnh khẽ rung động, thoạt nhìn vô cùng mê người. 

Nguyễn Thu Thu vốn muốn hôn một chút thôi, lại có chút luyến tiếc không nỡ buông tay. 

Nhưng còn chưa đợi nàng lại bắt nạt sói lần nữa, đã bị con sói đảo khách thành chủ, khẽ hôn tới. 

Hô hấp lại một lần nữa bị cướp đi, hai tay Nguyễn Thu Thu vốn ôm Uyên Quyết trượt xuống, mềm nhũn đặt lên vai hắn. 

“Phu nhân rất thích tấm da này sao?” Sau khi kết thúc nụ hôn sâu, con sói nào đó đỏ mặt dán gần tai Nguyễn Thu Thu, khàn giọng hỏi. 

Tai Nguyễn Thu Thu ngứa ngáy, trở nên đỏ hơn trước, chân nàng hơi mềm ra, bay bổng đứng trên mặt đất, ngay cả nói cũng không nói nên lời. 

Nhưng chàng sói nào đó lúc bình thường được hôn xong là sẽ ngoan ngoãn lại, lúc này lại có chút bất thường, hắn không cho tiểu thê tử bất kỳ cơ hội nào lui về phía sau, không biết khi nào trên người nàng xuất hiện cái đuôi to chậm rãi cọ xát vào đuôi âm dài, “Hửm?” 

“Sao phu nhân không nói gì?” 

Nguyễn Thu Thu: “...” 

Làn da của nàng rất nhạy cảm, nơi bị đuôi Uyên Quyết cọ xát nhẹ đã đỏ một mảnh, Nguyễn Thu Thu đành phải nhẹ giọng nói: “Ừm... thích.” 

Con sói nào đó dường như không hài lòng với câu trả lời có chút lấy lệ này, đầu đuôi dần dần đi lên, giam cầm eo Nguyễn Thu Thu, khiến nàng không có biện pháp chạy về phía sau. 

“Vậy...”

Sói xám tiên sinh chậm rãi, khàn giọng hỏi, “Thích sói không?” 

Nguyễn Thu Thu: “...” Nàng nghiêm trọng hoài nghi con sói nào đó hôm nay có chút không đúng, bình thường hắn sẽ không hỏi ra vấn đề như vậy, thường thường thẹn thùng hơn mình, hôm nay là sao vậy? 

Nguyễn Thu Thu dùng ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn Uyên Quyết, phát hiện khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của hắn tuy rằng rất đỏ, giống như thẹn thùng, trong đồng tử lại giấu rất nhiều cảm xúc nàng nhìn không hiểu rõ, khiến nàng có kỳ quái, lại cảm thấy bất an. 

“Thích.” Nguyễn Thu Thu không do dự, nói ra câu trả lời mà Uyên Quyết khát khao. 

Sau khi nàng dứt lời, Uyên Quyết lập tức nở nụ cười. 

Đôi môi hồng nhuận của hắn cong lên độ cong rõ ràng, sự âm u ẩn giấu trong lông mày đen tối đột nhiên tiêu tán. Hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, đáy mắt lại dâng lên dục niệm và vùng vẫy đáng sợ. 

Nguyễn Thu Thu càng cảm thấy bất an: “Phu quân, sao vậy?” 

Uyên Quyết lắc đầu, giọng nói hắn rất nhẹ, “Sói chỉ là, rất vui.” 

Hắn lại cúi người xuống, lần đầu tiên tuân theo bản năng của mình, hôn lên cổ Nguyễn Thu Thu, cùng với hơi thở ẩm ướt, rơi xuống một loạt nụ hôn nhẹ nhàng. 

“Ưm...” Nguyễn Thu Thu nhất thời không cẩn thận, lại rơi vào cảm giác kỳ dị, không nhịn được phát ra chút âm thanh hơi xấu hổ. 

Mắt thấy Sói xám tiên sinh không có dấu hiệu dừng lại, Nguyễn Thu Thu sắp chịu không nổi, đành phải đưa tay sờ đuôi hắn. 

“...” Động tác của Uyên Quyết đột nhiên dừng lại, cả người con sói đều cứng ngắc. 

Nguyễn Thu Thu gần gũi với hắn, lần đầu tiên chính diện trực quan cảm nhận được một vật gì đó, so với cái nhìn không cẩn thận trước đó càng khiến người ta sợ hãi hơn. 

Sống lưng Nguyễn Thu Thu dâng lên một trận run rẩy, giống như trở về giấc mộng đáng sợ tối hôm qua, vội vàng lui về phía sau vài bước, giọng nói có chút run rẩy, ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ của mình. 

Uyên Quyết cảm thấy kỳ quái đối với thay đổi của thân thể  mình, lại chú ý tới vẻ mặt có chút kỳ quái của Nguyễn Thu Thu, hắn thấp giọng nói: “... Phu nhân đừng sợ, sói có chút không thoải mái, dùng yêu lực đè nén một tý là được rồi.” 

Chàng sói nào đó cái gì cũng không hiểu lại nói ra rất thản nhiên, nhưng hắn nói, lại cảm thấy thẹn thùng kỳ lạ, nói xong, cả người con sói đến ngay cả yết hầu đang trượt lên xuống, đều dần dần ửng hồng. 

Nguyễn Thu Thu: “......”

Nàng do dự một chút rồi hỏi, “Phu quân, là cảm thấy thân thể không thoải mái sao?” 

Uyên Quyết chắc là cũng nhận ra cái gì đó, cũng có chút xấu hổ xoay người, không cho Nguyễn Thu Thu nhìn thấy sự khác thường của hắn, đôi tai sói nhọn khẽ run rẩy: “Ừm... Ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây.” 

Là sau khi gặp được phu nhân, mới xuất hiện tình huống này, gần đây càng ngày càng kiềm chế không được. 

Nguyễn Thu Thu: “..................” 

Mặt nàng sắp đỏ đến nổ tung, nhìn đầu đuôi nhỏ của con sói nào đó hơi cuộn lên, một chữ cũng không nói nên lời. 

Nàng cần giải thích như thế nào với Ác Lang tiên sinh viễn cổ này, rằng thật ra đây là hiện tượng sinh lý bình thường? 

Nguyễn Thu Thu muốn nói lại thôi, đang do dự cần phải giải thích khéo léo như thế nào, bên tai lại vang lên giọng nói không được tự nhiên lại thẹn thùng ẩn nhẫn của Sói xám tiên sinh: “Rất nhanh... Sẽ tốt thôi.” 

Nguyễn Thu Thu mở miệng, rất muốn nói nếu không thì nàng có thể giúp đỡ, lại cảm thấy có chút không nói nên lời. 

Cũng may chàng sói nào đó đã thật sự rất nhanh đã đè xuống những tình huống đó, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng xoay người đi, chống gậy gỗ đi tới trước mặt nàng, nhét tấm da trắng như tuyết vào trong lòng nàng. 

Nguyễn Thu Thu nhìn đôi mắt thẹn thùng dài hẹp của hắn, đột nhiên cảm thấy cuộc sống sau khi thành thân như vậy dường như cũng rất tốt. 

Nàng thậm chí có chút chờ mong, đợi đến khi con sói này hiểu biết hơn, có thể sẽ cảm thấy xấu hổ vì tất cả chuyện phát sinh bây giờ không? 

Nguyễn Thu Thu nghĩ vậy, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, rất là chờ mong. 

“...” Mặc dù Nguyễn Thu Thu cười rất đẹp, mày cong cong, hai mắt sáng ngời, nhưng Uyên Quyết lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng, hắn khẽ mím môi, mặt càng ngày càng đỏ. 

Nguyễn Thu Thu nhìn hắn cong môi cười sáng lạn, ôm da thú trong lòng xoay người trở về phòng ngủ, đặt nó vào trong tủ mà Sói xám tiên sinh mới làm ngày hôm trước. 

Bên ngoài còn có tuyết rơi, Nguyễn Thu Thu bưng nước nóng đi ra ngoài cho hắn uống, Tiểu Ngư chuyên chạy việc đã chạy tới, hưng phấn nói Như Ý nãi nãi đã tỉnh lại. 

Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh nhìn nhau một cái, lập tức mang theo thứ tốt, đi theo Tiểu Ngư tới thăm bà. 

Vốn chàng sói nào đó muốn Nguyễn Thu Thu ngồi trên xe lăn bằng gỗ không cần đi bộ, nhưng Nguyễn Thu Thu nhìn Tiểu Ngư cũng tới, nên ngượng ngùng để cho cậu bạn nhỏ một mình chạy bộ, dứt khoát đi cùng Tiểu Ngư, chậm rãi đi về phía sơn động của Mạc gia gia. 

Nàng mang theo một ít thịt trâu khô, chia cho Tiểu Ngư một ít, còn lại cầm trong tay, thỉnh thoảng cho đút cho chàng sói nào đó ăn. 

Mạc Ngư ở bên cạnh nhìn, vừa kinh ngạc lại thấy mới lạ —— 

Đầu óc đều là suy nghĩm cậu chưa từng phát hiện ra, nhân vật hung tàn đáng sợ trong truyền thuyết rừng rậm lại là một con sói hiền lành như vậy! 

Càng khiến cậu cảm thấy khác biệt chính là, thần thái mà trước kia khi Nguyễn Thu Thu nhắc tới Uyên Quyết, hoàn toàn khác với hiện tại. Dường như trong khoảng thời gian này, một cái gì đó đã xảy ra giữa họ mà cậu không thể hiểu được. 

Tiểu Ngư nghĩ, đại khái đây chính là bầu không khí giữa bạn lữ nên có, phải không? 

Có lẽ qua một vài năm nữa, cậu cũng có thể có bạn lữ của riêng mình. 

...... 

Đến sơn động nhà Mạc gia gia, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện rất nhiều yêu đã đến. 

Tộc trưởng gia gia và Hùng Cổn Cổn bọn họ không cần phải nói, ngay cả Điền Tú và Điền Diệp cũng đã ở đây, bọn họ chắc là vừa mới nói một vài chuyện, nét mặt đều rất nghiêm túc. 

Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia đều tỉnh rồi, giờ phút này bà đang tựa vào bả vai Mạc gia gia, sắc mặt thần thái cũng tạm ổn. 

Nhìn thấy Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết, Khanh Như Ý nở một nụ cười có chút suy yếu, “Thu Thu và sói con tới rồi?” 

“Như Ý nãi nãi.” Nguyễn Thu Thu gọi bà một tiếng, cười đi đến bên cạnh bà: “Con giúp hai người xem vết thương trước.” 

Khanh Như Ý phất phất tay, “Không cần, con tiết kiệm chút linh lực đi.” 

Bà ra hiệu cho Nguyễn Thu Thu ngồi xuống, sau đó nhắc lại một lần những chuyện vừa nói với Điền Tú bọn họ, lại nói với Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết một lần nữa. 

Nguyễn Thu Thu càng nghe, nét mặt càng ngày càng nghiêm túc, ý của Như Ý nãi nãi đại khái là —— 

Mấy ngày trước bà nhận được tin tức cần báo cáo tình hình giám sát trước thời hạn, tới một thông đạo không gian ẩn giấu, bị ma vật cấp ba có trách nhiệm liên lạc với bà đã bảo bà phải thu hoạch “Quả Thực” trước. 

Như Ý nãi nãi lập tức tỏ ra quá đột ngột, bà còn chưa có đặt ma cổ có tên là “Quả Thực” vào trong cơ thể Uyên Quyết. 

Sau khi biết được tin tức này, ma vật yếu ớt phụ trách liên lạc với bà lúc ấy cũng không nói gì, chỉ là thúc giục bà phải nhanh tay lên, kế hoạch tranh đoạt Ma Vương trên chủ thượng tiến triển không thuận lợi lắm, bị thương chút ít, rất cần “Quả Thực”.

Như Ý nãi nãi lập tức nói nhất định sẽ làm, sau khi chia tay ma vật kia, còn chưa kịp trở lại bộ lạc Đông Hùng, ma cổ trong cơ thể đã mạnh mẽ phát tác, làm cho bà đau không thiết sống. 

“Chuyện sau này, các người hẳn là đều biết.” Như Ý nãi nãi sắc mặt tái nhợt nói. 

Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, tiếp theo là Mạc gia gia đi tìm Như Ý nãi nãi, chắc là bị hút đi sinh mệnh lực, Như Ý nãi nãi bất đắc dĩ mới phải thành khế với ông, hai người chật vật trốn chạy về. 

Nguyễn Thu Thu nhìn Khanh Như Ý, do dự một lát, vẫn nói, “Như Ý nãi nãi, ma cổ trong cơ thể bà...”

Khanh Như Ý tự giễu nở nụ cười, cắt dứt lời Nguyễn Thu Thu muốn nói lại thôi, “Đúng vậy, trước kia ta cho rằng, ma cổ trong cơ thể ta, chỉ là ngòi nổ để thuận tiện cho ta trở về ma giới.” 

“Hiện tại xem ra, tám phần cũng là ‘Quả Thực’.” Khanh Như Ý khẽ thở dài một tiếng, “Tuy rằng lúc trước ta không truyền ‘Quả Thực’ vào người của sói con, nhưng ta phỏng đoán không bao lâu nữa, sẽ có ma vật đến hái ‘Quả Thực’ này của ta.” 

Nguyễn Thu Thu nhìn vết thương loang lổ trên người bà, trong lòng rất đau, liên tục nói: “Không, con nhất định sẽ xử lý ma cổ trong cơ thể của người trước khi bọn họ tới.” 

Khanh Như Ý yên lặng nhìn Nguyễn Thu Thu, nửa ngày sau mới nở một nụ cười dịu dàng, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng cùng sung sướng, hình như không còn sợ hãi cùng khó chịu khi sắp phải đối mặt với cái chết. 

Bà lắc đầu, không đáp lại Nguyễn Thu Thu, ngược lại còn nhìn sang Điền Diệp ở một bên, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Bộ lạc Sa Tộc các ngươi, có phải bị tấn công không?” 

Điền Diệp lộ ra vẻ kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc khi bà biết. Dù sao Như Ý nãi nãi mới tỉnh không được nửa canh giờ, mà nàng và Điền Tú bọn họ vừa rồi cũng không nhắc tới chuyện bộ lạc nhà mình bị tấn công, chẳng lẽ là Như Ý nãi nãi đoán? 

Khanh Như Ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Điền Diệp, nhẹ nhàng thở dài, “... Ta vừa nói chủ thượng đã bị thương và cần rất nhiều ‘Quả Thực’ để bù đắp, phải không?” 

Nguyễn Thu Thu nghe vậy, đáy lòng càng thêm bất an. 

Khanh Như Ý cũng không giấu diếm, tiếp tục nói, “Ngoại trừ ‘Quả Thực’, phần lớn huyết thịt của yêu tộc cũng có thể làm hắn nhanh chóng khôi phục, mà chủ thượng của ta, có một thiên phú lớn nhất chính là sáng tạo thông đạo không gian.”