Chương 114: Nhân tộc dưới lòng đất

Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh sáng của dạ quang châu cũng không hề yếu ớt, hai mắt Nguyễn Thu Thu dần dần quen với bóng tối cũng thấy rõ mấy nhân loại đi ra từ trong sơn động lớn kia.

Trên người bọn họ xác thực mặc quần áo hoàn toàn khác da thú, nhìn chất liệu có điểm giống là vải bông, đang cầm cây dù được làm bằng xương rất tinh tế, khuôn mặt thuộc về nhân loại dưới tán dù cách màn mưa vẫn ẩn ẩn có thể thấy.

Điền Diệp xa xa đã cảm giác được bọn họ thực lực rất cường đại, lập tức kéo Nguyễn Thu Thu sang bên cạnh nhường đường.

Chờ nhóm sáu bảy người kia đến gần, Nguyễn Thu Thu mới nhìn rõ mặt của bọn họ.

Mấy người kia đúng là nhân loại, nhưng bọn họ lại không giống nhân loại bình thường cho lắm, làn da tái nhợt, màu tóc và màu mắt cũng thiên hướng về màu sáng.

Bọn họ phần lớn đều có biểu cảm bực bội, hai người đi ở cuối cùng rõ ràng tương đối trẻ tuổi nhịn không được nhỏ giọng phàn nàn.

"Một chút thuốc mà thôi, có cần bán đắt như vậy không?? Công cụ phòng ngự chúng ta mang tới đủ tốt rồi..." một cậu thanh niên nhỏ giọng thầm thì.

Cô nương khá trẻ đi bên cạnh hắn hung hăng đập hắn một cái, nhỏ giọng nói, “Ngươi đừng có nói nữa, ở bên ngoài không được nói lung tung, lại đi chỗ khác thử vận may xem sao, hừ, ma vật cao cấp tháng này tới thật sự là không dễ nói chuyện..."

Tiểu cô nương kia nói, lại phát hiện người đi ở trước nhất dừng bước.

Nàng lập tức ngượng ngùng ngậm miệng lại, bước chân cũng dừng lại, không dám nói thêm một chữ.

"Nói năng cho cẩn thận." Một giọng nam trong trẻo nhã nhặn vang lên, người đi phía trước nhất hơi nghiêng người sang, chiếc dù một mực che rất thấp hơi khẽ nâng lên, lộ ra một gương mặt tuấn tú có chút tái nhợt.

Tóc đen mắt đen, gương mặt có năm sáu phần tương tự với nàng.

Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt hoài nghi mình nhìn lầm, nàng siết chặt tay, căng thẳng nhìn về phía người dẫn đầu đội ngũ kia.

Nhưng người kia chỉ nói xong câu nói này, lại hạ thấp dù xuống, xoay người tiếp tục đi về phía trước, Nguyễn Thu Thu không thể nhìn thấy mặt của hắn nữa.

Đầu nàng kêu lên ong ong, nhịp tim cũng có chút nhanh.

Từ sau khi hiểu được tình huống của mình giống là linh hồn trở về cơ thể hơn, Nguyễn Thu Thu vẫn rất tò mò về thân thế của mình.

Nhưng mà gần đây tình huống nguy cấp, nàng cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt mở ra Chiếu Hồn Kính, nàng sợ mình là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhưng cho tới bây giờ Nguyễn Thu Thu cũng không nghĩ tới, rất có thể trên thế giới này nàng còn có thân nhân khác.

Nếu như vừa nãy nàng không có nhìn lầm, dung mạo người kia thật sự rất giống nàng.

Nguyễn Thu Thu đắm chìm trong suy nghĩ có chút hỗn loạn, mãi cho đến lúc những người kia dần dần đi xa, nàng mới tỉnh táo lại sau tiếng gọi của Điền Diệp.

"Thu Thu, ngươi sao vậy?" Điền Diệp thấy nàng có chút kỳ quái, lo lắng hỏi.

"... Điền Diệp, ngươi vừa nãy có thấy rõ mặt người kia không?" Nguyễn Thu Thu nói hơi khô chát, hỏi Điền Diệp bên cạnh.

Điền Diệp nói, “Cái gì cơ? Những nhân tộc vừa nãy sao? Không có."

Vừa nãy với góc độ của nàng, vừa lúc là góc chết, không thấy được mặt người kia.

Yêu thức của nàng cũng không quá mạnh, phạm vi rất nhỏ, bây giờ những người kia đã đi xa, nàng có dùng yêu thức cũng không nhìn thấy.

"Không có gì." Nguyễn Thu Thu lắc đầu, "Có thể là ta nhìn lầm, ta cảm thấy người cầm đầu kia, gương mặt rất giống ta."

Điền Diệp hơi ngừng một chút, hàng lông mày màu lửa đỏ khẽ nhướn, "Đợi lát nữa chúng ta đi xem một chút, vừa nãy nghe bọn họ nói hình như không có đổi được đồ vật, có lẽ giọt nước chữa trị của chúng ta có thể đổi được công cụ phòng ngự kia của họ thì sao?"

Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, nhìn đội ngũ đã đi xa, không suy nghĩ tiếp về người có ngoại hình khá giống mình vừa nãy nữa, đi theo Điền Diệp cùng đi tiến vào sơn động lớn nằm ở trung tâm nhất của phiên chợ yêu ma.

Cái sơn động của ma vật cao cấp giao dịch kia đốt củi cấp ba, chỉ mới tới gần cửa sơn động đã có thể cảm giác được một cỗ ấm áp.

Nhưng ngoại trừ ấm áp sáng ngời ra, còn có ma khí nồng đậm từ trong sơn động kia toát ra, cái này cũng dẫn đến cho dù cửa động không có mưa, nhìn cũng thật ấm áp, nhưng không có yêu nào nguyện ý tới gần.

Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp cùng đi đến bên dưới vách đá ngoài sơn động, cởi áo tơi trên người ra, vẫn đội mũ rộng vành như cũ, lễ phép gõ gõ vách núi, "Xin hỏi chúng ta có thể vào không?"

Nàng đợi vài giây đồng hồ, từ trong sơn động vang lên ba âm thanh.

Một giọng nữ dịu dàng, một giọng nam già nua và một giọng trẻ con, gần như đồng thời vang lên, ngữ điệu lại cũng khác nhau, mang theo một chút giai điệu quỷ dị ——

"Vào đi.", "Vào đi ~", "Vào đi..."

Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp liếc nhau, đều nhìn ra một tia kinh ngạc trong mắt nhau.

Bởi vì lúc đi vào cái sơn động này, bọn họ đã cảm nhận thử, trong sơn động chỉ có một con ma vật thực lực khoảng cấp sáu.

Nhưng dù sao cũng đã đến đây, các nàng cũng nên thử một lần.

Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, cùng Điền Diệp đi vào sơn động.

Trong sơn động rất sáng, ngoại trừ những ma khí khiến nhân loại bình thường và yêu tộc không thể chịu đựng được, không hề có gì lạnh lẽo.

Cả sơn động cũng được bố trí rất đơn giản, tới gần cửa sơn động nhìn thấy nồi đá đang được bắc trên bếp, nhìn một vòng là có thể thấy được bố cục bên trong.

Có một cái bàn đá đơn giản, phía trên tùy ý trưng bày ba vật phẩm, một bé trai đang ngồi ở đằng sau bàn đá, nâng đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn hai người Nguyễn Thu Thu.

Trên người cậu bé tùy ý phủ một chiếc áo da thú, trên đầu là cặp sừng, mái tóc ngắn màu xanh đen rối bời, lúc này đang cau mày không kiên nhẫn, mở to đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, "Muốn đổi cái gì? Các ngươi có vật phẩm gì?"

Hắn vừa mở miệng, Nguyễn Thu Thu lại nghe thấy ba giọng nói hoàn toàn bất đồng vừa nãy vang lên.

Dù có ngốc đến mấy, Nguyễn Thu Thu cũng hiểu được, ba giọng nói ấy đều đến từ ma vật cấp sáu có ngoại hình như một đứa trẻ con trước mặt.

Trên mặt lướt qua một chút kinh ngạc, nhưng bởi vì nàng có đội mũ rộng vành, nên cũng không bị kia ma vật nhìn thấy.

Nguyễn Thu Thu sau khi kinh ngạc, thì lập tức khôi phục tỉnh táo, nàng nhìn bốn đồ vật trên bàn đá, giọng thành khẩn, "Ta muốn hỏi ngài, những thứ đồ trên bàn là dùng để làm gì vậy? Chúng ta có quần áo làm bằng vải bông, còn có một số linh thạch và dược thủy có hiệu quả chữa thương."

Vì không muốn một lần bại lộ hết át chủ bài, Nguyễn Thu Thu cũng không nói hết ra toàn bộ đồ vật trong tay bọn họ, cũng không nói ra hiệu quả của giọt nước chữa trị.

"Ha ha ha." Nghe nàng nói vậy, ma vật trong hình dáng đứa bé kia lập tức bật cười, Nguyễn Thu Thu loáng thoáng thấy được hắn có chút mất kiểm soát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có chút mũm mĩm giống trẻ con đột nhiên lộ ra ba cái miệng rộng đáng sợ.

Nàng đồng tử hơi co lại, lạnh cả sống lưng, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Nhưng đợi nàng chăm chú nhìn lại, con ma vật cấp sáu kia lại khôi phục thành dáng vẻ một bé trai, tựa hồ ba cái miệng vừa nãy chỉ là ảo giác của nàng.

"Ngươi chỉ có ngần ấy đồ vật, đã muốn đổi bảo bối tốt của ta? Đi đi." Cậu bé thu liễm lại nụ cười trên mặt, hai tay che miệng của mình, giọng nói hợp lại cùng nhau, nghe không ra có gì kỳ quái, "Bảo bối của ta các ngươi đổi không nổi đâu!"

Hắn nói, ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào ba lô của Nguyễn Thu Thu, cứ như ở trong đó có cái gì rất hấp dẫn hắn vậy.

Nguyễn Thu Thu tựa hồ nghe được bụng hắn vang lên âm thanh ùng ục.

"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy ai đói bụng sao? Còn nhìn nữa ta ăn ngươi!" Ma vật cấp sáu nhe răng, làm ra vẻ hung ác, ngữ khí ngang bướng, làm Điền Diệp ở bên cạnh nghe vậy thì nhíu mày.

Nguyễn Thu Thu thấy ngữ khí của hắn có vẻ đang rất mất kiên nhẫn, bụng liên tục réo ùng ục, lại đưa tay cố gắng che miệng, như là sợ dáng vẻ nguyên bản lộ ra bị phát hiện, nên không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn.

Nguyễn Thu Thu móc một túi nhỏ thịt trâu khô từ trong ba lô ra, thăm dò hỏi hắn, "Ta chỗ này còn có thịt trâu khô ăn rất ngon, có lẽ ngài có chút hứng thú? Muốn nếm thử không?"

Hai mắt của tên ma vật sáng lên, sau đó móp méo miệng, "Trong đồ ăn này của ngươi, khẳng định cũng có rất nhiều tạp chất, vừa nãy nhân tộc dưới lòng đất cũng muốn dùng ăn hối lộ ta, hứ."

"Không sao mà." Nguyễn Thu Thu cười, đặt túi thịt trâu khô nhỏ ở trên bàn đá trước mặt ma vật.

Càng đến gần kia ma vật, Nguyễn Thu Thu càng có thể cảm giác được một cỗ áp bách cực lớn, nhưng những ma khí trên người hắn mặc dù nồng đậm, nhưng lại kém xa ma khí trước đó trên người Sói xám tiên sinh tràn ra, nên vẫn trong giới hạn chịu đựng của nàng.

"Thịt của ngươi thơm quá." Lúc duỗi cánh tay nhỏ gầy ra lấy thịt trâu khô, ma vật cấp sáu nhịn không được cảm thán.

Nguyễn Thu Thu "..."

Nàng nhịn không được hỏi "Thịt của ta, và người bình thường khác nhau ở chỗ nào sao?"

"Rất thơm." Ma vật cấp sáu cầm một miếng thịt trâu khô lên, quay lưng lại, lặng lẽ lộ ra ba cái miệng há to, rất nhanh đã ăn xong túi thịt trâu khô.

Hắn "Xoạt xoạt", "Xoạt xoạt" nhai nuốt, làm Điền Diệp nghe cũng rùng mình.

Nàng cảnh giác tiến lên trước hai bước, âm thầm che chắn trước người Nguyễn Thu Thu.

"Thịt trâu khô này cũng ngon phết." Ma vật cấp sáu xoay người lại, biểu cảm cũng coi như là thân thiện hơn một chút, trừng mắt liếc Điền Diệp, sau đó hai tay chống cằm, nghiêng mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, dùng sức hít hít cái mũi, "Ngươi thực lực này, cái mùi máu tươi này..."

Ma vật mở to hai mắt, "Ngươi và mấy tên nhân tộc dưới lòng đất vừa nãy có quan hệ gì?"

Nguyễn Thu Thu lập tức nghĩ đến người thanh niên có gương mặt giống nàng mấy phần vừa nãy, hơi nhướn mày, "Vừa nãy những người kia, là bộ lạc người dưới lòng đất?"

"Đúng vậy, một đám ki bo bủn xỉn." Ma vật cấp sáu chậc chậc lưỡi, "Thịt trâu khô kia của ngươi cũng ngon đấy, còn gì nữa không? Thế mà không có nhiều tạp chất, hiếm có đấy."

Nguyễn Thu Thu mỉm cười, "Còn có một số, nhưng là không biết ngài xưng hô như thế nào? Có thể xin ngài giới thiệu một chút ba món đồ trên bàn kia được không?"

"Ta là Nguyệt Thần." Tiểu ma vật kia nói, “Ngươi gọi ta là Nguyệt ca đi."

Nguyễn Thu Thu "..."

Nguyệt Thần? Là Nguyệt Thần đang tranh đoạt vị trí Ma Vương mà nàng nghe nói tới sao?

Thấy Nguyễn Thu Thu không nói lời nào, tiểu ma vật kia cũng hiểu đại khái nàng hiểu lầm cái gì, lập tức trở mặt, "Làm gì? Ta tên là Nguyệt Thần, là từ Thần chỉ sáng sớm, không phải Thần trong thần thoại giống ca ca đáng chết của ta!"

Hai mắt Nguyễn Thu Thu sáng lên, đè nén kích động trong lòng, cố gắng dùng giọng bình tĩnh hỏi hắn, "Nghe nói Ma Giới có một ma vật cấp bảy rất lợi hại, là anh trai của Nguyệt ca sao?"

"Hừ, đó là lúc trước thôi." Nguyệt Thần khoát khoát tay, trong giọng nói lại có một ít tự hào và đắc ý, thái độ cũng bắt đầu nhu hòa hơn một chút, "Không nói tới hắn nữa, nể tình ngươi vừa nãy mời ta ăn thịt trâu khô, ta liền nói một chút cho ngươi nghe vậy."

"Cái cục đen như mực kia là một khối tín vật để tiến vào Ma Giới, có thể ngụy trang khí tức, nếu lăn lộn không nổi tại đại lục yêu tộc, có thể ngụy trang thành ma vật đi Ma Giới sống." Nguyệt ca nói, sau đó cười khanh khách, nhưng tiếng cười cứ kỳ quái thế nào ấy.

"Cái đỏ đỏ, giống ma bạo thạch này, có lực sát thương không nhỏ đối với ma vật cấp bảy, là ta trộm... à là lấy ra từ phòng của ca ca ta, nhưng rất đáng tiếc, các ngươi mua không nổi ~ "

"Cuối cùng là một chiếc lá có sinh mệnh lực rất cường đại, có thể kéo dài sinh mệnh hoặc chữa trị vết thương nhẹ, là ta trộm... à là lấy từ chỗ tỷ tỷ."

Tiểu ma vật nói xong, bắt chéo đôi chân dài nhỏ, bình chân như vại như thế nhìn Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp, "Các ngươi đổi không nổi đúng không?"

Nguyễn Thu Thu nhìn ba món đồ trên bàn, rất muốn có được, ba món đồ này đều có tác dụng rất lớn đối với bọn họ, nhưng so với ba thứ bảo vật này, đồ vật trong tay các nàng thật sự không thể đổi được.

Thấy Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp không nói lời nào, Nguyệt Thần lập tức thoải mái nhàn nhã nói, "Biết các ngươi đổi không nổi, đi đi, đừng làm chậm trễ việc buôn bán của ta, nói không chừng bọn họ có thứ ta muốn."

Nguyễn Thu Thu nhìn mấy thứ đồ trên bàn kia, thực sự không muốn từ bỏ, "Nguyệt ca, ngươi muốn đồ vật như thế nào? Bảo bối có công năng đặc thù? Đồ ăn? Hay là... Tin tức?"

Nguyễn Thu Thu đoán từng thứ một, nàng nói rất chậm, chú ý đến biểu cảm của tiểu ma vật.