Chương 16: Hồng mẫu đơn

Dung Ngữ Thư Niên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Am Quỳnh Hoa được xây giữa sườn núi Tây Sơn, tứ phía là rừng rậm. Khi Nhược Thiền mở ra một cửa nhỏ chỗ tường viện, ta mới phát hiện phía sau cánh cửa có một cái động.

Cách am Quỳnh Hoa không tới trăm bước, xung quanh đường núi, thấp thoáng trong rừng cây có vài trạch viện không lớn.

Tường viện trắng bạch, kiểu dáng long lanh, vừa nhìn chính là chỗ ở mới làm.

“Đây là?” Ta nhìn về phía Nhược Thiền, nàng đặt ngón tay trước môi, lôi kéo ta, đẩy cửa hông đi vào.

Trong ốc trạch rất an tĩnh, một khóm hồng mẫu đơn cao lớn trong đình viện, đầu cành mọc đầy đóa hoa đỏ tươi xinh đẹp. Nhược Thiền tựa hồ rất quen thuộc với đình viện này, đưa theo ta đi xuống hành lang.

“Chủ nhân.” Một lão phụ nhân gặp nàng, vội cúi đầu hành lễ.

Nhược Thiền thấp giọng hỏi bà: “Khách đến chưa?”

“Đã đến.” Lão phụ nhân nói.

Nhược Thiền gật đầu, đi thẳng về phía trước.

Phòng mới rất sạch sẽ, rêu xanh vẫn chưa kịp mọc lên khỏi chân tường và mặt đất, Nhược Thiền nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ, không một tiếng động. Một mùi thơm bay tới, không đậm không nhạt, cực kỳ mềm mại. Ta hít hà, tựa hồ là đàn hương, lại cảm thấy không giống.

Ta nhìn về phía Nhược Thiền, nàng vân mỉm cười, chỉ dẫn ta đi về phía trước.

Đây là một phòng nhỏ, không quá rộng rãi nhưng rất sâu. Tứ phía kín như bưng, sau khi đóng cửa phòng, yên tĩnh như đến một thế giới khác.

Trên mặt đất, thảm tơ lụa mềm mà dày, bước chân đi lên một chút thanh âm cũng không có. Từ cửa phòng đi vào, rèm từ trên xà nhã rũ xuống, sắc hồng không sáng rõ, mơ hồ mà mập mờ.

Cuối cùng là một cái rèm phía trước, Nhược Thiền ý bảo ta dừng bước.

Lúc này, ta nghe thấy một chút thanh âm kỳ quái, như có người nào nói nhỏ. Trong lòng xẹt qua một cảm giác khác thường, sau một khắc, Nhược Thiền nhẹ nhàng vén rèm cửa lên, một chiếc rèm nhỏ ở cửa sổ chắn trước mặt.

Khi ta nhìn lướt qua rèm che ở ngoài, hai mắt mở to.

Phía trước là một căn phòng rộng rãi, bày biện tinh xảo, màn hồng buống xuống, lò vàng tỏa hương. Chính giữa, một giường lớn trải gấm đỏ, phía trên, một nữ tử áo cởi nửa chừng, được một trung niên nam tử ôm vào trong ngực.

Nữ tử cầm chén rượu nhỏ trong tay, ngửa đầu nhấp một ngụm, chốc lát, đưa đôi môi đến gần nam tử. Vài giọt rượu theo chòm râu nam tử chảy xuống. Nam tử tựa hồ hưởng thụ vô cùng, cởi xiêm y trên người nữ tử xuống, há miệng ngậm đầu ngực cao vút của nàng.

“A…” Nữ tử nhẹ giọng thở gấp, mặt ta nóng lên, không nhịn được nhìn ra chỗ khác.

Nhược Thiền giữ chặt cằm ta, không cho ta động.

“Không phải ngươi muốn biết nam nhân thích gì sao?” Thanh âm nàng rất nhẹ, “Làm sao? Sợ?”

Hơi thở thoảng bên tai ta, tê tê, ta khẽ run lên, quay đầu trờ lại.

Trên mặt nam tử đỏ hồng, hăng hái bừng bừng, hắn đặt nữ tử trên đùi, hai tay trên người nàng vừa nắn vừa xoa, trêu chọc nàng cười liên tục. Nàng vừa đẩy nam tử vừa ôn nhu nói, “… Lang quân còn mặc y phục, để thiếp vì lang quân cởi áo…” Vừa nói, nàng đi xuống, quỳ xuống trước người nam tử.

Nàng không mảnh vải che thân, da thịt trắng nõn đẫy đà, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười. Tay nàng mềm mại không xương, vừa thay nam tử nới dây lưng, vừa vùi đầu đi xuống, hôn thân thể to mọng của nam tử.

Nam tử hút không khí.

“Ân huệ mỹ nhân, quả nhiên ngàn vàng…” Hắn cười nói, dứt lời, thuận tay kéo nữ tử lên giường, tung mình đè lên.

Ta thấy hắn lộ ra món đồ thô cứng giữa hai chân, một tay giữ chân nữ tử, động thân đi vào.

Ta ngượng chín mặt, vội vàng lấy tay che mắt.

Tiếng rên rỉ của nữ tử truyền vào trong tai, tựa như thống khổ, tựa như vui mừng, từng đợt tiếp từng đợt. Trong miệng nam tử không biết đang nói gì, tựa hồ hưng phấn cực kỳ, thanh âm ồ ồ vẩn đục.

Ta không nhịn được, thoáng chuyển hướng đến khe hở, hai thân thể trần truồng quấn giao, nằm trên nệm gấm đỏ tươi.

Mặt và cổ của ta đã nóng bỏng, cổ họng khô khốc, sâu trong thân thể có cái gì đó cuồn cuộn, ngủ đông đã lâu, giờ lại rục rịch ngóc đầu dậy. Trên bả vai truyền đến vuốt ve nhè nhẹ, một tấc lại một tấc, kỳ dị mềm yếu… Ta cả kinh, quay đầu, là Nhược Thiền.

Nàng nhìn ta, hai tròng mắt rất gần, tự tiếu phi tiếu.

Trong mắt ta có chút kinh hoàng, kéo tay nàng ra, xoay người chạy ra ngoài.

Đẩy cửa ra, một trận gió mát thổi tới. Ta chạy đến đình viện, ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, hoa mẫu đơn trong gió chập chờn.

Suy nghĩ vẩn đục từ từ lắng xuống, ta hít sâu, chốc lát, cái cảm giác quái dị từ từ biến mất.

Một trận cười khẽ từ phía sau truyền đến, ta quay đầu lại, Nhược Thiền cũng đi theo ra ngoài.

“Khá hơn chưa?” Nàng hỏi.

“Trong phòng đốt hương gì vậy?” Ta hỏi.

Nhược Thiền lộ ra vẻ kinh ngạc, nụ cười càng sâu: “Là tình hương bí chế, A Dung, muốn lấy chút ít về không?”

Quả nhiên đoán trúng, ta thở sâu một hơi, để trên người bình phục trở lại.

Trạch viện này đúng là của Nhược Thiền, am Quỳnh Hoa vắng vẻ, duy trì khó khăn, một năm trước, Nhược Thiền quyên cho am một số tiền lớn, điều kiện là ‘mượn’ khu rừng hoang phía sau am để xây trụ sở.

Ung Châu không thể so với Trường An, chỗ nhỏ, quan lại quyền quý trừ tụ yến giao du, chỗ có thể đi được không nhiều lắm. Chỗ này của Nhược Thiền vắng vẻ, những quý nhân muốn giải tỏa tư dục, hoặc không chỗ để đi có thể đến nơi này, cũng không bị nhiều người nhìm chằm chằm.

“Không nghĩ ngươi trừ kỹ quán, còn kinh doanh cả xướng gia.” Ta nói.

“Thế đạo khó khăn, bất quá vì kiếm sống.” Nhược Thiền lơ đễnh, cuối cùng nói, “Nhưng ngươi yên tâm, ta đã mấy phen sai người mời Đại công tử, nhưng chàng cũng không nể mặt.”

“Hả?” Ta nhìn nàng, “Trừ chàng ra ngươi còn mời người nào nữa?”

Nhược Thiền cười đến vân đạm phong kinh, “Không thể trả lời.”

Lúc ta đáp xe trở lại Ngụy phủ đã sau giờ ngọ. Sau khi gặp Quách phu nhân, ta thay xiêm y tắm rửa, nằm trên giường ngủ.

Lúc dùng bữa tối, Ngụy Đàm trở lại.

Có lẽ hôm nay ngày mười lăm, bữa tối nay, người đến đặc biệt đông đủ. Không chỉ Ngụy Giác, Ngụy Đàm, Ngụy Chiêu, Ngụy Từ và mấy người cùng lứa đều đến đông đủ. Sảnh đường náo nhiệt, giống như hôm bọn họ mới trở về.

Vào ban ngày, Ngụy Giác vào cung gặp thiên tử, đúng lúc gặp sứ giả Tây Vực vừa đến, dâng lên một báu vật. Thiên tử thấy Ngụy Chiêu ở bên, nói rằng nghe tiếng Nhị công tử nhà thừa tướng có tài thi phú, nguyện nghe một lần. Ngụy Chiêu lĩnh mệnh, suy tư nửa khắc làm một bài phú, mọi người trên điện không khỏi kinh sợ.

Vì sự kiện này, Ngụy Giác trong bữa tiệc rất hăng hái, Quách phu nhân cũng cười không ngừng. Trong lúc tán gẫu, Ngụy Giác nghe nói hôm nay ta đi dâng hương, hỏi ta đến am nào.

Ta đã sớm nghĩ lời giải thích, hồi đáp, ta nghe người ta nói, mười lăm vào dâng hương, am Quỳnh Hoa ở Tây Sơn rất linh nghiệm, cho nên đi am Quỳnh Hoa.

“Hả?” Ngụy Giác mỉm cười nói, “Am Quỳnh Hoa, tên này cũng mới lạ.”

Ta nói: “Hôm nay nhi phụ đến, thấy am Quỳnh Hoa vắng vẻ, nghĩ rằng không mấy người biết được.”

Ngụy Giác gật đầu, vài lần, lại cùng người bên cạnh đàm luận chuyện khác.

Lòng bàn tay ta có chút mồ hôi. Ta không biết tối nay Ngụy Giác sẽ trở về, hơn nữa, ông có biết bí mật am Quỳnh Hoa không, nhưng nhìn tình hình vừa rồi, tựa hồ ông không có ý khác.

Đang thở phào một hơi, ta bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt Ngụy Đàm. Chàng nhìn ta, tròng mắt bình tĩnh có chút khó lường.

Tâm ta vừa hạ xuống lại lên cao. Đồng thời trong đầu hiện ra chuyện ở am Quỳnh Hoa, sau tai nóng lên.

“Phu quân uống rượu nha!” Ta cầm bầu rượu trên bàn.

“Ừ.” Ngụy Đàm nói.

Ta châm rượu cho chàng.

“Tối nay,” ta đánh liều hỏi, “Phu quân có đi doanh trung?”

“Không đi.” Ngụy Đàm thản nhiên nói.

Tay ta khựng lại, bình chảy ra vài giot rượu.

————

Trăng sáng bị mây che đi, gió đêm có chút lớn, thổi đèn lồng ở hành lang lắc lư.

Ngụy Đàm trở lại từ binh doanh, một thân mồ hôi, khi trở lại sân phải tắm rửa.

Ta ngồi trước gương, nhìn bóng dáng mình, lòng tràn đầy xoắn xuýt.

Tứ phía lặng yên không tiếng động, trong gương nửa sáng nửa tối, ta không tự chủ được mà xuất thần. Gấm đỏ trên giường kia, hết thảy trong đầu ta không xóa đi được, nam nữ rên rỉ, quấn giao… Ta bắt đầu cảm thấy tim đập tai nóng, cảm giác mùi vị tình hương vẫn đang quấy phá trong thân thể.

Ngươi là người lớn, ngươi hai mươi tuổi rồi! Trong lòng có một âm thanh khích lệ ta.

Đúng vậy, ta hai mươi tuổi rồi, Chu thị – Thê tử Ngụy Binh mười sáu tuổi đã sinh hài tử, mà ta hai mươi tuổi, đêm động phòng vẫn đang rầu rĩ…

Ngổn ngang, ta nhắm mắt lắc đầu.

Ta hai mươi tuổi, đã hiểu chuyện hơn, còn có dũng khí, chuyện phu thê là luân lý bình thường. Tỷ như—Ta và Ngụy Đàm cuối cùng cũng sẽ nằm chung giường, chàng có giống như nam tử ban ngày, đặt ta dưới thân, sau đó…

Bỗng dưng, trong đầu ta, bộ dáng nàng kia đổi thành ta, tim ta đập mạnh.

Ta hít sâu, cúi đầu che mặt.

Chuyện nam nữ, trước kia đối với ta chỉ có bốn chữ, ta mơ hồ biết phải làm những gì, nhưng không hiểu toàn bộ. Hôm nay nhìn qua, ta bỗng nhiên hiểu, đó là một chuyện cực kỳ thân mật, thậm chí lúc ta và Bùi Tiềm ở cạnh nhau chưa từng có chuyện này.

Vẫn nói không biết không sợ, câu này dùng trên người ta cực kỳ chuẩn xác. Nhưng ta một lòng tin xe tới trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, vô luận là vào cửa Ngụy phủ hay tìm Lý Thượng buôn bán, toàn bộ là một cỗ sức mạnh nửa hiểu nửa không chống đỡ…

Loảng xoảng một tiếng ở cửa, cắt đứt tâm tư của ta. Quay đầu lại, Ngụy Đàm mặc áo đơn đi đến.

Một trận gió đêm lùa vào, tựa hồ mang theo chút hơi thở ấm áp. Chàng đi tới giá áo, gỡ xuống một chiếc khăn, lau nước còn sót lại trên cổ…

“Làm sao vậy?” Bỗng nhiên Ngụy Đàm quay đầu nhìn ta, hỏi.

“Hả?” Ta ngẩn người.

“Phu nhân đang nhìn vi phu.” Ngụy Đàm liếc mắt qua, có chút ranh mãnh.

Ta quẫn bách, bận rộn há mồm cãi lại: “Ta không phải…”

“Nếu phu nhân có tâm, sao không tới thay vi phu búi tóc?” Ngụy Đàm cắt lời ta, chỉ chỉ đầu, “Đầu tóc lộn xộn quá.”

Ta phát hiện Tóc Ngụy Đàm không tệ, tuy là nam nhân nhưng cứng mềm vừa phải, còn có cảm giác trơn mềm trong tay. Viền tóc cũng rõ ràng, không cần sửa nhiều cũng đã có đường nét.

Ta chải đầu luôn sợ đau, lực đạo vừa nhẹ vừa chậm, gặp phải chỗ rối, chầm chậm dùng ngón tay gỡ ra. Ngụy Đàm không chê ta lề mề, chỉ an tĩnh ngồi trên giường, cái gáy hướng về phía ta, không rõ vẻ mặt.

Ngọn đèn đầu hắt lên ánh vàng, chàng vừa tắm rửa xong, trên người tỏa ra mùi vị nhàn nhạt, không giống cái gì, xa lạ mà sạch sẽ.

Ta cúi đầu, thấy một đoạn ngực dưới cổ áo Ngụy Đàm. Da màu lúa mạch, vừa nhìn đã biết hay ở bên ngoài, dưới ánh đèn lại có một loại cảm xúc khác. Ta muốn cởi áo Ngụy Đàm xuống, lồng ngực và thắt lưng có lẽ cũng màu như thế, nếu như sờ lên, xúc cảm có lẽ căng đầy, trơn nhẵn…

Trong lòng e lệ nghĩ, so với nam nhân hôm nay, ta sẽ thích hơn sao?

“Nàng nghe ai nhắc đến am Quỳnh Hoa mà muốn mười lăm đi dâng hương?” Đột nhiên Ngụy Đàm hỏi.

“Hả?” Ta sửng sốt, bận rộn thêu dệt: “Hai ngày trước ở phủ Lô công, nghe mấy vị quý quyến nói.”

“Ra vậy.” Thanh âm Ngụy Đàm bình tĩnh.

“Phu quân đã từng đến?” Ta hỏi.

“Chưa từng.”

Ta lớn mật, nói tiếp: “Ở đó hoa dâm bụt nở rất đẹp.”

“Vậy sao?” Ngụy Đàm chậm rãi nói, “Trước đó vài ngày có người cũng nói với ta như vậy, còn mời ta đi ngắm hoa.”

Lược trên tay ta suýt nữa rớt xuống.

“Nghe nói có hồng mẫu đơn, “Ngụy Đàm tự nói tiếp, “Phu nhân đi xem, có thấy không?”

Tim ta cơ hồ nảy ra khỏi cổ họng.

“Cây dâm bụt rất nhiều, hồng mẫu đơn chưa từng thấy.” Ta nhỏ giọng nói.

Nếu như lúc này Ngụy Đàm quay đầu lại, chàng sẽ thấy mặt của ta giống như trúng gió.

Trải qua nói chuyện lần này, những thứ kỳ quái trong đầu ta đã bị quấy đến hài cốt không còn. Cũng may chàng không tiếp tục hỏi, tay chân ta lưu loát vén tóc lên, trên đỉnh đầu búi một búi tóc chắc chắn.

“Xong rồi? Được không?” Khi ta tuyên bố, Ngụy Đàm quay đầu lại, làm ra vẻ kinh ngạc.

“Tốt lắm!” Ta nói chắc chắn.

Ngụy Đàm đến trước gương nhìn một chút, cong cong khóe môi, “Không tệ.”

Ta cười cười, đang muốn ngủ, bỗng nhiên cánh tay Ngụy Đàm vòng ra, ôm ta tới trước người.

Ngọn đèn dầu chiếu lên mặt Ngụy Đàm, mờ ám không rõ.

Mặt chàng rất gần mặt ta, tựa hồ hô hấp cũng giằng co cùng một chỗ, ngực ta và chàng kề nhau, cảm giác trong đầu trống không.

“Phu nhân đi gấp như vậy làm gì?” Tiếng nói chàng trầm thấp mà chậm chạp, giống như thần sắc trên mặt, không thể đoán được.

Ta nhìn cặp mắt đen thui, trong đó rõ ràng dao động thần thái nóng bỏng, khát vọng bị đè nén… Trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng thân thể quấn giao.

Tim ta đập mạnh, miệng đắng lưỡi khô…

Chàng khẽ há miệng, “Ngày hôm sau, ta đi Thanh Châu.”