Chương 14: Hoa ảnh

Dung Ngữ Thư Niên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Gió đêm mang theo hơi thở khói bếp. Ánh tà dương sáng mờ, ảm đạm mà mĩ lệ, ta cảm giác mỹ nhân lộng lẫy trước mắt này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Ta và ngươi chưa già đến lẩm cẩm, thế nào lại không nhận biết.” Thật lâu, nàng nhẹ giọng nói.

Hai người chúng ta đã từng cười giỡn, nói với nhau như vậy. Có một ngày, ta và nàng theo trưởng bối hai nhà đến am Phù Dung dâng hương, thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng cũng tới thắp hương. Ta nhìn chằm chằm một lúc, hỏi Nhược Thiền, tương lai chúng ta về già chắc sẽ biến thành như vậy. Nhược Thiền cười, nhéo mặt ta nói, nếu ngươi dám biến thành như vậy, ta sẽ không nhận ngươi…

Nhược Thiền không trả lời, nghiêm trang không gợn sóng.

“Nhược Thiền,” ta lên tiếng, “Ngươi vẫn khỏe chứ?”

Nhược Thiền mỉm cười: “Có khỏe hay không thì thế nào, nghe nói ngươi thành nhi phụ Ngụy Thừa Tướng, phải không?”

Ta gật đầu.

“Tốt hơn ta.” Nàng than nhẹ, dứt lời, nhìn sắc trời, “Ta phải trở về.”

“Về nơi nào?” Ta kinh ngạc hỏi.

Nhược Thiền cười nhạt: “Tân khách trong yến tiệc còn chưa tan, A Dung, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, phải không?”

Ta do dự.

“Nhược Thiền, ngươi… Ừ, các nàng nói Ngưng Hương quán là của ngươi?” Ta nhỏ giọng hỏi.

Nàng cười mang theo một tia chế nhạo.

“Là Ngọc Oánh nói cho ngươi?” Giọng nàng mềm mại, “A Dung, ngươi thấy thương hại ta?”

“Không phải vậy,” ta vội vàng nói, “Nhược Thiền, ngươi có chuyện gì khó xử? Ta…”

“Khó xử?” Nụ cười Nhược Thiền càng sâu, “Có, mỹ nhân tuyệt sắc trong quán quá ít, muốn người mới có nhan sắc, cùng phố mới có Ngọc Sanh quán mới mở, thanh thế lớn, ta muốn chèn ép, lại có Giả công thành Đông mở yến, ta muốn cầu ông ấy đổi kỹ nhạc thành người của ta. A Dung, ngươi giúp được ta sao?”

Ta nghẹn lại.

Ta và Nhược Thiền nhìn nhau, phấn làm nổi bật hai tròng mắt lãnh đạm.

“Nhược Thiền…”

“Ta đã không phải Nhược Thiền, bọn họ gọi là là đào nương.” Nàng thản nhiên nói, “Ngươi nên trở về đi, phu nhân Đại công tử Thừa Tướng, không thể đứng cùng một chỗ với hạng người xướng ca.” Dứt lời, nàng lấy quạt lụa che mặt, xoay người bước đi.

Lời của ta bị nghẹn ở họng, kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, thật khó chịu.

Tiếng cười ở lâu các bên kia vẫn hoan khoái, cũng với kỹ nhạc huyên náo, thật chói tai.

Ta đột nhiên đuổi theo, kéo lấy ống tay áo Nhược Thiền.

“Buông ra.” Nhược Thiền quay đầu lại, lạnh giọng nói.

“Không buông.” Ta đang hờn dỗi, giống như tìm được nơi phát tiết, một tia ý thức bộc phát, “Ta chưa từng đắc tội ngươi, tại sao nói chuyện đả thương người như vậy? Ngươi cảm thấy ta đắc ý phải không? Hiện tại, trước mặt ngươi là Phó Dung đã là phụ nhân, gia tộc hủy hết, những thứ ta đã đã nghe không thiếu. Ngươi muốn ta nói những lời này sao? Ngụy Đàm cưới ta chỉ vì thân thế của ta, ngươi cảm thấy cả gia đình ta chết đi, đổi lấy những thứ này, ta sẽ rất đắc ý? Ta nói cho ngươi biết, nếu phụ mẫu ta có thể trở lại, tính mạng ta không cần!”

Ta một hơi nói xong, tiếng nói nghẹn lại, ta trầm giọng: “Nếu ngươi cảm thấy ta đắc ý, coi như ta nhận lầm ngươi!”

Nhược Thiền yên lặng nhìn ta, môi mím chặt, hai tròng mắt dần dần hiện lên lệ quang. Bỗng nhiên, nàng nghiêng đầu, giơ tay áo che ánh mắt.

Động tác của nàng rất quen thuộc, lát sau ngẩng đầu, trừ vành mắt có chút đỏ, phấn trang điểm không nhòe chút nào.

“Ngươi thay đổi, lúc trước nếu ta nói những lời như vậy, ngươi sẽ khóc trước ta.” Nàng nói, “Ngươi cũng sẽ không phản bác ta.”

Ta cắn môi không nói.

“Ngươi cũng thay đổi,” ta nói, “Lúc trước ngươi cũng không nói với ta những lời như vậy.”

Nhược Thiền nhìn ta, chốc lát, không nói gì đưa tay vỗ vỗ đầu ta.

“… Phu nhân.” Lúc này, bờ bên kia truyền đến tiếng gọi, tựa hồ là A Nguyên đang tìm ta.

Nhược Thiền nhìn bên kia, nói: “Ta phải đi, không thể để các nàng nhìn thấy ta và ngươi nói chuyện.”

Ta há miệng, lại dừng lại.

Nàng nói không sai, bất kể ta nghĩ thế nào, thế sự biến hóa, giữa chúng ta có hố sâu khoảng cách, mặc dù chúng ta đã từng có tình tỷ muội.

Tựa hồ nhìn ra tâm tư của ta, Nhược Thiền thở dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm tay ta, thấp giọng nói, “Ngươi chịu nhận ta là đủ rồi.”

Lưu quang trong mắt khẽ động, Nhược Thiền giơ quạt lụa che mặt, cúi đầu bước đi hướng khác, thân ảnh biến mất trong gió đêm.

“Phu nhân!” không bao lâu, A Nguyên xuất hiện ở đầu cầu, thấy ta, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt, “Cuối cùng cũng tìm được,” nàng vội vã đi tới, nói: “Phu nhân, đại công tử đến rồi, đang ở tiền sảnh.”

Ta ngẩn người.

Ngụy Đàm tới làm gì? Ta nhớ sáng sớm chàng nói có chuyện, tư thái ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa như muốn cung cúc tận tụy đến đêm khuya, sao rảnh rỗi tới nơi này?

Ta đáp lại, cùng nàng đi khỏi hoa viên.

“Phu nhân,” A Nguyên đi hai bước, quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng nói, “Hình như nô tỳ nhìn thấy Nhược Thiền nữ quân, nàng…”

“Suỵt.” Ta lắc đầu.

A Nguyên hiểu ý, im lặng không nói.

Tiền sảnh, quả nhiên Ngụy Đàm ở đây,

Chàng đang nói chuyện với Lô công, trên người vẫn còn mặc trường bào lúc sáng sớm, bên hông đeo trường kiếm. Đèn dầu sáng rõ, chàng đứng vững vàng trong đám tân khách, hết sức bắt mắt.

Ta thấy Ngụy Lãng và Ngụy Từ đứng sau chàng, hai người vấn khăn đỏ, phong trần mệt mỏi.

Các tân khách đã lục tục giải tán, nườm nượp từ đường sảnh đi ra ngoài. Thấy Ngụy Đàm đứng nơi này, nhiều người tiến lên hành lễ, tiền sảnh càng thêm náo nhiệt.

Ngụy Từ thấy ta, chân mày nhếch lên, chọc chọc Ngụy Đàm.

Ngụy Đàm quay đầu, nháy mắt ánh mắt dừng chỗ ta đứng. Thật quỷ dị, cách nhiều người như vậy, không cần nhìn Ngụy Từ chỉ hướng cũng biết ta đứng nơi nào.

Nhiều người vây quanh chàng, ta đang do dự có nên đi qua không, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm Vương thị.

“Phó phu nhân.” Bà đưa theo mấy thị tỳ, bước nhanh tới, cười nói: “Nghe nói phu nhân đến hoa viên, ta đang muốn đi tìm.”

Động tĩnh rất lớn, rất nhiều người đều nhìn tới đây.

Ta chỉ đành theo Vương thị một đường tiến lên.

Lô công uống rượu, mặt đầy hồng quang, khi chắp tay dáng người còn hơi run run: “Hàn xá thô bỉ, chậm trễ phu nhân.”

“Lô công thịnh tình, cớ gì nói ra lời ấy.” Ta mỉm cười nói, dứt lời, nhìn về phía Ngụy Đàm.

Chàng cũng nhìn ta, vẻ mặt ôn hòa giống như trước mặt tân khách ở Ngụy phủ hôm trước.

“Muốn hồi phủ chưa?” Chàng thấp giọng hỏi.

Ta mỉm cười gật đầu, rũ mắt không nói.

Ánh mắt tứ phía tụ tập lại đây, ta biết rất nhiều người đang nhìn chúng ta, trong đó không ít người là kẻ sĩ Trường An.

Ngụy Đàm dĩ nhiên hiểu rõ.

“Lô công đại thọ, vốn trưởng bối trong nhà nên tới cửa, nhưng sự vụ quấn thân, mong Lô công thông cảm.” Chàng không dấu vết đi tới gần ta, nói với Lô công.

Lô công vội nói: “Đại công tử cớ gì nói ra lời ấy, Thừa Tướng vì nước vất vả, ai không hiểu, Đại công tử và Phó phu nhân tới đã là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Dứt lời, ông lệnh gia nhân đi chuẩn bị tiệc rượu, muốn mời Ngụy Đàm uống rượu.

Ngụy Đàm từ chối nói: “Lô công không cần nghĩ ngợi, đã vào đêm, mỗ tới đón phu nhân hồi phủ, sau đó còn phải đi nơi khác, không tiện ở lại.” Vừa nói, chàng tự nhiên đưa một tay qua, khoác ngang hông ta.

Động tác tuy nhỏ, nhưng rơi vào trong mắt người khác, không thể nghi ngờ là rất thân mật.

Lô công vâng vâng, cười khen: “Nghe tiếng đã lâu, Đại công tử và phu nhân tình nồng, quả nhiên là vậy.”

Ngụy Đàm mỉm cười, nói: “Nàng là tân nương, lễ tiết không quen, còn phải tạ quý phủ phí tâm chiêu đãi.”

Lô công và Vương thị cười không ngừng, một phen khách sáo.

Ta vẫn không mở miệng, chỉ cúi đầu, phối hợp bày ra dịu dàng.

Gió đêm hòa với dư âm ấm áp đầu hè, lay động rèm xe.

Đèn lồng treo trước Lô phủ dần xa, nhưng huyên náo và tiếng cười vui vẫn truyền đến.

Cạnh xe, Ngụy Lãng và Ngụy Từ cưỡi ngựa, không biết Ngụy Từ nói câu gì, hai người nở nụ cười, hướng về phía Ngụy Đàm, cười đến khuôn mặt mập mờ.

Ta tựa cạnh cửa sổ xe, trong lòng nghĩ đến chuyện chạm mặt với Nhược Thiền, tư vị nói không rõ.

Nàng nói ta thương hại nàng, đích xác khi đó ta vô cùng thương xót nàng.

Nhưng nàng nói cho ta biết, nàng không cần ta thương hại. Đây là sự thật, nàng lưu lạc phong trần, ta làm thê tử người. Trong loạn thế, theo như nhu cầu, ai có thể cao quý hơn ai?

Trong bóng tối, ta nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có hoa ảnh thiếu nữ mỉm cười với ta.