Đăng vào: 12 tháng trước
Hai người đến không đúng lúc, Thiết Phi Long mới vừa đi vườn trúc, quản gia chỉ có thể cho người đi tìm, mời hai người Đông Phương và Nghê Thường vào trong ngồi chờ.
Thiết Phi Long đi dạo trong vườn nghe thông báo Luyện Nghê Thường đến, liền cho người mang trà và điểm tâm lên, còn mình nhanh đến đại sảnh, thấy bên trong là thiếu nữ như hoa, mắt hiện lên lệ ý.
Thấy Thiết Phi Long đến, Nghê Thường vội đứng dậy, nháy mắt Đông Phương ngồi bên cạnh cảm thấy Nghê Thường sắc mặt biến hóa: "Sư thúc." khi này còn là khuôn mặt đầy lãnh diễm cao quý nhưng lúc này lại giống như là tiểu nữ tử!
"Luyện nhi!" đã lâu không thấy Nghê Thường , Thiết Phi Long sắp nhận không ra liền dò xét gọi một tiếng, nhưng lại thấy trong mắt Nghê Thường mơ hồ kích động. Giữa hai người thúc chất gặp nhau Đông Phương bên cạnh cũng không có liên quan, nàng cứ như vậy đứng đó làm như không biết chuyện trước mặt.
"Tại hạ Đông Phương." Đong Phương nhàn nhạt đứng đó, nói một câu, không giống trả lời càng không giống như thông báo. Dáng vẻ ngạo khí kia không kiềm được bị Nghê Thường liếc mắt, dù gì cũng là sư thúc nàng, cũng nên tôn kính một chút.
Họ Đông Phương? trên giang hồ ngoại trừ giáo chủ ma giáo Đông Phương kia còn có người khác sao? chỉ sợ đây chỉ là tiểu bối vô danh! không đáng quan tâm, hiếm thấy được Thiết Phi Long lại không chú ý đến người này trên giang hồ cũng là một nhân vật nổi danh.
"Sư thúc lần này đến, là vì hỏi thăm sức khỏe người. Gần đây ngươi vẫn khỏe chứ?" Luyện Nghê Thường hỏi, sau khi nữ nhi bỏ nhà đi muốn biết hắn như thế nào?
"Ai~ đừng nói đến nữa đừng nói đến nữa!" Thiết Phi Long khoát tay ho nhẹ một tiếng, đổi đề tài: "Nghe nói ngươi đã bắt đầu tiếp quản Minh Nguyệt Hiệp?" đây là dò xét, tù khi Luyện Nghê Thường bắt đầu tiếp nhận Minh Nguyệt Hiệp, thế lực hắn củng cỗ ngày càng xa, kết quả tình cảm giữa bọn họ có thể còn duy trì được nữa hay không, dường như cũng không thể đoán được.
Nếu ngươi không muốn nói ta cũng không hỏi, nhưng ta cũng không chủ động nói ra tin tức của nữ nhi ngươi. Nghê Thường cẩn thận quan sát cái mâm trái cây để trước mặt mình, dường như đang nhìn thấy trái cây tươi ngon: "Đúng vậy, sư phụ quyết tâm bế quan tu luyện, liền đem Minh Nguyệt Hiệp giao cho ta."
Tuy nói là hai người là thúc chất, nhưng cũng không thân lắm. Trầm mặc một chút, hai người cũng thấy lúng túng, nhưng lại không ai phá bầu không khí này, Đông Phương lúc này cũng có vài nhưng lúc này lại không được nói, im lặng ngẩn người. Một lát sau hắn hắng giọng, có chút khó mở miệng hỏi: "Luyện nhi, sư tỷ sao rồi?"
Nghe vậy ánh mắt Nghê Thường co lại, sắc mặt cứng ngắc, nụ cười ấm thành trở nên không thật tỏ ra chút phòng bị hời hợt: "Sư phụ ta từ trước đến giờ không thích người khác hỏi thăm nàng, ta cũng không tiện nói, sư thúc thứ lỗi." sư phụ hiện tại đối với Nghê Thường mà nói là từ cấm kỵ không nên đụng tới, một khi nói đến sẽ kích động đến sự cảnh giác trong đầu nàng quanh người sẽ có một tầng bảo vệ, mỗi lời nói cũng sẽ thật cẩn thận.
"Nguoi nói như vậy lúc đó ta thật áy náy." phất tay một cái, Thiết Phi Long cũng không hỏi nữa. "Đối với cá tính sư tỷ ta luôn là một người nhiều chuyện."
"Ta nghe nói Đông Hán tấn công Minh Nguyệt Hiệp, tình hình sao rồi?" cho dù không nói đến Lăng Mộ Hoa, lâu như vậy hắn liền tính cách nói đến âm mưu của mình, hắn không tin là Luyện Nghê Thường lại không biết điều chút nào.
"Xem ra võ công sư tỷ vẫn là đệ nhất võ lâm a! nước cờ của Kinh Dị Độc kia cũng sai hoàn toàn, ha ha ha!" Nghê Thường cũng hiểu hạ ý trong lời nói của Thiết Phi Long đang cười ha ha kia, trong lời nói đều là vui vẻ vô hạn, dường như cảm thấy tự hào với uy danh sư tỷ mình, nếu trong mắt hắn không phải thoáng qua chút tính toán, còn có thể sẽ đáng sợ hơn lời thuyết phục. Nghê Thường mặc dù cảm giác sư thúc nói chuyện thần sắc có gì đó kì lạ, nhưng cũng không biểu hiện ra, dường như sự xảo trá kia lại không bị nàng nhìn thấy.
"Luyện nhi, lần này ngươi đến đây nhất định phải ở đây một thời gian!"
"Luyện nhi cũng muốn trò truyện cùng sư thúc." Thiết Phi Long thịnh tình mời, khiến Nghê Thường căn bản không thể cự tuyệt, nếu như nói theo kiểu ban đầu nàng muốn đến Thiết gia trang xem chuyện gì xảy ra tại sao Thiết San Hô lại bỏ nhà ra đi, nguy hiểm cũng không chịu về, nhưng hiện tại hàn huyên một hồi, lời nói của sư thúc Thiết Phi Long khi nãy còn có ý dò xét mình cùng sư phụ, càng khiến mình thêm để ý! Chuyện sư phụ mất tích, hắn là người thế nào? dường như trong lời nói còn có gì đó.
"Ngươi vẫn muốn ở đây?" Đông Phương được coi như bằng hữu Nghê Thường được Thiết Phi Long mời ở lại đây. Nàng buôn bực nhìn bày trí chung quanh, bình thường không có gì lạ, có thể sơ với phòng ngủ của ta trên Hắc Mộc Nhai.
Đột nhiên xuất hiện âm thanh, dọa Nghê Thường giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là nàng, "Nửa đêm ngươi lại xông vào phòng ta!" Nghê Thường cũng bất đắc dĩ, người này không thể ở nổi một mình sao?
"Vì phòng ta không có ngươi a!" Mày liễu Đông Phương cong lên, nụ cười yêu nghiệt để lộ phong tình nhàn nhạt khiến lòng Nghê Thường như nhảy lên, từ khi nàng biết tình cảm của mình với Đông Phương thì khả năng chịu đựng của tim cũng trở nên yếu dần, rất dễ bị nàng ảnh hưởng, nàng nghiêng mặt sang một bên, không để tình cảm bộc lộ ra ngoài.
Đông Phương cũng cảm giác được cái cảm giác giữa hai người có gì đó khác lạ, như là hai tờ giấy 'trắng' điểm này có thể đồng tình, vì vậy nàng chọn im lặng không lên tiếng.
"Ngươi không cảm thấy Thiết gia trang này quỷ dị sao, đây cũng không phải chỗ tốt gì, sư thúc ngươi cũng không phải hạng người vừa gì." Đông Phương thu nụ cười, nghiêm túc nói, chỉ là khi ở trong phòng kia đợi một lúc Đông Phương nhạy bén cũng thấy rõ được sự cảm nhận trong bóng tối có kẻ theo dõi, chung quanh cũng không có gì khiến mình thoải mái được.
Ngây ngô một hồi không dứt Nghê Thường leo lên bàn, ngón tay gõ nhẹ ly trà trên bàn, lắng nghe âm thanh nho nhỏ, nhỏ giọng phòng bị nói: "Sư thúc ta có không ít bí mật."
"Theo dõi xung quanh chỗ này không cho ai nhúng tay vào được." dứt lời Đông Phương dắt tay Nghê Thường, cố ý điểm nhẹ tiếng bước chân, đi tới bức tường chặn lại, thở nhẹ, quả nhiên tiếng tim đập yếu ớt nhưng vẫn có thể phân biệt được, nàng ngẩng đầu nhìn, nụ cười của Đông Phương không kịp đề phòng liền dọi vào mắt nàng tràn đầy kinh ngạc.
"Sư thúc xem ra phòng bị ta rất nhiều." Nghê Thường vuốt trán, tim có chút đau, mình trên giang hồ phiêu bạc còn ít, không nghĩ tới đồng môn vốn nên giúp cho nhau, nhưng mà lại còn tính toán với nhau.
Đông Phương ghét nhìn thấy sự thương cảm trên mặt Nghê Thường, nàng thà để Nghê Thường lúc này tính kế người khác, tóm lại là Nghê Thường cũng được nhẹ nhàng thoải mái, chứ không phải như bây giờ đang buồn bã. "Mở miệng."
Trong lúc Nghê Thường không kịp phản ứng, một quả nho ướp lạnh được đưa đến bên môi mình, hồi lâu lại nhìn thấy Đông Phương nở nụ cười lấy lòng. "Nếu không ăn quả nhỏ này thì sao?"
Nghê Thường dao động vì lời nói này mà sự thương cảm trong lòng mình liền biến mất, lén nhìn chung quanh không có người đảm bảo không ai thấy được, ánh mắt ngượng ngùng Nghê Thường mở miệng, dưới ánh mắt hài lòng của Đông Phương, đem nó ngậm vào, hương vị mát lạnh ngọt ngào hòa tan trong miệng, khiến nàng hạnh phúc đến híp mắt lại, nhưng lại mạnh miệng nói: "Mùi vị không tệ lắm!"
"Vậy có muốn một quả nữa không?"
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Đút đồ ăn cái gì thường nhất chứ, cho nên nhất định phải để cho hai người thành đôi một lần.