Chương 27: Hái hoa đêm

Đông Phương Nghê Thường Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đông Phương đoán Hướng Vấn Thiên đến đây cũng không phải tìm người, là khách hay mỹ nhân thì cũng phải chọn phòng, nhưng đây lại trực tiếp đến ngay phòng bên kia. Đông Phương nhìn thấy hắn có vẻ đã ngủ, chỗ này dường như cũng không tệ lắm, tạm thời không theo dõi Hướng Vấn Thiên, chuẩn bì tìm tú bà đàm phán, đứng lúc giải quyết luôn chuyện đêm nay.

Khi Hướng Vấn Thiên tỉnh lại, hắn nhìn sắc trời bên ngoài còn tối, cảm giác đã đến lúc liền ngồi dậy. Được người theo dõi ở chỗ này vội báo cho mình biết lão bản vừa mới nhận chức.

Khi Đông Phương vừa đến như nghe được, "Hướng tả sứ xin mời, đốc chủ chờ ngài đã lâu." một nam nhân trung niên mặt trắng đầy râu tới đón, khách khí nói với Hướng Vấn Thiên đầy phong trần, dẫn hắn đến một căn phòng nhỏ.


Đông Phương dùng khinh công bay lên nóc, động tác nhẹ nhàng giở lên mấy miếng gạch ngói, ánh sáng cùng hình ảnh bên trong phòng đập vào mắt nàng, nàng vội móc tấm lụa đen che mặt, để đề phòng ánh sáng bên trong phòng hắt ra ngoài, người trong phòng không nhìn thấy mặt mình sau đó mới yên tâm nghe lén.

Âm thanh xa lạ kia mang theo cảm giác âm nhu gọi là Đốc Chủ kia, chắc là Kim Dị Độc của Công Xưởng Đông Hán rồi!

Thì ra bọn ho muốn liên thủ với nhau □□, sau khi thành công thu phục Nhật Nguyệt Thần giáo về giúp triều đình, thì Kim Dị Độc cũng sẽ lập thêm nhiều chiến công, còn Hướng Vấn Thiên tất nhiên sẽ được triều đình sắc phong chức giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo cho mình.

Nhưng mà Hướng Vấn Thiên cũng có ý khác, hiện tại giáo trung luôn chỉ ủng hộ mỗi Nhậm Ngã Hành, chớp mắt có thể lật đỏ mình, khi mình lên làm giáo chủ. Không phải Nhậm Ngã Hành còn có một nữ nhi, Doanh Doanh đối với giáo trung xưa nay cũng không đẻ ý, hắn liền quy phục chân thiên tử làm chư hầu, thậm chí Nhậm Ngã Hành trăm năm sau lại trở thành người kế nhiệm gióa chủ của Nhậm Ngã Hành, nhưng lúc này mọi sắp xếp của mình đã hỏng hết, mình còn tuổi trẻ hắn cũng không thể gϊếŧ nổi mình, lại sợ tuyệt tự tuyệt tôn, huống chi mình và hắn luôn bất hòa, sau này cho dù thế nào cũng không có phần hắn, vẫn như cũ ra vẻ trung thành với Nhậm Ngã Hành tiếp tực thu mua lòng người.


Đợi Hướng Vấn Thiên đi rồi, Đông Phương cũng không nhúc nhích, quyết định im lặng theo dõi tiếp. Nàng cảm thấy chuyện này dường như vẫn chưa kết thúc, hẳn là còn chuyện quan trọng hơn, nếu không thì Hướng Vấn Thiên này sao có thể khiến cho Đông Hán Công Xưởng Kim Dị Độc tự rạch sẹo lên mình là một tên thái giám nhưng lại đến thanh lâu?

Qủa nhiên sau khi Kim Dị Độc nhìn thấy Hướng Vấn Thiên đi rồi, thì tới gian phòng nhỏ bên cạnh, đẩy cửa ra cung kinh nói: "Thái tử điện hạ."

Đem mảnh ngói lấp vào chỗ cũ, nàng nhẹ nhàng dạo chơi đến chỗ bên cạnh, nàng cảm giác đây chỉ là cuộc vui mới bắt đầu thôi. Cả thiên hạ đều chia thành hai phe của Thái tử và Thụy vương, Đông Hán và Cẩm Y Vệ lại dẫn đầu theo phe Thụy vương, còn các lão triều thần thì lại theo phe Thái tử, cho nên người trong thiên hạ cũng hy vọng Thái tử kế vị.


Hiện tại nhìn lại thì sự ủng hộ này ước chừng cũng chỉ là bề ngoài, bất quá vì danh tiếng Đông Hán không tốt, nếu công khai ủng hộ Thái tử, sợ là những đại thần trong triều tự xưng chính trực sẽ sinh ra bất nghĩa đối với hắn, thậm chí sẽ hoài nghi hắn, nhưng nếu để cho tâm phúc Thái tử là Đông Hán đi thoe ủng hộ Thụy vương, thì cũng sẽ không sợ bọn họ trở mặt, lại có thể bôi xấu danh tiếng Thụy vương, có thể nói là nhất củ lưỡng tiện. Không thấy Võ Đang kia chính trực cũng ưỡn ngực thẳng người như vậy sao? Đông Phương cũng biết tên Thái tử cùng Thụy vương này xem ra cũng không phải thứ tốt lành gì, mỗi tên đều thanh danh háo sắc, ngu không thể tả. Vì hoàng thượng chỉ có hai đương kim hoàng tử, mà chỉ có thể được chọn một, nếu không phải bọn họ có thân phận cao quý, sợ là cũng như những tên phá gia chi tử.
Mất mặt thay cho triều đình có hái kẻ không ra gì tranh nhau đổ máu như trờ chơi.

Thái tử ôm mỹ nhân trong ngực liếc mắt như bố thí cho Kim Dị Độc một cái nhìn đang khom dừng quỳ dưới mình, "Có chủ ý gì sao?"

"Thái tử điện hạ, Hướng Vấn Thiên đã đáp ứng, chỉ cần giúp hắn trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, hắn sẽ dùng hết sức trung thành với ngài."

"Thật không?" Thái tử trêu chọc mỹ nhân bên cạnh, không thèm để ý nói, "Tên này xem ra biết hàng, tên Đông Phương Bất Bại kia không coi bổn cung ra gì, khi nắm được quyền hành, bổn cung nhất định phải bắt hắn quỳ xuống trước mặt, không kịp hối hận."

Đông Phương cũng không thèm để những hạng người này trong mắt, nếu như Hắc Mộc Nhai dễ lấy như vậy thì thì tên Chu Nguyên Chương kia cũng đã san bằng rồi, sao lại còn có thể để họ càn rỡ như vậy. Năm đó cũng vì tên Chu Nguyên Chương này mượn thực lực của Minh giáo để leo lên đế vị, khi dạt được mục đích thì liền đuổi tận gϊếŧ tuyệt người Minh giáo, hãm hại giáo chúng cũng do hắn vu khống thảm án tàn sát gần hết, chỉ một số ít may mắn là người Minh giáo thoát được, liền thay hình đổi dạng tự xưng là Nhật Nguyệt thần giáo gìn giữ thực lực âm thầm muốn đoạt lại thiên hạ từng thuộc về Minh giáo.
"Lần này bổn vương tự mình đến đây cũng muốn nói với người một chuyện, nắm đó □□ hoàng đế từng để lại một túi gấm, nói là để truyền lại cho các đời, ai có được túi gấm đó có thể kế thừa giang sơn Đại Minh, bổn cung sợ túi gấm sẽ rơi vào tay hoàng đệ, ngươi nên tìm nó giao cho ta." nói đến túi gấm trong mắt tử lóe lên sự tham lam.

Không phải ngươi vì những mỹ nhân ở đây sao? Kim Dị Độc tập trung đầy chán ghét, trên mặt cũng hiện lộ phân nửa.

"Người có được túi gấm mới có thể có được giang sơn Đại Minh, cho nên ngàn vạn lần không được để rơi vào tay hoàng đệ." ánh mắt thái tử hiện lên sự ác độc, điều này cũng hắn chơi bời quá độ sắc mặt đỏ ửng nhìn không có vẻ khỏe mạnh. "Nếu thật sự rời vào tay hoàng đệ, Kim Dị Độc ta nghĩ ngươi biết phải làm gì rồi!" Giang sơn Đại Minh chỉ có thể là của ta, chỉ có thể là của ta!
Thái tử kiêu căng cũng không ảnh hưởng đến Kim Dị Độc, hắn vẫn cung kính như vậy. "Không biết Thái tử có biết túi gấm trong tay đại nội cao thủ nào giữ không?''

"Ngọc La Sát Lăng Mộ Hoa, người này là uy nghiêm của hoàng gia không có gì, công khai khiêu khích cướp đi." Nghĩ đến đây, Thái tử tức giận đập bàn một cái, hù dọa những người bên cạnh, cố gắng nén lại lửa giận của mình, phân phó nói: "Đúng ròi ngươi nhanh tìm tung tích túi gấm kia, bên Võ Đang bọn chúng cũng đã cho Trác Nhất Hàng xuống núi tìm, mấy con chó Cẩm Y Vệ thì chỉ biết bảo vệ thật chặt hoàng đệ, nghe nói Thiên Họ Nhạc Minh Kha của Cẩm Y Vệ cũng đã nhúng tay vào."

"Sai tên thuộc hạ như vậy đi dò xét, thật là sứ mạng nhục nhã."

Thái tử không yên tâm cuối cùng vẽ rắn thêm chân nói: "Ngươi ngàn vạn lần nên nhớ, túi gấm liên quan đến an nguy đại kế quốc gia, □□ hoàng đế đã từng nói, lúc nguy hiểm mới được mở túi gấm thì mới có thể an ban định nước."
"Vâng."

"Vậy ngươi lui xuống đi!" Thái tử thấy lời mình cũng đã nói xong, liền chú ý đến mỹ nhân bên người, cười ha ha với các nàng, căn bản không để ý bên cạnh còn có một nam nhân.

Đêm nay Hồng Nhan lâu phá lệ náo nhiệt, già trẻ chung quanh thành trấn đều có, phàm là nam nhân đều ra ngoài (ba tên bị Đông Phương làm gãy chân không tính) ai không biết cử nử năm là đến ngày Hồng Nhan lâu hái hoa. Hông Nhan lâu vừa nhận được mấy người thanh quan cũng được nửa năm hôm nay cũng chính thức bắt đầu tiếp khách, chỉ cần có đủ bạc, sẽ không ngăn được cùng giai nhân qua đêm đẹp.

Nghê Thường đã chuẩn bị thật lãnh diễm để ra ngoài, nhưng đột nhiên có người nói với nàng không cần ra ngoài nói là do lão bản phân phó. Nàng đang suy nghĩ lão bản này thật ra là ai? có thể biết mình thì chỉ mong không phải là hạng người võ công cao siêu gì, nếu thật là ha ha. Đến nổi còn bị tên Đông Phương kia làm cho hắn coi thường, nếu trên tay Đông Phương có nhiều bạc như vậy, tại sao không sớm mua lại, thay vì còn muốn dày vò mình?
Nghê Thường còn chưa nghĩ ra, thì lúc này lại có người phân phó xuống, "Lão bản muốn xem mặt ngươi, ăn mặc cho đẹp một chút."

Đông Phương vốn tự rớt tự uống, lại bị một bàn tay trắng nõn đoạt đi. "Không phải hôm nay ngươi không tới sao?" nếu không phải mình thì lời nói với bọn họ cũng không muốn khách khí một chút, chỉ sợ là sẽ phải động tay động chân, hẳn là một trận đánh.

"Ai biết bọn họ nói lão bản sẽ là ngươi, nếu ngươi có tiền nhiều như vậy, tại sao không sớm mua lại."

Đông Phương cười cười: "Bởi vì ta quên a!"

Đêm bầu rượu đẻ qua một bên, Nghê Thường bất mãn mở cửa sổ, để mùi rượu trong phòng bay ra, "Không biết tại sao ngươi lại ở đây uống rượu, không lẽ ngươi còn muốn ngắm mỹ nhân?"

"Mỹ nhân?" nhìn xuyên qua cửa sổ, Đông Phương châm chọc nhìn mỹ mỹ chi cảnh dưới lầu, đưa mắt chuyển đến ly rượu trong tay, đưa cho Nghê Thường ăn mặc phá lệ kiều diễm động lòng người, trêu đùa lướt qua nhéo má Nghê Thường một cái: "Vậy người trước mặt so với ta có thể nói là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa."
Thấy Đông Phương nở nụ cười, trong lúc lơ đảng Nghê Thường lại nhớ đến cái hôn đêm qua, cảm xúc mềm mại vẫn còn cảm thấy được, mặt lại đỏ lên.

Đông Phương cũng không biết nàng đang nghĩ gì liền nhìn thấy biểu hiện của nàng có gì đó khác lạ.

Lúc này dưới lầu liền truyền đến tiếng ồn ào.

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Chương sau ngày mốt mới đăng.

Editor: 8/3 chúc chị em phụ nữ chúng ta vui vẻ, có một ngày thật vui bên gia đình, tềnh yêu và bạn bè nha, ♥  ♥  ♥