Chương 11: Lưu luyến biệt ly

Đông Phương Nghê Thường Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc này Đông Phương đang ở trong phòng mình tỉ mỉ xem y phục và trang sức dành cho giáo chủ, bàn tay để lên cảm thụ sự bóng loáng không chút sần sùi nào. Nàng cho là mình sẽ kích động vạn phần, nhưng bị bộ y phục tượng trưng cho quyền lực này đặt trước mặt nàng, nàng phát hiện mình cũng bình tĩnh kinh người, thậm chí nháy mắt lóe lên chút mờ hồ, tại sao khi lấy được những thứ này rồi thì mình sẽ mơ hồ như vậy?

"Chúc mừng ngươi a! Rốt cuộc cũng được như ý!" Luyện Nghe Thường xuất quỷ nhập thần, Đông Phương Bất Bại cũng đã quen, sao cũng được nàng mở cửa phòng, cho người đem hai chén rượu cùng bầu rượu tới. "Có nguyện ý bồi ta uống một chén không?"

Luyện Nghê Thường chớp mắt, nhận lấy chén rượu được rót đầy, "Ngươi cũng đã cho người đem tới, sao có thể cự tuyệt được?" hai người nhìn nhau cười một tiếng, nầng chén cạn.


Rượu qua ba tuần, " Rõ ràng ta đã đạt được mục đích, nhưng tâm tình ta dường như lúc này cũng không vui lên được." thường thức rượu ngon trong chén, khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Bất Bại mang nét cô đơn, "Đây không lẽ là cao xử bất thắng hàn trong truyền thuyết sao?"

*Cao xử bất thắng hàn:  ý nói là lên càng cao thì càng cô độc vì không có ai bên cạnh.

Luyện Nghê Thường cũng uống rượu nghe Đông Phương Bất Bại nói giọng nói đầy chán nản liền nở nụ cười khanh khách, hiện tại mục tiêu mà Đông Phương Bất Bại luôn phấn đấu hoàn thành đã có được, nhưng trong lòng lại mờ mịt, vậy mình thì sao? Bây giờ sư phụ mình thì mất tích, mình đang âm thầm tìm kiếm sư phụ, còn phải lo sợ đóng giả sư phụ bảo vệ Minh Nguyệt Hiệp, nhưng khi sự phụ quay về, mình phải đi đâu đây, thân là thiếu chủ Minh Nguyệt Hiệp không lẽ mình cứ ở Minh Nguyệt Hiệp hoài sao?


"Tại sao ngươi không nói chuyện?" Đông Phương Bất Bại nhìn xuyên qua ánh nến chặp chờn khuôn mặt xinh đẹp kia.

Luyện Nghê Thường nuốt xuống hớp rượu trong miệng có vẻ khổ sở, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Ta muốn cáo từ."

Nghe Luyệ Nghê Thường nói phải đi, sớm biết có ngày này nên trong lòng Đông Phương Bất Bại cũng không có biểu hiện ra, biểu tình chỉ nhàn nhạt hỏi: "Khi nào thì đi?"

"Giờ hợi* đêm nay." thật ra thì Luyện Nghê Thường cũng muốn ở đây thêm vài ngày, nhưng rừng hoa đào ở đây khiến nàng lưu luyến không quên được, đi khỏi đây tạm thời để nàng thoát khỏi một phần trách nhiệm, ở đây ba ngày cũng là ba ngày mà nàng thoải mái nhất, đáng tiếc thời gian vui vẻ ngắn ngủi, thời gian chia lìa lại đặc biệt tới nhanh. Hôm nay giờ tuất* nàng nhận được tin từ bồ câu đưa thư của Minh Nguyệt Hiệp, nên đi thực hiện chức trách của mình.


*Giờ hợi: 21h -> 23h

*Giờ tuất: 19h -> 21h

"Ta cho người đi chuẩn bị ngựa cho ngươi." Mi mắt hạ xuống một nửa Đông Phương Bất Bại nhìn Luyện Nghê Thường một cái sau đó yên lặng nói.

"Ừ." bầu không khí yên lặng không nói gì khiến Luyện Nghê Thường không được tự nhiên, nàng cố tìm một đề tài khác, "Hôm nay ta thoe dõi hai người Hướng Vấn Thiên và Khúc Dương có để ý một vài chuyện."

"Thật không?" hiện tại Đông Phương Bất Bại đang ưu tư chuyện tri kỷ Luyện Nghê Thường sắp phải đi, nào còn tâm trí nghĩ tới những chuyện này, không đủ uy hiếp nàng căn bản cũng không có tinh thần muốn nghe.

Luyện Nghê Thường nhìn thấu lòng Đông Phương Bất Bại không được bình tĩnh, giống nhau, lòng của nàng lúc này cũng phập phồng lên xuống, điều chỉnh tâm trạng một chutsm nàng cười nói: ''Ngội vị giáo chủ của ngươi vẫn bị người khác thèm thuồng, Hướng Vấn Thiên một lòng muốn tìm Nhậm Ngã Hành quay về, tranh quyền cùng ngươi, Nhậm DOanh Doanh cũng biết ngươi đứng sau hại cha nó nổi điên."
"Nga," Đông Phương Bất Bại nhíu mày một cái, trong khẩu khí có nhiều khinh thường, "Nhảy lương tiểu sửu, khó thành khí hậu*." căn cơ nhiều năm của mình há có thể cho mấy người nào động vào được sao.

*Nhảy lương tiểu sửu, khó thành khí hậu: đại loại là nó có nghĩa là ngông cuồng quấy rối nhưng không thành tích tụ đến lớn dần thành kẻ xấu

Luyện Nghê Thường có chút say buông chén rượu xuống, nhìn xuyên qua kẽ hở cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng trong, không biết tại sao nàng lại nhớ đến sư phụ mình. "Sắp tời giờ hợi rồi, ta cũng nên đi."

"Ta đưa người xuống, Hắc Mộc Nhai địa thế hiểm trở." Đông Phương Bất Bại có thể cho người đưa Luyện Nghê Thường xuống, nhưng nàng không muốn, nàng muốn ở cùng nàng ấy lâu thêm một chút, cho dù chỉ là một chút.
"Được." nhớ tói khi lên đây Đông Phương Bất Bại đưa mình lên quả thật có chút khó khăn. Luyện Nghê Thường cũng không từ chối, vui vẻ đáp ứng.

Đường đi tương đối yên tĩnh, Đông Phương Bất Bại thanh thế hiện tại đang thịnh, chẳng những không ai cản các nàng, ngược lại còn có nhiều thị vệ tự giác tránh đi, còn không ánh mắt nhiều chuyện nhìn giáo chủ tương lai.

"Ngươi không có gì nói với ta sao?" Thấy Luyện Nghê Thường cả người ung dung leo lên ngựa, Đông Phương Bất Bại nhịn không được lên tiếng.

Luyện Nghê Thường ngồi trên yên ngựa, từ trên cao nhìn Đông Phương Bất Bại im lặng, "Chúc người sơm có được tâm nguyện, sơm ngày thành tựu bá nghiệp." đây không phải là ý trong lòng nàng, thật ra nàng cũng có nhiều lời muốn nói với Đông Phương Bất Bại, nhưng thời gian và địa điểm lại không đúng, để sau đi, sau này hãy nói! Nàng tự an ủi mình.
Một người cưỡi ngựa xinh đẹp tuyệt trần.

"Ta còn tường là ngươi sẽ phụng bồi ta, đến khi cái túc vị đại điển kia kết thúc." nhìn bóng người xa xa nhần nhòa đi không thấy rõ, Đông Phương Bất Bại phát hiện thói quen là một thứ đáng sợ đến nhường nào, tủy chỉ nói là ba ngày, nhưng cùng là người mình vào sin ra tử lên xuống ba ngày, mà Luyện Nghê Thường phụng bồi mình lại khiến mình lòng mình sinh ra gợn sóng.

"Đông Phương Bất Bại, cũng không phải là không thấy, chờ buổi lễ kết thúc, ngươi vẫn có thể nhìn thấy nàng."

Đông Phương Bất Bại nhớ tới hôm nay giáo chúng truyền tin, trong lòng lại lắng cho Luyện Nghê Thường thêm vài phần, "Truyền lệnh xuống, Giang Nam bảy tỉnh, các phân đà phái các cao thủ cùng tiễn thủ tới Minh Nguyệt Hiệp, nghe theo hiệu lệnh thiếu chủ Luyện Nghê Thường."
"Vâng."

"Nghê Thường, đây cũng có thể là việc duy nhất ta làm vì ngươi." Đông Phương Bất Bại lẩm bẩm nói.

"Thiếu chủ, hai phe Cẩm Y Vệ và Đông Hán đang đánh tới, tình hình khẩn cấp, mau chóng quay về." mặc dù tờ giấy đã bị mình tiêu hủy, nhưng cũng khiến cho Luyện Nghê Thường phải khiếp sợ hoặc nói là mơ hồ sợ hãi không vơi được, đường từ Hắc Mộc Nhai đến Minh Nguyệt Hiệp còn cách rất xa, phải về thật nhanh, nếu không hậu quả sẽ không biết được.

Luyện Nghê Thường không ngủ không nghỉ chạy hết một ngày một đêm, dọc đường đổi hai con ngựa.

"Thiếu chủ, cuối cùng người cũng quay về!" Cửu nương gấp đến độ vừa nhìn thấy Luyện Nghê Thường quay về, như người đã có chủ kiến liền thả xuống gánh nặng trong lòng.

"Cửu nương, ngươi không cần vội, nói cho ta nghe tình hình hiện tại." Luyện Nghê Thường vỗ vai Cửu Nương nói.
"Thiếu chủ, hiện tại Thụy Vương muốn tranh ngai vàng với Thái Tử, chia làm hai phe gồm phe□□ cùng với phe Thụy Vương, phái Võ Đang ủng hộ Thái Tử, còn Đông Hán và Cẩm Y Vệ lại là bè cánh của Thụy Vương, hai bên đều đang dòm ngó tới 520 ngàn lượng bạc giúp dân tiên tai kia, bạc bị Đông Hán cướp từ trong tay Thái Tử, sau đó bị chúng ta cướp lại, Đông Hán phái người tới Minh Nguyệt Hiệp muốn đoạt lại số bạc kia, Cẩm Y Vệ lại thề nguyện trung thành với Thụy Vương, cũng đang tranh 520 ngàn lượng bac kia, thậ chí cả phái Võ Đang cũng đã cho người đến, hy vọng Minh Nguyệt Hiệp có thể trả lại."

"Nói cho cùng chỉ vì 520 ngàn lượng bạc." Luyện Nghê Thường cười nhạt, "Vô luận bọn họ nhắm vào vì danh tiếng cái gì, số bạc này nếu Minh Nguyệt Hiệp ta đã nhận, thì sẽ không có chuyển nhả ra." hiện tại bọn họ kỵ danh tiếng sư phụ, lại có các thế lực phe phái ngăn chặn, cũng không dám chắc chắn cưỡng ép tấn công.
Tên đã lắp vào cung, sẽ không thoát được. "Thông báo các tiểu đội, chuẩn bị sẵn sàng, đề cao cảnh giác."

"Vâng, thiếu chủ.''

"Thiếu chủ, Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Nhạc Minh Kha ngoài cửa mang theo vạn lượng hoàng kim cầu kiến." Bạch Mẫn từ bên ngoài đi vào.

Không kịp đợi liền vào cửa, Luyện Nghê Thường suy nghĩ một chút, quả quyết nói: "Sư phụ lão nhân gia bế quan, ta sẽ ra trước, mời hắn vào đi."

"Vâng."

"Thiếu chủ trong thời gian này, ngài đi đâu vậy? vì chuyện gì?" Mục Cửu Nương thấy Bạch Mẫn đi xa, nhỏ giọng hỏi.

Mục Cửu Nương chăm Luyện Nghê Thường lớn lên, Luyện Nghê Thường cũng không cảm thấy nàng hỏi nhiều, ngược lại vui vẻ nói cho Mục Cửu Nương nghe, 'Ta đến Hắc Mộc Nhai."

"Hắc Mộc Nhai? đo không phải là tổng đàn của Nhật Nguyệt thần giáo sao? trước đó vài ngày phó giáo chủ Nhật Nguyện thần giáo đến Minh Nguyệt Hiệp này, tất cả mọi người nói ta là Minh Nguyệt Hiệp cùng Nhật Nguyệt thần giáo liên minh. Nhưng Cửu Nương rất muốn biết tại sao thiếu chủ lại chọn liên mình cùng Nhật Nguyệt thần giáo, thiêu chủ có nên báo cho Cửu Nương biết không?"
Luyện Nghê Thường nghe không rõ ý nhìn Cửu Nương, cười nói: "Cửu Nương, không phải chúng ta liên mình với Nhật Nguyệt thần giáo, mà là cùng với Đông Phương Bất Bại."

"Bẩm bảo thiếu chủ, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một nhóm lớn tự xưng là cao thủ Nhật Nguyệt thần giáo đến, phụng mệnh Đông Phương giáo chủ đến cho thiếu chủ sai khiến."

Đón ánh mắt nghi hoặc của Mục Cửu Nương, Luyện Nghê Thường cười nói: "Cái này không phải đã đến rồi sao, mời!"

===///===

Tác giả có lời muốn nói

xin lỗi mọi người, mập huy không tính trước sau, thời gian có hạn, chỉ có thể canh ngày cách nhau đăng, sorry ~

----------

Editor: tui quyết định edit full bộ này lun, mấy bộ kia rảnh thì thêm chương từ từ, tháng chay tịnh nên tui edit thanh thủy văn cho nhẹ người, vậy hen ^^