Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Vi + Beta: Điêu
"Được rồi." Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể từ bỏ. Trong lòng bối rối nhưng cô không dám biểu hiện ra ngoài. Việc này có liên quan đến Triệu Húc Hàn, cô luôn phải suy nghĩ kĩ càng trước khi làm. Lỡ đâu đắc tội Đại ma vương, cô không chịu nổi.
Kỷ Hi Nguyệt đi đến nhà hàng Tây Cổ Đàm liền thấy Trần Manh Manh toàn thân mặc một chiếc váy màu trắng đứng ở cửa chờ mình.
"Manh Manh!" Kỷ Hi Nguyệt vui mừng chạy tới.
"Tiểu Nguyệt!" Hai cô gái hào hứng ôm chặt lấy nhau.
"Manh Manh! Thực sự xin lỗi. Cậu nói đúng, Triệu Vân Sâm không phải là con người tốt. Mình đã cắt đứt quan hệ với anh ta rồi." Kỷ Hi Nguyệt thừa nhận trước.
"Được rồi! Mình không trách cậu. Cũng tại tình yêu làm mù quáng mà, nhưng cậu cũng đã nhận ra được rồi. Không bị tổn hại gì chứ?" Manh Manh hơi chu môi ra.
Gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa, ngũ quan đều rất tinh xảo, làn da rất đẹp, nhìn giống như một con búp bê.
"Thiếu chút nữa! Nhưng may là không." Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa. Cô chỉ chịu thua thiệt Triệu Húc Hàn thôi.
Phong cách của nhà hàng Tây này cao cấp hơn nhiều so với nhà hàng mà cô cùng Cố Du Du đã tới trước đây. Ở cửa có hồ nước phong thủy. Hồ nước đó rất đẹp, bên trong trang trí rất đặc biệt. Trên mỗi bàn đều có hoa tulip tươi làm cho người nhìn cảm thấy tinh thần sảng khoái.
"Wow! Nơi này thật là cao cấp. Tiểu Nguyệt, cậu chắc chắn phải rất tốn kém?" Trần Manh Manh kéo Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
"Đây có xem là gì. Nương nương của tôi muốn ăn gì cũng được. Đi vào thôi!" Kỷ Hi Nguyệt trông y như một thổ hào.
Phục vụ thấy hai cô gái xinh đẹp đi tới, rất lịch sự.
Sau khi hai người gọi món, tán gẫu một lúc Kỷ Hi Nguyệt mới hỏi: "Manh Manh! Nhìn mặt cậu tràn đầy xuân tâm rạo rực, có phải có bạn trai rồi không?"
Trần Manh Manh liền tức giận nói: "Cái gì gọi là xuân tâm rạo rực hả? Mình cũng đã 21 tuổi rồi, có bạn trai cũng rất bình thường mà. Chính cậu theo đuổi Triệu Vân Sâm năm năm, không cho phép mình có mối tình đầu đó thôi."
"Haha! Có thể không nói đến tên khốn ghê tởm đó được không? Ai mà chẳng có lúc mắt mù." Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết giận: "Anh ta tên gì? Là người như thế nào? Người nhà cậu có biết không?"
"Cậu điều tra gia đình mình sao?" Trần Manh Manh mặc dù nói như vậy, nhưng khuôn mặt đã đỏ lên. Có thể thấy cô rất vừa lòng với người bạn trai này.
"Mình đây là chị em tốt của cậu, đang giúp cậu kiểm định mà." Kỷ Hi Nguyệt chột dạ nói.
"Ánh mắt tớ chắc chắn tốt hơn cậu." Trần Manh Manh oán giận, tùy tiện nói: "Anh ấy là Chu Dân, hai mươi ba tuổi, ở bên cạnh công ty tớ đang làm."
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng chấn động. Quả nhiên là Chu Dân. Như vậy, cho dù quá khứ của mình thay đổi không ít, nhưng có một số việc sẽ lặp lại.
"Manh Manh! Cậu bây giờ đang làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt áy náy. Cô thậm chí ngay cả công việc của bạn thân mình cũng không biết.
Trần Manh Manh cười cười nói: "Mình làm trong đoàn phim của đài truyền hình Hương Thành."
"A!" Kỷ Hi Nguyệt giật mình, cô thật sự không ngờ tới công việc Trần Manh Manh lại chung ngành với cô.
"Gần đây chúng mình đang chuẩn bị một phim truyền hình tên là "Công chúa, lễ độ". Mình chính là một trong những người của đoàn phim. Dù chỉ là thực tập sinh, nhưng tớ rất thích công việc này. Sau này nếu có cơ hội, tớ còn có thể diễn một vai nhỏ trong bộ phim truyền hình đó." Trần Manh Manh vẻ mặt đầy ao ước.
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới nhớ Trần Manh Manh có một mơ ước là muốn làm ngôi sao. Nhưng lúc ấy cô luôn giễu cợt Manh Manh có một khuôn mặt quá tròn, không làm được diễn viên, lại không nghĩ rằng cô ấy thật sự không từ bỏ.
"Tiểu Nguyệt! Cậu nhìn xem bây giờ mình có một khuyết điểm. Chính là khuôn mặt tròn tự nhiên này. Thật là đáng ghét. Nhưng không làm nữ chính, làm nữ phụ cũng có cơ hội. Không phải sao?" Trong mắt Trần Manh Manh đều là ánh sao.
"Có thể chứ! Sau này nương nương nhất định có thể làm nữ chính!" Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất chua xót.
Kiếp trước Trần Manh Manh quá thê thảm rồi. Lần này cô nhất định không để cho cô ấy bị khi dễ, còn phải giúp Manh Manh đạt được nguyện vọng.
"Có thật không? Haha! Vậy nói một chút về cậu đi. Cậu đang làm gì đó? Thực tập ở chỗ nào? Có bạn trai mới chưa? Cậu xinh đẹp như vậy, nhất định là có bạn trai rồi." Trần Manh Manh hỏi ngược lại.
"Haha! Bây giờ tớ đang làm phóng viên. Chẳng qua là làm ở Đài truyền hình Cảng Long." Kỷ Hi Nguyệt cười ngượng ngùng một cái.
"Đài truyền hình Cảng Long? Con mẹ nó nói như vậy, chúng ta là đối đầu nhau đấy." Vẻ mặt Trần Manh Manh cũng giật mình.
"Đối đầy cái gì chứ! Cậu là bạn thân của mình. Hơn nữa mình làm phóng viên, cậu làm minh tinh. Căn bản không có liên quan gì. Không phải sao?" Kỷ Hi Nguyệt liếc cô một cái.
"Sao lại không có liên quan chứ! Lỡ đâu một ngày nào đó mình may mắn được nổi tiếng, thật sự trở thành đại minh tinh rồi, cậu cũng không thể làm lộ tin tức tiêu cực của mình đấy." Trần Manh Manh cười lên.
"Vậy chờ cậu nổi tiếng, mình tung ra tất cả tin tức tốt của cậu không phải là được sao?" Hai cô gái lập tức nhìn nhau cười lớn.
Sau khi hai người ăn hết các món, Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến gì đó, nói: "Manh Manh. Mình muốn nói với cậu chuyện này."
"Cậu nói đi. Hai người chúng ta còn có cái gì không thể nói. Nghe mệnh lệnh của bổn cung, ngươi mau thành thật khai báo." Trần Manh Manh cười nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: "Manh Manh. Ở Cảng Long mình là Vương Nguyệt. Vì không muốn người khác biết thân phận thật của mình cho nên ngày thường cách ăn mặc của mình là tóc ngắn, đeo mắt kính to. Cậu đừng vạch trần mình đó."
Trần Manh Manh cười haha một tiếng nói: "Việc này mình hiểu rồi. Giống như lúc cậu học cao trung. Rõ ràng đẹp bất chấp như thế còn trang điểm cho xấu xí. Mình biết, người đẹp đang lo lắng. Cậu sợ người ta nghĩ rằng cậu dựa vào khuôn mặt đẹp không phải bản lĩnh thật sự đúng không?"
"Đúng đúng đúng! Người hiểu mình cũng chỉ có Manh Manh." Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói: "Đúng rồi. Lúc nào dẫn bạn trai cậu đến gặp mình một chút?"
"Không được!" Trần Manh Manh liền vội vàng lắc đầu.
"Vì sao? Chưa gì đã vội cất giấu rồi?" Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu nói.
"Haiz… không phải đâu! Chu Dân nói trước khi chúng mình chưa xác lập quan hệ, tốt nhất đừng cho người ngoài biết." Sắc mặt Trần Manh Manh hơi buồn bực.
"Không phải là yêu đương sao? Làm sao vậy? Manh Manh, người này không đáng tin có phải không? Cậu hãy nhìn rõ ràng. Đừng mắt mù giống như mình đó." Kỷ Hi Nguyệt vừa vặn nhắc nhở cô ấy.
Trần Manh Manh gật đầu nói: "Mình biết! Có điều chúng mình mới quen biết hai tháng nên không vội."
"Vậy là cậu không hoàn toàn am hiểu anh ta trước kia. Tuyệt đối đừng đi nhầm bước. Bây giờ đàn ông cặn bã nhiều lắm."
"Mình nhớ mà. Được rồi. Chờ ổn định, việc đầu tiên là dẫn anh ấy gặp cậu được không?" Trần Manh Manh lắc lắc cánh tay cô nói.
"Vậy chúng ta phải giữ liên lạc. Nếu cậu một mình ra ngoài đi chơi với hắn, nhớ rõ phải nói cho mình đấy."
"Haiz… làm thế nào cậu lại giống mẹ mình như vậy chứ? Mình cũng không phải là trẻ con." Trần Manh Manh cười khổ.
Kỷ Hi Nguyệt không thể dùng sự việc ở kiếp trước để khuyên bảo, trong lòng vẫn là rất lo lắng. Trần Manh Manh bị Chu Dân hãm hại vào ngày nào, cô không nhớ rõ chính xác, chỉ biết là một ngày nào đó trong tháng này. Hiện tại ngoại trừ cô nhắc nhở cô ấy một chút, cũng không biết giúp cô ấy thế nào.
Giống như lúc trước Manh Manh có nói đến, tình yêu làm mù quáng. Nếu chưa nhìn thấy bộ mặt thật trước đó, cho dù cô nói Chu Dân là người xấu, cô ấy cũng sẽ không tin tưởng. Thậm chí rất có thể tình bạn của các cô sẽ bị cắt đứt. Kỷ Hi Nguyệt vô cùng lo lắng, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Hai cô gái tiếp tục ăn cơm, dạo phố, uống trà đến năm giờ mới tạm biệt. Bạn thân hòa hợp, tình bạn càng thêm sâu sắc hơn.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn nhắc nhở Trần Manh Manh nhiều lần không nên một mình ra ngoài cùng Chu Dân. Nếu như muốn ra ngoài, cũng nhớ rõ phải nói cho cô. Nhưng dù cho như thế, Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn rất lo lắng.