Chương 7: Vẫn nghĩ về những gì đã xảy ra với tôi ngày hôm qua?

Đèn Sáng Khi Người Đến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lính gác không nhận thấy sự biến đổi âm thầm giữa ba người họ, bắt đầu kiểm tra hành lý Lâm Giản. trên đường đi, cô đã chụp rất nhiều ảnh bằng máy ảnh chụp xuất ảnh ngay, lính gác xem từng tấm một, xác định không có ảnh chụp bên cầu Jiefang mới đưa trả lại đồ cho cô.

Chờ khi lính gác cho toàn bộ người đi qua, đi bộ không lâu thì đến trấn Bối Băng*, đã có những chuyến xe khách loại nhỏ chờ sẵn để đến Mêdog. (Beibeng hay Baibung hoặc Drepung là một thị trấn ở quận Medog, tỉnh Nyingchi thuộc vùng Tây Tạng của Trung Quốc. Nó nằm cách trụ sở quận 29 km về phía Tây Nam, tiếp giáp với biên giới với Ấn Độ, và là một trong những tuyến đầu phòng thủ biên giới của Trung Quốc.)

Râu quai nón có vẻ rất vội vàng, anh ta thuê một chiếc xe muốn nhanh chóng xuất phát.

“Mọi người đi đâu?” trước khi lên xe, tài xế hỏi mọi người.

“Chúng tôi đến trường tiểu học Mêdog làm nghiên cứu hè.” Chương Lăng Ba trả lời.

“Trùng hợp quá, mấy người cùng điểm đến với anh khách này đấy.” người tài xế không để ý đến sắc mặt râu quai nón, anh ta chỉ thấy vui vẻ vì có thể kiếm thêm tiền.

“Bọn họ đi xe sau đi, tôi có việc gấp.” Râu quai nón rõ ràng không kiên nhẫn, thúc giục.

“Râu quai nón, không phải anh đi bán hàng ở vỉa hè sao? Sao lại đến trường học?” Tôn Văn Văn khó hiểu hỏi.

“Tôi có người đồng hương dạy bên trường, bên này đất khách xa lạ, tìm anh ấy ở trọ vài ngày trước.” Râu quai nón đáp lại một câu.

“Đã cùng trải qua gian khổ, lại cùng điểm đến coi như là có duyên, chúng ta ngồi cùng xe đi đi.” Chương Lăng Ba vác đống hành lý của Tôn Văn Văn chất vào cốp xe.

“Anh Hoài, anh đi đâu tiếp theo vậy?” Tôn Văn Văn nhìn Trần Hoài đầy mong đợi.

“Trùng hợp tôi cũng đi trường học. Tôi có người bạn định đến làm việc vặt cho hậu cần của trường, nhờ tôi qua đó xem tình hình cụ thể thế nào trước.” Vẻ mặt Trần Hoài vẫn như thường.

Quả nhiên là có vấn đề.

Đuôi mắt Lâm Giản hơi nhướng lên, cô bỗng nhiên thấy hứng thú với viên Thiên châu đặc biệt đó. Dù sao cô không biết Mêdog, cô còn chưa biết cách nào để đến được đồn biên phòng Mêdog, không bằng cứ theo họ vài ngày rồi sau đó xem tình hình mà quyết định hành trình tiếp theo.

“Tuyệt quá.” Tôn Văn Văn nghe Trần Hoài nói vậy thì vui ra mặt, bên cạnh Chương Lăng Ba khóe môi mấp máy, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

“Lâm Giản, cô đi đâu?” Từ Nguyên mặt hồi hộp nhìn Lâm Giản.

“Trùng hợp, cùng đường. Tôi định đến trường làm giáo viên tình nguyện, nhưng mà còn chưa quyết định chắc, đi đến đó xem tình hình đã.” Lâm Giản thần sắc như thường. Trước mặt ba người trẻ tuổi này, Lâm Giản cảm thấy kỹ thuật diễn của mình với Trần Hoài phải cỡ ảnh đế ảnh hậu.

“Woa, tuyệt vời! Đến Medog tôi sẽ làm chủ, mời mọi người một bữa ngon!” Từ Nguyên vốn vô cùng lo lắng từ đây sẽ đường ai nấy đi với Lâm Giản, mấy ngày ngắn ngủi cậu còn chưa lấy được số điện thoại của Lâm Giản, tin vui bất ngờ trước mắt làm cậu ta vui vẻ cực kỳ, Từ Nguyên nói rồi giơ tay với Lâm Giản, mở rộng tay muốn ôm Lâm Giản một cái.

Từ Nguyên đúng là kích động nên hơi mất khống chế, cậu ta vui quên trời đất giang tay ra định ôm Lâm Giản mà không lưu ý đến Trần Hoài vốn đang đứng bên cạnh lại đột nhiên xoay người, chặn trước mặt cậu ta. Từ Nguyên hưng phấn không nhìn kỹ, lao vào ôm Trần Hoài theo đúng nghĩa đen, còn Trần Hoài thì có dự kiến trước nên dùng tay chặn lại, Từ Nguyên ôm được một nửa phải ngừng lại.

“Anh đây xu hướng tính dục bình thường.” Trần Hoài mặt hết sức vô tội mở miệng, rất đường hoàng từ chối ý tốt của Từ Nguyên.

Nếu như không có mặt tại chỗ nghe thấy, còn tưởng Từ Nguyên chủ động muốn mập mờ với anh.

Rõ ràng là anh chắn người ta ôm người đẹp, vậy mà còn có mặt mũi cắn ngược lại người ta một miếng.

Quả thật không biết xấu hổ! Từ Nguyên trong lòng chế giễu Trần Hoài, mặt hơi xấu hổ đáp, “Anh hiểu lầm rồi, xu hướng tính dục của tôi cũng bình thường.”

Sau hai giờ đồng hồ xóc nảy, tài xế đã chở đoàn người đến trường mà họ muốn đến.

Râu quai nón đến gặp một người thanh niên gầy gò, tên Vương Vinh Kiệt, đeo cặp kính cận dày cộp, nói năng nhỏ nhẹ, nhìn thấy rất khó hình dung được thân hình ốm yếu của anh ta mà có thể đi đến đây, hơn nữa còn dạy học ở đây được vài năm. Biết bọn Từ Nguyên học chuyên ngành địa chất đến đây làm nghiên cứu thực địa hè, Vương Vinh Kiệt ngại ngùng đưa họ tới văn phòng hiệu trưởng bên kia, còn anh ta thì về ký túc xá trước, có lẽ là về ôn chuyện với râu quai nón. Giáo viên đang đứng lớp kiêm Phó hiệu trưởng Mưu Kỳ dẫn họ đi một vòng quanh khuôn viên trường.

Mưu Kỳ không hỏi cụ thể Lâm Giản và Trần Hoài làm gì, hai người cũng vui vẻ hòa vào đội Từ Nguyên, đi theo Mưu Kỳ dạo một vòng, điều kiện nơi này không thể so với khu phía Đông, nhưng mà tâm lý họ kỳ vọng không cao nên mức chênh lệch không có vấn đề gì lớn.

Đi dạo không bao lâu, sắc trời đã tối sầm, Từ Nguyên có ý muốn mời mọi người đi vào nhà hàng lớn trong trấn ăn một bữa thịnh soạn, nhưng ai cũng mệt muốn nằm dài ra, đề nghị hôm nào khác sẽ đi. Mưu Kỳ làm mấy món ăn gia đình thông thường, nấu chẳng ra sao nhưng mọi người vẫn ăn ngấu nghiến không chừa chút gì.

Ăn tối xong, Mưu Kỳ sắp xếp ký túc xá. May mà những phòng trống đủ để họ sử dụng.

Lâm Giản vào phòng, vội vã cởi giày ra. Đi bộ nhiều ngày như vậy, lại thường xuyên bị ngâm chân trong nước, lòng bàn chân đã trắng bệch, mấy vết trầy rướm máu, chân mỏi mệt đến độ như không còn của mình nên những vết trầy trụa này không thấy đau.

Lâm Giản thay dép lê, móc quần áo đầy mồ hôi trong balô ra đi vào nhà tắm. Mấy ngày liền màn trời chiếu đất, có ký túc xá thế này để đặt chân đúng là xa xỉ.

Cô giặt quần áo xong thì đi tắm, lúc cởi quần áo mới thấy có nhiều vết bầm tím bên hông, trên đùi, bấm tay vào có cảm giác đau đau, ít nhất có một nửa là do sức nặng của Trần Hoài gây nên, nếu không thì chỉ với trọng lượng mình cô cũng không đến nỗi bị chấn thương nhiều thế này.

Tắm rửa xong, Lâm Giản mới thấy cả người mình như sống lại.

Cô nhanh chóng giặt sạch quần áo mới thay ra, treo trong nhà tắm, vừa định ra khỏi nhà tắm thì nghe bên ngoài có người gõ cửa.

“Ai?”

“Tôi.” Giọng quen thuộc ngắn ngủn.

“Ngủ!” Lâm Giản nghe giọng anh thì ăn hết muốn tiêu.

“Có việc.”

“Có việc cũng chờ mai nói!”

“Có liên quan đến cô.”

“Vậy cũng chờ tới mai nói!”

“Có người chờ không được!”

“Ai chờ không được?”

“Mở cửa rồi nói cho cô biết.” đêm nay Trần Hoài cực kỳ kiên nhẫn.

Lâm Giản bị anh quấy rầy phiền hết sức, không thèm nói với Trần Hoài nữa. Bộ quần áo mới thay ra đã được giặt sạch, cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, vuốt mái tóc ướt đẫm về phía trước, lê dép đi mở cửa, có điều chỉ mở hé một khe cửa rất hẹp, mặt cau có hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cô vừa hé cửa, Trần Hoài đã vươn tay muốn đẩy ra, cô nhận ra ý định của anh nên muốn đóng cửa lại, nhưng so sức lực với anh dĩ nhiên là việc không khôn ngoan.

Trần Hoài nhẹ nhàng đẩy cửa vào, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

“Rốt cuộc có chuyện gì, có rắm mau phóng!” Lâm Giản liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, mặt lạnh tanh.

Trần Hoài ung dung bước tới chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng tựa như không nghe cô thúc giục.

“Vừa rồi anh nói ai không chờ được?”

“Tôi.” Trần Hoài không khách sáo ngồi xuống.

“Hiện tại tôi không có hứng thú nghe chuyện này, tôi muốn đi ngủ, mời về cho.” Lâm Giản nói xong đi tới bên mép giường, cố gắng giữ khoảng cách càng xa anh càng tốt.

“Chuỗi dây mà hôm nay cô nhặt lên có phải là hàng chính phẩm không, hình quả trám, trên dưới có họa tiết hình lá màu trắng sữa, ở giữa có hoa văn màu nâu ngoằn ngoèo.” Anh kiểm chứng với cô.

“Tôi tiện tay nhặt lên, không nhớ thứ mà anh nhắc tới. Huống hồ tôi nhặt cả chùm, không có lấy ra từng cái để xem, đâu biết cái nào thật cái nào giả.” Lâm Giản chối sạch.

“Cách một khoảng không mà nhìn Thiên châu đã có kết luận là ngọc thật hay giả, tôi rất tin tưởng năng lực chuyên môn của cô.” Trần Hoài không nhanh không chậm nhắc nhở.

“Vậy là do anh đề cao tôi, tôi thường phán đoán sai lầm. Không có chuyện gì khác thì tôi muốn đi ngủ.”

“Nếu không bị đánh tráo thì đây chính là di vật văn hóa mới bị bọn trộm mộ đào ra, giá trị không thể đánh giá được. Nhưng đối phương có ý thức phản điều tra rất cao, có khả năng cố tình đánh tráo. Để tránh lãng phí thêm nhân lực, tôi cần xác minh sự thật.” Rõ ràng là nhờ cô giúp đỡ mà anh nói hết sức đường hoàng, hiển nhiên.

Lâm Giản vừa cầm lên tay đã cảm thấy viên Thiên châu kia khác với những hạt Thiên châu bình thường, nhưng không thể ngờ nó là đồ cổ cực kỳ quý báu được đào ra, lần trước cô mới đọc báo thấy có đột phá mới bên phía khảo cổ, còn nghĩ bên này điều kiện thô sơ có thể thuận lợi cho những kẻ ngoài vòng pháp luật, không ngờ cô lại nghĩ đúng rồi, nhưng mà, trước mắt là Trần Hoài đang hỏi, anh vừa nói ra khỏi miệng là cô muốn cắt ngang, “Đợi hôm nào tâm trạng tôi tốt thì sẽ quyết định xem có nói cho anh hay không.” Cô nói xong thì ngáp một cái, ra vẻ không có tinh thần mà nói chuyện phiếm với anh.

Anh tuy là bình thản nhưng cô dám cá anh hẳn rất muốn biết đáp án.

“Chẳng lẽ tâm trạng bây giờ của cô không tốt sao?”

“Vô nghĩa!”

“Còn nhớ chuyện hôm nay bị tôi làm ngã sao?” Mắt anh sáng như đuốc, nhìn chằm chằm đầu gối bầm tím của cô. Theo góc độ tư thế ngã của anh thì hông và lưng cô sẽ còn bị bầm tím nhiều hơn, bực bội cũng là lẽ thường, “Nếu cô thấy không thoải mái thì tôi để cô làm ngã một lần xem như huề, muốn ngã sấp hay ngã ngửa ngã nghiêng gì tùy cô, sao cũng được.” Anh nói xong thì nhàn nhã đứng dậy đi tới trước mặt cô, ra vẻ tùy cô xử lý.

Lâm Giản cảm thấy mình không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ bình thường với người đàn ông này được nữa, cô nén giận, cẳng chân đang ở phía trước anh đột ngột hướng lên vị trí đũng quần anh tung một cú đá, cô bực bội nên không nghĩ nếu lỡ đá trúng thì sẽ tạo hậu quả nghiêm trọng gì, khi đá ra chỉ dùng lực tàn nhẫn chờ anh hét thảm thiết.

Không ngờ thân thể anh nhanh nhẹn né qua, dễ dàng tránh được, còn có tâm trạng nói nhảm với cô, “Không biết làm phiền cô chỗ nào lại mà lại tung đòn sát thủ với tôi thế này.”

Lâm Giản vốn cho là miệng lưỡi mình sắc bén, so với Trần Hoài, cô thấy miệng mồm mình chả là gì.

“Đại ca, râu quai nón cầm chính là hàng chính phẩm, anh nhanh chóng bắt hắn ta đem về quy án, đỡ tốn thời gian ở đây với tôi!”

“Sớm nói có phải xong rồi không.” Anh chờ câu này của Lâm Giản, nói xong còn hợp tình hợp lý huýt sáo một tiếng, “Cảm ơn.” Đây là lần đầu tiên anh nói cảm ơn với cô, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Giản để ý thấy ánh mắt anh có vẻ ngạc nhiên, cô không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn mình mới ý thức được vừa rồi khi đá anh, mái tóc dài của cô đã bị hất ra sau vai, trước ngực áo ngủ đã ướt đẫm một mảng lớn, lộ rõ đường cong mà cô che đậy.

“Tuy không hiểu sao thứ này lại có thể co lại có thể giãn ra, nhưng có điều tôi rút lại lời tối hôm qua, ngực cô phẳng không cay mắt, ngược lại, còn rất đẹp mắt.” Anh lại nhìn thoáng qua, rất có ý tứ sâu xa mà sửa lời.