Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Hoài nói xong thì quay người ra ngoài, sức nặng cùng vòng tay giam giữ nãy giờ được mở ra, Lâm Giản duỗi người, thoải mái hơn không ít.
Anh đứng lên quay lưng về phía cô mặc quần dài vào, áo thun của anh vẫn nằm trên đầu Lâm Giản nên anh lấy áo sơmi ban nãy Lâm Giản mới cởi ra mặc vào người, cài nút lại.
Lâm Giản nằm trên giường chỉ nhìn thấy bờ vai thẳng tắp của anh, “Anh đi đâu?” Cô tức giận hỏi, nhìn dáng vẻ anh như định đi làm việc đứng đắn gì đó, không giống người đàn ông mới nảy ra xúc cảm tình dục. Thậm chí cô còn nghi ngờ ban nãy đùi mình bị thứ kia chạm vào chỉ là ảo giác.
“Ra ngoài.” Anh đáp hàm hồ.
“Làm gì!”
“Đột nhiên muốn ra ngoài hóng gió ngắm cảnh đêm.” Giọng anh vẫn khàn khàn như ban nãy.
“Xì, đâu phải lần đầu.” Lâm Giản biết anh muốn ra ngoài làm gì. Lần trước sau khi chạy trên hoang mạc lúc mới ra khỏi núi tuyết Budachepo đã thấy một lần, tuy là cô không tận mắt toàn bộ quá trình nhưng tiếng thở thư thái của anh đã tạo ấn tượng trong lòng cô, chỉ cần hơi nhớ lại là nó chui ra khỏi trí nhớ.
Lâm Giản nghĩ tới đó thì khinh thường, “Muốn ‘bắn máy bay’ thì cứ bắn máy bay. Ở tuổi này của anh có bắn máy bay cũng đâu có gì mất mặt, không cần phải xoắn xít ngượng ngùng như con gái.”
“Em đâu phải đàn ông, dĩ nhiên không biết việc này không chỉ đơn thuần là tâm trạng mà còn phải nói tới cảnh vật xung quanh. Ông đây ra ngoài tìm nơi đẹp như tranh thì sao chứ.” Chuyện tự sướng không thể lên được mặt bàn mà lại được anh nói làm như chuyện thanh lịch nhã nhặn tựa như ‘Dương xuân bạch tuyết’*. Trần Hoài nói xong thì huýt sáo một tiếng, nhàn nhã đi ra ngoài giống như thực sự ra ngoài ngắm trăng ngắm sao linh tinh tao nhã. (Dương xuân bạch tuyết: một thành ngữ TQ, ban đầu được dùng để chỉ những bài hát tao nhã của nhà Chu thời Chiến quốc, sau được dùng như ẩn dụ về văn học nghệ thuật sâu sắc).
Lâm Giản nằm một mình trên giường, không gian trống trải, cơn buồn ngủ bị anh quấy rầy một lát đã không còn ngủ lại được.
Nhưng Trần Hoài ra ngoài đã khá lâu.
Cuối cùng cô mới vào giấc ngủ nông, mơ hồ cảm nhận bên ngoài giường có không khí lạnh lẽo truyền tới. Lâm Giản mơ màng đưa tay ra chạm vào, đầu ngón tay chạm vào một cảm giác lạnh như băng. Cao nguyên có sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, nhiệt độ bên ngoài bây giờ chỉ tầm vài độ. Cô buồn ngủ mơ hồ nhưng vẫn chừa lại phần chăn bông cho anh.
Sáng hôm sau Lâm Giản dậy khá sớm, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, có vẻ những người phòng bên vẫn chưa dậy. Bên này lệch hơn phía đông mấy giờ, buổi tối mặt trời lặn muộn, buổi sáng cũng đến muộn.
Trần Hoài dậy sớm hơn cả Lâm Giản, không biết anh ra cửa khi nào.
Lâm Giản dậy không thấy áo sơmi đâu, cô mặc áo lót vào, lấy cái áo thun trải lót trên gối mặc vào, áo rộng nên mặc trên người cô thùng thình. Nhưng lạ là Lâm Giản tìm một vòng không thấy quần dài với giày của mình đâu.
Không có giày cũng không sao, nhưng cô không có quần thì làm sao ra cửa. Mặc dù cái áo thun của anh dài hơn áo nữ, nhưng cho dù cô có cố kéo hết cỡ thì cũng chỉ dài đến giữa đùi, cách đầu gối một khoảng.
Bên này mọi người tin đạo theo truyền thống, nếu cô ăn mặc như thế này mà xuống nhà thì nếu bị chủ nhà nhìn thấy thực sự không phù hợp.
Không lẽ anh có ý đồ nhốt mình ở đây?
Anh muốn đi làm gì?
Hay là nói anh nhân lúc này muốn làm gì?
Đổng Tự!
Không lẽ anh tận dụng thời gian ngắn ngủi này làm gì đó với Đổng Tự?
Trong khoảnh khắc, đầu cô nảy ra vô số ý tưởng, mồ hôi lạnh toát ra lúc nào không biết.
Lâm Giản thấp thỏm, nhanh chóng đánh giá trong phòng những gì có thể sử dụng tạm được. Nhưng đảo mắt một vòng, ngoài tấm thảm dày trên đất thì không có gì có thể sử dụng được.
Cô ngồi trên giường như đứng đống lửa như ngồi đống than.
10 phút, 20 phút, nửa giờ.
Ánh nắng bên ngoài càng lúc càng sáng rõ.
Lâm Giản càng phập phồng không yên.
Người đàn ông này tâm tư sâu như biển, phần lớn thời gian cô không thể nhìn thấu anh, chính vì vậy cô mới thường xuyên suy nghĩ miên man, mà đây không phải cách thường ngày của cô.
Lâm Giản càng nghĩ càng không yên tâm, lại giơ tay nhìn đồng hồ. Bất kể thế nào cô vẫn phải ra ngoài xem xét tình hình trước, nếu may mắn gặp được bà chủ nhà mượn cái quần dài hoặc áo choàng Tây Tạng xài đỡ lúc cấp thiết.
Nghĩ vậy, Lâm Giản bước chân trần xuống đất, kéo áo thun Trần Hoài xuống gối, sau đó định mở cửa định xuống nhà thăm dò.
Lúc này mặt trời chưa lên cao, nhiệt độ bên ngoài còn thấp, cô đi chân trần nên mới mở cửa đã thấy lạnh băng. Lâm Giản cảnh giác nhìn xuống hành lang, mới bước ra ngoài hai bước đã nghe tiếng bước chân truyền tới, tiếng gõ giày nặng nề, hơn phân nửa là bước chân đàn ông.
Cô lập tức lui về phòng đóng cửa lại, chỉ hé ra một kẽ hở rất nhỏ, người bình thường nếu đi ngang qua không thể nhìn thấy, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô nhìn trộm. Nếu cô phán đoán sai người đến, nếu là nữ thì cô có thể nhờ người đó giúp đỡ mượn quần.
Lâm Giản tự thấy đó là ý hay, trốn sau cửa chờ người đó đi ngang qua.
Tiếng bước chân đến gần, đột ngột dừng lại cách khe cửa cô tầm nửa thước. Ở chỗ đó thì cô không có cơ hội nhìn thấy bóng dáng người đó thế nào.
Tính cảnh giác cao vậy, chẳng lẽ nhận ra khe cửa mình cố ý mở ra?
Người này là ai?
Nếu Trần Hoài về thì không cần phải lén lút về phòng như vậy!
Chẳng lẽ là tay chân của Bao Đỉnh mà Trần Hoài đã nhắc tới?
Hay là đám người có liên quan đến Lâm Cương vạn dặm xa xôi đuổi tới đây, khả năng có lẽ không cao.
Quan trọng nhất là Trần Hoài đi đâu? Bây giờ anh có gặp nguy hiểm không?
Nếu có anh ở đây, nhất định anh sẽ phát hiện được người đang đến gần. Trừ khi anh gặp tình huống gì ngoài ý muốn, còn là vấn đề khó giải quyết nên mới không quay lại báo cho cô một tiếng.
Đầu Lâm Giản nghĩ vô số thứ, cô thận trọng lùi lại, may mà cô đang đi chân trần, lui về sau không một tiếng động. Gần cô nhất chỉ có một cây chổi lông gà, tuy là không có lực tấn công mạnh nhưng trong tình hình trước mắt thì có còn hơn không.
Tiếng bước chân người kia đột ngột biến mất, tầng nhà trở lại yên lặng, tiếng gió thổi nhẹ bên ngoài cũng trở nên rõ rệt.
Đối phương chắc đang đến gần, tay ấn lên nắm đấm cửa xoay nhẹ, khe cửa cô cố ý để lại vô cùng nhỏ đang dần mở rộng hơn, cho dù là sự thay đổi cực kỳ nhỏ.
Tầm nhìn của đối phương vượt xa cô, mà sức công kích càng không rõ.
Lâm Giản nắm chặt cây chổi lông gà, khóe mắt liếc qua cái ghế dựa cách đó không xa, cô hình dung cảnh sẽ sử dụng chổi lông gà đập xuống che tầm mắt người đó, rồi chộp lấy ghế dựa thì tốt hơn.
Quyết định như vậy.
Cánh cửa từ từ mở rộng ra đúng như cô dự đoán, cô nín thở định thần. Giây tiếp theo cánh cửa đột ngột mở rộng ra, bóng người nhoáng lên, cô không kịp nhìn thấy rõ được dáng vẻ người đó thì đã giơ chổi lông gà lên đập xuống, lực rất mạnh nên cây chổi lông gà chắc chắn thế mà bị cô đập gãy làm hai, lông gà bay tán loạn đầy trên đất.
Đối phương không phải người thường, mặc dù bị cây chổi đập trúng đầu nhưng cô không có cơ hội nhảy đến chộp lấy cái ghế dựa bên kia. Bóng người kia nhoáng lên như tia chớp, người đàn ông đã tấn công cô chỉ bằng một chiêu đã khiến cô nằm vật ra đất, dưới sàn lót thảm dày nên tiếng cô vật ra đất không quá to. Lâm Giản ngã xuống đơ người chưa kịp phản ứng tiếp thì lòng bàn tay đàn ông đã vô cùng chính xác chẹn ngang động mạch cổ của cô, có thể một chiêu lấy mạng bất kỳ lúc nào.
Lâm Giản ngã choáng váng, hít một hơi nhìn thẳng vào đối thủ.
Giây tiếp theo, hai bên đứng hình.
“Đậu má! Sáng sớm lén lút vào cửa hù chết người!” Lâm Giản chửi.
“Đệt! Ai biểu em sáng sớm lén lút ra cửa!” Trần Hoài cũng tức giận mắng, lúc nói thì đã thu tay đứng dậy.
Lúc anh quay về thì thấy cửa được mở hé ra, còn hơi rung rung. Có người nghe tiếng chân anh mà vội đóng cửa lại, nhưng mà không đóng kín, cố ý giữ lại một khe nhỏ để quan sát tình hình. Thời gian này theo lý thì Lâm Giản còn đang ngủ. Buổi tối cô khó ngủ nên thường sáng sẽ dậy muộn. Mà cho dù cô có dậy sớm thì không làm ra hành động lén lút thế này, trừ khi có người vào phòng Lâm Giản. Mà tình hình Lâm Giản không rõ ra sao, có khả năng bị người thứ ba khống chế không thể thoát thân. Nếu không với tính tình của cô, chắc chắn sẽ làm ra động tĩnh gì đó để người khác chú ý mà tận dụng thoát thân. Tim anh chùng xuống, nóng lòng muốn biết sự an nguy của Lâm Giản nên lực tấn công vừa rồi sát khí mười phần, đủ một chiêu lấy mạng.
Lâm Giản cũng muốn đứng dậy nhưng vừa rồi bị anh quật mạnh, cổ tay phải bị siết chặt vẫn còn đau, cô chống tay hai lần vẫn không đứng lên nổi. Anh liếc mắt thấy, khom người xách cổ cô lên như xách con gà.
Cô mới đứng lên, anh đã nhìn thấy cặp đùi trần trắng đến lóa mắt của cô.
Có vẻ cô cũng biết anh đang không kiêng dè gì mà nhìn chân trần của mình, tay vô thức kéo vạt áo thun xuống dưới cố gắng che đùi đi thêm chút nào hay chút ấy.
Anh nhìn thoáng qua đã hiểu tại sao vừa rồi cô lén lút mở cửa thăm dò người tới, anh không ngờ cô gái này to gan như vậy, chỉ mặc quần lót mà dám ra ngoài. Trần Hoài nghĩ tới đây, đôi mắt dài hơi nheo lại, hiển nhiên là không vui, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ăn mặc như vầy mà tính ra cửa?”
“Quần em đâu? Không lẽ nửa đêm bị chồn tha mất rồi!”
Tối hôm qua hai người ngủ chung, trong phòng không có người thứ ba, mất chỉ có anh lấy.
Lâm Giản nói xong thì thấy chiếc quần dài của mình được gấp gọn gàng để ngoài hành lang. Trước khi anh vào mới để đó để dễ hành động.
“Mẹ kiếp, thật sự là anh lấy, anh rảnh rỗi tới đau trứng nên lấy quần em à!” Cô nhớ tới những suy nghĩ lo lắng miên man dày vò ban nãy, cô còn rất lo không biết anh gặp chuyện gì nguy hiểm.
Lâm Giản mắng xong thì ra cửa lấy quần. Cô giũ mạnh quần ra, một tiếng động vang lên.
Bàn tay giũ quần của cô cứng đờ.
Chiếc quần dài còn dính bùn lầy đêm qua không biết đã được giặt sạch từ khi nào. Cô sờ ống quần, khô ráo khó tin, không biết có phải ảo giác không mà trên ống quần còn lưu lại cảm giác ấm áp.
Tiếng động vừa rồi phát ra từ đôi giày cô từ trong quần rơi xuống. Đôi giày cô đi mang hôm qua làm đất Aga dính đầy bùn đất, bùn văng tung tóe, bên trong ướt đẫm. Mà đôi giày trước mặt cô bây giờ không còn dính bùn lầy, có vẻ như dụng cụ chà rửa hạn chế nên chỉ làm sạch được bùn đất bên ngoài, mặt trong vẫn còn bị xỉn màu.
Cô ngẩn ngơ ngồi xuống, đưa tay chạm vào mặt ngoài giày, rồi lại sờ bên trong. Khô ráo, còn có mùi khói.
Mới giờ này chủ nhà chưa dậy nên không thể tìm chủ nhà mượn máy sấy tóc, mà cũng chưa chắc chủ nhà có máy sấy. Cô xác định trong nhà hoàn toàn không có đồ điện gia dụng như máy giặt. Vì vậy, giày và quần của cô hẳn là anh chạy tới dòng suối tuyết ở chân núi giặt sạch rồi quay về hong khô trên lửa.
Vừa đi vừa về, còn thêm thời gian hong khô, anh dậy sớm hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Cô có thói ở sạch, là do bóng ma tâm lý từ bé. Bác sĩ tâm lý nói là rối loạn căng thẳng sau chấn thương, nhưng thể hiện không quá rõ bởi cô che giấu rất kỹ.
Nhiều năm trôi qua, lâu đến nỗi cô cũng cho là chẳng qua mình là quen sạch sẽ mà thôi. Suy cho cùng thì đây là kết quả lý tưởng mà cô luôn tự ám thị mình nỗ lực khắc phục, cũng là điều mà Lâm Cương hy vọng nhất: cô có thể vượt qua căn bệnh này.
Huống hồ cô còn những việc quan trọng phải làm, những việc vặt vãnh trên đường cô chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Bởi vì những việc vặt này không quan trọng bằng Lâm Cương.
Cô chỉ không ngờ, anh lại tinh tế đến mức này.
Người này, thô lỗ thì thô lỗ, lưu manh thì lưu manh.
Nhưng mà, ấm áp cũng thật sự ấm áp.
Lâm Giản quay người lại, tầm mắt nhìn thấy cây chổi lông gà gãy đôi trên đất. Lông gà lộn xộn đầy thảm, vừa nãy lực cô mạnh đến mức gãy cả chổi thì chắc là có vết thương trên người anh.
“Ừm--- cảm ơn.” Cô ậm ừ trong họng, nói rất nhẹ, không hiểu sao mới nói mấy chữ mà mũi cay cay.
Trên đời này, ngoài Lâm Cương, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Mặc dù anh không nói một lời, cho dù chỉ một lời, cũng không.