Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Đăng vào: 10 tháng trước
Chu Y tươi cười nói:
- Nhưng ta chưa từng bảo các ngươi không cần chạy bộ a! Là bạn cùng phòng mà chưa khai giảng đã đánh nhau, các ngươi thực có tiền đồ. Đã có tiền đồ như thế thì sát hạch phải hơn khó hơn người khác một chút, dù sao các ngươi học cùng lớp, mọi chuyện phải đồng cam cộng khổ chứ. Hai ngươi cũng giống những học viên kia, đều phải chạy một trăm vòng trong vòng một canh giờ. Ái chà, nãy giờ nói vài câu với các ngươi không biết đã qua bao lâu rồi nữa a!
Vương Đông còn định nói tiếp gì nữa nhưng lại bị Hoắc Vũ Hạo kéo đi, Hoắc Vũ Hạo vừa nghe Chu lão sư nói được một nửa đã không chút do dự xoay người chạy ra ngoài.
Vương Đông tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn chạy theo hắn.
- Ngươi kéo ta làm gì? Chu lão sư này đúng là điên mà.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Ngươi có thể nói lại bà ấy sao? Ngươi đánh thắng được lão sư không? Nếu ngươi còn muốn tiếp tục ở lại học viện thì phải làm theo yêu cầu của bà ấy. Chạy nhanh đi, ta tin chắc nếu không chạy đủ một trăm vòng thì chuyện bị khai trừ nhất định không phải nói đùa.
Bên cạnh tân sinh Giáo Học Lâu chính là quảng trường Sử Lai Khắc. Quảng trường Sử Lai Khắc không quá lớn, một vòng tương đương ba trăm thước. Đối với người bình thường muốn chạy một trăm vòng quanh đây không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng đối với hồn sư thì khó nói lắm, chỉ cần cố gắng, trong một canh giờ không phải là không thể.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bắt đầu gia nhập vào phía sau đội ngũ, lúc bọn họ xuất hiện có không ít người có vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, bất quá cả hai cũng không thèm quan tâm đến, bọn họ đã lãng phí một khoảng thời gian, nhất định phải cố gắng bù lại mới được.
Vương Hạo vừa chạy vừa quay sang hỏi Hoắc Vũ Hạo.
- Hôm đó cái kỹ năng ngươi dùng để thắng ta là gì? Đến giờ ta vẫn chưa nghĩ ra được. Chẳng lẽ vũ hồn của ngươi thuộc tính tinh thần?
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu.
Vương Đông sửng sốt nói:
- Thật là tinh thần thuộc tính sao? Khó trách ngày đó ngươi sử dụng hồn hoàn mà ta cũng không nhìn ra được vũ hồn của ngươi là gì, ta thua cũng không oan a.
Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói:
- Ngươi rất kiêu ngạo. Nếu ngươi sử dụng Vũ Hồn thì một chút cơ hội chiến thắng ta cũng không có. Ta có cảm giác, hồn lực của ngươi hơn ta rất nhiều.
Vương Đông đắc ý nói:
- Đương nhiên. Người có thể so sánh với ta không nhiều đâu. Hồn hoàn của ngươi lại chỉ là Thập niên Hồn Hoàn, tất nhiên không phải là đối thủ của ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoắc Vũ Hạo bực bội cái vẻ mặt kiêu ngạo này của hắn nên không chút khách khí nói:
- Ngươi đừng quên, ngươi vừa mới bại trận bởi cái Thập niên Hồn Hoàn này đấy.
- Ách...
Vương Đông tức giận nói.
- Được. Không nói chuyện này nữa. Vừa rồi ngươi nói đỡ lời dùm ta trước mặt vị lão sư quái vật kia, chuyện phía trước xí xóa hết. Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi. Ai dám ức hiếp ngươi thì ta sẽ trả lại gấp bội.
Hoắc Vũ Hạo im lặng một hồi rồi nói.
- Ta không cần ngươi bảo hộ.
Vừa nói hắn vừa tăng tốc bước nhanh về trước.
Vương Đông cũng tăng tốc theo, cơ thể hắn so với Hoắc Vũ Hạo khỏe hơn nhiều, nên đi với tốc độ này cũng không có gì không thoải mái.
- Ngươi đúng là không biết đạo làm người a!
Vương Đông bất mãn nói.
Hoắc Vũ Hạo trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Nếu ngươi đối xử với ta như bạn bè cùng lớp thì ta sẽ không phản đối.
Vương Đông bĩu môi đáp.
- Từ nhỏ đến giờ, chưa có ai bằng tuổi ta xứng để ta đối xử ngang hàng.
Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng, không thèm nhìn đến hắn nữa.
Vương Đông cũng không thèm nói tiếp, tăng tốc vượt qua Hoắc Vũ Hạo, bằng tốc độ kinh người chạy nhanh về trước.
Không thể không thừa nhận, Vương Đông tuy kiêu ngạo nhưng thực lực của hắn đúng là hơn hẳn hồn sư bình thường, hơn nữa thể chất còn rất tốt, tốc độ của hắn hiện giờ có thể nói là nhanh nhất trong các học viên nhất ban.
Lúc này Chu Y đã đi đến bên ngoài quảng trường Sử Lai Khắc rồi đứng yên ở đấy quan sát cái học viện chạy bộ. Ánh mắt của bà thoáng chú ý đến Vương Đông rồi sau đó lại khôi phục bình thường.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian trôi qua càng nhiều, tốc độ các học viên càng trở nên chậm chạp. Sau đó một ít người đã phải vận dụng đến hồn lực. Chu Y đứng ngoài cũng không ý kiến gì về việc này, nên càng lúc càng nhiều người sử dụng hồn lực để khôi phục thân thể.
Mười mấy người chạy đầu tiên tốc độ cũng không tệ, dẫn đầu vẫn là Vương Đông, hắn măc dù đến sau nhưng không bao lâu không những bù lại phần chậm chạp ban nãy mà còn vượt qua được người đang dẫn đầu lúc ấy. Nhìn bộ dạng của hắn lúc này không có vẻ gì mệt mỏi, tốc độ chưa từng giảm xuống.
Đoạn nữa là một tốp khoảng bảy mươi học viên, tốc độ của bọn hắn duy trì đều đều, chưa có vẻ gì đã cố hết sức. Dựa theo tốc độ ấy, tốp người này muốn hoàn thành trong một canh giờ cũng không có khó khăn gì.
Còn sau chót là đội ngũ khoảng mười người, Hoắc Vũ Hạo cũng có trong tốp người này. Vì muốn bù lại khoảng trống ban nãy mà có lúc Hoắc Vũ Hạo đã sử dụng tốc độ rất nhanh, tuy nhiên duy trì không đến hai mươi phúc đã suy kiệt sức lực. Hắn chẳng những đang chạy trong nhóm cuối cùng, mà còn thua những người khác vài vòng.
Thời gian đã qua hơn phân nửa, lúc này Chu Y đột nhiên lên tiếng, nói:
- Tăng tốc lên, đích đến là chổ ta đang đứng.
Nàng vừa dứt lời, Vương Đông đã tăng tốc, vèo một cái xẹt qua người nàng trở thành người đầu tiên hoàn thành một trăm vòng.
Do cuối cùng dùng tốc độ thật nhanh để hoàn thành một trăm vòng nên lúc này khuôn mặt anh tuấn của Vương Đông có chút đỏ bừng, hơi thở dồn dập, hắn bước đi thêm một đoạn nữa rồi mới dừng lại.
Phía sau Vương Đông dần dần có đệ tử hoàn thành một trăm vòng chạy. Mà lúc này chỉ còn chưa đến mười lăm phút nữa là hết thời gian.
Lúc này Vương Đông mới quay đầu lại tìm kiếm Hoắc Vũ Hạo, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy, không khỏi nhíu mày lẩm bẩm:
- Hôm đó tại sao ta lại thua hắn cơ chứ?
Hoắc Vũ Hạo đã sớm không còn duy trì được tốc độ ban đầu nữa. Đồng phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi, vũ hồn của hắn là thuộc tính tinh thần, cho nên hồn lực chỉ có thể trợ giúp rất nhỏ cho cơ thể hắn, nếu không tu luyện Huyền Thiên Công làm sao hắn có thể trụ lại đến lúc này.
Thật ra một trăm vòng, Hoắc Vũ Hạo cũng có thể miễn cưỡng hoàn thành, nhưng trước đó còn bị Chu Y trì hoàn một chút thời gian nên lúc này đã quá sức chịu đựng của hắn rồi. Ban nãy tăng tốc đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, mà hắn lại còn thua những học viên khác đến ba vòng. Mà một trăm vòng, hắn còn đến gần hai mươi vòng, muốn hoàn thành hết trong vòng mươi năm lúc, đối với Hoắc Vũ Hạo có thể nói là nhiệm vụ bất khả thi.