Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)
Đăng vào: 12 tháng trước
Có kỹ năng này giúp đỡ thì sau này khả năng chiến đấu liên tục của bọn họ liền tăng lên một bước lớn. Đấy cũng giải quyết vấn đề tiêu hao hồn lực mà Thiên Mộng Băng Tằm vừa nói với hắn ban nãy.
- Quá tuyệt vời.
Hoắc Vũ Hạo hoan hô một tiếng rồi ôm chằm lấy Vương Đông.
Vương Đông ngẩn người rồi đỏ mặt nhưng cũng không đẩy hắn ra hay ôm lại hắn cả.
Hoắc Vũ Hạo đang vui vẻ làm sao cảm nhận được có chuyện khác thường chứ, hắn cười to nói:
- Nhanh lên, chúng ta cùng tu luyện thử xem, không biết Hoàng Kim Chi Mang có phát huy được tác dụng trong lúc chúng ta dung hợp tu luyện không nhỉ?
Sự thật chứng minh, bọn hắn không phải lúc nào cũng may mắn, Hoàng Kim Chi Mang chỉ có thể khôi phục hồn lực bị tiêu hao chứ không có trợ giúp gì trong lúc bọn họ tu luyện cả. Mặc dù thế cũng không làm vơi đi tâm trạng hưng phấn của họ. Còn hai ngày nữa là bắt đầu lần sát hạch học viện hạch tâm rồi, giờ Vương Đông có thể tăng cường thực lực đúng là quá tốt.
Hai ngày tiếp theo này đối với Hoắc Vũ Hạo chắc chắn là những ngày vô cùng bận rộn. Mỗi ngày trừ lúc tu luyện và học tập, tất cả thời gian còn lại hắn đều dùng để cải tạo Hồn Đạo Khí của mình. Vì để tiết kiệm thời gian, một vài linh kiện đơn giản Phàm Vũ sẽ làm giúp hắn, còn trận pháp bên trong hạt nhân phải do Hoắc Vũ Hạo tự khắc. Phàm Vũ rất rõ ràng mọi chuyện, cho nên mặc dù hắn rất thích Hoắc Vũ Hạo nhưng vẫn dạy dỗ nghiêm khắc như trước.
Không ai rõ lần thi đấu sắp tới sẽ tiến hành theo phương thức nào. Nhưng đây là một cửa ải không thể trốn chạy của bất cứ đệ tử hạch tâm nào, may là lần sát hạch này không có sự trừng phạt nào.
- Reng...
Tiếng chuông tan học vang lên báo hiệu một buổi học đã kết thúc. Các học viên ban Một năm Hai cũng theo đó mà thả lỏng thoải mái lại.
Ở học viện Sử Lai Khắc, có thể là học viên năm hai đều là người đã trải qua nhiều kỳ sát hạch chọn lựa và thực lực cũng không tệ. Hơn nữa, sau năm học đầu tiên trong lòng bọn họ đã biết nếu muốn tiếp tục ở lại đây thì cái giá phải trả không nhỏ, việc bọn họ cần làm chính là cố gắng, cho lên những giờ lên lớp sẽ không có ai không chú ý lắng nghe bài giảng của lão sư. Không cố gắng chính là tự mình khiến bản thân bị đào thải.
Thực lực học viên của học viện Sử Lai Khắc nổi tiếng trên khắp đại lục nhưng muốn tốt nghiệp ở học viện này đơn giản vậy sao? Cho dù đây chỉ là ngoại viện.
Vương Ngôn sắp xếp lại giáo án của mình rồi nói:
- Tất cả đệ tử hạch tâm ở lại, một lát nữa theo ta đến Đấu Hồn Khu.
Đến rồi! Nghe câu nói này của Vương Ngôn, tinh thần tất cả những đệ tử hạch tâm đều rung lên một cái, bọn họ biết, kỳ sát hạch sắp bắt đầu rồi. Bất quá, trái với những gì bọn họ nghĩ, kỳ sát hạch này không diễn ra trong giờ học mà là lúc trưa, sau khi hết thúc giờ học.
Số lượng đệ tử hạch tâm ở cấp lớp của Hoắc Vũ Hạo năm nay khá nhiều, hơn các năm trước một chút, như lớp bọn họ có đến tám người, còn ban Hai có Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ, Vu Phong. Ban Ba thì có Ninh Thiên, tổng cộng là mười tám người. So với mọi năm, đây là một con số khá hiếm thấy.
So với bọn hắn, số đệ tử hạch tâm ở năm ba và năm tư cộng lại cũng chỉ ngần này.
Sau khi ra khỏi lớp, Hoắc Vũ Hạo liếc mắt sang bên ban Hai liền thấy Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ và Vu Phong vừa ra khỏi lớp, dẫn đầu không ai khác là Mộc Cận lão sư.
Dĩ nhiên Đái Hoa Bân cũng thấy Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt hắn thoáng trở nên lạnh lùng, nhưng với bản tính giỏi che xấu cảm xúc, hắn vẫn bình tĩnh bước đi xem như không có chuyện gì. Mặc dù hắn là đệ tử hạch tâm nhưng cũng đã bị học viện cảnh cáo, hơn nữa hắn vừa nhận được tin, thi thể sáu người hắn phái đi hôm trước đều đã được trả về phủ Công Tước Bạch Hổ, may mà khi đó cha hắn không có ở nhà, mẹ hắn giúp hắn ém nhẹm đi, nếu không, với tính tình của Công Tước Bạch Hổ, hắn sẽ không yên ổn như thế này đâu.
Cho nên, dù hắn không muốn cũng phải cố đè nén thù hận xuống tận đáy lòng, không dám làm ra chuyện gì nữa. Vì học viện Sử Lai Khắc không có bằng chứng cụ thể nên mới phải cho Công Tước Bạch Hổ chút mặt mũi, nếu không cho dù không chứng không cớ chẳng lẽ học viện không làm gì được hắn sao? Ít nhất tống cổ hắn khỏi đây là chuyện quá dễ dàng.
Nghĩ đến hậu quả, cả người Đái Hoa Bân tự dưng cảm thấy sợ hãi, hắn không muốn bị cừu hận làm mờ mắt mà ảnh hưởng đến cả tiền đồ của mình.
Rất nhanh sau đó, Ninh Thiên cũng xuất hiện, cô bé vẫn xinh xắn như ngày nào, khi cô bé từ lớp mình bước tới, thái độ cũng y hệt Đái Hoa Bân, chỉ liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái.
Toàn bộ mười hai đệ tử hạch tâm của năm hai nhanh chóng theo lão sư của mình đi ra khỏi Giáo Học Lâu tiến về phía Đấu Hồn Khu.
Đi được một chút Hoắc Vũ Hạo liền gặp vài người quen của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đại sư huynh Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, cả ba lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của hắn, bọn họ đều là đệ tử hạch tâm năm năm. Trong đó, bộ đôi Bối Bối và Từ Tam Thạch thu hút sự chú ý của mọi người nhất, mặc dù năm năm không phải chỉ có ba người bọn họ là đệ tử hạch tâm, nhưng dưới mười lăm tuổi đúng là chỉ có ba người này, không thể nghi ngờ, bọn họ là những đệ tử hạch tâm có tu vi cao nhất ngoại viện.
Trong ngoại viện, số học viên có ba Hồn Hoàn cũng khá nhiều, nhưng đến bốn Hồn Hoàn thì có rất ít đệ tử dưới lớp năm đạt được lắm.
Từ ba Hồn Hoàn tăng lên bốn Hồn Hoàn cực kì khó khăn so với từ hai lên ba Hồn Hoàn. Từ điểm này cũng phải công nhận Đái Hoa Bân rất có thiên phú, hắn chưa đến mười ba tuổi mà hồn lực đã đạt cấp ba mươi bảy, xét ra cũng là một trường hợp khá hiếm trong lịch sử của học viện. Có thể nói đây là một trong những nguyên nhân học viện dễ dàng bỏ qua cho hắn, chẳng qua con đường bước vào nội viện của hắn tạm thời bị tước bỏ, muốn mở con đường này ra một lần nữa phải tùy thuộc vào biểu hiện của hắn có làm các vị lãnh đạo cấp cao suy nghĩ lại hay không. Học viên Sử Lai Khắc không phải là của nhà Hoắc Vũ Hạo, cho nên Vũ Hồn Cực Hạn của hắn khiến bọn họ có hứng thú, nhưng điều này không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ qua những trường hợp ưu tú khác. Đương nhiên, Đái Hoa Bân làm sai phải chịu trừng phạt, cũng vì thế mà con đường vào nội viện của hắn trở nên mịt mờ.
Thực tế, trừ ba người Bối Bối ra, hôm nay số đệ tử hạch tâm có mặt ở đây không ai có hơn bốn Hồn Hoàn nữa. Các đệ tử hạch tâm của năm ba và năm bốn cũng đã đến, còn bên hệ Hồn Đạo cũng chỉ có một mình Hòa Thái Đầu mà thôi. Tổng số người vừa đủ hai mươi bảy. Trong đó số đệ tử hạch tâm của năm hai đã chiếm gần một nửa.
Các đệ tử và lão sư đều im lặng chờ đợi. Tuy nói lần sát hạch này không có trừng phạt nhưng những người được làm đệ tử hạch tâm nào phải nhân vật tầm thường. Càng có thiên phú lại càng cố chấp, làm sao dễ dàng chịu thua được.
Đái Hoa Bân đã sớm nóng lòng không yên rồi. Hồn lực của hắn cấp ba mươi bảy có thể xem là một đệ tử hạch tâm khá cao cấp. Cho nên hắn xem lần sát hạch này là một cơ hội để hắn chứng tỏ thực lực của mình. Tuy rằng các các lão sư chưa nói rõ bảy người đứng đầu sẽ được ưu đãi gì nhưng học viện nhất định đã có sẵn mục đích của mình.
Đúng lúc này, từ xa xa, một bóng người đang từ từ di chuyển đến, nhìn bóng người đó cứ lung lay tưởng chừng sắp ngã đến nơi.
Hoắc Vũ Hạo vừa thấy người đó liền lộ vẻ kinh ngạc, kia không phải Huyền lão sao? Tuy khuôn mặt của lão bị mái tóc rối mù che phủ nhưng tay trái hồ lô rượu, tay phải đùi ra đã thay lão thông báo tên tuổi rồi. Ở học viện Sử Lai khắc, trừ lão ra còn ai khác thường như vậy nữa.
Huyền lão lắc lư đi về phía trước mặt các học viên, khuôn mặt lão lờ đờ say ngẩn đầu nói:
- Tiểu Vương.
- Huyền lão.
Vương Ngôn vội vàng bước nhanh về trước hành lễ với lão.
- Mọi người đến đủ chưa?
Huyền lão hỏi.
Vương Ngôn đáp:
- Dạ đã đến đủ, đệ tử hạch tâm của hệ Vũ Hồn từ năm hai đến năm năm tổng cộng hai mươi sáu, hệ Hồn Đạo chỉ có một người.
- Ừ, vậy vào thôi.
Vừa nói Huyền lão vừa lắc lư đi vào Đấu Hồn Khu.
Không phải bất cứ đệ tử hạch tâm nào cũng đều gặp qua Huyền lão, cho nên phần lớn bọn họ đều mang vẻ mặt đầy nghi ngờ. Đái Hoa Bân nhịn không được thấp giọng nói Tà Huyễn Nguyệt.
- Lão bợm rượu này là ai?
Tà Huyễn Nguyệt lắc đầu không trả lời.
Đấu Hồn Khu vẫn như trước, nhưng hôm nay lại không có lão sư nào, cũng chẳng có học viên đến đây đấu hồn.
Huyền lão đi đến vị trí trung tâm của Đấu Hồn Khu mới dừng bước, các đệ tử hạch tâm lẫn sư phụ dẫn dắt bọn họ cũng dừng theo.
Huyền lão ồm ồm nói:
- Mấy đứa nghe cho kỹ. Nội dung kỳ sát hạch này rất đơn giản. Ta gọi nó là đấu tập thể. Trong phạm vi Đấu Hồn Khu này, các ngươi có thể tùy ý công kích, muốn đanh sao thì đánh, không bị hạn chế gì hết. Ai nhận thua thì sẽ được cứu ra ngoài. Bảy người còn sống sót cuối cùng sẽ là người thắng. Rõ chưa? Được rồi, các lão sư ra ngoài đi, khi nào lão phu hô bắt đầu thì các ngươi có thể hành động.
- Vậy cũng được?
Nghe Huyền lão nói xong các học viên không khỏi mở to hai mắt đầy kinh ngạc, cả đám đưa mắt nhìn nhau. Kiểu sát hạch này trước giờ bọn họ chưa từng nghe nói. Ở đây có đến hai mươi bảy người, tu vi chênh lệch không đồng đều, đấu loạn với nhau thì sát hạch cái kiểu gì?
Các lão sư dĩ nhiên sẽ không làm trái lệnh của Huyền lão, lập tức xoay người rời khỏi Đấu Hồn Khu.
Không đợi các học viên ổn định tinh thần lại, Huyền lão đã giơ tay cầm bình rượu lên cao hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu.
- Vèo.
Vừa hô xong cả người lão liền biến mất như tan vào trong không khí, thế nhưng các đệ tử hạch tâm lại bắt đầu làm ra những lựa chọn khác nhau.
Hoắc Vũ Hạo phản ứng cực nhanh, hai tay của hắn đồng thời bắt lấy tay của Vương Đông và Tiêu tiêu, sau lưng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sau đó hắn lập tức kéo hai người bạn của mình chạy sang phía Bối Bối.