Đăng vào: 12 tháng trước
Cho đến ngày hôm sau trước khi rời giường, Hạ Nam Chi rúc vào trong lòng Tạ Thầm Ngạn chưa từng rời đi, chỉ cần bàn tay anh dời khỏi cái bụng nhỏ lạnh lẽo một giây, môi cô lại dẩu lên hừ khẽ vài tiếng, vô hình trung khảo nghiệm lực tự chủ của người đàn ông.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, từng sợi nắng rải đều lên tấm chăn mỏng ở cuối giường.
Khi phòng ngủ trở nên sáng sủa, lông mi Hạ Nam bỗng nhiên run rẩy, dần dần tỉnh ngủ.
Vừa mở mắt ra, cô lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh của người đàn ông.
Chưa đợi cô mở miệng.
Tạ Thầm Ngạn đã hờ hững đẩy đôi chân thon dài trắng nõn đang treo trên thắt lưng anh ra, đứng dậy xuống giường, động tác không mang theo chút thương hoa tiếc ngọc.
Hoàn toàn khác biệt với anh của đêm qua.
Quả nhiên, lòng tốt của cậu cả nhà họ Tạ chỉ có thể duy trì trong vài giờ ngắn ngủi đã hết hạn.
Hạ Nam Chi liếc mắt nhìn, mới bảy giờ sáng, cũng lười quan tâm là anh có đi làm hay không.
Cô lại vùi mặt vào gối đầu tiếp tục ngủ thêm nửa tiếng nữa, đợi cơn đau nhức khó chịu trong cơ thể dần dần dịu đi, mới mơ màng bò dậy khỏi chăn, vào phòng vệ sinh sửa soạn chốc lát.
Lúc đi ra, bên kia bàn ăn đã truyền đến mùi cháo nức mũi.
“Cháo ngọt này là anh nấu à?”
Nhìn thấy người đàn ông đang rửa tay trong bếp, Hạ Nam Chi có chút kinh ngạc.
Tạ Thầm Ngạn xoay người, rút hai tờ khăn giấy thong thả lau sạch những giọt nước trong suốt trên ngón tay thon dài, có lẽ là lòng tốt xưa nay chưa từng có trỗi dậy vài giây. Thế nhưng vị tiểu thư nhà họ Hạ quanh năm đầu ngón tay không dính nước lại lộ ra vẻ mặt hoài nghi, lạnh nhạt nói: “Nấu cháo có khó gì đâu chứ? Dựa theo sách dạy nấu ăn, IQ của một đứa nhóc ba tuổi cũng có thể nấu ra được một nồi.”
Nói xong.
Lúc Tạ Thầm Ngạn đi ngang qua cô, anh cúi người bổ sung một câu: “Không giống như cô Hạ, năm giờ sáng rời giường nấu nồi canh đậu phộng tới ba tiếng đồng hồ nhưng lại không ra được một giọt.”
Khuôn mặt trắng mịn của Hạ Nam Chi như chết lặng.
Ngón tay thiếu chút nữa bấu nát khung cửa, thật sự bị tên đàn ông chó má thù dai này chọc tức chết!!
Bên này, Tạ Thầm Ngạn đã mặc xong tây trang mà sáng sớm thư ký đưa tới, đứng ở phòng khách cài khuy măng sét đá quý tự nhiên đắt tiền. Chưa tới một chốc sau, Hạ Nam Chi hoàn hồn trở về phòng ngủ, lại lạch bạch chạy ra, giơ lòng bàn tay về phía anh: “Cho anh này.”
Thấy Tạ Thầm Ngạn không nhận, cô lại như một tên thổ phỉ cưỡng ép đeo vào cổ tay thon dài của anh, đường hoàng nói: “Đây là dây buộc tóc hình cá pha lê em dùng để buộc tóc lúc tắm, là sợi dây buộc tóc em thích nhất đấy, tặng cho anh, nguôi giận chưa?”
Dây buộc tóc pha lê giá bán sỉ ba đồng một cái nằm chung với khuy măng sét đá quý của người đàn ông, nhìn thế nào cũng thấy lạc quẻ.
Thế nhưng Hạ Nam Chi còn nhấn mạnh: “Không được phép vứt đi!”
Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn dừng lại trên khuy măng sét, ánh mắt sâu xa rơi xuống người cô.
Giống như xuyên qua khuôn mặt này nhìn thấy Hạ Nam Chi thời thiếu nữ trong ký ức, lúc đó cô cũng như bây giờ, bất luận là tặng anh món gì, dù đắt tiền hay tiện nghi, cô đều ngửa khuôn mặt trẻ con không chút xấu hổ lên, uy hiếp đối phương là không được phụ chút tâm ý nhỏ bé nhưng dạt dào tình cảm này của cô.
Còn bây giờ, Hạ Nam Chi tùy ý mặc một chiếc váy ngủ màu hồng khói, mái tóc dài xõa tung không quan tâm đến hình tượng, sau khi cưỡng ép anh nhận quà, cô xoay người yên tâm thoải mái ngồi vào bàn ăn, thưởng thức món cháo ngọt thơm ngào ngạt.
Thân hình cao thẳng của Tạ Thầm Ngạn đứng im tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô ăn từng ngụm ngũ cốc hoa màu nhân gian, một chốc lâu sau cũng không nói gì, xoay người ra khỏi căn hộ.
Chiếc Rolls Royce phiên bản dài đã đợi ở dưới lầu được bốn mươi phút.
Sau khi đón được sếp Tạ, chờ chiếc xe lăn bánh, Đàm Tụng cầm kịch bản vội vàng chạy vào nhà.
“Gần đây anh đã chọn được một đống kịch bản, có mấy nhân vật rất thích hợp với em, lịch làm việc cũng vừa phải, chủ yếu là ekip tốt, có thể hợp tác với không ít diễn viên có thực lực. Đúng rồi… bên phía Thương Tuyển cũng có gửi kịch bản cho anh, nữ chính trong kịch bản của anh ấy là kiểu tương biên*, nếu em muốn tái hợp với anh ấy trong phim mới cũng được, nhưng mà phải đóng cửa huấn luyện trước một năm, còn bị tịch thu điện thoại di động không thể liên lạc với bên ngoài, đối với sự nghiệp thăng hạng từ tuyến 18 lên tuyến 17 của em hiện tại thì không quá thân thiện.”
(*tương biên: là kiểu nữ chính không quá quan trọng trong bộ phim, có đôi khi bị coi là nữ phụ, ít đất diễn.)
Đàm Tụng lải nhải nửa ngày, ngẩng đầu lại phát hiện Hạ Nam Chi đang cầm điện thoại di động chụp hình một cái bát rất bình thường theo đủ loại góc độ.
“?”
Không phải chứ người đẹp.
Đống kịch bản giúp em nổi tiếng này còn không hấp dẫn bằng một cái bát sứ trắng sao?!
Hạ Nam Chi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy biểu cảm muốn chửi đổng của Đàm Tụng.
Cô yên lặng để điện thoại xuống, chống má suy nghĩ một lát: “Giúp em chọn một kịch bản dân quốc đi.”
Lúc này Đàm Tụng mới mặt mày hớn hở nói: “Em cũng thấy hot search trên mạng à?”
“Ồ.” Hạ Nam Chi nghĩ thầm, các fan bảo bối rất mong chờ tạo hình sườn xám của cô, là một nữ minh tinh tuyến 18 chuyên nghiệp, có lẽ cô nên nghe theo nhiều ý kiến bên ngoài mới phải. Mà Đàm Tụng lại nói: “Gần đây em không chỉ hot với tạo hình sườn xám, còn cả cổ trang nữa.”
Cổ trang?
Vẻ mặt Hạ Nam Chi mờ mịt, đã quên mất trong hơn một năm bị đóng băng, bởi vì lịch trình quá nhàn rỗi nên bị Đàm Tụng ngậm đắng nuốt cay kéo vào đoàn làm phim, đóng vai Bạch Nguyệt Quang vừa ra diễn vài phút đã chết.
(*bạch nguyệt quang: người mình ái mộ nhưng không được ở bên nhau.)
“Có nhầm không vậy?”
Đàm Tụng mở máy tính bảng ra, tìm kiếm các hot search đã biến mất cho cô xem, đồng thời nói: “Chứ đây là cái gì?!!”
Trong màn hình truyền đến tiếng đàn tỳ bà dễ nghe, Hạ Nam Chi cụp mắt nhìn, phát hiện trong video đang chiếu có một người con gái mặc váy dài màu tím nhạt đứng dưới tàng cây hoa hạnh trong góc cung điện, nhìn chằm chằm vào vị quân vương trẻ tuổi không nói một lời.
Khoảnh khắc cánh hoa rơi xuống, cô ngước gương mặt gây điên đảo chúng sinh lên, nở một nụ cười ngập đầy nước mắt: “Nhìn kìa, hoa hạnh cuối cùng cũng rơi rồi.”
Nước mắt long lanh tựa như toàn bộ hoa hạnh trong cung điện đều rơi đầy đất.
Đoạn phim này là trong bộ phim truyền hình <Cung Tỏa> đang được phát sóng.
Bây giờ Đàm Tụng vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Hạ Nam Chi diễn vai Bạch Nguyệt Quang mối tình đầu của vị vua trẻ tuổi bị ép đi hoà thân, ở lại Hoành Điếm quay phim ba ngày, kiếm được tám ngàn tệ thù lao cho công ty, mà đất diễn của cô ít đến đáng thương, không ngờ lại diễn rất đạt cảm giác số mệnh mang nặng đại nghĩa đất nước và tình cảm trai gái khó có thể lưỡng toàn.
Càng không nghĩ tới vừa mới phát sóng đã kéo thêm fan về cho cô.
Ban đầu Đàm Tụng còn tưởng là Tinh Kỷ lại mua số liệu, tới khi nhìn thấy Weibo của cô có không ít fan mới, anh ấy mới có chút cảm giác chân thật.
Sau khi video trên máy tính bảng phát đi phát lại ba lần, Hạ Nam Chi vươn tay bấm tạm dừng: “Video này vẫn đang hot sao? Xem ra bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Hạ thị gần đây hơi xao nhãng trong công việc…”
Hay là nói.
Hạ Tư Phạm bắt đầu tâm lý biế.n thái, định chờ cô có chút danh tiếng rồi mới giết???
Đàm Tụng dường như cũng nghĩ giống cô, hai tay tạo thành chữ thập, giọng nói tràn ngập thành kính hèn mọn: “Đã đến lúc chúng ta nên nhận được lưu lượng áp đảo rồi, nếu không sẽ rất phí phạm khuôn mặt này của em. Cũng bởi vì độ hot của video này, đoàn làm phim <Cung Tỏa> còn nhiệt tình mời em tham gia buổi lễ tuyên truyền đấy.”
Hạ Nam Chi đang tới kỳ sinh lý, gần đây lười ra ngoài.
Cô không chút nghĩ ngợi từ chối: “Quận chúa hòa thân ra diễn chưa tới mấy phút đã chết, em chạy tới đó để giành danh tiếng với nữ chính hay gì?”
Đàm Tụng ngẫm lại cũng đúng: “Nhưng có một bữa tiệc tối của nhãn hiệu trang sức em bắt buộc phải đi, là Tinh Kỷ sắp xếp, thứ Tư tuần sau.”
Hạ Nam Chi vừa định gật đầu, điện thoại di động đặt bên cạnh rung lên.
Cô cầm lên xem, là tin nhắn Wechat Lam Anh gửi tới.
[Sếp Tạ hôm nay mở cuộc họp buổi sáng, trên tay đeo một con cá nhỏ đáng yêu chết người…] Đoạn sau rất dài nên cô không nhìn, mà thẳng thừng mở ảnh chụp ra, nhìn góc độ chụp thì hẳn là chụp lén.
Tạ Thầm Ngạn mặc âu phục màu đen lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ trì, cả người anh toát ra vẻ nhàn nhã thong dong, hai bên cạnh đều là nhân sĩ tinh anh mặc âu phục đi giày da. Trong trường hợp này, nếu nói thứ duy nhất không thích hợp, thì đó chính là dây buộc tóc pha lê màu hồng nhạt lộ ra giữa cổ tay anh.
Đôi mắt Hạ Nam đột nhiên mở to, tuy cô cảnh cáo là không được ném đi, nhưng không ngờ Tạ Thầm Ngạn lại đeo nó đến công ty họp!!!
Không phải từ trước đến nay anh cực kỳ chú trọng hình tượng hoàn mỹ của người thừa kế Tạ thị sao?
Sợi dây buộc tóc hình con cá này sẽ không khiến anh trở thành đề tài nóng hổi trong ban lãnh đạo cấp cao của công ty đấy chứ?
Quả nhiên, Lam Anh anh dũng liều mình nhiều chuyện: [Công chúa điện hạ, là cô dùng sắc đẹp chinh phục sếp Tạ à? Rốt cuộc là cô thuyết phục thế nào mà anh ấy chịu đeo cái này đi rêu rao khắp nơi vậy? Chốc nữa anh ấy còn một cuộc phỏng vấn độc quyền với các phóng viên tài chính quốc tế đấy, sợi dây buộc tóc này phải phong ấn sếp Tạ bao lâu đây?]
Cô đâu có phong ấn Tạ Thầm Ngạn!
Hạ Nam Chi vừa định trả lời, Lam Anh lại gửi tới một đoạn rắm cầu vòng* mang đầy sắc thái cá nhân: [Cậu em trai nhu nhược bám chân bố của sếp Tạ thật sự không thể so với một cọng tóc của anh ấy, đều là cùng một mẹ sinh ra, nhưng mà nhìn tướng mạo lẫn phẩm hạnh thủ thân như ngọc của sếp Tạ chúng ta đi, quả thực là tình nhân trong mộng mà các quý cô ở Tứ Thành xếp hàng muốn gả.]
(*rắm cầu vòng: dùng để chỉ những người hâm mộ thích thổi phồng về thần tượng của mình.)
Trong đoạn văn này.
Lam Anh nói một điểm không sai, đó là hình mẫu cấm dục của Tạ Thầm Ngạn, dù anh có vứt bỏ thân phận người thừa kế của nhà họ Tạ, thì chỉ riêng khuôn mặt hại nước hại dân kia cũng đủ khiến các quý cô trong giới thầm yêu mấy năm qua.
Cô nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cho đến khi Đàm Tụng bên cạnh đột nhiên tò mò nói: “Nhìn gì vậy?”
Hạ Nam Chi vô thức tắt điện thoại, nói sang chuyện khác: “Nghĩ xem tiệc tối mặc gì.”
Cũng may Đàm Tụng không nghi ngờ gì cô: “À.”
Hạ Nam Chi chỉ thuận miệng nói, chứ cũng không cần phải lo lắng trang phục dự tiệc.
Dù sao trong đống xa xỉ phẩm mà Tạ Thầm Ngạn tặng cô tối hôm qua vẫn có váy và trang sức mới nhất của mùa này.
…
Mấy ngày tới cô đều đóng cửa không ra ngoài, nghiêm túc lật xem kịch bản Đàm Tụng để lại.
Đảo mắt đã đến thứ Tư tuần sau.
Hạ Nam Chi ngủ thẳng đến buổi chiều mới thức dậy, rèm cửa sổ trong phòng đóng chặt, ánh sáng lờ mờ, chân trần giẫm lên thảm đi vào phòng thay đồ.
Cô lấy một chiếc váy dài cổ điển mỏng như cánh ve từ trong túi mua sắm ra, điểm nhấn là dây đeo vai bằng ngọc trai ôm sát làn da trắng như tuyết, lộ ra xươ,ng bướm rõ ràng hoàn hảo, đứng ở trước gương ngắm trái ngắm phải, không cần phải đeo thêm bất kỳ trang sức gì.
Dù sao khi đi tham dự nhiều sự kiện khác nhau, cô chủ yếu chỉ dùng gương xinh đẹp này để làm đám đông choáng ngợp.
Bữa tiệc của thương hiệu trang sức này mời không ít nhân vật nổi tiếng, được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất trong trung tâm thành phố.
Hạ Nam Chi và Đàm Tụng cầm thư mời đi vào, từng bước từng bước phối hợp với thảm đỏ, có điều chuyện kinh khủng như bị phóng viên truyền thông phỏng vấn không phải là đãi ngộ mà diễn viên tuyến 18 như cô có được.
Đàm Tụng còn nhỏ giọng an ủi: “Chờ em thăng hạng rồi, những người này sẽ xếp hàng phỏng vấn em cho xem.”
Hạ Nam Chi xách làn váy tiến vào bên trong, còn chưa kịp trêu chọc anh ấy thì đã bị ban tổ chức tạm thời thông báo điều chỉnh vị trí.
Đàm Tụng: “Vì sao?”
Nhân viên ban tổ chức: “Danh sách tham dự tiệc tối có cô Quý Nhân Nhân, trong những điều cấm kỵ mà ekip của cô ấy đưa lên có viết một điều là bất cứ trường hợp nào cũng từ chối đứng chung khung hình với cô Hạ, thật ngại quá, phiền cô dời bước cho.”
Sau đó, anh ta chỉ về một góc cực kỳ yên tĩnh, là chỗ ngồi mà nhiếp ảnh gia cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Đàm Tụng vừa định nói cho dù tuyến 18 cũng không thể khi dễ như vậy chứ?
Ngón tay thon dài của Hạ Nam Chi nhẹ nhàng kéo góc áo anh ấy, rất bình tĩnh nói: “Không vội.”
Cô ngước mắt liếc nhìn lối ra vào, Hạ Tư Phạm và Quý Nhân Nhân mặc lễ phục dạ hội lấp lánh xuất hiện giữa đám vệ sĩ dày đặc, còn có người của ban tổ chức tự mình dẫn đường đến ghế ngồi hàng đầu dành cho cấp bậc khách quý.
Quý Nhân Nhân hiển nhiên là ăn diện lộng lẫy, trên ngón áp út còn đeo nhẫn kim cương, tối nay chỉ chờ show ân ái ở dưới ống kính truyền thông.
Hơn nữa, đội ngũ quản lý của cô ta cũng đã viết xong nội dung bản thảo, đang ngồi trong văn phòng công ty, chuẩn bị thông báo chính thức vén màn tình yêu của hai người.
Quý Nhân Nhân giẫm lên đôi giày cao gót hơn mười cm, làn váy màu đỏ đong đưa qua lại. Đột nhiên, trong lúc lơ đãng cô ta nhìn thấy Hạ Nam Chi ở trong hội trường bữa tiệc, bên cạnh chỉ có một người quản lý vô danh.
So với cô ta được người người nghênh đón, vị thiên kim tiểu thư này rõ ràng lu mờ hơn.
Không đợi đôi môi diễm lệ gợi lên nụ cười thắng lợi, Hạ Tư Phạm bên cạnh dường như còn nhạy bén hơn cô ta, giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú nghiêng qua, tầm mắt nhạt nhẽo cũng dừng lại trên người Hạ Nam Chi.
Cách một khoảng xa.
Chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của Hạ Nam Chi thốt ra từng chữ rõ ràng, dùng khẩu hình lẳng lặng nói: “Hạ Tư Phạm, anh lại đây ngồi với em.”