Đăng vào: 12 tháng trước
Đầu ngón tay chạm vào ghế sofa da thật co dãn cực tốt.
Trong đầu Hạ Nam Chi vẫn đang nhớ lại chuyện một giờ trước bị Tạ Thầm Ngạn mạnh mẽ ôm lên xe trước mặt mọi người.
Cho dù mắt cô bị dị ứng không thấy rõ, cũng có thể tưởng tượng được Thương Tuyển và đội ngũ quản lý của anh ấy nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có biểu cảm khiếp sợ gì.
Hạ Nam Chi dựa vào sofa, lông mày xinh đẹp nhíu lại.
Cho nên……
Làm sao để bịt miệng lại đây?
Chuyện này cũng do Tạ Thầm Ngạn bất thình lình xuất hiện vào tối nay.
Lỡ như còn bị truyền thông chụp được, vậy thì người thừa kế được thế giới bên ngoài công khai ca ngợi là hình tượng hoàn mỹ nhất của Tạ thị, luôn đặt thanh danh gia tộc lên hàng đầu và thủ thân như ngọc như anh… không phải nhiều năm qua chưa từng có scandal với bất cứ nữ minh tinh nào sao?
Mấu chốt là, mấy ngày trước anh còn vô cớ chặn cô, nhớ tới những mối hận mới nợ cũ này, Hạ Nam Chi bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía bóng đen mơ hồ bên trái, mở miệng chất vấn: “Ba chữ chứng mù mặt chọc gì tới anh à? Anh đã kéo tôi vào danh sách đen, tối nay còn tới đây làm gì?”
Vốn dĩ bầu không khí đang lạnh lẽo áp bức, nhưng vì đôi môi đỏ mọng của cô tràn ra một câu nói đầy mùi thuốc súng này, ngược lại đã hòa hoãn hai phần.
Không ai trả lời.
Cho đến khi Thịnh Kỳ bị cô nhận lầm nắm tay ho nhẹ: “Sếp Tạ ở bên phải.”
Dưới chiếc đèn chùm pha lê sáng ngời trong phòng khách rộng lớn, khuôn mặt mỹ nhân của Hạ Nam Chi thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Cô lại ngồi về vị trí cũ.
Từ khi trở lại biệt thự Tư Nam, Tạ Thầm Ngạn không nói một lời nào, dáng người mảnh khảnh ngồi ngay ngắn trên sofa như một tác phẩm điêu khắc được bao bọc trong âu phục màu đen tuyền, không mang theo chút hơi ấm nào, ngón tay thon dài cân đối tản ra màu ngọc bích lạnh lẽo, chậm rãi tháo hộp thuốc đặt trên bàn trà ra.
Hạ Nam Chi chỉ có thể dựa vào tiếng động phân biệt vị trí, không thấy rõ sắc mặt của anh.
Vài giây sau.
Cô đành phải hỏi thư ký bên kia, giọng cực thấp: “Tâm tình anh ấy không tốt à?”
Thịnh Kỳ cung kính bưng ly nước cho cô, lặng lẽ ám chỉ: “Weibo.”
Weibo gì?
Ngón tay xinh đẹp của Hạ Nam Chi đang muốn sờ soạ,ng nhận lấy ly thủy tinh hơi ngừng một giây, như thể được nhắc nhở.
Có điều khi nghĩ đến việc mình dùng gương mặt này để đổi lấy chiếc đồng hồ bằng vàng đen có khắc tên của Tạ Thầm Ngạn, còn suýt nữa đã bị phụ nữ bên ngoài bỏ ra một trăm vạn mua lại với giá cao.
Cơ thể mỏng manh của Hạ Nam Chi bỗng dưng lại đứng phắt dậy khỏi sô pha.
Lúc này cô nheo đôi mắt đỏ bừng lại, trước tiên khẽ hỏi Thịnh Kỳ là cảm giác phương hướng có đúng không.
Thịnh Kỳ cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, ừ một tiếng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nam Chi hướng về phía Tạ Thầm Ngạn, bờ môi cong lên độ cong lành lạnh, ngay cả âm cuối cũng cố ý kéo dài: “Khuôn mặt của sếp Tạ rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt…”
“Nhưng làm gì được chào đón như cô Hạ đây.”
Tạ Thầm Ngạn có qua có lại, một giây sau giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Hạ Nam Chi bị câu nói này làm nghẹn họng, còn chưa nghĩ ra nên đáp trả thế nào, Tạ Thầm Ngạn khẽ cong ngón tay gõ lên mép bàn trà: “Lại đây.”
Trong lòng biết Hạ Nam Chi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Anh nghiêng khuôn mặt lãnh đạm xưa nay nhìn cô, lại buông xuống một câu: “Không cần mắt nữa à?”
Chứng dị ứng của Hạ Nam Chi vẫn chưa thuyên giảm, cặp mắt xinh đẹp kia giống như ngậm sương, nhìn thấy gì cũng đều là hư ảnh, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vệt đỏ hồng trên mắt cô đang có xu hướng dần dần nghiêm trọng.
Mà dù vậy cũng không làm mất đi sự linh hoạt duyên dáng giữa đôi mắt chân mày.
Tạ Thầm Ngạn quan sát một lát, hơi cúi người, như là đang tu bổ một vật phẩm trân quý chất liệu dễ vỡ, cẩn thận áp sát chai thuốc nhỏ mắt trong suốt, lực ngón tay rất nhẹ nặn ra một giọt, rơi xuống.
Khoảng cách kéo gần lại trong nháy mắt, Hạ Nam Chi ngồi im không thể nhúc nhích.
Mơ hồ cảm giác được có một luồng hơi thở nóng ẩm phả thẳng vào đôi mắt chua xót cho đến sườn cổ trắng nõn, cô bất giác run rẩy hàng mi, muốn hơi xoay mặt đi để nhìn rõ ràng người đàn ông gần trong gang tấc.
Đáng tiếc tầm mắt vẫn bị cản trở, chỉ có thể phân biệt được hình dáng mơ hồ của sườn mặt Tạ Thầm Ngạn, như thể anh đang ở rất gần. Nhưng khi đến gần, hơi nóng ở ngay trước mặt, bầu không khí đối chọi gay gắt trong phòng khách đột nhiên chuyển biến, yên tĩnh đến không có một tiếng động.
Điều này làm cho đáy lòng Hạ Nam Chi nảy sinh ảo giác hoang đường mãnh liệt nào đó.
Cho đến khi ngón trỏ như ngọc của người đàn ông lướt qua đôi mắt quyến rũ của cô, hơi dùng sức hòa tan giọt nước trong suốt và giọt nước mắt lung lay chực rớt kia.
Hạ Nam Chi cảm giác được thứ bị hoà tan không chỉ là giọt nước kia. Tiếng hít thở nhỏ vụn cũng dần dừng lại.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bấu vào sofa hơi hoảng hốt, muốn bưng ly nước thủy tinh lạnh như băng lên.
Ai ngờ Tạ Thầm Ngạn đồng thời vươn tay, còn nhanh hơn một bước, chạm vào đầu ngón tay mềm mại trơn nhẵn của Hạ Nam Chi.
Giây tiếp theo.
Đế ly rơi thẳng xuống tấm thảm dày có hoa văn sẫm màu.
Ngoài cửa.
Thịnh Kỳ đã sớm lặng yên rời đi đang nghiêng tai lắng nghe, bấy giờ, xuyên qua khe cửa khép hờ nhìn thấy trên quần tây của Tạ Thầm Ngạn, ở ngay ‘vị trí nguy hiểm’ có một dấu vết ẩm ướt mập mờ, còn Hạ Nam Chi thì đang mù quáng giơ tay lớn mật mò mẫm trên đó.
Nhất thời, anh ấy hít vào một hơi lạnh——
Lúc này, Lam Anh mang theo một chiếc vali màu trắng tinh xảo đi tới, là của Hạ Nam Chi.
Từ xa đã thấy anh ấy giống như thần giữ cửa, biểu cảm còn muôn màu muôn vẻ.
Giày cao gót mười cm của cô ấy kịp thời dừng lại, giữ khoảng cách an toàn với cánh cửa cao quý kia, hỏi khẽ một câu: “Bên trong có biến gì à?”
Biểu cảm của Thịnh Kỳ hiển nhiên là chưa đủ, vô cùng khiếp sợ nói: “Sếp Tạ của chúng ta cũng không phải đoan chính nề nếp như lời đồn, bình thường mấy người phụ nữ lả lướt bên ngoài không đụng được một sợi tóc mềm mại của anh ấy, vậy mà cô Hạ có thể chạm tay vào….”
Chạm vào chỗ cứng nhất nữa chứ!
Người đẹp này đúng là hoang dã!
So với dáng vẻ chưa từng trải đời của anh ấy, khuôn mặt xinh đẹp có chút ma mị của Lam Anh ngược lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy vali qua: “Thư ký Thịnh thân mến, nếu anh không muốn phạm vào những điều kiêng kị của sếp Tạ thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ba tiếng sau hãy mang hành lý vào.”
Hạ Nam Chi vùi đầu vào chiếc gối lớn trên sofa tròn ba giây, cảm thấy không thở nổi mới cam chịu ngồi thẳng người dậy.
Dưới hàng mi cong vút, tầm nhìn của cô vẫn còn mơ hồ, đầu ngón tay hãy còn run rẩy, cảm giác giống như vừa bị thứ gì đó thiêu đốt, cần phải chườm đá mới có thể giảm bớt. Tranh thủ lúc Tạ Thầm Ngạn lên lầu tắm rửa, cô đứng dậy muốn đi vào phòng bếp.
Ting ting ——
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong không gian yên tĩnh.
Hạ Nam Chi lại ngồi xuống sofa mềm mại rộng rãi, sờ so,ạng màn hình để nhận máy, nhẹ nhàng trượt một cái.
Giọng nói quen thuộc của Đàm Tụng truyền đến: “Mắt em bị dị ứng thế nào rồi?”
Hạ Nam Chi âm thầm nghĩ, còn không bằng mù luôn cho rồi.
Đôi môi màu đỏ nhạt khẽ mấp máy: “Mới bôi thuốc, tình huống bên anh thế nào rồi?”
Cách một làn sóng điện thoại, hai người như đang đối chất khẩu cung, đến phiên Đàm Tụng châm chọc: “Cuộc họp khẩn cấp mới tiến hành được một nửa, giờ đang nghỉ ngơi giữa hiệp nên mới có cơ hội gọi điện báo cáo cho em đây. Anh cứ thấy kỳ lạ, tại sao Lê Mạch lại hạ mình gọi điện thoại kêu anh đến công ty mở cuộc họp bộ phận quản lý, dám cá là bây giờ cô ta đang đặt cược vào em…muốn em và Giang Nhược Nghênh gắn bó như tình chị em!”
“Tình chị em?”
“Lê Mạch hiểu rõ hơn ai hết diễn xuất của Giang Nhược Nghênh căn bản không làm nên cơm cháo gì…Cho dù Tinh Kỷ ra sức nâng đỡ cô ta thì cũng không có mấy đạo diễn nổi tiếng để mắt tới, cho nên vì lợi ích của nghệ sĩ dưới tay mình, Lê Mạch đã nghĩ ra phương án marketing này.”
Hạ Nam Chi là người mới nhưng có thể đóng phim điện ảnh của Dương Dực, lại sở hữu ngoại hình xuất sắc, chỉ cần kỹ năng diễn xuất không bị thụt lùi, tương lai chắc chắn không cần phải lo không có hợp đồng đóng phim.
Chỉ cần cô nhận một bộ phim, Tinh Kỷ có thể đứng sau lưng điều khiển như lần này.
Lấy Giang Nhược Nghênh ra làm một trong những điều kiện đàm phán, ép buộc nhét cô ta vào tổ diễn xuất làm vai phụ, cưỡng ép tìm kiếm cảm giác tồn tại!
Đàm Tụng một mình chiến đấu hăng hái trong phòng họp lạnh lẽo, suýt nữa thì ngất xỉu.
Mà ngay khi anh ấy mượn thời gian hút thuốc, chạy ra ban công ngoài trời xả nỗi bất bình với Hạ Nam Chi.
Trong phòng trà bên kia, Giang Nhược Nghênh tao nhã ngồi trên sofa, nhận lấy trà dưỡng nhan trợ lý đã pha xong, đầu ngón tay cầm muỗng bạc tinh tế thờ ơ quấy tròn cánh hoa hồng bên trong.
Trợ lý nhỏ giọng hỏi: “Hạ Nam Chi sẽ đồng ý chứ?”
Trên gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tú của Giang Nhược Nghênh lộ ra nụ cười, khe khẽ nói: “Cả Tinh Kỷ ai mà không biết Lê Mạch nổi tiếng với thủ đoạn cứng rắn, ngang nhiên làm trái cũng không có kết quả gì tốt, huống hồ…”
Cô ta ngừng lại, nghĩ tới lúc vừa được ký hợp đồng vào công ty.
Cái tên Hạ Nam Chi này, từ lúc bắt đầu đã nghe nói là cô ‘thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành’ từ chối các quy tắc ngầm trong giới.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc vì chuyện này.
Sau lưng có không ít lời đàm tiếu về cô, cho dù diễn xuất kém nhưng chỉ cần dựa vào mặt mũi, chịu khó ra ngoài làm quen với các sếp lớn, còn lo không có tài nguyên nâng đỡ hay gì?
Giang Nhược Nghênh không hiểu khuôn mặt như thế nào mới có thể làm cho người ta tiếc hận không thôi.
Sau đó cô ta được Lê Mạch chọn trúng, may mắn có được khuôn mặt khiến người ta tha thiết ước mơ này, trong thời gian Hạ Nam Chi thân là người mới bị công ty bỏ qua, khuôn mặt của cô ta càng ngày càng tinh xảo, không còn dáng vẻ thanh thoát như lúc trước nữa.
Nhưng bây giờ, dựa vào cái gì mà cô ta phải chịu đủ nỗi đau da thịt mới được lãnh đạo công ty coi trọng, lấy được chút tài nguyên đó, Hạ Nam Chi lại không cần làm gì cũng có thể thủ vai chính trong bộ phim của đạo diễn nổi tiếng, còn đóng cùng ảnh đế có danh tiếng cao, tương lai…rất có khả năng sẽ thay thế địa vị của cô ta ở Tinh Kỷ?
Đáy mắt Giang Nhược Nghênh xẹt qua tia u oán, ngay cả bàn tay bưng tách sứ trắng cũng run rẩy vài giây, bị nước nóng tràn ra bắn vào đầu ngón tay, nổi lên một vệt đỏ cũng không hay biết.
Dưới bầu không khí im lặng dần dần bị đè nén trong căn phong này, cánh môi mỏng của cô ta tràn ra một nụ cười lạnh: “Gương mặt Hạ Nam Chi và tất cả của cô ta đều thuộc về tôi.”
“À, nếu cô ta muốn điên cuồng marketing…sau này đừng hối hận là được.”
Giọng nói trong trẻo của Hạ Nam Chi xuyên qua điện thoại truyền vào tai Đàm Tụng, không hề mang theo ý tức giận.
Cho dù không thấy người thật, Đàm Tụng cũng có thể tưởng tượng ra lúc này Hạ Nam Chi chắc chắn đang mềm nhũn như không xương nằm trên sofa, tâm trạng tốt đến mức hoàn toàn không coi chuyện này ra gì, cũng không biết là vui hay buồn, anh ấy khóc không ra nước mắt nói: “Tổ tông của anh ơi, đạo lý ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’ của diễn viên tuyến 18 mà em luôn tâm niệm vứt đi đâu cả rồi?”
Chiếc gáy mảnh khảnh của Hạ Nam Chi tựa vào tay vịn sô pha, hàng mi dưới ánh đèn rực rỡ khẽ run rẩy, sau đó, cô giơ đầu ngón lên chắn lại, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Yên tâm đi, anh đừng đấu võ mồm với Lê Mạch trong cuộc họp nữa, Giang Nhược Nghênh không ràng buộc được em bao lâu đâu…..À, nhiều nhất là ba tiếng thôi.”
“Tại sao?”
Câu chất vấn của Đàm Tụng khiến Hạ Nam Chi nhất thời không nghĩ ra nên giải thích thế nào.
Một lúc lâu sau, giọng nói chậm rãi của cô xuyên qua màng nhĩ anh ấy: “Anh Tụng, bình tĩnh một chút chớ nóng nảy…Anh ngồi cắn hạt dưa chờ xem kịch hay đi.”
Điện thoại cúp máy.
Chưa đến nửa giây sau, lông mi Hạ Nam Chi khẽ run vài cái, tuy rằng tạm thời biến thành người tàn tật mù mắt, nhưng lại nhạy cảm phát hiện được có một cảm giác áp bách mãnh liệt lạnh như băng loáng thoáng ập đến.
Tấm lưng mỏng manh của cô hơi co lại, nghĩ thầm mới đó mà Tạ Thầm Ngạn đã giải quyết nhu cầu sinh lý xong rồi sao?
Phía trên lan can thủy tinh của cầu thang xoắn ốc, người đàn ông tuấn mỹ đã thay quần dài và áo tay ngắn màu xám đậm, từ trên cao nhìn xuống Hạ Nam Chi đang lười biếng nằm trên sofa lớn bằng da, thấy cô lăn tới lăn lui, mái tóc dài như gấm đen uốn lượn dọc theo mép ghế, đuôi tóc cũng sắp chạm xuống mặt đất.
Khuya rồi mà không biết…đang gọi điện với ai.
Thỉnh thoảng lộ ra non nửa khuôn mặt tinh xảo, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Cô bây giờ, dường như miễn là không phải ở chung phòng với anh thì luôn thoải mái tự tại như thế.
Tạ Thầm Ngạn trước nay luôn tôn trọng sự riêng tư của cô, giống như chưa bao giờ lục lọi chiếc rương bí ẩn mà cô giấu trong phòng cưới, cực kỳ kiên nhẫn chờ cô cúp điện thoại rồi mới nhàn nhã đi xuống lầu.
Theo tiếng bước chân của người đàn ông vang lên.
Trong đầu Hạ Nam Chi bị ép nhớ lại hình ảnh mười phút trước.
Đầu ngón tay cô hơi mất tự nhiên chậm rãi cào gối dựa, giấu không được thì chi bằng làm như không có việc gì, hắng giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tạ Thầm Ngạn cũng không vạch trần chuyện cô đánh trống lảng, anh chậm rãi cúi người nhặt ly nước bị lãng quên trên thảm lên, liếc mắt nhìn biểu cảm nhỏ của cô: “Mười một giờ năm mươi phút lẻ bảy giây.”
Muộn thế này rồi sao?
Đôi mắt không nhìn thấy của Hạ Nam Chi mờ mịt, cũng không phải đến lúc đồng hồ sinh học bắt đi ngủ.
Mà là nghĩ tới —— vấn đề tắm rửa đêm nay!
Tạ Thầm Ngạn giống như có thuật đọc tâm, bình tĩnh hỏi: “Còn chuyện gì khác không?”
Nếu cô lắc đầu, có phải sẽ bị đưa đi tắm rửa sạch sẽ…..rồi lên giường nằm nghiêng ráo nước không?
Hạ Nam Chi vô thức rụt đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết vào trong váy, như thể làm như vậy có thể trốn được, mím môi nói: “Có, cho tôi mượn một thư ký nữ.”
“Không có.’
“Anh gạt trẻ con à, không phải Lam Anh đi theo bên cạnh anh sao?”
Hạ Nam Chi xoay khuôn mặt tinh xảo ửng đỏ về phía có cảm giác tồn tại mạnh mẽ của anh, mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang ở vị trí cách đó không xa, khoảng cách rất gần, chỉ cần cô hơi duỗi mũi chân ra là có thể thân mật chạm vào ống quần lạnh như băng của anh.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn càng có cảm giác tồn tại: “Lam Anh là thư ký của Thầm Thời, tôi không có quyền sai khiến.”
Vị chủ nhân của Tạ thị đã nghỉ hưu thoái ẩn kia năm xưa từng làm từ thiện, ông ấy cẩn thận chọn ra ba đứa trẻ mồ côi khuyết tật đáng thương làm bạn với ba đứa con dưới danh nghĩa của họ. Đi theo bên cạnh chị ruột của Tạ Thầm Ngạn nhiều năm là một người câm, giúp cô ấy quản lý cửa hàng sườn xám có chút danh tiếng.
Mà Lam Anh, theo lý là đi theo Tạ Thầm Thời.
Thế nhưng cậu hai của nhà Tạ thích làm việc bừa bãi này không muốn bị người ta nhìn chằm chằm giám sát cả ngày, nên đã tiền trảm hậu tấu giao Lam Anh cho anh hai của mình.
Cho nên nghe thấy mấy chữ ‘không có quyền sai khiến’ của Tạ Thầm Ngạn, một lúc lâu sau Hạ Nam Chi cũng không tìm được lời phản bác, dứt khoát cam chịu nằm xuống sô pha: “Đêm nay tôi ngủ trên sofa.”
“Tôi thích sạch sẽ, sofa của tôi cũng thích sạch sẽ.”
Hạ Nam Chi im lặng hai giây, nằm lỳ trên sofa.
“Mặc kệ!”
Đâu thể để tên đàn ông chó má này quăng vào bồn tắm rồi lột sạ,ch sẽ được chứ?
Mặc dù cô là diễn viên nữ, nhưng cũng không muốn trình diễn tiết mục cô gái mù bất lực giãy dụa miễn phí cho anh xem.
Đáy lòng Hạ Nam Chi nghĩ như vậy, ngoài miệng tự dát vàng cho mình: “Ài, sao tôi dám để anh hạ thấp địa vị đến hầu hạ tôi được. Xuất phát từ sự tôn trọng của tôi đối với thân phận người thừa kế Tạ thị của anh, không cần phiền phức thế đâu.”
Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn cong lên, nhìn cánh tay trắng như tuyết của cô lắc lư trước mắt.
Vài giây sau.
“Sao em biết tôi không thích hầu hạ em?”
Hạ Nam Chi bị ngữ điệu lãnh đạm của người đàn ông làm sửng sốt, bất ngờ bối rối hai giây.
Lại nghe Tạ Thầm Ngạn nói: “Nếu lương tâm em cảm thấy bất an thì cứ tính tiền theo giây, tôi sẽ cẩn thận khử trùng cho em từ trong ra ngoài…một lượt.”