Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm
Đăng vào: 12 tháng trước
Khi Dịch Huyền tỉnh dậy, trong nhà vẫn còn rất tối.
Một vài tia sáng xuyên qua các khe hở trên thanh gỗ của cửa sổ chiếu vào. Khi ánh sáng chiếu được đến trên gác thì rất yếu ớt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Hà Điền.
Giống như đêm qua cô đã nói, lúc này căn nhà đã lạnh hơn nhiều, vừa hà hơi là đã biến thành sương.
Hai bình đầy nước sôi bây giờ cũng chỉ còn hơi âm ấm.
Dịch Huyền xoay đầu lại, ngưng mắt nhìn Hà Điền.
Phần tóc lưa thưa trên thái dương của cô bung ra khỏi bím tóc, cuộn tròn theo đường chân tóc đến trán và mặt, giống như một khung ảnh đang bao quanh lấy khuôn mặt vậy.
Mùi trên người của cô ấy có chút giống với mùi của căn nhà này, mùi gỗ thông khô, mùi gỗ cháy, và một số mùi nào đó không phân biệt được, xen lẫn chút giống như mật ong, hương hoa và cả vị đắng.
Dịch Huyền suy nghĩ một lúc, đưa tay lên ngửi, cô ấy nghĩ, có lẽ là mùi của thuốc trị nứt da.
Cô ấy nhẹ nhàng ngồi dậy, làm như lời Hà Điền đã dạy đêm qua, quấn chăn quanh người thành một cái lều nhỏ hình nón, chỉ lộ đầu ra, rồi dùng bắp chân đè mép chăn lại, bắt đầu thay quần áo. Làm như vậy sẽ tốt hơn nhiều so với việc thay đồ ở bên ngoài chăn, vì lúc này, giữa bên trong và bên ngoài chăn bông có sự chênh lệch nhiệt độ hơn mười độ.
Đã mặc quần áo xong, cô ấy gấp chăn bông lại rồi đặt vào một góc, lặng lẽ leo xuống thang, đi ra sau vách ngăn.
Hơn mười phút sau Hà Điền mới tỉnh dậy, lúc này Dịch Huyền đã cho thêm củi vào bếp, nước cũng đang sôi.
Hà Điền nói cho cô ấy biết nơi đặt tất cả các loại thức ăn, và dạy cô ấy cách bỏ miến khoai tây vào canh vịt.
Bữa sáng hôm nay là miến vịt. Nồi canh này đã được đun nhiều lần, thịt vịt được ninh nhừ, nước dùng rất đậm đà, khi canh sôi sẽ tỏa ra mùi thơm muốn chảy cả nước miếng. Cho miến khoai tây vào canh rồi dùng đũa tre đảo đều, sợi miến khô cứng sau khi thấm nước canh sẽ nhanh chóng trở nên mềm và nở ra.
Múc miến ra tô, sau đó rắc lá củ cải muối đã cắt nhỏ lên, ớt bám trên lá củ cải có màu đỏ, lá củ cải thái hạt lựu có màu xanh biếc, còn miến khoai tây thì có màu trắng trong như pha lê.
Sau bữa sáng, Hà Điền đưa Dịch Huyền đến gặp Gạo, nói cho cô ấy biết những nhà kho nhỏ xung quanh nhà để làm gì, và hầm ở đâu, trong đó có thức ăn gì.
Sau khi nhìn thấy số ngũ cốc dự trữ, Dịch Huyền cũng cảm thấy tình hình thật khắc nghiệt.
“Thật may là chúng ta sống bên sông. Trong sông quanh năm đều có cá. Sau này sẽ đi ra sông bắt cá. Bây giờ thì phải quét tuyết trước đã.”
Lại là một đêm bão tuyết. Hà Điền rút thanh gỗ cắm trong khoảng đất trống ra xem, tuyết đã dày gần hai mươi đến ba mươi centimet.
Cô lắp lại thanh gỗ, sau đó đưa Dịch Huyền đi xúc tuyết.
Sau khi dọn sạch các con đường xung quanh căn nhà gỗ, Hà Điền và Dịch Huyền đào một ít tuyết, chất đống lên bức tường bên ngoài của căn nhà gỗ rồi ấn thật chặt, làm như vậy sẽ giữ cho ngôi nhà càng thêm ấm hơn.
Sau đó họ lấy thùng và lưới đánh cá, dắt Gạo ra sông.
Con dốc dẫn ra sông giờ đã có thể rải vỏ gai hạt dẻ lên.
Hà Điền đi phía trước, rãi vỏ gai, Dịch Huyền ở phía sau sẽ dậm mạnh những chiếc vỏ gai để đóng chúng xuống lớp tuyết trên đường. Bằng cách này, khi mặt đường đông cứng lại sẽ xuất hiện một lớp đinh nhỏ, dù tuyết có lại rơi và bị cuốn đi thì các đầu đinh nhỏ này vẫn sẽ lộ ra, giúp người đi trên đó không bị trượt ngã.
Khi đến sông, Hà Điền kéo theo một cây cọc gỗ.
Lúc này, hai bên bờ sông đều phủ đầy tuyết trắng, giữa sông chỉ có một khe nước hẹp là không bị đóng băng, có thể dễ dàng nhìn thấy một làn sương trắng bốc lên dưới ánh nắng mặt trời. Nhìn từ xa, nó giống như một mảnh vải nỉ trắng bị xé toạc ra từ giữa.
Nhưng có lẽ, lớp tuyết ở bên dưới mặt sông này vẫn còn chưa bị đông cứng lại hoàn toàn.
Hà Điền đưa cây cọc cho Dịch Huyền, còn mình thì cầm lấy một chiếc cào bằng gỗ, dọn sạch lớp tuyết dẫn đến lỗ băng, rồi cũng rắc vỏ gai của hạt dẻ lên trên đó.
Sau đó, cô đặt chiếc giỏ trên lưng xuống, cầm cọc gỗ đứng trước lỗ băng, dùng tay nhấc cọc gỗ lên rồi thả tay ra, cọc gỗ nện vào lớp băng mới hình thành trong lỗ băng phát ra tiếng kêu răng rắc. Sau khi nện thêm vài lần nữa, khí trắng tỏa ra, nước từ lỗ băng trào lên òng ọc, rồi kết thành băng.
Hà Điền lấy tay áo lau chóp mũi: “Cái lỗ băng này từ ngày đầu tiên có tuyết tôi đã bắt đầu đục rồi, nên bây giờ làm dễ dàng hơn rất nhiều. Lát nữa chúng ta sẽ đục thêm một lỗ băng khác, vậy là có thể thả lưới rồi.”
Cô đi khoảng bốn năm mét về phía hạ lưu, cào một cái lỗ, rồi lấy cây đục sắt và búa gỗ từ trong giỏ ra.
Cô gọi Dịch Huyền đến cầm cây đục sắt, còn mình thì dùng búa gỗ đóng vào nó.
Đóng một vài lần, đổi chỗ, lại đóng tiếp. Cứ như vậy, trên mặt băng dần dần hình thành một vòng tròn nhỏ có đường kính từ năm mươi đến sáu mươi centimet.
Hà Điền lau mồ hôi trên trán và mũi, chất củi mang theo vào vòng tròn đó thành một đống rồi châm lửa lên.
“Được rồi, đợi củi cháy hết chúng ta lại đục tiếp. Bây giờ thì đi lấy nước về trước đã.”
Múc nước lên, Hà Điền và Dịch Huyền mỗi người xách theo một thùng nước leo lên dốc, đặt lên chiếc xe trượt kéo của Gạo.
Trên mặt nước trong thùng rất nhanh đã hình thành một lớp băng mỏng giống như một cái dĩa, bước chân của Gạo khiến nước trong thùng không ngừng lắc lư, nhưng cũng nhờ lớp băng mỏng này mà nước trong thùng không văng ra ngoài nhiều.
Trước khi vào nhà, lớp băng trong thùng được lấy ra, ném trên tuyết.
Sau khi đổ nước vào vại, cả hai nằm nghỉ một lúc rồi lại đi ra ngoài.
Lại quay trở lại sông, đống củi đã cháy gần hết, khói bốc lên nghi ngút.
Hà Điền nhặt đục sắt và búa gỗ lên, lúc chuẩn bị bắt đầu lại công việc thì Dịch Huyền nói: “Cô đến cầm đục sắt còn tôi thì đóng, được không?”
“Vậy thì cẩn thận một chút, đừng đập vào tay tôi đó.”
Hà Điền cảm thấy Dịch Huyền là vì cảm thấy thú vị, muốn thử mọi thứ, nhưng không ngờ, sau khi cô ấy đóng vài lần thì trông rất có khuôn có dạng, ngay sau đó, cái lỗ hình tròn sâu gần chục centimet bắt đầu có những vết nứt đan chéo nhau — lớp băng sắp vỡ ra.
Lúc này, đục thêm vài lần nữa về phía trung tâm của vòng tròn, lớp băng phát ra âm thanh cót ca cót két trầm đục. Một lỗ hổng có kích thước bằng lòng bàn tay từ vết đục vỡ ra, nước dưới lớp băng phun lên, rồi lại ngay lập tức kết lại thành một lớp băng mỏng trên bề mặt băng.
Hà Điền vui mừng khôn xiết, nhặt cây cọc lên nện mạnh vào lỗ tròn đó.
Cây cọc còn cao và to hơn cả hai nắm tay của cô nữa, Hà Điền nện như vậy bốn năm lần rồi ngừng lại thở hổn hển.
“Để tôi thử xem.” Dịch Huyền lấy cây cọc từ tay Hà Điền, nâng nó lên rồi nện xuống.
Hà Điền đứng sang một bên nhìn đến ngây người, cô không ngờ Dịch Huyền trông có vẻ yếu đuối và nhu nhược như vậy mà không ngờ sức lực lại không nhỏ một chút nào.
Ừm, khó trách lại ăn nhiều như vậy.
Một nồi miến vịt sáng nay đều bị cô ấy ăn sạch sẽ. Mặc dù sức ăn của cô ấy lớn gắp đôi sức ăn của bà cô lúc trước, nhưng Hà Điền cảm thấy có thể Dịch Huyền vẫn chưa ăn no, chỉ là cô ấy ngại nói mà thôi.
Cô ấy không chỉ là một công chúa nhỏ xinh đẹp, mà còn là một người đẹp có sức khỏe.
Khi Hà Điền nhìn Dịch Huyền, đôi mắt của cô sáng bừng lên. Đột nhiên, cô nghĩ, giá như cô ấy có thể sống ở đây luôn thì tốt biết mấy.
Dịch Huyền nhận thấy Hà Điền đang nhìn mình mỉm cười, cô ấy cười hỏi: “Như vậy được chưa?”
Hà Điền ngồi xổm xuống xem xét: “Vẫn chưa. Khi dòng sông bị đóng băng, nó sẽ đóng băng thành nhiều lớp, phải đến lớp có nước chảy thì bên trong mới có cá. Cố lên nào, đập thêm một lớp nữa. À phải rồi, cô có muốn nghỉ ngơi uống chút nước không?”
Cả hai nghỉ ngơi một lúc rồi lại làm việc tiếp.
Lỗ băng cuối cùng cũng bị phá vỡ!
Hà Điền nhấn một cái vòng gỗ có cột dây dày màu đỏ xuống lỗ băng đầu tiên, rồi để Dịch Huyền đứng ở một bên kéo lấy đầu kia, còn mình thì dùng cào gỗ đẩy tuyết giữa hai lỗ băng đi, cách lớp băng dày hơn mười centimet, mơ hồ có thể nhìn thấy sợi dây màu đỏ đang chầm chậm trôi về hướng của lỗ băng còn lại.
Hà Điền hoan hô một tiếng, dùng một cọc tre một đầu nhỏ một đầu to chọc vào lỗ băng mới đục. Cọc tre này là phần mềm dẻo của cây tre ở gần ngọn, có thể uốn cong ở một mức độ nhất định, Hà Điền dùng nó để móc vòng gỗ buộc dây đỏ đó lên.
Vòng gỗ có đường kính khoảng mười centimet, có sợi dây đỏ quấn quanh, lúc này xuyên qua lớp băng dày trong mờ chỉ có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh mơ hồ, không dễ gì bắt được. Dòng nước chảy khiến nó hết trồi lên rồi lại lặn xuống, lắc từ bên này rồi lại lắc đến bên kia.
May là với kinh nghiệm và một chút may mắn, chẳng mấy chốc Hà Điền đã móc được chiếc vòng gỗ đó lên.
Vòng gỗ được lấy ra đặt trên mặt băng, rồi dùng nước tưới lên dây và vòng gỗ, nước sẽ lập tức đóng băng chúng lại. Hà Điền liên tục tưới nước, lớp băng càng lúc càng dày cho đến khi độ dày lên đến gần mười centimet thì mới dừng lại. Vòng gỗ đã được băng cố định chắc chắn trên mặt băng, trong suốt mùa đông này sẽ không bị bung ra.
Lúc này, cô cột lưới đánh cá vào sợi dây màu đỏ do Dịch Huyền giữ ở đầu kia và thả xuống dưới nước, khi nước cuốn lưới đánh cá về phía Hà Điền, cô lại thử thủ thuật tương tự, dùng cọc tre kéo đầu kia của lưới đánh cá lên rồi cột nó vào sợi dây màu đỏ trong nước.
Bây giờ, cố định phần lưới bên chỗ Dịch Huyền, vậy là lưới đánh cá đã sẵn sàng. Sau vài ngày, nếu mọi việc suôn sẻ, sẽ lưới được cá.
Dịch Huyền vẫn luôn quan sát, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Hà Điền thì mới hỏi: “Đã xong rồi?”
“Xong rồi!”
Hai người nhìn nhau cười.
Về đến nhà, Hà Điền phát hiện ra giày của Dịch Huyền bị ướt.
Đôi ủng da đen mà cô ấy mang được làm bằng một loại da nào đó, mềm mại và bóng như tơ lụa. Nhưng những đôi ủng tuyệt đẹp này không thích hợp để đi trong tuyết. Trong trí tưởng tượng của Hà Điền, nơi thích hợp nhất để xỏ loại ủng này là trên một tấm thảm lông cừu có họa tiết hoa lạc tiên được dệt bằng tay giống như mẫu hoa lạc tiên được dệt bằng tay xuất hiện trong những cuốn truyện cổ tích, mặc dù cô không biết hoa lạc tiên trông như thế nào, cũng không biết cảm giác khi chạm vào lông cừu sẽ ra sao.
Nhưng mang ủng ẩm ướt, bàn chân của cô ấy sẽ rất dễ nứt nẻ.
Vì vậy, ngay khi bước vào cửa, cô đã kêu Dịch Huyền cởi ủng ra, tạm thời mang giày rơm vào trước rồi đặt chân bên bếp lò sưởi ấm.
Hôm nay khi ra ngoài, Hà Điền đã tìm cho Dịch Huyền một chiếc nón tai bèo mà trước đây bà cô đã đội, nhưng giày thì dường như không thể nào dùng được.
Cô đặt chân của mình bên cạnh đôi ủng của Dịch Huyền so sánh, rồi mở hộp gỗ long não ra, tìm thấy hai mảnh da lông của chân hươu.
“Tôi sẽ làm cho cô một đôi ủng lông. Nào, nâng chân lên.” Hà Điền ngồi đối diện với Dịch Huyền, ra hiệu cho cô ấy đặt chân lên đầu gối mình.
Dịch Huyền lại ngại ngùng. Cô ấy hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nhẹ nhàng đặt chân lên đầu gối của Hà Điền.
Hà Điền đặt tấm da lông dưới lòng bàn chân của cô ấy rồi so sánh kích thước, sau khi ước lượng xong, cô nói: “Được rồi!”
Cô trải tấm da lông trên bàn, cắt nó ra, xỏ kim, đặt trên một cái ống đồng rồi bắt đầu khâu ủng.
Dịch Huyền tò mò nhìn cô khâu: “Tại sao lại khâu mặt lông ở bên trong?”
“Như vậy sẽ ấm hơn!”
“Vậy sao lại cắt thành hình dạng này?”
“Theo cách này, chỉ cần khâu một luồng mà thôi.”
Da lông trên chân của hươu thích hợp nhất cho việc làm ủng, vì hình dạng và kích thước của nó vừa vặn, mềm và bền.
Khi Hà Điền khâu ủng, cô kêu Dịch Huyền lấy một nắm hạt dẻ, ngâm vào nồi đất, thêm một nắm tro thực vật rồi đun trên lửa.
Cô đã may xong một chiếc ủng, đưa cho Dịch Huyền mang thử.
Lúc này, hạt dẻ trong nồi đã ninh được một lúc.
Hà Điền dùng đũa tre khuấy hạt dẻ, đun sôi thêm một lúc rồi đổ nước đi, lớp vỏ nâu và lông tơ trên hạt dẻ có thể dễ dàng bóc ra.
Cô chặt hai cái chân vịt của con vịt ngày hôm qua thành từng khúc nhỏ, rửa sạch hai cái tô bằng sắt, đầu tiên vo gạo trong niêu đất, sau đó cho hạt dẻ đã bóc vỏ vào, cuối cùng xếp chân vịt thành từng khúc, thêm nước một lần nữa rồi nấu trên lửa.
Khi chiếc ủng còn lại cũng được may xong, mùi thơm của cơm đã tràn ngập khắp nhà.
Đùi vịt sau khi ướp được hấp chín, mặt cắt có màu hồng sẫm đẹp mắt, lớp da bóng lưỡng có màu vàng cam mờ, phần mỡ trong đùi vịt đã thấm vào cơm và hạt dẻ, vị ngọt của hạt dẻ cũng thấm vào chân vịt, những hạt gạo trăng trắng giờ đã thành cơm và ngả sang màu vàng, cũng bóng lưỡng.
Dịch Huyền mang chiếc ủng còn lại vào, cùng Hà Điền dọn cơm lên bàn.
Ăn kèm với nó là món củ cải khô giòn cay.
Dịch Huyền cười cười: “Không phải nói không nỡ ăn cơm sao?”
“Hôm nay là ngày đặc biệt, chúng ta nhất định phải ăn một chút gì đó để ăn mừng!” Hà Điền nâng ly lên, mỉm cười.
Hai chiếc ly sắt đựng trà hoa cúc dại cùng chạm vào nhau.
Dịch Huyền đưa một muỗng cơm vào trong miệng, nhai một cách từ từ, trong miệng tràn ngập cảm giác ngọt ngào. Lúc này chỗ ngón chân bị nứt nẻ của cô ấy có hơi ngứa, lòng bàn chân cũng vậy, cũng không biết là do lông hươu bị cộm với vớ hay là do quá ấm áp nữa.