Chương 7: Không Phải Phát Bệnh, Chỉ Là Có Chút Kích Động

Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chu Tuyết Đình vốn không định đến trạm hàng không, nhưng tay chân lại tựa như có ý thức riêng mà tự chủ trương lái xe tới nơi này.

Nếu đã tới rồi thì thuận tiện đón một người trở về cũng không phải không thể, coi như là làm việc thiện vậy.

Thời điểm Cốc Đằng kéo hành lý đi ra từ lối đi dành cho hạng thương gia, liếc mắt một cái liền trông thấy nam nhân đeo kính thông khí đang dựa lưng lên tường kia, chẳng sợ đang đứng ở trong góc, y vẫn là người lóe sáng khốc huyễn nhất trong đám đông.

Hắn kinh hỉ nhảy lên, tuy đã gửi tin nhắn cho đối phương, nhưng kỳ thật hắn cũng không ôm hy vọng.

Tầm mắt hai người gặp nhau ở giữa không trung, thấy Cốc Đằng vui sướng phất tay, Chu Tuyết Đình liền “vèo” một cái mà quay đầu nhìn sang một bên. A a, từ yết hầu lên đến mặt đều nóng rát như nuốt phải một ký ớt, phải làm sao đây?

Cốc Đằng ném rương hành lý cho hai thư ký Beta ở phía sau, nhanh như cắt nhào vào trong lòng Chu Tuyết Đình. Nhìn thấy đối phương có ý đồ muốn trốn tránh, hắn liền thấp giọng uy hiếp: “Em dám trốn, anh liền ôm đùi em!”

Ngay trước mặt công chúng? Lão yêu tinh không biết xấu hổ, nhưng y thì có!

Chu Tuyết Đình tỏ vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc bị bạch xà tinh quấn chặt, tùy ý để hắn như chuồn chuồn nước mà lưu lại vô số ấn ký nhiệt tình như lửa trên mặt.

Người qua đường nhìn thấy cặp đôi cửu biệt gặp lại này đều lộ ra nụ cười thiện ý, cũng có người nhận ra thân phận của Chu Tuyết Đình và Cốc Đình thì sắc mặt liền có chút cổ quái.

Chu Tuyết Đình không nhịn được, xé thuốc cao bôi da chó trên người mình xuống: “Đủ rồi, đi về!”

Cốc Đằng kéo cánh tay y, cười đến vẻ mặt si ngốc: “Em thật sự tới đón anh, xin nghỉ ở quân bộ sao?”

Chu Tuyết Đình khụ một tiếng: “Tự mình đa tình, tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi.”

“Dạo trạm hàng không? Sở thích của em thật đặc biệt.”

“Lão tử thích ngắm nhìn nơi rộng rãi, không được à!”

Cốc Đằng chôn đầu trong quần áo của của y, hít sâu một hơi, biểu tình có chút say mê: “Được chứ, chỉ cần là lời Đình Đình nói thì đều đúng, địa phương Đình Đình thích chính là danh lam thắng cảnh.”

Chu Tuyết Đình nổi da gà: “Tôi đã bảo, anh có thể đừng mỗi lần đều hít người tôi không…… Trông khác gì chơi đồ.”

Trước khi mẹ đính hôn ước cho hai người đã làm kiểm tra độ xứng đôi của tin tức tố, ước chừng trên dưới 90%, xem như tương đương với số liệu không tồi, nhưng cặp đôi AO có độ xứng đôi cao hơn bọn y cũng không phải không có, hắn thật sự cũng không cần khoa trương như vậy.

Cho nên, thật không thể cứ có hiện tượng phản ứng nào cũng đều ném cái nồi cho tin tức tố, bản thân tên này đã là một kẻ biến thái rồi.

Bỏ hành lý vào cốp xe, hai thư ký cực kỳ có ánh mắt mà ngồi vào hàng ghế sau, để ghế lái và ghế phụ lại cho sếp, cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Tụi tôi chính là công cụ hình người không có cảm tình, bơ tụi tôi đi.

Làm thư ký cho Cốc Đằng đã bảy tám năm, các cô đã hình thành thói quen nhìn sếp khi đối đãi với vị tiểu hôn phu và những người khác là hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau. Nếu không thì nói thế nào nhỉ, tình yêu làm con người ta phân liệt?

Có điều, trong đó vẫn có một người gan lớn, lén lút nhắn sang một tin cho sếp: “Cốc tổng, tôi đã cho xe công ty đến đón ngài trở về bằng đường cũ rồi.”

Cốc Đằng nhắn về ba chữ: “Làm tốt lắm.” Không cô phụ hắn dạy dỗ nhiều năm như vậy, vào thời điểm mấu chốt không hề kéo chân sau.

Buông thiết bị liên lạc cá nhân xuống, cái tay không an phận lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Chu Tuyết Đình không chút khách khí một chưởng vỗ rớt, hắn mới ngừng nghỉ.

Cốc Đằng thổi thổi mu bàn tay đỏ lên vì bị đánh, ủy khuất khóc hu hu: “Lâu như vậy rồi không gặp em, sao cứ cọ cọ vậy, không chịu đi vào trong……”

Đây là cái thứ ô ngôn uế ngữ gì, Chu Tuyết Đình thiếu chút nữa không cầm vững tay lái: “Anh ít nói đi một câu sẽ chết sao, tổ tông ơi.”

Trên ghế sau có hai người lù lù ở đó, anh còn dám ngang nhiên trình diễn GV mười tám cộng?

Hai thư ký: “……” Khók. Làm công cụ hình người cũng không được, chẳng lẽ chỉ có thể diễn thi thể sao?

Thực xin lỗi sếp, vẫn là kéo chân sau ngài rồi, ngay từ đầu không nên lên xe, hai chân đi bộ cho khỏe mạnh, còn giảm béo nữa!

Chu Tuyết Đình một đường thông suốt lái xe đến công ty của Cốc Đằng. Vốn cho rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng Cốc Đằng sau khi vứt đi hai cái bóng đèn liền yêu cầu y đưa mình về nhà.

“Em tới cũng đã tới rồi, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên chứ.”

Chu Tuyết Đình cười nhạt: “Chỉ sợ là đang đưa bánh bao thịt đến miệng chó.”

Trên eo truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc.

Cốc gia phát tích sớm hơn Chu gia tận 200 năm, đến Cốc Đằng đã phú quý sáu bảy đời, tổ trạch được xây dựng nơi núi sâu rừng già, may mắn khi nền khoa học kỹ thuật phát đạt, dù ở khoảng cách xa thì cũng chỉ mất vài giờ lộ trình.

Từ xa nhìn lại, thương tùng lục bách bao lấy toàn bộ ngọn núi, biệt thự Cốc gia được giấu ở giữa sườn núi. Quan sát từ trên không trung cũng có một loại ý cảnh mênh mông.

Chu Tuyết Đình rất hưởng thụ loại cảnh sắc tự nhiên này: “Nghe nhị tẩu nói, anh đã mua toàn bộ nông trường dưới chân núi?”

Danh tác, một miếng đất lớn như vậy, không có vài tỷ tinh tệ thật không mua nổi.

Tính cách của Cốc Đằng tuy có điểm cổ quái, nhưng khả năng kiếm tiền thì thật sự lợi hại. Nhưng làm người điệu thấp, cũng không hiện sơn lộ thủy, nếu không trên bảng xếp hạng phú hào của đế quốc đã sớm có tên của hắn.

Cốc Đằng gật gầu, lôi kéo tay áo y không thả người: “Anh còn tu sửa sân bắn và trường đua nữa, khi nào tới chơi?”

Lúc trước khi cải biến, cố ý thêm vào vài hạng mục chính là vì muốn dụ dỗ người thích đua xe nào đó.

Hai loại hình vận động này xác thật đều là thứ Chu Tuyết Đình thích, trong lòng ý động, nhưng ngoài miệng vẫn thực rụt rè: “Khi nào rảnh lại nói, mấy năm nay làm việc liên tục, nào có thời gian để chơi.”

Cốc Đằng dựa sát vào y: “Lần này đi Thiên Đồ Tinh, có mang về cho em một món quà, em đoán xem!”

Khóe miệng Chu Tuyết Đình khẽ nhếch: “AFX Phong Thần phiên bản mới, chị ba nói rồi.”

Cốc Đằng bất mãn lầm bầm, lập tức oán giận gửi tin nhắn cho Chu Tuyết Tình: “Đã nói là bảo mật, sao cậu lại nói cho Tuyết Tứ vậy!”

Chu Tuyết Tình một lát sau mới trả lời, liên tiếp xin lỗi, cuối cùng hỏi: “Cậu trở lại rồi, sao không nói trước cho mình biết, mình đi đón cậu.”

Cốc Đằng đương nhiên cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà giận Chu Tuyết Tình, đắc ý dào dạt khoe khoang: “Không dùng cậu được, tôi ngồi xe của Tuyết Tứ rồi!”

Chu Tuyết Tình liên tiếp gửi pháo hoa: “Chúc mừng chúc mừng.”

Cô không biết liệu Cốc Đằng có biết scandal của em trai nhà mình và Trần Vũ Trạch hay chưa, trong chốc lát liền khó có thể quyết định có nói cho hắn biết hay không.

Thôi, hiện tại Cốc Đằng và Tuyết Tứ đang ở cùng nhau, còn đang vui đến quên trời quên đất đây, đề cập đến chuyện này chẳng phải là rất mất hứng sao.

Chút nữa lại nói vậy.

Chu Tuyết Đình đưa người về nhà, cự tuyệt lời mời nhiệt tình của Cốc Đằng, nhanh chóng lái xe chuồn lẹ. Y vẫn luôn sợ hãi, bước chân vào cửa Cốc gia, nửa đời sau liền không ra được.

Ký ức khủng bố lần đầu tiên bước vào Cốc gia năm 18 tuổi đời này y đều sẽ không quên. Không làm tốt công tác chuẩn bị, y tuyệt đối sẽ không lại tự chui đầu vào lưới.

Nhìn xe huyền phù đang dần đi xa, Cốc Đằng tiếc hận liếm liếm môi: “Bánh bao thịt bay rồi.”

Chu Tuyết Tình không kịp chờ đến buổi tối liền nhận được tin nhắn hình của Cốc Đằng, những tấm ảnh trên tạp chí từng cái đều bị chụp lại, trong mỗi một tấm ảnh Omega trên đó đều bị cắm một con dao.

“Đình Đình của tôi vì sao lại ở cùng với tiện nhân Trần Vũ Trạch kia?” Giọng nói ở đầu bên kia quả nhiên hơi khàn khàn, tiếng thở dốc đặc biệt nặng nề, tựa hồ như vừa mới trải qua một hồi vận động kịch liệt.

Trong lòng Chu Tuyết Tình “lộp bộp” một tiếng, nổi lên dự cảm bất thường: “A Đằng, cậu bình tĩnh một chút nào, Tuyết Tứ đã sớm bác bỏ tin đồn, đều là Trần gia tự biên tự diễn.”

“Cho nên, bọn họ xác thật theo dõi nam nhân của tôi!” Cốc Đằng cười như không cười, vứt cái nĩa trong tay ra, mũi nhọn đâm vào quyển tạp chí, ngay giữa khuôn mặt tươi cười của một Omega.

“Khi còn học đại học tiện nhân kia đã từng có ý đồ dụ dỗ em ấy, bị tôi lấy lệ làm qua loa chuyện này, sau đó Đình Đình đến quân đội Dã Chiến thì nó mới dừng lại, dời sang mục tiêu khác. Vòng đi vòng lại, lại gặp phải nó nữa, âm hồn không tan.”

Chu Tuyết Tình càng thêm bất an: “A Đằng, cậu có phải lại phát bệnh hay không?”

Đầu điện thoại bên kia chỉ có tiếng thở dốc thô thô, dù Chu Tuyết Tình có truy vấn như thế nào cũng đều không nhận được một câu trả lời.

“A Đằng, cậu nói chuyện đi…… Đừng làm mình sợ!”

Cuối cùng truyền đến chính là tiếng “tút tút” cuộc gọi bị cắt đứt.

Chu Tuyết Tình lại gọi qua, nhưng không có ai nghe máy. Lòng cô nóng như lửa đốt, lao ra khỏi phòng ngủ đập cửa phòng Chu Tuyết Đình: “Tuyết Tứ, em mau liên hệ cho A Đằng một chút đi, anh ấy biết chuyện của em với Trần Vũ Trạch rồi, cảm xúc hình như không được thích hợp!”

Khi Chu Tuyết Đình mở cửa chỉ khoác một kiện áo choàng tắm, tóc ướt dầm dề, nước nhỏ xuống không ngừng.

Y mở thiết bị liên lạc cá nhân lên, liên hệ Cốc Đằng.

Điện thoại chỉ vang lên ba tiếng đã được người tiếp: “Thân ái, đã trễ thế này rồi còn tìm anh?”

Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo một tia ngọt nị, nghe không có gì khác so với thường ngày.

Chu Tuyết Đình nói: “Mở video call, để tôi nhìn xem anh đang làm gì.”

Đầu bên kia liền trở nên trầm tĩnh, ẩn ẩn truyền đến một tiếng khóc nức nở: “Thực xin lỗi, anh chỉ là có chút kích động……”

Chu Tuyết Đình không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Mở video call, nghe không!”

Qua năm sáu giây, hình ảnh trên thiết bị liên lạc cá nhân liền biến đổi, trong màn hình, Cốc Đằng đang ngồi quỳ trên mặt đất, đôi tay bưng kín mặt, hắn chỉ mặc một cái áo ngủ, tóc rối tung, hai chân lộ ra một tảng lớn làn da trắng nõn.

“Đừng nhìn anh, anh bây giờ xấu lắm…… Xin em……”

Chu Tuyết Đình nhìn quét xung quanh hắn, cảnh tượng giống như bị gió bão quét qua, đồ đạc ngã trái ngã phải, trên mặt đất đầy mảnh vỡ thủy tinh và giấy vụn tạp chí bị xé nát, trên tường nơi nơi đều là một màu đỏ không biết là do thứ gì tô lên.

Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy ba chữ Trần Vũ Trạch, đều bị gạch qua một đường đỏ chót.

Chu Tuyết Đình nhẹ nhàng thở ra: “Bây giờ về phòng ngủ, nằm xuống nhắm mắt ngủ, chú ý thủy tinh dưới đất.”

Cốc Đằng nức nở một tiếng, thất tha thất thiểu đứng dậy, đi dọc theo cầu thang hình xoắn ốc, trong lúc đó ngoại trừ không cẩn thận bị vướng một ít đồ vật dưới đất thì thập phần thông thuận đi đến phòng ngủ trên tầng hai.

Chu Tuyết Đình nhìn chằm chằm hắn lên giường nằm, bảo hắn để thiết bị liên lạc cá nhân ở đầu giường: “Đừng nhìn nữa, tôi sẽ trông anh.”

Lớp chăn che lại nửa dưới khuôn mặt của Cốc Đằng, trong đôi mắt đen nhánh toát ra vui mừng: “Em bồi anh ngủ sao?”

Chu Tuyết Đình “ừm” một tiếng, đặt thiết bị liên lạc cá nhân ở trên giường mình, lấy khăn tắm xoa xoa đầu, oán giận nói: “Chị ba tôi cho rằng anh phát bệnh, sợ anh lại tự mình hại mình giống như lần trước. Tôi chỉ mới tắm được một nửa đã bị gọi ra rồi.”

Chu Tuyết Tình ở một bên có chút xấu hổ.

Thân ảnh của cô cũng không xuất hiện ở trong phạm vi của camera, nhưng Cốc Đằng biết cô đang ở đây: “Thực xin lỗi, Tuyết Tình. Cảm ơn cậu, Tuyết Tình. Cậu là bạn thân tốt của tôi, gặp được cậu thật may mắn.”

Hốc mắt Chu Tuyết Tình có chút đỏ lên: “Lúc mình bị Thái Văn Sâm khi dễ, cậu cũng đã lao tới bảo hộ mình kia mà. Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, cậu không có việc gì thì mình an tâm rồi.”

Thời điểm vừa mới kết giao với Cốc Đằng, cô xác thật có chút không thích đối phương. Hoàn cảnh trưởng thành của hai người hoàn toàn bất đồng, cũng không có bao nhiêu tiếng nói chung.

Cô biết sở dĩ đối phương lấy lòng mình, mục đích chỉ là vì để tiếp cận Chu Tuyết Đình. Nhưng dần dà ở chung nhiều năm như vậy, cũng đã sớm thật sự có cảm tình.

Quan trọng nhất chính là, cô biết Cốc Đằng vô cùng yêu em trai nhà mình, cơ hồ như phát rồ, si mê hệt như nhập ma.

Cô cũng xuất phát từ nội tâm mà hy vọng Cốc Đằng và em trai nhà mình sẽ có được kết cục tốt đẹp.

Một phần tình yêu thuần túy là khó có được đến cỡ nào, đừng nên giống như cô, thời niên thiếu không biết quý trọng tình yêu, đến khi vĩnh viễn mất đi mới hối hận biết bao.