Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Ngẫu Phiến đột nhiên rời đi, vẫn chưa khiến cho Chu Viêm chú ý.
Y dùng hết toàn lực, mưa rền gió dữ đập bao cát. Khi phát ra một tiếng gầm giận dữ cuối cùng, bao cát theo đó mà nứt toạc, từng cụm “rào rạt” chảy ra.
Y thở phì phò, thân thể mỏi mệt, nhưng tinh thần lại phấn khởi không gì sánh kịp.
Y đoán không sai, thể chất Alpha đang dần dần sống lại trên thân thể này. Y vốn không cho rằng đời này sẽ còn có thể tiếp tục đánh quyền, nhưng hiện giờ xem ra, y thậm chí còn có hy vọng giành thêm mấy cái đai lưng vàng.
Y còn có thể trở lại trên võ đài, đại sát tứ phương, ngạo thị quần hùng.
Giống như ở kiếp thứ hai một lòng si mê với chiến trường, ở trong xương cốt của Chu Viêm vẫn luôn đè nén ham muốn được chiến đấu khó có thể tiêu trừ. Không có người nào rõ ràng điều này hơn chính bản thân y, cho dù vẻ bề ngoài có điềm tĩnh như chó già, nhưng nội tâm lại là dã thú khát máu.
Nhưng ở đời này hoàn cảnh vô cùng hòa bình, ngẫu nhiên có tranh chấp cũng là tiểu đánh tiểu nháo, y chỉ cảm thấy bản thân không có nơi dụng võ. Vì thế, lấy mệnh tương bác ở trên võ đài đã trở thành con đường duy nhất để y phát tiết dục vọng.
Khi Chu Viêm lau mồ hôi bước ra ngoài, liền nhìn thấy Chu Ngẫu Phiến đang cõng dụng cụ vẽ tranh đi xuống từ trên lầu hai, ở huyền quan đổi giày.
Thuận miệng vừa hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Chu Ngẫu Phiến cúi đầu, cậu vừa làm chuyện trái với lương tâm, không có mặt mũi gặp người: “Em ra ngoài vẽ tranh.”
Ngoại trừ viết văn, trình độ hội họa của cậu cũng không tồi, thậm chí còn bao gồm cả chơi nhạc cụ và sáng tác nhạc, đều học đến ra dáng ra hình. Trong số các thiên tài, cậu cũng là loại người khiến kẻ khác hâm mộ đố kỵ, tùy tiện học cái gì cũng có thể lĩnh hội một vài.
Chu Viêm: “Em ở nhà nhiều cũng buồn, nên đi ra ngoài hóng gió một chút. Có muốn anh lái xe đưa đi không?”
Chu Ngẫu Phiến: “Không cần đâu, chỉ ở công viên trong tiểu khu thôi.”
Vẽ tranh chỉ là cái cớ, cậu cảm thấy nếu còn tiếp tục ở cùng anh trai dưới một mái hiên, trong đầu sẽ liền giống như bị chuốc thuốc mà trở nên kích động, miên man bất định. Còn tiếp tục như vậy nữa, sớm hay muộn cũng sẽ bị anh nhìn ra dấu vết, không bằng trốn ra ngoài một chút.
Chu Viêm: “Bên ngoài gió lớn, mặc thêm áo khoác đi.”
Chu Ngẫu Phiến gật đầu, thuận tay lấy cái áo khoác mà anh cậu thường ngày hay mặc phủ lên người.
Chu Viêm vừa định mở miệng nhắc nhở, nhưng cậu đã nhanh như thỏ mà chuồn mất.
Chu Viêm: “……” Hai cái áo khoác mắc chung một chỗ, cớ gì lại cố tình lấy cái của mình?
Anh da đen chấm hỏi.
Chờ đến khi ra ngoài, một cơn gió thổi qua khiến cho đầu óc lạnh buốt, Chu Ngẫu Phiến mới cảm thấy bản thân chính là một tên ngốc tự biên tự diễn. Có sắc tâm không có sắc đảm, cho rằng mình tri thức phong phú như tài xế già, nhưng trên thực tế lại là gà con chỉ biết lý luận suông.
Vẽ tranh ở tiểu khu? Có lẽ cũng chỉ có người thường không am hiểu mỹ thuật như Chu Viêm mới bị lừa!
Nếu đã ra ngoài, cậu ít nhất cũng phải đi được một giờ, khi trở về còn phải giao nộp bài tập. Nếu không, anh cậu nhất định sẽ nghĩ rằng cậu trốn đi chơi.
Chu Ngẫu Phiến đi lang thang không có mục tiêu, cuối cùng mới tìm được một nơi an tĩnh vắng vẻ, nơi đó vừa vặn có một gốc anh đào lớn, trên ngọn linh tinh điểm xuyến mấy đóa hoa trắng.
Tao chọn mày, vai hề cây, hãy mở to mắt ra mà xem tao – Tony Chu, như thế nào diệu bút sinh hoa, biến mày từ một cái cây tầm thường trở thành tuyệt thế mỹ cây của giới hoa anh đào.
Chu Ngẫu Phiến dựng giá vẽ tranh, bắt đầu tính toán thời gian, rồng bay phượng múa trên trang giấy.
Bên kia, Nhạc Đình và hai người khác bước ra từ bãi đỗ xe ngầm, vốn chỉ cần dùng thang máy là có thể đi thẳng tới nhà cô, nhưng hai cô bạn thân đều là lần đầu tiên đến tiểu khu xa hoa này, nên cô liền dẫn hai người đi dạo xung quanh.
Ba cô gái đều xinh đẹp thanh xuân, Nhạc Đình cao nhã hào phóng, Lư Yên có thiên hướng lãnh diễm, Tôn Thiến Thiến thì thanh thuần như em gái nhà bên.
“Đình Đình, ba của cậu thực sự có ánh mắt đầu tư đấy, ba năm trước tài chính gió lốc, mọi người đều nói bất động sản thành phố S sẽ xuống giá, vậy mà ba cậu còn mua nhà ở tiểu khu này, kết quả hiện tại giá nhà đã tăng gấp đôi rồi!”
Trong mắt Tôn Thiến Thiến tràn ngập hâm mộ, tuy điều kiện gia đình cô cũng không tồi, nhưng lại không mua nổi nhà ở loại tiểu khu đắt đỏ này.
So sánh với vẻ mặt lấp lánh của cô, Lư Yên lại có vẻ phong đạm vân khinh hơn nhiều, chưa kể đến anh trai của cô ta, chỉ bằng độ nổi tiếng hiện tại của mình, hàng năm đều thu vào tiền triệu.
Cô ta lúc này cũng đang sở hữu vài căn hộ, thiết kế cũng xa hoa không kém, chỉ là không đuổi kịp giá nhà tăng trưởng đến chóng mặt trong vòng mấy năm qua như ở nơi này, chỉ đành tiếc hận không thôi.
“Tôi mệt quá, đôi giày cao gót này siết đau chết đi được, lần sau nhất định không đi đôi này nữa.”
Lư Yên trông thấy ở phía cuối đường có mấy cái ghế công cộng: “Tôi qua bên kia ngồi một lát, các cô đi nhanh một chút đi.”
Lư Yên có một chút khẩu âm Đài Loan, mặc dù đang không kiên nhẫn, nhưng giọng nói vẫn điềm đạm thanh khí, tạo thành điểm manh hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài lãnh diễm của mình, đương nhiên đây cũng là điểm giúp cô ta thu hút người theo dõi trên mạng xã hội.
Nhạc Đình và Tôn Thiến Thiến cùng selfie mấy kiểu ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè, vui vẻ cười hi hi ha ha, căn bản không thèm để bụng đến Lư Yên lại bắt đầu nháo tình tình đại tiểu thư.
Lư Yên bĩu môi đi về phía trước, khi vừa đi đến chỗ cuối con đường nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh “sàn sạt” giống như giấy bút cọ xát tạo thành. Cô ta theo tiếng nhìn qua, sau đó…… ngây người.
Thiếu niên ngồi dưới tán cây anh đào, bàn tay lướt nhanh trên giá vẽ miêu tả ra cảnh sắc tuyệt đẹp. Cậu ấy tóc đen mặc áo khoác, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo tới cực điểm, lấy thẩm mỹ quan hà khắc của Lư Yên, cư nhiên cũng không tìm ra nửa điểm tỳ vết.
Trong nháy mắt này, trong đầu Lư Yên trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại thần tiên đệ đệ như bước ra từ trong bức họa này.
Khi Nhạc Đình và Tôn Thiến Thiến vừa đuổi tới, liền nhìn thấy cô ta đang giương miệng, bộ dáng ngây ngốc choáng váng.
“Lư Yên, cậu đang cosplay tượng đá sao, ha hả a……”
Hai cô gái vừa quay đầu lại, đúng lúc đối diện tầm mắt với Chu Ngẫu Phiến nghe thấy tiếng động mà quay đầu nhìn qua.
Vì thế, ở hiện trường lại xuất hiện thêm hai bức tượng khác.
Chu Ngẫu Phiến hơi nhíu mày, theo tuổi tác tăng trưởng, cậu tiếp túc với nhiều người, cũng có vài phần hiểu rõ.
Mấy người trước mắt này chỉ sợ chính là loại hình khó đối phó nhất, các cô cầm tịnh hành hung, độc lập tự mình phấn đấu, dám yêu dám hận, một khi bị dây dưa liền không thể dễ dàng thoát thân.
Cậu quyết đoán thu dọn giá vẽ và dụng cụ, vội vàng rời đi bằng một con đường nhỏ khác.
Nhạc Đình lắc lắc Lư Yên: “Còn không mau đuổi theo!”
Nhiều năm quen biết nhau, ai mà không rõ trong bụng người kia có gì, vị ngự tỷ lãnh diễm Lư Yên này, vẫn luôn thích tuýp thiếu niên xinh đẹp tinh xảo.
Lư Yên có chút do dự, tức giận nói: “Cô nhìn mặt tôi này, hôm nay ra cửa vội quá nên quên trang điểm, làm sao truy tiểu thịt tươi nhà người ta được!”
Mỗi một điểm trên người thiếu niên kia đều chọc trúng thẩm mỹ của cô ta, chỉ là tuổi tác thoạt nhìn quá nhỏ, cũng không biết đã tốt nghiệp cao trung hay chưa. Lỡ như người ta vừa mở miệng chính là “Cháu chào dì ạ”, cô liền thật sự xấu hổ không chỗ dung thân.
Ai, ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già. Đúng là thứ tình tiết phá hoại nhân sinh mà!
Chu Ngẫu Phiến lúc này vẫn không hề để bụng cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ban nãy, ra cửa ngắn ngủn nửa giờ, cậu đã có thể áp xuống cảm giác hổ thẹn trong lòng, cảnh giới tinh thần (da mặt) cũng cao (dày) hơn một tầng.
Loại chuyện nhỏ này, trước lạ sau quen, chỉ là làm quá ít cho nên mới cảm thấy lương tâm bất an.
Nhưng thành thật mà nói thì, tiểu tiên nam của chúng ta, làm gì có cái gọi là lương tâm! Hoa nên hái thì cứ hái, không thể đợi đến lúc hoa tàn cành trống! Khoan, mấy câu này sao nghe quen thế?
Chu Ngẫu Phiến về nhà, phát hiện anh của cậu đã vào phòng bếp, lúc này đang đứng xào rau, thủ pháp đảo chảo vô cùng điêu luyện.
Thân hình kiện mỹ phủ thêm tạp dề, liền có một loại ý vị gợi cảm câu nhân.
Trong đầu cậu bỗng nhiên lại sinh ra một loại ảo giác, cậu thật giống như đã cùng anh trải qua cuộc sống vợ chồng già này thật lâu.
Miên man không phân rõ hiện thực và hư ảo, cậu có phải thực sự cần đến gặp bác sĩ tâm lý hay không? Ở trên đời này, nguy hiểm nhất không phải là ngươi cảm thấy ta có bệnh, mà là ta cảm thấy chính mình có bệnh.
Lý trí của kẻ điên.
Chu Ngẫu Phiến cất một loạt dụng cụ vẽ tranh vào phòng vẽ, cầm “bài tập về nhà” mang đến cho Chu Viêm đang làm cơm chiều xem: “Ca, em vẽ cây hoa anh đào, còn một chỗ cuối cùng chưa vẽ màu xong.”
Chu Viêm cũng không hiểu hội họa, nhưng nhìn tổng thể liền biết bản lĩnh của em trai rất tốt, quả nhiên không uổng phí công mời thầy đến dạy: “Rất xinh đẹp, chờ em hoàn thành là có thể treo trên tường ở phòng khách rồi.”
Chu Ngẫu Phiến giao tác phẩm cho anh xong xuôi, lại cọ tới cọ lui không muốn rời đi, đông sờ một chút tây nhéo một chút, gắn cái danh tốt đẹp là đang hỗ trợ, nhưng kết quả chỉ tổ gây thêm phiền phức, liền bị Chu Viêm đã không thể nhịn được nữa đuổi đi.
“Tiểu tổ tông ơi, đời này anh cũng không kỳ vọng em có thể nấu cơm, mau đi rửa tay dọn bàn đi.”
Chờ đến khi Chu Ngẫu Phiến cợt nhả đi ra ngoài, Chu Viêm khuấy súp, đột nhiên lại có chút ngây người.
Ngữ khí vừa rồi khi y nói chuyện với Chu Ngẫu Phiến, thật giống như đối với Cốc Đằng khi xưa. Y cũng không biết vì sao mình lại luôn sinh ra ảo giác này.
Thế nhưng, em trai là em trai, điểm này cần phải phân rõ.
Sau khi ăn xong vẫn là Chu Viêm rửa chén, Chu Ngẫu Phiến trước kia cũng muốn hỗ trợ, nhưng kết cục là giúp một lần, chén đĩa trong nhà liền về với đất mẹ hết mấy cái. Dần dà, Chu Viêm đã hoàn toàn chặt đứt ý niệm để em trai bước vào bếp.
Chu Ngẫu Phiến bày một cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa phòng bếp cắn hạt dưa: “Ca, qua mấy ngày nữa chiếc xe nhà chúng ta thuê liền đến kỳ hạn rồi, nếu chúng ta còn cư trú ở quốc nội thêm một đoạn thời gian, không bằng mua hẳn một chiếc mới đi?”
Thời buổi này, không có xe đi chỗ nào cũng không thuận tiện. Có xe rồi, tư thế gì cũng đều thuận tiện…… A phi.
Chu Viêm cầm chén để vào tủ khử trùng theo thứ tự, khởi động chế độ tự động: “Trong nhà còn bao nhiêu tiền?”
Chu Ngẫu Phiến không cần tính toán, thuận miệng liền báo ra số dư tài khoản: “Tiền thuê tháng trước của căn hộ ở Mỹ đã chuyển tới rồi, hiện tại trong tài khoản không sai biệt lắm có hơn 3 triệu rưỡi, mua một chiếc 2 triệu không thành vấn đề.”
Chu Viêm xót tiền: “Không cần đắt như vậy, tiện nghi một chút là được rồi.”
Trẻ con sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, cho dù phát đạt cũng sẽ không tùy tiện lãng phí.
Chu Ngẫu Phiến biết anh trai không yêu thích cái khác, chỉ thích xe, giống như thích đánh quyền vậy, chuyện này cũng không thể tạm qua loa được. Nếu không phải vì đua xe quá đốt tiền, anh của cậu lúc này có lẽ đã là một tay đua trứ danh.
“Ca, không sao đâu, tiền kiếm về còn không phải là để tiêu hay sao. Tiểu thuyết của em đã bán bản quyền trò chơi, định giá cuối cùng là 16 triệu, ngày mai là có thể chuyển tới tài khoản rồi.”
Cậu nói đến hào trí vạn trượng, Chu Viêm nghe thấy cũng tự hào kiêu ngạo, không có chuyện gì có thể làm người ta vui mừng hơn so với tiền đồ của em trai: “Em kiếm tiền phải bảo quản cho tốt, sau này còn cưới vợ.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Sắc mặt Chu Ngẫu Phiến nháy mắt đen xuống.
Cậu biết Chu Viêm chỉ là thuận miệng nói một câu như vậy, cũng không phải thâm ý. Anh của cậu vẫn giữ quan niệm truyền thống của người Trung Hoa, thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con, đều là những việc nhân sinh cần phải trải qua.
Anh cậu không sai, người sai là cậu.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng anh của cậu biến thành chồng của người khác, cùng một cô gái khác ân ái triền miên, cậu liền khó chịu đến mức hận không thể hủy thiên diệt địa.
Những gì mà Chu Viêm đã nói sau đó, đều không lọt một chữ vào tai cậu.
Cậu rũ đầu, an tĩnh cắn hạt dưa, mái tóc đen mềm mại che khuất đi khuôn mặt âm trầm.
Mỗi một lần cắn xuống, liền phảng phất như muốn cắn nát đầu ả đàn bà trong tưởng tượng kia.
Hút cốt tủy, nhai huyết nhục cô ta.
…