Chương 1: Hắn Là Thai Xuyên(*)

Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

(*) Xuyên từ trong bụng mẹ

Chu Tuyết Đình là thai xuyên.

Đời trước trong lúc rảnh rỗi có xem qua mấy quyển tiểu thuyết em trai nuôi viết, cũng coi như đã tiếp thu loại kiến thức này. Đời này cha mẹ thập phần yêu thương y, y cũng thật tình làm một người con tốt của họ.

So với loại cách nói là thai xuyên, y lại cảm thấy bản thân là một vị khách nhập cư trái phép, xuống âm tào địa phủ quên uống canh Mạnh Bà nên mới mang theo ký ức đời trước tới đầu thai.

Kiếp trước y là một cô nhi, không có điều kiện đọc sách đàng hoàng, tuổi còn nhỏ đã gia nhập một câu lạc bộ tư nhân, khổ luyện quyền anh, thật vất vả lắm mới giành được đai lưng vàng, nhưng lại bất hạnh gặp tai nạn giao thông, tuổi xuân chết sớm.

Đời này mệnh tương đối tốt, cha mẹ đều còn, gia cảnh hậu đãi, vừa sinh ra đã phân hóa thành Alpha có tỉ lệ hiếm có, phải nói là vô cùng tốt đẹp.

3 tuổi món đồ chơi thích nhất là các loại vũ khí có tính sát thương cao, chiến cơ cơ giáp, 6 tuổi đã học được cách kéo bè kéo cánh, cầm đầu băng đảng một đám con nít quậy phá đến vô pháp vô thiên, càn quét đại viện quân khu.

Năm 10 tuổi gây ra đại họa, chọc cho cha tức đến sùi bọt mép rồi bị đá đít vào trường quân đội của đế quốc, trở thành đồng tử quân.

20 tuổi tốt nghiệp trường quân đội, gạt cha lao tới tiền tuyến, chiến đấu với quân đội mang quân phục màu xanh lá mạ của liên bang, một lần đi chính là 6 năm trời.

Máu tươi cùng với vết sẹo, huy chương trên vai từ một gạch đến ba gạch, lại biến thành ngôi sao và mặt trăng.

Y sinh vì chiến tranh, chết vì chiến tranh, vì chiến tranh mà như si như say, thẳng đến lúc từ quê nhà truyền đến một phong thư báo tang, người mẹ Omega của y trên đường đi du lịch tinh tế, đã ngoài ý muốn mà qua đời.

Thân nhân trực hệ của quân nhân qua đời, quân bộ phê chuẩn cho nghỉ phép ba tháng. Chu Tuyết Đình cả năm qua không sử dụng ngày nghỉ phép nào, một hơi liền xin nghỉ sáu tháng.

Y là con út, là người được yêu thương nhất trong số bốn anh chị em. Vốn tưởng rằng nền y học phát triển, mẹ có thể trường thọ trăm tuổi cũng không thành vấn đề, ai ngờ được, trời có mưa gió thất thường, người cũng có họa phúc sớm tối.

Sau 36 tiếng ngồi phi thuyền hàng không tinh tế, Chu Tuyết Đình đặt chân lên mảnh đất đã 6 năm từ biệt.

Thiên Thú Tinh.

Móc thiết bị liên lạc cá nhân ra, gửi một tấm ảnh chụp trạm hàng không vào vòng bạn bè.

Chu Tuyết Tứ: “Ông đây đã trở lại.”

Chờ lâu không thấy động tĩnh gì, y kéo xuống cặp kính thông khí trên trán, nhấc chân lên, hòa vào dòng người đi về lối exit.

Chẳng sợ không mặc quân trang, chỉ bằng gương mặt đẹp trai đến tạc nứt và bộ khí chất lãnh khốc cực điểm kia của y, tỉ lệ người đi đường quay đầu nhìn vẫn rất cao.

Trong đám người ở trạm hàng không, có một lão quản gia đầu tóc hoa râm vận tây trang gọn gàng đang giơ thẻ nhìn ra xa khắp nơi. Trông thấy lữ khách ra đến càng ngày càng ít hơn, thần sắc liền nổi lên một phần nôn nóng.

Một bàn tay thon dài hữu lực tiếp nhận thẻ bài: “Lão Tiền, chờ ai thế?”

Quản gia Tiền vừa quay đầu lại, kích động đỏ hốc mắt: “Tứ thiếu gia, ngài đã trở lại rồi.”

Đẩy bàn tay đang muốn xách hành lý của ông ra, Chu Tuyết Đình bước song song, giống như anh em tốt mà ôm lấy ông, vừa đi vừa nói: “Trong nhà nhiều tài xế như vậy, nào đến phiên bác phải tự mình đến đây?”

Quản gia Tiền dở khóc dở cười: “Lão gia cố ý công đạo, lần này bắt được cậu, tuyệt đối đừng để cho cậu chạy tiếp.”

Chu Tuyết Đình cười nhạo: “Chỉ bằng tay chân già yếu này của bác, còn nghĩ muốn nhìn chằm chằm tôi à, hừ.”

Y trở về nhà là vì tham gia lễ tang của mẹ, sự tình nặng nhẹ thế nào cũng không thể vắng mặt, đừng nói vừa mới hạ tiền tuyến, dù có bị chặt đứt chân cũng phải bò đến trước mộ mẹ cúi đầu.

Nghĩ đến ngần ấy năm ngông cuồng, y xác thật là bất hiếu.

Quản gia Tiền điệu thấp, ra cửa luôn chọn chiếc siêu xe mộc mạc nhất, nhưng nó vẫn là chiếc nổi bật nhất trong toàn bộ bãi đỗ xe. Thời điểm hai người ra tới đã nhìn thấy có ba thiếu niên đang nghỉ chân ở đó, vây quanh xe nhà mình bình phẩm từ đầu đến chân, bộ dáng rất giống đám lưu manh đùa giỡn gái nhà lành.

“Nhìn độ cung đường cong này xem, quả thực là hoàn mỹ làm người ta chảy máu mũi, mượt mà no đủ như thủy mật đào dzậy đó.”

“Nếu có thể chơi một lần, đời này tao cũng không nuối tiếc.”

“Mày ở đó mà tưởng bở, đừng động vào cái logo, hư một cái mày có bán thân cũng đền không nổi đâu…”

Chu Tuyết Đình ấn điều khiển từ xa, đèn xe lập tức lóe lên hai cái, nhóm thanh niên liền tan tác như chim muôn.

Y trực tiếp ngồi lên ghế lái, vuốt ve tay lái da xa hoa, thổi một tiếng huýt sáo: “Không tồi, Eagle(*), tập đoàn công ty mấy năm nay vẫn kiếm không ít.”

(*Tên này tui chém)

Chu gia là từ thế hệ của cha mẹ y làm giàu lên, tốc độ tích lũy tài phú cực nhanh chóng, nhưng vẫn còn kém một chút so với nhãn hiệu thế gia lâu đời này, phía sau lưng cũng không ít kẻ cười nhạo bọn họ nhà giàu mới nổi.

Quản gia Tiền chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi ghế phó lái: “Đều là một tay Tưởng phu nhân đặt mua, từ lúc cậu ấy vào cửa, phu nhân liền giao quyền chưởng gia cho cậu ấy, còn mình thì cùng nhóm bạn đi du lịch tinh tế, ai có thể nghĩ đến…”

Chu Tuyết Đình nhấp miệng, trong xe nhất thời không ai nói gì. Y mở động cơ, siêu xe nâng lên khỏi mặt đất, như một mũi tên nhọn mà phóng ra khỏi bãi đỗ xe.

Y ở quân bộ điều khiển chiến cơ và cơ giáp, vừa lên tay liền chạy tốc độ cao, Alpha có thể chất và ngũ cảm cao hơn người bình thường, càng làm y nắm chắc hoàn cảnh giao thông xung quanh một cách hoàn mỹ.

Còn có thể thành thạo đưa qua một tờ khăn giấy cho lão quản gia đang yên lặng rơi lệ.

Y không phải không thương tâm, chỉ là do thói quen, đổ máu không đổ lệ.

“Đã tìm được thi thể của mẹ rồi sao?”

Quản gia Tiền lấy khăn giấy lau nước mắt, nhấc cặp kính mắt trên mũi, sợi dây xích vàng bên tai khẽ lay động, có chút lóe sáng.

“Toàn bộ phi thuyền nổ tung, nào còn tìm được nữa. Cục du lịch tinh tế liền gặp xúi quẩy, từ trên xuống dưới đều bị điều tra một lần, đẩy lên tòa án vài lần. Người trong đoàn du lịch lần này đều là quý bà nhà có tiền, ai còn hiếm lạ chút tinh tệ bồi thường kia.”

Khóe miệng Chu Tuyết Đình gợi lên một tia tàn nhẫn: “Nên!”

Quản gia Tiền lẩm bẩm nói: “Nghe nói có liên quan đến phần tử khủng bố Bắc Tinh vực.”

Chủ trạch Chu gia chiếm diện tích vượt qua mười mẫu, trong ngoài một mảnh âm trầm, lụa trắng trên tường phiêu đãng, vòng hoa trưng bày ven đường, nhạc buồn uyển chuyển ngâm. Tất cả mọi người, thượng đến quản gia, hạ đến người hầu đều đều mặc quần áo đen, ngực đeo hoa trắng.

Trong bốn anh em, Chu Tuyết Đình ở khoảng cách xa nhất, là người đến trễ nhất. Y vừa xuống xe liền có hầu gái tiến đến nhanh nhẹn cho y thay tang phục. Một người khác tận dụng mọi thứ hội báo cho quản gia Tiền một ít sự việc, Chu Tuyết Đình để ông đi lo công việc của mình, không cần cố ý chiếu cố y.

Chị ba là Omega Chu Tuyết Tình tự mình đeo hoa cho y, thấp giọng hỏi: “Lần này chuẩn bị ở lại bao lâu đây?”

Ngón tay cái Chu Tuyết Đình xẹt qua hốc mắt sưng đỏ của chị: “Xem tình huống, không cần báo cho cha, dài nhất nửa năm.”

Chu Tuyết Tình oán trách: “Em liệu mà ngoan ngoãn một chút đi, đừng làm ba ba tức giận nữa.”

Hai người cầm tay đi về hướng sảnh chính, linh đường của mẹ Chu được đặt tại nơi này, lục tục có khách nhân tiến vào, con trai trưởng Chu gia là một Alpha – Chu Tuyết Lâu và con gái thứ Chu Tuyết Kiều phụ trách đãi khách.

Khi Chu Tuyết Đình tiến vào, Chu Tuyết Lâu liền bước đến tiếp đón, giang rộng hai tay, hai anh em ôm nhau.

Chu Tuyết Kiều vỗ vỗ bờ ai của y: “Trở về là tốt rồi.”

Chu Tuyết Đình quỳ gối trước linh đường của mẹ, sau khi dập đầu ba cái, thật lâu sau vẫn chưa nhúc nhích. Chu Tuyết Lâu nhìn nhìn thời gian, cưỡng ép kéo y dậy.

“Phía sau vẫn còn khách khứa.” Anh đẩy em trai xuống một chỗ ngồi xuống, còn mình lại tiếp tục đi tiếp đón khách đến thăm viếng.

Chu Tuyết Đình cúi đầu, tay trái che mặt, có người ngồi xuống ở bên cạnh y, đưa qua một tờ khăn giấy. Y đẩy ra: “Không cần.”

Trên người của người vừa tới có một loại mùi hương độc đáo của Omega, Chu Tuyết Đình tưởng là chị ba. Đối phương an tĩnh làm bạn bên cạnh y, Chu Tuyết Đình nhịn không được lên tiếng: “Chị đi làm công chuyện của mình đi, không cần phải xen vào em.”

Chu gia nhà lớn nghiệp lớn, lai khách đông đảo. Lễ tang của mẹ Chu thập phần long trọng, mỗi người Chu gia đều bận bịu đến chân không chạm đất. Y ngồi một lúc cũng sẽ không nhàn rỗi được nữa.

“Anh không có công chuyện gì cả.”

Vang lên bên tai lại là một giọng nam nhu hòa vừa quen thuộc mà lại xa lạ, Chu Tuyết Đình ngẩn ra, lúc này mới ngẩng đầu nhìn đối phương. So sánh với trong trí nhớ, dung nhan này đã thành thục tinh xảo hơn một ít, ánh mắt sâu thẳm, trong khí chất lười biếng lại mang theo vài phần vũ mị.

“Cốc Đằng.”

Chu Tuyết Đình hơi kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”

Cốc Đằng biểu tình trịnh trọng: “Anh là vị hôn phu của em, cũng coi như một nửa là người Chu gia. Phu nhân qua đời, anh sao có thể không tới, trên thực tế anh đã đến đây hai ngày rồi, giúp Tuyết Tình quán xuyến.”

Hắn tự giác như vậy, làm cho cho Chu Tuyết Đình thật bất đắc dĩ: “Đường đường là đại công tử Cốc gia, người cầm quyền của tập đoàn Cốc thị, còn chưa qua cửa đã vội vàng như vậy với Chu gia, anh cũng không sợ người khác chê cười.”

Cốc Đằng có chút ủy khuất, liếc mắt đưa tình mà nhìn y: “Anh còn không phải là vì em sao.”

Tay trái hắn vươn tới từ chỗ ẩn nấp, không lưu dấu vết mà kéo kéo góc áo của y, đeo bám không bỏ. Chu Tuyết Đình càng đau đầu, trong lòng kêu rên. Mối họa trời giáng từ năm mười tuổi, đời này chỉ sợ không dễ thoát.

Thấy đối phương giống như thuốc cao bôi da chó, dán lên mình liền xé không xong, Chu Tuyết Đình đứng dậy: “Kia gì… Tôi đi gặp cha, trở về còn chưa chào hỏi ông ấy, chậm trễ sẽ ăn đòn.”

Cốc Đằng lập tức đi theo đuôi: “Đúng lúc anh cũng có chút chuyện này, giáp mặt cùng nói với bác trai đi.”

Chu Tuyết Đình sải bước, Cốc Đằng chạy theo sau. Hai người một trước một sau, đi mất nửa tiếng, khoảng cách cũng không tách ra quá 30 cm.

Chu Tuyết Đình xem như phục chiến thuật nhìn chằm chằm người khác đến gấp gáp này, kéo Omega đến một góc yên lặng: “Sổ sách lung tung giữa chúng ta nhất thời nửa khắc cũng không thể giải quyết được. Anh yên tâm, nửa năm này tôi sẽ ở trong nhà, không đi đâu cả.”

Cốc Đằng sao có thể bị dăm ba câu của y đuổi đi, lấy trong túi áo ra thiết bị liên lạc cá nhân: “Em kéo số của anh ra khỏi danh sách đen đi, còn phải bảo đảm là không bao giờ block anh nữa.”

Chu Tuyết Đình hoàn toàn đầu hàng: “Được, được, tổ tông của tôi ơi.”

Một lần nữa được khôi phục thông tin, Cốc Đằng cảm thấy mỹ mãn. Hắn cũng biết mọi việc không thể chỉ một lần là xong, đặc biệt là đối với một Alpha đầu óc còn thẳng hơn cả ống thép như Chu Tuyết Đình, làm bừa cũng chỉ có thể nhận lại kết quả tương phản.

Phải lấy nhu thắng cương, chiều theo y, chậm rãi lấy nước ấm nấu ếch.

Dù sao đời này mình chỉ có thể đu trên người em ấy.

Rốt cuộc cũng tống khứ được ác ma nhân tinh, Chu Tuyết Đình lau lau cái trán ướt mồ hôi một phen. Trông thấy có hai hầu gái trẻ tuổi đang đi về phía bên này, y đứng thẳng người, tay cắm vào túi quần, trưng một bộ khí tràng người sống chớ lại gần, bước chân vững vàng hướng tới thư phòng.

Hai cô hầu gái cuống quýt nhường đường cho y, khom lưng cúi chào, trộm nhìn bóng dáng cao lớn soái khí của y mà mặt đỏ tim đập, khe khẽ thì thầm.

Chu Tuyết Đình đứng ở trước cửa thư phòng, sửa sang lại quần áo, hít sâu vài lần, làm tốt thì sẽ không bị đánh bị mắng, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý có khả năng ăn liên hoàn tát của cặp nam nữ kia… Không, về sau sẽ không còn nữ nữa…

Duỗi bàn tay tới đang muốn đẩy cửa ra, đúng lúc này cửa lại được mở ra từ bên trong.