Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ khác thường của Chu Chính Kình sao có thể giấu được ánh mắt tinh tế của Diệp Vu Thu.
Vào khoảnh khắc tầm mắt đối diện nhau, hai người đều đồng thời ngẩn ra. Lúc này, nếu một trong hai người bình ổn tinh thần, đúng tình hợp lý mà rống lên một câu, ngươi nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta liền…… thì đã không xảy ra tình cảnh xấu hổ sau đó.
Hai người đối diện thật lâu, cư nhiên vẫn không ai dám mở miệng.
Sợ nhất chính là bầu không khí đột nhiên im bặt.
Nếu Chu Chính Kình là ba phần nghi kỵ bảy phần khẳng định, thì Diệp Vu Thu chính là ba phần chờ mong bảy phần sợ hãi. Tâm hoảng ý loạn, hắn đành bất chấp áp giọng nói: “Chu thiên hộ, bổn quan mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài đi.”
Chu Chính Kình chần chờ một khắc, cuối cùng vẫn là ôm quyền: “Ti chức cáo lui.”
Y vừa rời khỏi, Diệp Liên Sinh liền lấy khăn tay ra lau cái trán ướt mồ hôi lạnh. Y nhìn ra rồi sao? Không, hẳn là không dễ dàng như vậy đâu. Nếu thật sự đã nhìn ra thì với tính cách thẳng thắn của nam nhân này, y đã sớm duỗi móng vuốt lại đây rồi.
Tâm tư của hắn như đay rối, tay không tự giác mà bắt đầu xé quạt, nhận ra? Không nhận ra? Nhận ra? Không nhận ra…… Đến khi phục hồi lại tinh thần, cái quạt xếp đã biến thành mấy cây trúc trụi lủi.
Diệp Liên Sinh: “……” Nhét xuống đệm hủy thi diệt tích.
Hắn trầm mặt gỡ mặt nạ xuống, khóe môi chậm rãi gợi lên một độ cung ngoan tuyệt điên cuồng.
Nhận ra thì đã thế nào? Không nhận ra thì đã sao? Tốt nhất y nên tiếp thu, còn nếu như không thể tiếp thu…… Hắn không chấp nhận khả năng này!
Nếu y đã dám trêu chọc hắn, vậy thì không có lý do bội tình bạc nghĩa!
Cùng lúc đó, Chu Chính Kình vừa bước xuống xe ngựa, cũng lấy tay áo điên cuồng lau mồ hôi.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã không khống chế được móng vuốt của mình mà đi xốc cái mặt nạ quỷ kia lên. May mắn, lý trí đã lập tức chiến thắng được xúc động. Tránh được một kiếp, thật đáng mừng.
Nếu nói ngay từ đầu chỉ là ba phần hoài nghi, vậy theo sự im lặng quỷ dị đó của đối phương, một tia may mắn cuối cùng cũng đã hoàn toàn mai một. Đáy lòng y giống như con sóc đất(*) đang la hét thất thanh, vợ y chính là Diệp Vu Thu, Diệp Vu Thu chính là vợ y a a a!
(*Thổ bát thử hay Marmot, chính là cái meme này)
Thế giới này đến tột cùng là làm sao vậy, chẳng lẽ tư thế đầu thai của y không đúng tiêu chuẩn sao!
Không, có lẽ là vì thủ đoạn truy vợ của y quá low……
Chu Chính Kình xuất chưởng bổ vào một thân cây ở gần đó, cái cây vô tội bị giận đó đánh mèo, phát ra một tiếng đứt gãy thảm thương.
Cẩn thận hồi tưởng lại quá trình quen biết và yêu nhau cùng Diệp Liên Sinh, những điểm không rõ trước kia, lúc này đều đã rộng mở thông suốt. Khó trách vợ y một lòng che chở cho Diệp Vu Thu như vậy, thậm chí còn vì hắn mà giáo huấn mình.
Y đã nói bậy những gì về Diệp Vu Thu rồi?
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, chuông tang vì ai mà minh (vang)!
Chu Chính Kình ôm đầu ngồi xổm xuống đất, giống như một con cún đáng thương co thành một cục.
Y vốn tưởng rằng thân thế của vợ đã đủ thảm, làm một nô bộc vô cùng đáng thương. Nhưng không ngờ, hiện thực còn bi thảm hơn so với trong phán đoán.
Y cũng không dám nghĩ, mấy năm nay hắn đã một mình bước đi như thế nào, từ một thiến đồng ti tiện nhất leo lên đến vị trí thái giám cầm bút Tư Lễ Giám, hẳn là đã trải qua không biết bao nhiêu vũ nhục.
Thương xót tràn lan đáy lòng.
Vô luận chuyển thế bao nhiêu lần, vợ y vẫn là như vậy, luôn đem một mặt mềm yếu nhất của mình, không hề giữ lại mà phơi bày ra trước mắt y. Ở đời thứ hai, lúc ấy vì bị hủy dung mà tự cảm thấy hổ thẹn không muốn gặp mặt y. Ngay ở đời này cũng như thế, bởi vì vài câu bẩn thỉu của y mà không dám dùng gương mặt thật để gặp người.
Hắn rõ ràng nào phải người đa sầu đa cảm, tàn nhẫn độc ác đến mức không ngại hai tay nhuốm máu, lương bạc ích kỷ chỉ lo sung sướng của bản thân, cố tình lại lần lược rơi xuống trên người hắn.
Y bên này đang lâm vào thống khổ và tự trách không thể diễn tả, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân và chất giọng thô của Vương Phi Hùng, cùng với âm thanh cởi đai lưng và tiếng chất lỏng xối ào ào.
“Hiền chất, ngươi ngồi xổm ở đây lâu như thế, chẳng lẽ là môn hộ không thoải mái? Vậy hãy ăn nhiều rau dưa củ quả vào.”
Chu Chính Kình: “……”
Ngươi tránh ra! Lão tử đang lâm vào trong vực sâu đau khổ tự trách, có thể đừng phá hư bầu không khí hay không!
Nhưng cho dù kẻ phá đám là Vương Phi Hùng đã rời đi, bi thương của Chu Chính Kình vẫn không có cách nào trở về.
Bạn vẫn nên tiến về phía trước đi thôi, quá khứ bỏ lại phía sau…… Có cái khỉ ấy.
Dù y có muốn như vậy đi nữa, thì với tính nết lòng dạ hẹp hòi thích mang thù của vợ, hắn chưa chắc đã chịu! Một câu “ngày sau tính sổ” kia vẫn còn quẩn quanh ở bên tai y, hệt như lá bùa đòi mạng!
Chu Chính Kình rút ra kinh nghiệm xương máu. Nếu lời xin lỗi có thể xóa nhòa mọi sai lầm, thì đã không cần đến phòng tối play. Vẫn là nên lấy hành động làm thực tiễn, tiêu trừ khúc mắc trong lòng vợ.
Mấu chốt là trước khi vợ y nguôi giận, ngàn vạn đừng gỡ mặt nạ xuống. Cho y một chút thời gian, lúc trước đã nói những gì, từng câu từng chữ y đều nuốt trở lại!
Chu Chính Kình bình phục một chút tâm tình, đến khi một lần nữa sải bước lên yên ngựa, đã lại là một hảo hán thiết cốt tranh tranh. Cũng thuận tiện bật chốt mở thuộc tính trung khuyển của mình, vì Đốc công đại nhân mà cẩn thận tỉ mỉ cống hiến mọi sức lực.
Diệp Liên Sinh xốc màn trúc lên, cổ quái nhìn nam nhân hộ vệ ở bên xe ngựa một tấc cũng không rời này, ngày hôm qua sao không thấy y ân cần như vậy.
Chu Chính Kình phát hiện thấy tầm mắt của hắn, lập tức đến gần: “Đốc công, ngài có gì phân phó?”
Vội vàng xum xoe như vậy, nếu nói trong đó không có quỷ thì chính là vũ nhục chỉ số thông minh của hắn. Diệp Liên Sinh nhàn nhạt nói một câu không có gì, liền buông tay khép mành.
Chu Chính Kình mặt dày tiếp tục nói: “Đốc công có phải bị nóng quá hay không, để ti chức quạt cho ngài?”
Người ngồi trong xe ngựa không nhịn được mà cong cong khóe môi, thong thả nói: “Vậy chẳng phải là quá làm phiền Chu thiên hộ rồi.”
Chu Chính Kình vội nói: “Không không, ti chức vinh hạnh còn không kịp.”
Y ném dây cương lại cho giáo úy ở bên cạnh, thả người nhảy lên xe ngựa, lắc mình liền chui vào trong xe.
Lư Sanh quái dị nhìn theo màn xe đong đưa, người này là đang muốn cướp bát cơm của hắn sao? Tính nết đột nhiên đại biến, thay đổi thành bộ dáng nịnh nọt như vậy?
Chu Chính Kình thì lại không hề cảm thấy bản thân đã OOC, ở trước mặt vợ còn rụt rè làm cái gì? Những lúc không nên xấu hổ thì phải không biết xấu hổ, bằng không rất dễ dàng FA cả đời.
Sau khi Chu Chính Kình đã tiến vào, Diệp Liên Sinh mới nhớ tới cây quạt xếp đã bị mình xé nát bươm đè ở dưới mông. Một tay đập trán, không khỏi tự giễu. Sau khi gặp được oan gia này, tâm trí của hắn lúc nào cũng lơ đễnh, hết thảy sự khôn khéo trước kia đều vứt lên tận chín tầng mây!
Hai người lại một lần nữa ngồi đối diện nhau, tầm mắt dao động không dám nhìn thẳng.
Diệp Liên Sinh thở dài một tiếng: “Chu thiên hộ trước kia tựa hồ có chút thành kiến với bổn quan?”
Vừa mở miệng đã ra đề tài trí mạng, Chu Chính Kình thề thốt phủ nhận: “Đốc công đây là đã hiểu lầm ti chức rồi, ti chức đối với ngài kính ngưỡng nguy nga tựa núi cao, sáng trong như minh nguyệt, lòng chân thành có thiên địa chứng giám.”
Diệp Liên Sinh: “……”
Có thể nói ra lời như vậy, cũng thật khó xử cho oan gia này.
Tiếp tục giấu giếm cũng không còn ý nghĩa, hắn duỗi tay muốn gỡ mặt nạ xuống, lại thấy người trước mắt tay mắt lanh lẹ, vội vàng nâng mặt nạ của hắn lên, kiên định mà đeo trở lại cho hắn.
Chu Chính Kình nghĩa chính từ nghiêm: “Đốc công, trời nóng, mang mặt nạ chống nắng!”
Diệp Liên Sinh: “……” Đây là muốn tự bại lộ thân phận mà còn không cho sao.
Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ như lâm vào đại dịch của nam nhân đối diện, hắn cầm lòng không đậu mà bật cười ra tiếng.
Mọi thấp thỏm lo âu ở trong lòng mấy ngày nay bỗng nhiên như gió tan đi, chỉ còn một tia ủy khuất không sao nói rõ. Một chút ủy khuất này chỉ là làm ra vẻ, phần lớn chính là yên tâm thoải mái.
Có người thương tiếc thì mới có thể làm ra vẻ.
Trời cao bắt hắn cô độc nửa đời, có phải là vì để quãng đời còn lại sẽ gặp được oan gia này không?
Diệp Liên Sinh thả lỏng mà nằm nghiêng xuống, duỗi chân đạp nam nhân ở trước mắt một chút.
Chu Chính Kình cũng không dám trốn, nắm lấy mảnh chân dài kia: “Đốc công mệt mỏi sao? Ti chức thay ngài xoa bóp cơ bắp nhé?”
Diệp Liên Sinh từ trong xoang mũi mềm mại “Ừm” một tiếng, liền thấy y thật sự bắt đầu cần mẫn đấm đánh xoa bóp, nơi chốn đều ở trên gân cốt, khiến người khác sảng khoái thở dài thành tiếng.
“Không ngờ ngươi còn có tay nghề này?”
“Học được từ chỗ sư phụ, lão nhân gia hắn tinh thông y thuật, đặc biệt là người tập võ bị bầm tím gân cốt, xoa bóp châm cứu vô cùng có hiệu quả.”
Đám đệ tử bọn họ tuy không đứng đắn mà học, nhưng mưa dầm thấm đất, nhiều ít cũng sẽ học được một chút.
Diệp Liên Sinh lười nhác duỗi tay, từ trong ám cách lấy ra một chậu điểm tâm, nhấc mặt nạ lên một nửa, đôi môi phấn nộn lúc đóng lúc mở: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi khẳng định là còn có chuyện đang giấu ta.”
Chu Chính Kình vừa muốn mở miệng tỏ lòng trung thành, lại đột nhiên nhớ tới vụ án cướp ngục, chột dạ mà dời mắt đi.
“Ta sẽ nói cho ngươi, nhưng mà ngươi chớ có tức giận, lúc trước môn nhân Bạch Hạc quan cướp ngục, chính là do ta đã cho bọn hắn bản đồ.”
Diệp Liên Sinh chỉ kinh ngạc trong một cái chớp mắt, liền khôi phục lại sự bĩnh tĩnh: “Vậy chuyện này liền nói thông, trước kia ta cũng bởi vậy mà nghi ngờ, mấy người sư huynh sư muội của ngươi thật đúng là to gan lớn mật.”
Dừng một chút, hắn lại không nhịn được mà thử một câu: “Về việc bao vây tiễu trừ lần này, ngươi có phải đã ở trong tối truyền tin cho bọn hắn hay không?”
Nếu Chu Chính Kình có tình đồng môn, vậy hắn cũng không khó xử mà thả người đi. Cho dù có phải ném đi vị trí ở Tư Lễ Giám cũng không tiếc.
Chu Chính Kình thở dài: “Đúng vậy, hối hận thì đã muộn. Ta đã gửi thư bồ câu cho sư phụ, với lòng thương tiếc đồ đệ của hắn, có lẽ đã bảo bọn họ thoái ẩn giang hồ tránh nơi đầu sóng ngọn gió rồi.”
Y vốn cảm thấy, Diệp Vu Thu lật xe không liên quan gì đến mình, ai mà ngờ đến cục diện này, kết cục lại là tự vác đá nện vào chân mình.
“Nếu ngươi không bắt được người, vậy phải công đạo thế nào với thiếu đế?”
Thấy y lo lắng nhíu mày, Diệp Liên Sinh không nhịn được mà nghiêng người tới nhẹ nhàng vuốt phẳng.
“Vậy liền tùy tiện túm mấy tên đạo tặc rồi gán tội, ai mà biết được thật giả chứ.”
Thiếu đế không khôn khéo, nhưng Thiệu Trường Xuân kia thì lại khó có thể lừa gạt. Hắn ta trăm phương ngàn kế muốn đoạt lại vị trí thái giám chưởng ấn Đông Xưởng, chỉ sợ là sẽ không từ bỏ cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Trong lòng Chu Chính Kình biết rõ việc này không nhẹ nhàng bâng quơ như lời Diệp Liên Sinh vừa nói, y nắm lấy tay hắn, trịnh trọng nói: “Nếu ngươi không cam lòng, vậy ta đây liền tự mình đi truy bắt đám người Thương Quân Diễn.”
Lúc này Diệp Liên Sinh mới nghe ra: “Xem ra ngươi đối với mấy vị đồng môn kia cũng không có giao tình thâm hậu gì.”
Chu Chính Kình khịt mũi coi thường: “Thế gian to lớn, có thêm đám người bọn họ không đông đúc, thiếu đi bọn họ cũng không thưa thớt.”
Trong nguyên tác, Thương Quân Diễn tuy đã diệt đại lương giang sơn, nhưng sắp thành lại bại, chỉ khiến cho đại địa Trung Hoa kéo dài thêm mấy trăm năm loạn thế mà thôi. Hắn được xưng là một thế hệ kiêu hùng, nhưng lại không phải là anh hùng, càng không phải người được thiên mệnh chú định sẽ thống nhất giang sơn cứu vớt lê dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Diệp Liên Sinh tựa như suy tư điều gì.
……
Vào ngày thứ ba sau khi rời kinh, đội binh mã Đông Xưởng rốt cuộc cũng đến được núi Võ Đang. Đường núi gập ghềnh không tiện đi xe ngựa, Diệp Liên Sinh liền đổi thành ngồi kiệu nhỏ, đám người còn lại thì không có đãi ngộ tốt như vậy, chỉ có thể dựa vào hai chân mà lên núi.
Ven đường cây rừng thương tùng thúy bách trùng điệp xanh mướt, núi cao suối trong mộc xanh um, quả thật là một chốn linh tu bảo địa.
Bạch Hạc quan nằm ở giữa sườn núi, Chu Chính Kình lãnh mọi người đến nơi trước khi trời kịp sẩm tối. Đạo đồng mở cửa chính là Lâm Mạch Ngọc, đệ tử nhỏ nhất dưới môn hạ của Từ An đạo nhân, năm nay mới mười hai tuổi, vô cùng kinh hỉ khi nhìn thấy Chu Chính Kình, nhưng ngay sau đó lại trông thấy một đám đông Cẩm Y Vệ ở phía sau, biểu tình liền nhiễm một tia thấp thỏm lo âu.
“Tứ sư huynh, sư phụ biết các ngươi sẽ tới, đang ở chính điện chờ đợi đã lâu.”
Ánh mắt Chu Chính Kình trầm xuống, trong lòng chợt nổi lên một dự cảm bất an.
…