Chương 80: 80: Thương Lượng Quyết Định

Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Đào Tam gia cực kỳ vừa lòng, miệng ngoác ra hớn hở nói: “Đã quyết định gặp mặt lúc nào chưa?”
“Cũng chưa, cháu nghĩ lúc này đang ngày mùa, có khi phải qua ngày mùa mới được, nhưng cháu cũng lo sợ đêm dài lắm mộng!” Vương Thuận nói.
Đào Tam gia nghĩ nghĩ rồi nói: “Không cần chờ xong ngày mùa đâu, trong nhà thiếu hai đứa chúng nó cũng chẳng sao hết.

Ngày mai ta sẽ bảo tụi nó sắp xếp thu thập đồ rồi ngày kia ta sẽ mang tụi nó lên trấn trên.”
“Vậy thì tốt, để cháu trở về hẹn thời gian gặp Hồ lang trung và Phan chưởng quầy.” Vương Thuận đứng dậy muốn đi.
“Cháu định đi đâu?” Đào Tam gia giữ chặt lấy Vương Thuận.
“Tam thúc, cháu còn muốn vội về, vợ cháu còn đang chờ cháu về cùng ăn tết Đoan Ngọ đó!” Vương Thuận cười nói.
“Ăn cơm trưa rồi hẵng đi, ta biết cháu cưỡi lừa tới vì thế ăn xong về cũng không quá muộn!” Đào Tam gia vẫn cố giữ người.
“Tấm lòng của thúc cháu xin nhận nhưng trước khi ra cửa vợ cháu đã dặn là phải về nhà ăn cơm trưa.

Chúng ta còn nhiều thời gian, tốt nhất chờ chuyện hai đứa nhỏ xong xuôi chúng ta lại tụ tập một phen!”
Vương Thuận kiên trì phải đi thế là Đào Tam gia cũng chỉ có thể tiễn hắn ra cửa.

Lý thị vội vàng đi tới đưa cho hắn 30 cái bánh bao bí đỏ thịt khô, “Đây là bánh bao bí đỏ nhà làm, cháu mang một ít về cho bọn nhỏ nếm thử!”
Vương Thuận cũng không khách khí mà đón lấy rồi cảm tạ: “Vậy đa tạ tam thẩm! Ngày khác cháu lại tới thăm mọi người, giờ cháu phải về đã!”
“Ừ, trên đường phải cẩn thận một chút!” Đào Tam gia dặn dò.
Đào Tam gia và Lý thị nhìn theo Vương Thuận cưỡi con lừa rời đi, mãi tới khi hắn ra khỏi thôn hai người mới quay về phòng.
“Lão thái bà, còn sớm thế mà đã chưng xong bánh bao rồi à?” Đào Tam gia hỏi.
Lý thị lườm chồng một cái: “Ông chỉ biết ngồi trong phòng nói chuyện, những cái khác không thèm để ý một cái nào.

Vương Thuận vừa tới ta đã biết là để nói chuyện của Đại Bảo và Nhị Bảo, nói xong hắn nhất định còn phải vội về ăn tết vì thế ta đã nhanh chóng làm xong một khay bánh bao rồi hấp chín.

Người ta đi thật xa tới lại để khách không được miếng cơm nào đã đi về thì còn mặt mũi nào nữa!”
Đào Tam gia lập tức khen vợ: “Vẫn là bà nghĩ chu đáo!”
Lý thị vô cùng đắc ý: “Đương nhiên!” Nói xong bà cười tủm tỉm đi tới nhà bếp tiếp tục làm cơm trưa.
Đại Bảo và Nhị Bảo lắc lư một vòng ngoài đồng mới về, vừa tới ngoài rào tre đã thấy Nữu Nữu đi từ một con đường nhỏ khác tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Đại ca, nhị ca, các huynh đi đâu mà muội tìm khắp cũng không thấy!”
Đại Bảo hỏi: “Chuyện gì thế? Sao lại gấp gáp như vậy?”
Nữu Nữu nói: “Thuận thúc tới, ông nội bảo muội đi tìm các huynh, cũng chẳng biết là việc gì.”
Đại Bảo cười nói: “Khẳng định là ông nội muốn nói chuyện với Thuận thúc nên mới tìm cớ bảo muội ra ngoài đó!”
Nữu Nữu nghi hoặc: “Phải không?”
Đại Bảo cười: “Muội thấy sao?”
Nữu Nữu im luôn.
Nhị Bảo lắc lắc giỏ tre sau lưng và cười hỏi: “Nữu Nữu, xem chúng ta hái được cái gì này?”
Nữu Nữu vui vẻ lục sọt thì thấy ngải thảo màu xanh xám, lá hoa tiêu màu xanh thẫm, liễu án màu xanh xám và một bó hương long thảo xanh mượt.
“Oa! Hương long thảo! Một bó lớn thế này mà phơi khô lên thì uống được lâu lắm!” Nữu Nữu ôm hương long thảo ngửi một hơi, “Thơm quá!”
Nhị Bảo cười nói: “Hương long thảo là cách gọi của chúng ta thôi, còn trong sách y nó có tên khác.

Vào Tết Đoan Ngọ chúng ta dùng nó để trị đau đầu, đau bụng, nôn mửa do nắng nóng!”
“Nhị ca, cái này mùi thơm, có thể dùng để tắm rửa không?” Nữu Nữu ôm hương long thảo không bỏ.

“Có thể, nước hương long thảo nấu ra có thể dùng để tắm rửa cũng rất tốt, có thể trị rổm sảy.” Nhị Bảo nói.
“Oa, nhị ca biết nhiều thật đó!” Nữu Nữu khen.
Đại Bảo gật đầu, “Từ nhỏ Nhị Bảo đã thích mấy cây cỏ với hoa lá này, về sau hắn học y thì muội không cần lo bị bệnh nữa.”
Nữu Nữu càng thêm vui vẻ ôm hương long thảo đi vào sân sau đó nàng giúp đỡ Nhị Bảo bó ngải thảo thành bó nhỏ treo trước mỗi cánh cửa.

Hương long thảo thì treo dưới mái hiên cho nó chậm rãi khô.
Nhị Bảo bỏ liễu án riêng một bên sau đó bó chỗ ngải thảo, lá hoa tiêu và hương long thảo còn lại cùng với nhau.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Vừa lúc Lý thị đi vào sân thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đã hoàn thành nhiệm vụ mình giao thì cực kỳ vừa lòng.
Nhị Bảo giao cái sọt cho bà và nói: “Bà nội, ba loại cây trong này có thể nấu nước lau người tắm rửa giúp đuổi côn trùng, ngăn rôm sảy.

Còn liễu án này thì đừng dùng sẽ tốt hơn, trong sách y không thấy nói tới nó.”
“Phải không?” Lý thị nửa tin nửa ngờ nói: “Nhưng người trong thôn chúng ta vẫn luôn dùng nó để nấu nước mà.”
“Bà nội, tạm thời đừng dùng nữa, ngải thảo, lá hoa tiêu và hương long thảo đều được ghi lại trong y thư, còn liễu án này thì đợi về sau cháu học được nhiều hơn, biết nó có hiệu quả thế nào chúng ta lại dùng!” Nhị Bảo nói.
Lý thị đồng ý với hắn sau đó chỉ mang cái sọt có ngải thảo, lá hoa tiêu và hương long thảo đi tới hậu viện.
Chưng xong bánh bao Lưu thị lại làm ít bánh bí đỏ, nấu chè bí đỏ đậu xanh.

Tam Bảo và Tứ Bảo ngồi cạnh nhau trên một cái ghế nhỏ trước bệ bếp giúp Lưu thị nhóm lửa.


Tam Bảo cười nói với mẹ hắn: “Nương, sao ngài lại so đo với bí đỏ thế? Bánh bao là nhân bí đỏ, bánh bột ngô cũng có bí đỏ, đến canh cũng không rời được bí đỏ!”
Lưu thị lườm Tam Bảo một cái rồi mắng: “Nhân bánh bao làm bằng bí đỏ vỏ cam, còn bánh bột ngô và canh làm bằng bí đỏ vỏ xanh.”
“Thì cũng là bí đỏ!” Tam Bảo không cho là đúng.
“Vậy con đừng ăn!” Lưu thị mắng.
“Nương!” Tam bảo lập tức làm nũng.
Lưu thị hận nghiến răng, “Con bao nhiêu tuổi rồi?”
Tam Bảo cười hê hê, còn Tứ Bảo thì so cái đầu ngón tay út trước mặt rồi nhại giọng trẻ con nói: “Tam Bảo ba tuổi!”
Tam Bảo cười xấu xa sau đó đột nhiên đứng lên khiến cái ghế lệch đi và Tứ Bảo ngã lăn chổng vó.

Cuối cùng hai đứa lại vặn thành một cục.
Lưu thị nhìn hai tên nhóc này thì không nhịn được mắng: “Đời trước tụi bây là oan gia sao? Thế nào mà cứ hơi tí lại xoắn lại đánh nhau thế!”
Lý thị đi vào bếp đặt sọt thảo dược xuống rồi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Tam Bảo và Tứ Bảo thấy thế thì vội giúp nhau phủi bụi trên người, bộ dạng nhảy nhót như hai con khỉ con sau đó cũng đi giúp đỡ bưng đồ ăn.
Một âu bánh bao thật lớn, một đĩa bánh bí đỏ rán vàng ruộm, một âu chè bí đỏ màu sắc rực rỡ, tiệc bí đỏ tết Đoan Ngọ đã hoàn thành.

Người một nhà vui vẻ cầm bánh bao bí đỏ ăn.
Tới khi gần kết thúc Đào Tam gia mới nói cho người nhà tin tức Vương Thuận mang đến.

Ngày tháng cũng đã được định ra nên mọi người đều giật mình nói không nên lời.

Đặc biệt là Đại Bảo và Nhị Bảo, hai đứa không nghĩ tụi nó lập tức sẽ tới trấn trên, quả thực quá đột ngột.
Đào Tam gia nói: “Những gì cần nói ta đã nói, Đại Bảo, Nhị Bảo cũng nên thu dọn một chút, ngày kia sẽ lên trấn trên! Chỗ y quán Nhị Bảo phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ.

Hồ lang trung kia y thuật cao minh, nếu đi theo ông ấy là chắc chắn có thể học được bản lĩnh.

Còn Đại Bảo thì ta có 7 phần nắm chắc.

6 năm trước chúng ta đã bán ngọn đậu Hà Lan cho Duyệt Lai Phạn Quán, sau đó cũng từng qua đó bán đồ ăn vài lần nên ta cũng có chút ấn tượng với Phan chưởng quầy và Vương trướng phòng.

Bọn họ đều làm người không tệ! Ngày kia ta sẽ mang Đại Bảo và Nhị Bảo lên trấn trên, một khi đã xác định thì việc còn lại phải dựa vào nỗ lực của hai đứa!”
Đại Bảo và Nhị Bảo gật đầu, trong lòng có nhảy nhót lại cũng có luyến tiếc, có khát khao cũng có lo lắng.

Lý thị và Lưu thị thì bắt đầu lau nước mắt, Trương thị tuy không khóc nhưng trong lòng cũng không chịu nổi.
Đào Tam gia ho vài tiếng: “Mấy người làm gì? Ai không biết còn tưởng Đào lão tam ta bán cháu! Đại Bảo và Nhị Bảo đi trấn trên chứ có phải một đi không trở lại đâu, tụi nó học cái nghề cũng là để tương lai tốt đẹp hơn, sao mấy người lại không chịu hiểu chứ!”
Lý thị đỏ mắt nức nở nói: “Ông là cái đồ ý chí sắt đá nên ông nói đơn giản nhỉ! Tụi nó vừa đi thì một năm có thể gặp mấy lần, cháu tôi đang yên đang lành mà ngày kia đã phải tới nhà người ta làm việc rồi, tôi chỉ nghĩ tới lòng đã chua xót!”
“Nếu bà muốn gặp tụi nó thì ta mang bà lên trấn trên gặp chứ sao! Có phải ta không cho bà thấy đâu.

Hai chỗ này Vương Thuận giúp tìm quả là tốt, cơ hội như thế không thể bỏ lỡ.

Được rồi, mấy người đừng có mà khóc lóc nữa, để tụi nó rối loạn trong lòng thì sao mà an tâm học tập bản lĩnh đây?”
Đại Bảo nghĩ nghĩ sau đó lớn tiếng nói: “Bà nội đừng khóc, cháu nhất định sẽ học thật tốt, chờ nhà ta xây được nhà mới cháu lại về trồng trọt.”
Nhị Bảo cũng an ủi mọi người: “Cháu cũng sẽ học thật tốt, chờ học thành tài cháu sẽ về chữa bệnh cho người trong thôn.

Cháu sẽ là lang trung đầu tiên của Đào gia thôn!”
Đào Tam gia xoa đầu Đại Bảo và Nhị Bảo và khen: “Ngoan! Đều ngoan cả!”.