Chương 14: 14: Ươm Khoai Lang Đỏ

Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Hầm khoai lang đỏ có hình cái hồ lô lớn.

Lý thị lấy một cái thang tre nhỏ thả xuống, Đại Bảo theo đó bò xuống đáy hầm sau đó Lý thị rút thang lên và ném hai cái rổ tre có quai xuống.
“Đại Bảo, chọn củ lớn không sâu nhé.” Lý thị đứng ở cửa hầm gọi xuống, Đại Bảo vâng một tiếng sau đó vùi đầu bới khoai lang.
Không gian trong hầm rất lớn, đáy hầm có đá cát vàng khô ráo còn khoai lang đỏ thì xếp xung quanh tản ra hơi nóng ẩm nhưng không bí.

Hắn vẫn có thể cảm nhận được không khí thoáng đãng từ cửa động thổi vào.

Đại Bảo nhanh chóng nhặt đầy một rổ khoai lang rồi ngẩng đầu lên nhìn mảnh trời tròn tròn bên trên thì thấy cái đầu quả đào của Nữu Nữu và cái đầu ngốc nghếch của Hoàng Hoàng.
Nữu Nữu cười híp mắt nói, “Ca ca, muội vẫn luôn nhìn huynh nhé.”
Đại Bảo cũng cảm thấy thực vui vẻ, hắn vẫy vẫy tay với em gái và dặn con bé phải cẩn thận không lại ngã xuống.

Hoàng Hoàng cũng ngây ngốc gâu gâu hai tiếng.
Lý thị vẫn luôn đứng ở cửa động nhìn Nữu Nữu, cô nhóc thì vui vẻ làm người truyền tin: “Bà nội, ca ca nhặt đầy rồi.”
Lý thị vui tươi hớn hở ôm Nữu Nữu qua một bên sau đó ném một cái dây thừng xuống hầm để Đại Bảo buộc vào quai rổ.

Lý thị nhanh chóng kéo rổ khoai lang lên sau đó vác tới mảnh đất trồng rau.
Nữu Nữu và Hoàng Hoàng lại xuất hiện ở cửa hầm tròn tròn, Đại Bảo nhặt khoai lang một lát lại ngửa đầu lên nhìn Nữu Nữu.

Mỗi khi nhặt đầy Nữu Nữu sẽ hô to: “Bà nội, lại đầy rồi, ca ca thật là lợi hại.”
Lưu thị và Trương thị làm một lần kiểm tra cuối cùng với đám khoai lang giống xem có bị thối hay sứt sẹo gì không.

Sau khi xác nhận khoai hoàn hảo các nàng mới cắm khoai vào trong hố đất đã đào sẵn và lấp đất lên.
Trương thị vừa trồng khoai lang đỏ vừa oán giận tối hôm qua mèo kêu thực phiền, cả đêm không ngủ ngon, eo đau lưng đau.

Lưu thị cũng có bệnh trạng tương tự nên ngầm hiểu mà không lên tiếng.

Tuy nói là chị em dâu, cũng đều là người đã làm mẹ nhưng có một số việc nàng vẫn thẹn thùng.
Nhị Bảo và Tam Bảo trở về muộn hơn hôm qua một chút.

Hôm nay là lần đầu tiên Tam Bảo dùng liềm cắt rau ngổ nên khá lúng túng.

Dù hắn thấy mẹ và các anh sử dụng liềm rất nhiều lần, nhưng tới lượt hắn ra trận thì vừa run vừa sợ lưỡi liềm sáng như tuyết kia cắt đứt tay.

Chính vì thế hắn cực kỳ cẩn thận, đợi hắn cắt được nửa sọt thì Nhị Bảo đã cắt đầy sọt của mình và thêm nửa sọt nữa, coi như vừa đủ.

Đám Kim Tỏa đều khích lệ Tam Bảo lần đầu tiên cắt được nhiều, còn không cắt vào tay.

Tam Bảo cười không thấy trời đất gì nữa, miệng thì phấn chấn hỏi Nhị Bảo: “Nhị ca, có phải đệ rất lợi hại không?”
Nhị Bảo không chê phiền mà trả lời: “Đúng, đúng, lần đầu tiên ta và đại ca đi cắt cũng không được nhiều như đệ!”
“Đệ cũng muốn ông nội đan cho đệ một cái giỏ tre!” Tam Bảo vui vẻ cõng giỏ tre của Đại Bảo cùng mấy đứa nhỏ khác hi hi ha ha đi về nhà.
Tam Bảo về đến nhà cũng được Lý thị, Lưu thị và Trương thị khích lệ.

Hắn cảm thấy đây là ngày vui vẻ nhất của hắn, trong lòng ngọt ngào hơn cả lúc ăn bánh trôi vào năm mới.

Hắn tích cực lấy rau ngổ từ sọt của mình đưa tới chuồng heo.

Ba con heo con đói quá nên rầm rĩ từ lâu, tụi nó nhảy lên nhảy xuống, thậm chí còn dùng cái mõm khỏe ủi cửa chuồng.
Tam Bảo còn lùn hơn cái cửa chuồng một chút nên hắn phải cố lắm mới ném được rau ngổ vào.

Ba con heo con vội tranh nhau ăn, Tam Bảo thì nhìn xuyên qua khe cửa thấy tụi nó vui vẻ ăn thế là trong lòng càng thêm phấn chấn.

Hắn càng thêm kiên định rằng ngày mai hắn sẽ tiếp tục đi cắt rau ngổ về nuôi heo.
Khoai lang đỏ cũng đã được ươm xong, Đại Bảo theo thang trúc bò từ hầm khoai lang lên trên sau đó phủi bụi bặm bám trên người.

Lưu thị đi tới gỡ cái mũ vải trên đầu hắn xuống, lại giúp hắn phủi bùn đất và nói, “Buổi tối nấu nước cho mấy đứa tắm rửa, trong ngoài thay hết, ngày mai nương sẽ đi giặt.”
Sắc trời không còn sớm, các nam nhân làm xong việc thì khiêng cuốc và vác giỏ tre về nhà.


Hôm nay trong tộc không chuẩn bị cơm chiều mà phân màn thầu còn thừa buổi trưa cho mọi người.

Bọn nhỏ nhìn một đống màn thầu vừa trắng vừa lớn thì thèm đến độ nước miếng chảy ròng ròng.
Lý thị lấy ra một cái chia cho cả đám ăn lót dạ.

Nhưng mấy đứa chỉ có một cái màn thầu, ăn xong còn thèm hơn thế là bọn nhỏ u oán nhìn Lý thị và lẩm bẩm: “Bà nội cố ý!”
Lý thị ngó lơ đám nhỏ sau đó vừa cười vừa cầm màn thầu đi vào nhà bếp.
Lưu thị bảo Trường Phú gánh chút phân tới tưới cho đám khoai lang mới ươm, như thế chúng mới mọc tốt.

Trường Phú lập tức đi làm, nhanh chóng gánh một gánh phân tới rồi tưới khắp ruộng khoai.

Trường Quý ôm một bó rơm từ phòng chất củi ra ngoài sau đó cùng Trương thị rải lên trên mảnh đất trồng khoai mới được tưới phân.

Chờ khoai lang đỏ nảy mầm dài ra thì đống rơm này cũng coi như bón ruộng luôn.
Bọn nhỏ la hét thối và chạy rất xa.

Đến Đại Hoa cũng thần tốc lẻn qua một bên dẩu mông ôm cột gỗ luyện thần trảo!
Lúc này đám gà ở hậu viện cục tác, cục tác liên hồi.

Đại Bảo mang theo mấy đứa em cùng Đại Hoa và Hoàng Hoàng vọt tới.

Trứng mới đẻ vẫn còn ấm, bọn nhỏ tay cầm trứng gà, mắt cười thành trăng non.

Mấy đứa cháu của Đào Tam gia đều đáng yêu, mắt to, hai mí rõ ràng, lúc cười lên đều giống vầng trăng cong cong.
“Ai u, ngoan quá, cầm chắc vào nhé!” Lý thị nghe tiếng vội đi tới túm lấy tạp dề làm thành cái rổ tạm thời để bọn nhỏ thả trứng vào đó.
“Bà nội, khi nào chúng ta mới ăn trứng gà xào?” Tứ Bảo liếm cái miệng hồng hồng hỏi.
“Mau há miệng ra bà xem cái răng nào thích ăn trứng gà xào nào?” Lý thị cười tủm tỉm nhìn Tứ Bảo.

Tứ Bảo ngây ngốc há to miệng chỉ vào hai cái răng cửa và nói mơ hồ: “Bà nội, cái răng này muốn ăn!”
“Vậy nhổ luôn!” Lý thị trộm cười ngất, chân thì đi tới kho lúa cất trứng.
Đáng thương Tứ Bảo vẫn ngây ra, ba thằng anh thì cười bò.

Tứ Bảo không biết ba đứa kia đều đã bị bà nội cho sập cái bẫy y hệt.
Nữu Nữu không hiểu tình huống như thế nào nhưng cũng cười theo mấy thằng anh.

Tứ Bảo lập tức thấy lòng mình sao mà u oán.
Trường Quý gánh nước về còn Trương thị ở trong bếp đun nước tắm.

Nàng ta ném một thanh củi to vào trong bếp sau đó đi lấy quần áo sạch cho bọn nhỏ.
Sau khi nấu xong nước tắm Trương thị rửa sạch thùng tắm to bằng gỗ rồi để Trường Quý dọn đến phòng tắm.

Nàng thì pha nước nóng, xách tới đổ vào thùng lớn.
Phòng tắm không lớn, bốn vách tường và mặt đất đều lát gỗ, bên trong có hai cái ghế, một để quần áo sạch còn cái kia để bột bồ kết và sơ mướp để cọ lưng.
Người tắm đầu tiên là anh em Nhị Bảo và Tứ Bảo.

Sau khi cởi búi tóc nhỏ và quần áo tụi nó bị Trương thị trực tiếp ném vào thùng gỗ lớn để ngâm.

Hai đứa ngồi trong thùng nước chọc nhau cười ha ha, lại còn chỉ vào chim nhỏ của đối phương mà trêu chọc.

Trương thị kéo tay áo nhúng ướt sơ mướp, rải bột bồ kết lên xoa thành bọt rồi nắm từng con cá chạch trong thùng lên để kỳ cọ từ đầu tới chân.
Sơ mướp cọ lên người rất khó chịu nhưng có thể cọ rơi da chết và ghét bẩn.

Tứ Bảo vừa kêu đau vừa kêu ngứa, cả người vặn tanh tách không chịu đứng yên.

Trương thị thuận tay véo mông hắn một cái thế là hắn mới chịu an tĩnh lại.

Chỉ lát sau cả người Tứ Bảo đã được cọ đến trắng hồng.
Sau đó nàng ta lại đổi một con cá chạch khác.

Làn da đứa nhỏ mềm mại, Nhị Bảo cũng bị sơ mướp cọ cho nhe răng nhếch miệng.

Nhưng trên người bọn hắn quá bẩn, từng sợi ghét bị cọ xuống khiến Nhị Bảo nhìn thấy cũng thấy xấu hổ.
Kỳ cọ xong cho hai con khỉ bùn Trương thị đứng ở cửa nhà tắm lớn tiếng gọi Trường Quý.

Hắn vừa nghe tiếng đã nhanh chóng xách hai thùng nước nóng tới.

Trương thị lại gột rửa từ đầu tới chân hai tên nhóc kia một lần, trong quá trình lau khô người còn tranh thủ nhéo mông Tứ Bảo mấy cái.
Rốt cuộc cũng tắm xong, Nhị Bảo và Tứ Bảo cả người thoải mái không ít, chân chạy bạch bạch bạch tới viện trước.
Chờ Trường Quý và Trương thị tắm xong Lưu thị cũng mang theo bọn nhỏ tới.

Trương thị được thể oán giận bọn nhỏ quá bẩn, nước cũng đổi màu.

Lưu thị nghe thế thì cười nói: “Mỗi ngày tụi nó chạy tới chạy lui đổ đầy mồ hôi, lại còn lăn lộn trên đất thì không bẩn mới lạ!”
Nữu Nữu nói mình chỉ lăn trên giường chứ không lăn trên đất thế là Trương thị vui vẻ đi lên nhéo khuôn mặt nàng.
Đứa nhỏ tắm rửa thì người làm cha phải bận trước bận sau, gọi lúc nào là phải có mặt lúc ấy.
Lưu thị ngại ba đứa nhỏ cùng tắm thì quá chật nên để Đại Bảo đợi lát nữa tắm chung với cha hắn, ai biết hắn lại lắc đầu không đồng ý.

Lưu thị lại nhìn Tam Bảo và thấy tên kia trực tiếp quay mông lại ngay.

Nàng ta cười mắng hai thằng ranh sau đó để Nữu Nữu lại lát tắm với mình.

Vẫn là con gái hiểu chuyện, Lưu thị thực vui mừng hôn hôn khuôn mặt của đứa nhỏ.
Các anh tắm rửa còn Nữu Nữu đứng ở một bên xem.

Lưu thị kéo Đại Bảo dậy kỳ cọ thế là Nữu Nữu chỉ vào chim nhỏ của Đại Bảo và hô lên: “Nương, có sâu kìa?”
Đại Bảo thấy thế thì ngượng ngùng che lại.

Nhưng Tam Bảo lại không màng tất cả mà đứng lên lắc lắc mông đắc ý nói: “Ta cũng có, nhưng cái này không phải sâu mà là chim nhỏ!”
Lưu thị tét cho Tam Bảo một cái vào mông sau đó xoay người nói với con gái: “Nữu Nữu, xấu hổ, xấu hổ, không được nhìn chỗ này của ca ca.”
Nữu Nữu không hiểu nhưng vừa nghe thấy xấu hổ thế là cô nàng lập tức dùng tay nhỏ che mắt, thật sự không nhìn.
Tắm rửa xong thì trời cũng tối rồi, mọi người nấu chút cháo bắp ăn với khoai lang đỏ chưng và màn thầu còn thừa giữa trưa.

Cả nhà ăn sớm và đi nghỉ ngơi..