Chương 3: Tôi nói là có ma

Chồng Ma Của Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Bố của tên ngốc cười chế nhạo: “Cô nghĩ cảnh sát sẽ tin lời của cô nói sao? Cô chỉ cần im lặng coi như không biết chuyện gì, chúng tôi sẽ cho cô một khoản tiền coi như bồi thường để cô rời khỏi nơi đây, nếu không ..”

Nếu không? Chắc tôi không thể nhịn nổi cục tức này!

“Chú cảnh sát, cháu có vài điều muốn nói! Tôi hét lên.

Chú cảnh sát nhìn về phía tôi. Bố mẹ tên ngốc hồi hộp nhìn sang bố mẹ tôi *Có chuyện gì vậy cô gái?” Người cảnh sát hỏi tôi.

*Ngày hôm qua, Cháu đã bị những người này ép buộc lôi kéo đến đây. Họ đã bỏ thuốc mê và buộc cháu phải quan hệ với tên ngốc này!” Tôi nói tất cả mọi chuyện của ngày hôm qua.

“Cảnh sát, ông đừng nghe con nha đầu này nói linh tinh. Cô ta chỉ đang âm mưu lấy tiền của gia đình tôi thôi. Cô ta muốn nhân cơ hội này để kiếm một khoản ấy mà!”. Bà mẹ tên ngốc hét lên.

Người cảnh sát nói với tôi: “Này cô gái, cô có bằng chứng gì để chứng minh những gì cô nói không?”

Bằng chứng… Bây giờ tên ngốc đã chết, chết rồi thì không thế chứng minh được điều gì, bố mẹ tôi thì không cần phải nói cũng biết…à đúng rồi! “Ly nước đó! Bên trong chắc chắn vẫn còn sót lại một chút thuốc mê mà cháu đã bị họ ép uống! Các chú có thể kiểm trai”

Người cảnh sát ra hiệu cho cấp dưới lên Tầng để tìm ly nước.

Mẹ của tên ngốc khóc to lên: “Cảnh sát, đây là con trai tôi. Con trai tôi bị chậm phát triển bẩm sinh. Nó không thể phạm tội hiếp dâm. Huống hồ, dựa vào điều kiện kinh tế của gia đình tôi, cho dù có lo lắng tới việc cưới vợ cho con đến đâu cũng không thể nào ép buộc người ta. Phải không? Có biết bao nhiêu người xếp hàng để trở thành con dâu tôi, con nha đầu này ăn nói nhảm nhí, không phải chỉ vì tiền thôi sao? “

“Bà!” Tôi tức giận chỉ thắng tay vào mẹ của tên ngốc kia mà không thể nói lên lời Một lúc sau, người cảnh sát bước xuống và nói với đội trưởng của họ:”Không tìm thấy cốc thuốc nào.”

Tôi thấy bố mẹ tên ngốc và bố mẹ tôi mỉm cười, chắc chẩn nó đã bị bọn họ xử lý. Đó lại là băng chứng cuối cùng để chứng minh những gì tôi nói, bây giờ thì nó đã không cánh mà bay, tôi có giải thích như thế nào cũng không chứng minh được cho mình”

“Ôi hà tất phải như thế?” Bố tên ngốc đi tới: “Nếu cô muốn tiền, chúng tôi có thể đền bù cho cô, con trai tôi đã chết rồi, cô không thể tích chút đức sao?”

Tôi run rẩy vì tức giận, không thể nói lại bốn cái miệng kia, lại không có bằng chứng xác thực. Cảnh sát không tin tôi vì điều kiện kinh tế của gia đình họ Vương thực sự rất tốt, còn tôi…. rõ ràng, tôi chỉ là một cô gái nghèo mặc quần jean vá “Được rồi, chuyện này đến đây thôi.’ Đội trưởng cảnh sát võ vai tôi: “Việc này của mọi người không thuộc thẩm quyền của cảnh sát chúng tôi, cháu cũng nên nghĩ đến cảm giác của gia đình có người mất, đừng quá đáng quá “Tôi quá đáng sao?!”

Tôi chỉ vào bản thân mình: “Tôi đang nói sự thật!”

“Được rồi!” Cảnh sát ngắt lời tôi, rõ ràng là không muốn nói về vấn đề này nữa: “Đêm qua cô có thấy điều gì bất thường về người chết không?”

Bị ép buộc như thế, ai còn có tâm trạng đi quan sát tên ngốc kia có có điểm khác thường như thế nào! Tôi tức chết đi mất!

Thấy tôi im lặng, viên cảnh sát hỏi lại: “Tối qua cô có gặp điều gì bất thường không?”

Điều bất thường…

Một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua gáy tôi.

“AAAAA”” Tôi sợ hãi hét lên, mặt tái mét.

“Có chuyện gì vậy?” Người cảnh sát nắm lấy vai tôi *Nếu tôi nói rằng tôi đã gặp một con ma đêm qua, mọi người có tin không?” Tôi ôm đầu và nói liền một mạch.

“Đừng đùa nữa, cô bé, đây là một vấn đề nghiêm trọng” Cảnh sát đương nhiên không tin điều đó.

Nhưng tôi vô tình liếc nhìn khuôn mặt của bố mẹ tên ngốc kia, mặt họ có chút biến sắc, họ bỗng dưng trở nên rất hoảng sợ. Tôi nghĩ răng họ sẽ nói tôi giả thần giả quỷ, nhưng bây giờ nhìn biểu cảm của họ…

Họ đang lo sợ điều gì?


Lẽ nào… họ cũng đã gặp con ma đó rồi?

Sau đó người cảnh sát hỏi qua loa thêm vài câu rồi cùng người bác sĩ mang xác của tên họ Vương ngốc nghếch kia đi Tôi nhìn thấy trước khi rời đi, bố của tên ngốc đã nhét cho người cảnh sát trưởng một phong bì màu đỏ.

Haha, cái thế giới này.

Ngay khi cảnh sát rời đi, cả nhà họ Vương nhảy lên. Tất cả bọn họ đều nói rằng tôi là một ngôi sao chổi, tướng mạo khác người, vận mệnh u ám, nói chung tất cả những gì xấu xa nhất đều dành cho tôi lúc này, tên ngốc họ Vương kia chết đi thì họ đổ hết lỗi lên đầu tôi, sống mũi tôi cay lại, tôi cản chặt môi không muốn để giọt nước mắt mình rơi xuống lại làm trò cười cho họ.

Bố mẹ của tên ngốc lại càng đắc ý, mẹ của tên ngốc túm tai tôi: ‘Nha đầu chết tiệt, cô có thấy không? Cảnh sát tin những gì cô nói sao?

Cô nghĩ cô có thế đe dọa được chúng tôi sao?

Tìm đường chết đi!”

Tôi ngã xuống đất, khuỷu tay tôi còn rớm cả máu.

Lúc này, chiếc cốc nước trên bàn đột nhiên rung lên dữ dội rồi phát ra một tiếng nổ lớn. Chiếc ly vỡ thành từng mảnh và những mảnh vỡ văng lên không trung, những mảnh vụn đó đâm vào mặt mẹ tên ngốc và máu phun ra, mẹ tên ngốc hét lên đau đớn và ôm mặt: “Nhanh lấy cho tôi miếng dán viết thương, mau lên, miếng dán…”

Cuối cùng tôi cũng hết tức giận và mỉm cười.

*Thích không?” Một giọng nam trầm khẽ thì thầm bên tai tôi Mẹ kiếp!

Tôi sợ đến nỗi bật dậy khỏi mặt đất: “Có ma”

Mọi người trong phòng khách sợ hãi vì cốc nước bị vỡ một cách bất thường. Khi tôi vừa hét lên thì có hai người phụ nữ sợ hãi quá mà cũng hét lên theo.

“Hét cái ông nội nhà mày!” Bố của tên ngốc xông đến đá mạnh vào bụng và hai chân của tôi: ‘Đồ xấu xa, đồ sao chổi! Mày toàn mang đến điều xui xẻo! Tao sẽ gọi pháp sư đến xử lý mày! Xem mày còn dám làm hại đến con tao!”

Tôi quỳ xuống đất đau đớn, ngước mắt lên: “Ông có biết đây gọi là gì không? Là ác giả ác báo đó ông biết chứ! Đáng đời nhà mấy người!”

“Mày!” Bố tên ngốc bị tôi làm cho tức điên, lão lại tiếp tục đá lên người tôi rồi đi tới nhấc chiếc điện thoại cạnh tôi và gọi cho ai đó, tôi: “Vâng, ở đây có một con bé bị ma nhập và nó đã giết chết con trai tôi! Các người muốn bao.

nhiêu tiên đều được! Gọi người đến đây I “

Mẹ đi tới kéo tôi dậy, bà nhìn thấy máu trên khuôn mặt và sưng phồng nơi khóe miệng tôi,bà quay sang mẹ của tên ngốc kia: “Ông Vương, bà Vương, chuyện con trai ông bà mất không liên quan gì đến chúng tôi, bà xem số tiền này

tất nhiên là sẽ đưa, tôi sẽ còn đưa gấp đôi , nhưng…” Bố tên ngốc liếc mắt sang tôi, đôi mắt đó của ông ta thật đáng sợ: “Nó phải làm thêm một việc nữa! Sau khi làm xong tôi sẽ đưa cho các người gấp đôi số tiền! “

Ngay khi nghe thấy tiền, đôi mắt của bố mẹ tôi sáng lên. Nào có thèm quan tâm tôi sự sống chết của tôi mà quay ra hỏi ông Vương: “Là chuyện gì?”

Bố của tên ngốc không nói cụ thể việc gì, ông ta chỉ nói, “Người sẽ đến ngay thôi”

Không lâu sau thì có tiếng gõ cửa, tôi không biết nhà họ Vương tìm đâu ra những ông thầy pháp sư này, tay cầm cái đĩa bát quái. Khi họ bước vào, miệng liên tục niệm câu gì đó, bố mẹ của tên ngốc răm rắp nghe theo không chút suy nghĩ, hỏi tới hỏi lui một hồi, cuối cùng những vị pháp sư đó quay sang tôi: “Trên người cô có tà khí, có ma quỷ trú ngụ, con trai của họ Vương đã bị nó giết chết.

Giờ đây con quỷ đó đã xâm nhập vào cơ thể ‘u cô muốn sống sót, cô buộc phải nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi, và hơn nữa, điều này cũng sẽ tốt cho con trai họ Vương trong kiếp sau. “

Tà khí?

Nó làm tôi nghĩ đến con ma đó.

Tại sao con ma đó lại ám lên người tôi cơ chứ “Đối với con trai tôi có lợi? Phải làm như: thế nào?” Bố mẹ của tên ngốc đồng thanh lên tiếng hỏi.

Ông thầy pháp sư đó nói: “Kết duyên âm*”

(*) Kết duyên âm: nghĩa là kết duyên với người đã chết.