Chương 33: Fu shu shu

Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

-----------

Giữa trưa sau khi Phó Trầm bàn xong chuyện hợp tác với Cao Nhất Dĩnh, từ chối thẳng thừng lời mời ăn cơm với cô ta, lúc ấy anh còn nói thế này: "Ngại quá bạn gái tôi còn ở nhà chờ tôi ăn cơm."

Rất nhẹ nhàng từ tốn nhưng không thiếu sự mạnh mẽ.

Cao Nhất Dĩnh sững sờ một lúc, nụ cười trên mặt suýt nữa không giữ được nữa đành phải nói: "Chưa gì đã bị quản nhanh như vậy?"

"Không đến mức thế chứ? Không giống với Phó Trầm mà tôi quen." Những tin tức trên mạng về anh thời gian trước cô ta đều biết, có rất nhiều sơ hở trong đó nhưng cô ta không có thời gian để tìm hiểu, nói cho đúng thì thân phận minh tinh như thế sao có thể gả vào Phó gia?

Nhưng đấy là chỉ nói mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô ta khẽ nhếch miệng lên, cằm hơi nâng lên kiêu ngạo mà nhìn người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền, khôn ngoan điềm tĩnh đối diện.

Phó Trầm mỉm cười nhẹ nhàng: "Lần sau đưa cô ấy ra ngoài sẽ mời cô ăn cơm." Từ chối một cách uyển chuyển dứt khoát cũng là một trong những nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.

Điện thoại trên bàn vang lên, anh cầm lấy rồi nhìn vào, giơ lên cười nói: "Đây này, gọi điện tới rồi." Nụ cười kia dễ làm người ta sa vào.

Anh nhận điện thoại, đi qua người cô ta cười xin lỗi.

Làm thế nào bây giờ? Có thể làm gì được chứ?

Giả vờ mạnh mẽ! Cao Nhất Dĩnh bình tĩnh lại, cách cửa kính nhìn anh đánh xe đi, cô ta không nhìn nữa mà đi đến quầy lễ tân được phục vụ thông báo đã được thanh toán rồi.

Cô ta cười khổ xoay người.

Phó Trầm ra khỏi tiệm cà phê mới để ý điện thoại là công ty gọi tới, giọng điệu nặng nề trả lời hai câu rồi lo lắng chạy đi giải quyết công việc.

Lúc về đến nhà đã gần 7 giờ, anh mở cửa vào, trong nhà tối om không một bóng người. Phó Trầm kéo kéo cà vạt, cả người nằm dài trên sô pha ngủ hai phút rồi mới gọi điện cho Ngu Quy Vãn.


Điện thoại kết nối.

Anh hỏi: "Ở đâu?"

Ngu Quy Vãn trả lời tích trữ như vàng, "Bên ngoài."

"Có ăn cơm không?" Phó Trầm ngồi dậy cầm chìa khóa ra đi ra đến cửa: "Em đi với ai? Anh đi đón?"

Ngu Quy Vãn: "Hỏi nhiều như vậy em biết trả lời cái nào trước?" Giọng điệu nhàn nhạt lại hơi gai góc.

Phó Trầm dừng chân lại, nhăn mày, hình như chuyện không đúng lắm rồi, rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Em ở đâu?"

Đầu điện thoại bên kia dừng một lúc lâu, nặng nề nói: "Dưới tầng." Ngu Quy Vãn cắn đầu lưỡi của minh, thầm mắng không có tiền đồ, người ta mới nói vài câu đã khai ra rồi.

Phó Trầm bật đèn tường quay lại ghế sopha cười nói: "Có muốn anh tới đón em không?"

"Không cần."

Anh hỏi tiếp: "Ăn cơm tối chưa?"

"Chưa ăn."

"Muốn ăn cái gì?"

Ngu Quy Vãn rầu rĩ trả lời: "Rất nhiều."

"Vậy lên đi, anh làm cho em."

Ngu Quy Vãn: "..." Dễ dàng bị tấn công chiếm đóng như vậy, không uổng là con nhà lính, thôi dù sao Phó Trầm nấu vẫn ngon hơn Đào Tử nấu nhiều.

Dịu dàng như vậy, tạm thời cho rằng anh đang lấy lòng cô!

Sau khi Ngu Quy Vãn đi lên, Phó Trầm đang bận bịu trong phòng bếp, cô đi tới cửa nói: "Em muốn ăn cay."

Phó Trầm xoay người lại nhìn cô, rồi mở tủ lạnh ra, rất tự nhiên kéo tay cô chỉ dùng sức một chút người đã tới, ôm cả người vào trong ngực: "Đồ ăn bên trong tủ lạnh không còn nhiều, nếu muốn ăn chúng ta đi mua đồ về?"

Ngu Quy Vãn nghĩ ngợi rồi ngửa đầu lên nhìn anh: "Được."

Phó Trầm ôm mặt cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, sau đó di chuyển theo đường viền môi không biết hôm nay son vị gì.

Lại hơi ngọt.

Ngu Quy Vãn vẫn đứng thẳn, lạnh lùng thờ ơ không hề đáp lại, mắt cũng không nhắm cứ thế nhìn anh.

Đột nhiên, Phó Trầm chậm lại động tác hôn cô, cảm thấy hơi hoảng hốt nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt lo lắng thêm chút thắc mắc.

Ngu Quy Vãn không nhìn qua, nuốt nước miếng, tay nhỏ nắm lấy góc áo anh, thỏ thẻ nói: "Không có việc gì, em muốn ăn ......" Trên thực tế đang muốn hỏi, vừa định buột miệng ra thì nhìn thấy đôi mắt kia của anh, lại nhớ tới thỏa thuận trước khi đăng ký kết hôn.

Không ai được can thiệp vào chuyện của nhau.

Bây giờ ra vẻ thế này cho ai nhìn chứ!!

Một lát sau, Ngu Quy Vãn nở nụ cười kéo tay anh nói: "Đi thôi! Đi siêu thị."

Phó Trầm nghi ngờ nhìn cô rồi "Ừ".

Tuyết bên ngoài không rơi nhưng gió rất lớn, thổi muốn đau đầu, hương vị năm mới trên đầy đường phố, đèn lồng đỏ, đèn bảy màu, năm này sang năm kia không chút thay đổi.

Ngu Quy Vãn mặc áo khoác choàng mũ lên che đầu, khăn quàng cổ che kín miệng chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, tay được Phó Trầm nắm, không bị lạnh nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bã.

Hai người nắm tay nhau đi vòng quanh bờ sông, sau đó rẽ vào một con đường đến siêu thị gần chung cư nhất.

Thời gian này trong siêu thị khá nhiều người.

Phó Trầm dừng bước cúi đầu hỏi: "Hay em đừng đi vào?" Người nhiều thị phi nhiều.

"Em muốn vào." Ngu Quy Vãn trả lời chắc chắn, nói xong thì mang khẩu trang đã chuẩn bị ra đeo lên, kéo tóc ra đằng trước muốn ngăn phần bên mặt.

Đi vào siêu thị, khí nóng ùa tới, làm họng Ngu Quy Vãn hơi ngứa, ho khan liên tục, tay vịn eo cong lưng.

Phó Trầm nghiêm túc hỏi: "Trưa em có uống thuốc cảm không đấy?" Mình đi gấp nên quên nhắc cô.

Ngu Quy Vãn vẫy tay: "Không phải cảm, tại không khí trong đây không tốt lắm." Nói xong đi sang bên cạnh lấy xe đẩy, đưa vào tay Phó Trầm.

Hai người đi dạo quanh khu rau dưa, khu đông lạnh, cô bỗng hứng thú cái gì cũng muốn mua một ít, vừa lòng là ném vào trong xe đẩy, chơi rất vui.

Phó Trầm cầm tay cô, trong mắt đầy ý cười bất đắc dĩ nói: "Ngày mai chúng ta phải về nhà cũ." Ý là sẽ không ăn hết nhiều như vậy.

Ngu Quy Vãn xoay người lại lườm anh, thản nhiên tránh ra, rồi ầm" ném đồ vào trong xe đấy, không nói câu nào cứ đi lên phía trước, tiếp tục chọn đồ.

Khiêu khích trắng trợn!!

Phó Trầm đỡ trán, có chút đau đầu, không biết lại làm sao?

Nhịn xuống, nhịn xuống, nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong lòng, Ngu Quy Vãn vẫn không làm được, xoay người lại mới nhớ tới mình đang thất thường, cô cúi đầu, cố gắng cười thật tự nhiên, một lần hai lần ba lần, cuối cùng bình thường mới quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời giả vờ hỏi: "Vừa rồi anh nói gì?"

Phó Trầm không trả lời, thấy cô thất thần, anh chăm chú nhìn cô hỏi: "Có tâm sự?"

Ngu Quy Vãn lại cười, độ cong lớn hơn vừa rồi, cũng tự nhiên hơn, hoàn toàn phủ định nói: "Không có." Tiện đà đi đến bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn chằm chằm anh nói: "Anh hôn em."

Không nên tham lam nữa, giờ phút này chỉ muốn được anh hôn.

Phó Trầm bật cười, nắm chặt tay xe nắm, khóe mắt nhìn xung quanh không phải chú dì lớn tuổi thì là các em học sinh, mầm non tương lai của đất nước, ít nhiều có chút không phù hợp với trẻ em!

Anh nhẹ giọng nói: "Không sợ bị chụp?"

Ngu Quy Vãn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng danh chính ngôn thuận."

Do dự một lát, Phó Trầm đưa tay sờ mặt cô nhẹ giọng dỗ dàng "Trở về hôn em đủ được không." Dừng hai giây, khàn khàn bổ sung thêm: "Phải ngoan ――"

Dứt lời, Ngu Quy Vãn nhàn nhạt xoay người, không nhanh không chậm đi lên phía trước.

Lúc đến chỗ rẽ, bỗng dừng lại, nhìn thấy áo mưa trên giá, tay hơi chần chừ mím môi nghĩ ngợi.

Đào Tử nói: " Em cảm thấy chuyện tình cảm phải rõ ràng, thẳng thắn, ngay cả trong hôn nhân cũng không được thỏa hệp, nếu là ruồi bọ thì nó sẽ tiếp tục hút máu của mình cho đến khi hút khô mới thôi."

"Lần trước em về quê, bạn học cùng cấp ba với em đã ly hôn rồi, tuổi bằng em mà thôi! Nhưng vì lúc tình cảm chưa bền đã có con rồi kết hôn, sau đó thường xuyên mâu thuẫn. Có vết xe đổ như vậy, mẹ em không dám giục em kết hôn nữa."

Ngu Quy Vãn chớp chớp mắt, nếu đây là chuyện ngoài ý muốn thì đứa bé không thể ngoài ý muốn được, cô có thể chịu được nhưng đứa bé thì không thể, nên thuận tay nhặt một hộp đặt trong trong xe.

Phó Trầm vừa trả lời tin nhắn của Phó Minh Nguyệt, nghe thấy tiếng động ngước lên nhìn, tầm mắt đi xuống, dừng nguyên tại mấy chữ "Durex" kia, rồi sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào bóng lưng của cô.

Như muốn tìm ra lỗ thủng, cô đi trước không xoay người lại.

Ngu Quy Vãn dù lớn mật nhưng trong lòng lúc này cũng căng thẳng, cho ngón tay vào miệng cắn móng, lặp đi lặp lại.

Phía sau vang lên tiếng nói ――

"Em lấy sai rồi."

Phó Trầm đẩy xe đi lên trước, ngang hàng với cô, nhặt cái hộp trong xe lên đặt lại chỗ cũ.

Ngu Quy Vãn giơ tay ném lại lần nữa vào trong xe, rũ mắt bướng bỉnh trả lời: "Không."

Không hề lấy sai.

Lưỡi Phó Trầm xoay tròn trong miệng, đuôi lông mày nhếch lên, nghiêng người tới cười không đứng đắn " Anh nói...... sai kích cỡ rồi."

"Ừ, có cần đo của anh không??" Có chút đắc ý.

Ngu Quy Vãn bĩu môi không nói gì, hít một hơi để bình tĩnh lại, không quan tâm đến mặt đỏ ửng, cô ngước lên nhìn anh, liếc lại lên giá cầm mấy hộp ném vào trong xe mua sắm, kích cỡ nào cũng có, dù sao không biết mà, đi qua anh lên phía trước

Không thể lần nào cũng thất bại trong tay anh được.

Đùa gì chứ???


Cũng không biết ai phát minh ra cái này, ngay cả thân thiết cũng phải cách một tầng, đây chỉ thích hợp cho kẻ thứ ba.

Phó Trầm cầm trong tay nghiên cứu, áng chừng trong lòng, để lại một kích cỡ trong xe còn toàn bộ trả vào chỗ cũ.

Sau đó bước nhanh đẩy xe mua sắm đuổi kịp cô.

Có lẽ tình yêu tới quá đột nhiên, nên hai người đều cố gắng tìm hình thức ở chung thích hợp nhất với cả hai .

Ra khỏi siêu thị, bắt đầu có mưa nhỏ, hạt mưa tát vào trên mặt.

Cảm xúc của Ngu Quy Vãn lúc tốt lúc xấu, nhưng trong lòng vẫn biết không thể bị cảm xúc dắt mũi như vậy, từ lúc bắt đầu thỏa thuận là do mình nói ra, anh đồng ý và cũng tuân thủ nghiêm ngặt vai trò của mình, chuyện mình mình làm, còn mình thì sao? Đến bây giờ đã dần dần hãm sâu, cứ như vậy thì không thể bền được.

Cô hít sâu một hơi, nhìn cảnh sông nước lộng lẫy, gió vẫn rất lớn thổi bay những sợi tóc, cô thở dài đi kéo tay anh.

Cô phải phóng khoáng lên, cô phải nghĩ thoáng đi, không được để trái tim phân tâm, không nên bị bối rối với cảm xúc cũng như sợ tương lại.

Về đến nhà, hai người ăn cơm, ánh mắt Phó Trầm vẫn di chuyển quanh Ngu Quy Vãn, cau mày, nhìn cô tưởng bình thường nhưng trên thực tế không bình thường chút nào.

Hỏi, cô không nói.

Đã nhiều năm rồi, chưa bao giờ anh bất lực vì một chuyện như vậy.

Ngu Quy Vãn tắm xong đi ra, mặc bộ đồ ngủ bằng vải mỏng, nhìn thấy Phó Trầm đang hút thuốc ở ban công, nhìn thêm lần nữa, khói thuốc lượn lờ, cô dừng chân lại nhưng cuối cùng vẫn đến mép giường vén chăn lên vào nằm.

Tầm mắt vẫn khóa trên người anh.

Phó Trầm hút xong quay lại, vén chăn lên nằm xuống, ôm cô vào trong ngực, toàn bộ động liền mạch lưu loát, mặt mày lại hiện lên sự mệt mỏi.

Ngửi được mùi thuốc Ngu Quy Vãn nhíu mày, tay đặt lên môi anh nhẹ giọng nói: "Anh hút ít đi được không?"

Sợ anh lại nghĩ cô xen vào việc của mình, cô lại nói: "Trên hộp thuốc có ghi hút thuốc có hại cho khỏe mạnh."

Phó Trầm ôm chặt cô: "Ừ, nghe em."

"Nói anh nghe xem tối nay sao lại không vui? Có phải do trưa anh đã đồng ý với em rồi lại không về? Nên làm em giận? Buổi trưa anh đi ra ngoài nói chuyện hợp tác với Tổng Giám Đốc của Cao Thị, ở tiệm cà phê thành bắc, sau đó từ chối lời mời ăn cơm của cô ta, rồi nhận được điện thoại công ty triệu tập họp gấp, bận cho đến tối mới về."

"Có phải làm em giận đúng không?"

"Em nói ra, anh giải thích cho em được không?"

"Đừng giận dỗi, làm anh đau lòng, lúc nào không vui cũng đừng gạt anh, thì anh sẽ không buồn, không buồn sẽ không hút thuốc"

Âm thanh ấm áp của anh chậm rãi vây quanh cô, đánh vào bên tai, dừng ở trong lòng, giọng nói khàn khàn, mang theo sự quyến rũ không nói nên lời, từ chữ anh nói ra bên môi như có bùa mê.

Ngu Quy Vãn lấy môi áp vào, li3m m*t, khẽ cắn, giọng nghẹn ngào: "Đừng đừng nói nữa, em biết mà..." Đầu lưỡi của anh trượt vào, dùng sức càn quét.

Ngón tay linh hoạt cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh, sau đó cưỡi lên người anh, tay đặt lên eo của anh, từ từ đi xuống, thân mình áp lại thở ra hơi nóng trên ngực anh, rồi ngước mắt lên nhìn, tóc tai lộn xộn, chỉ chực để khóc, đôi môi đỏ khẽ mở, dáng vẻ tủi thân "Chú Phó, anh dạy em......"

"Ở dưới em không biết."

Phó Trầm thở hổn hển, ánh mắt hung dữ, tay giữ chặt đầu cô tiếp tục hôn, không chút dịu dàng, bỗng anh lật người thay đổi tư thế, tiếp tục...