Chương 30: yu gui wan

Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

------------

Thời tiết này càng ngày càng lạnh, gió lạnh vào tận xương, cò phải tăng ca để đuổi kịp tiến độ, rất nhiều người trong đoàn làm phim bị cảm ngay cả Trần Thượng cũng không ngoại lệ, đề xi ben nhỏ hơn rất nhiều.

Đầu tháng hai, chỉ còn nửa tháng nữa đến Tết Âm Lịch, Nguyễn Vận cũng chính thức đóng máy.

Ở cùng nhau trong thời gian dài, hai người rất hợp, Ngu Quy Vãn luôn có cảm giác ly biệt, ảnh hưởng bởi hoàn cảnh làm đôi mắt cũng hơi chua xót.

Nguyễn Vận cầm theo bao lớn bao nhỏ, nước mắt chảy xuống ôm tạm biệt mọi người, lúc nói chuyện lại đặc biệt kích động.

"Đạo diễn Trần cảm ơn ánh mắt của anh, rất rất rất cảm ơn, để em may mắn sớm gặp được Bá Nhạc của mình, hoàn cảnh nhà em bình thường, có tài đức gì mà có thể quay bộ phim này của anh ......" Càng về sau càng nghẹn ngào, nước mắt nước mũi giàn dụa.

Làm cho Trần Thượng dở khóc dở cười, ôm tượng trưng một cái.

Nguyễn Vận lại sang mục tiêu tiếp theo, nước mắt cứ như suối chảy không thể dừng được: "Còn chị Quy Vãn, người vừa đẹp tính cách lại tốt, diễn còn tốt hơn nữa, sau này chính là tấm gương cho em noi theo, mọi người đều rất tốt, em rất cảm ơn mọi người."

Mũi Ngu Quy Vãn hơi lên men, quay đầu ra sau, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ôm Nguyễn Vận: "Em đừng khóc mãi như thế, mọi người đều nhìn cười kia kìa."

Nguyễn Vận ngước lên hít hít cái mũi, ánh mắt kiên định nói: "Chị Vãn, sau này em chính là người trong tay chị!!"

"Chị không được phép cười em."

Ngu Quy Vãn gật đầu, mím môi cười, ôi zời má ơi!! Cô bé này quá đáng yêu, không được đáng yêu như vậy chứ!!

Nguyễn Vận chậm chạp đến trước mặt Trì Dạng, nghiêm trang nói: "Dạng tổng, em cũng cảm ơn anh, rất kiên nhẫn đối diễn với em, hướng dẫn cho em, em học được rất nhiều điều thiết thực từ anh ."

Trì Dạng nhướng mày, đảo mắt nói: "Không chịu nổi chuyện khóc lóc sướt mướt của phụ nữ các em mà." Nói xong rồi ôm chặt Nguyễn Vận vào trong lòng.


Nguyễn Vận rất xấu hổ, vặn vẹo người: "Được rồi! Em phải ra sân bay không muộn giờ."

"Ôm thêm một phút nữa."

"Trì Dạng ――" Rất nhiều người xung quanh, vốn đã bị hiểu lầm rồi, còn thế này nữa là sao! Càng nghĩ càng khóc nức nở.

Trì Dạng cuối cùng cũng buông tay, cụp mắt nhìn cô cà lơ phất phơ mà nói: "Nhóc Vận, em dám quên tôi thử xem ――"

Vẻ mặt Nguyễn Vận vô tội: "......" Không chịu nổi ánh mắt nóng rực đánh giá của mọi người, không trả lời câu nào mà đi luôn theo trợ lý.

Mọi người trong đoàn làm phim lần lượt đi về, làm càng vắng vẻ hơn, mọi người đem hết tâm tư đặt vào bộ phim, cầu mong có thể đóng máy sớm một chút, một là thời tiết quá lạnh, hai là sắp tết rồi.

Ngu Quy Vãn đang xem kịch bản, sắp đến cuối rồi, cảm xúc của Minh Lam không còn khó như trước nữa, nên thỉnh thoảng cũng trả lời một hai câu hỏi của Đào Tử.

Đào Tử nói: "Chị Vi nói mấy hôm nay rất bận nên không có thời gian đến đây, bảo chúng ta đóng máy xong thì tự về."

"Ừ, được."

"Đạo diễn Trần nói chỉ hai ba ngày nữa sẽ đóng máy, em đã đặt vé trước vào ngày 12 rồi sợ đến lúc đó không mua được vé."

Nghe thấy đặt được vé, Ngu Quy Vãn mới phấn khởi, ngẩng đầu cười nói: "Cho em một cái moah moah!"

Đào Tử cũng nghịch ngợm: "Trả lại cho chị moah moah."

Hai người cười đùa.

Trì Dạng nghe thấy tiếng đi đến, ngồi cạnh Ngu Quy Vãn, thổi thổi tóc mái trên trán, "Chị Ba ――"

Ngu Quy Vãn vội vàng nghiêm chỉnh lại: "Có chuyện gì?" Giọng điệu này nghe đã thấy có dự cảm không tốt rồi.

Trì Dạng nói: "Chị ba à, không ai như chị, tốc độ đoạt người còn nhanh hơn hỏa tiễn, chị nói em tìm ai khóc bây giờ??"

"Cái, cái gì??" Ngu Quy Vãn nhất thời không hiểu.

Trì Dạng tức giận nói: "Vừa rồi phòng làm việc của chị không phải đã ký với Nguyễn Vận rồi sao?"

"Đúng vậy!" Ngu Quy Vãn cuối cùng mới phản ứng lại, nhìn vẻ mặt như oán phụ của anh không nhịn được mà cười, sau khi cười xong mới kinh ngạc hỏi: "Cậu nghiêm túc với Nguyễn Vận à? Tôi còn tưởng đang đùa thôi chứ?"

Trì Dạng nghĩ đến gì đấy, vẻ mặt bực bội gãi tóc, nhịn không được muốn chửi thề: "Mẹ nó chứ, ai rảnh rỗi mà mà trêu đùa với người không liên quan!"

Ngu Quy Vãn "Xì" một tiếng, không tin lắm nói: "Vậy chuyện này có quan hệ gì với việc ký hợp đồng cùng Nguyễn Vận, thích thì theo đuổi thôi?"

Trì Dạng: "Cô ấy nói lúc ký hợp đồng, trên đấy viết rõ rành mạch trong vòng 5 năm không thể yêu đương." Đây mới là nguyên nhân cơ bản anh buồn bực.

Chắc chắn anh sẽ không nói, nguyên văn Nguyễn Vận nói thế này: "Em ký hợp đồng đã hứa với chị Vi trong vòng 5 năm sẽ không yêu đương, hơn nữa chênh lệch giữa chúng ta bây giờ quá lớn, khẳng định em sẽ bị mắng thảm cho nên trước khi sự nghiệp còn chưa khởi sắc thì em sẽ không mạo hiểm. Như vậy đi! Nếu 5 năm sau anh còn chưa kết hôn, còn cảm giác với em thì nói sau!! Được không??" Thật đúng là con mẹ nó ngay thẳng.

5 năm sau, 5 năm cái rắm!!

Ngu Quy Vãn nghe thấy câu đấy không nhịn được cười, vừa cười vừa nói: "Ha ha ha ha!! Cô bé này thật sự nói như vậy, đáng yêu quá, không chỉ cậu thích mà tôi cũng thích――"

Trì Dạng trợn mắt, tiếp tục oán giận: "Mẹ nó chứ, 5 năm đến lúc đó em đã 33, cô ấy mới 25, vẫn là đại minh tinh đang hot, đến đấy cô ấy ghét bỏ em thì sao, không cần em nói tiếp ......"

"Sao cái mệnh em nó lại còn khổ hơn anh ba chứ."

"Chị nói xem cô ấy chỉ là cô bé sao lại hư như vậy chứ."

"Ha ha ha ha ha ――" Ngu Quy Vãn che bụng cười nghiêng ngả, ngã vào Đào Tử, ngay cả Đào Tử cũng bị chọc cười.

Chỉ lo cười, Trì Dạng oán giận mấy câu thấy nhàm chán, đứng lên đá đạo cụ rồi đi.

Đạo cụ vừa vô tội vừa đáng thương.

Từ buổi tối nói chuyện đấy, mấy ngày sau Phó Trầm đều yêu cầu Ngu Quy Vãn gọi video, nhưng chưa lần nào thực hiện được.


Ngu Quy Vãn âm thầm đắc ý, không chiếm được mới là tốt nhất.

Có câu nói: "Nỗi nhớ càng nhiều mới càng kịch liệt".

Đến nỗi kịch liệt như thế nào, cô tỏ vẻ cũng rất mong chờ!! Kết quả thì sao! Không như mong muốn, cô nói chuyện với Phó Trầm hỏi ngày anh bay về, anh nói anh còn bận phải sang Mỹ, chưa về nhà được.

Anh bảo cô cứ an tâm về nhà, có dì Hà ở đấy rồi không lo chết đói.

Ngu Quy Vãn hậm hực sờ mũi, hừ! Ai nói không chết đói!!

Sau khi Ngu Quy Vãn cúp điện thoại, buồn bực bĩu môi, cô không muốn một mình lẻ loi ở nhà đâu, đi qua đi lại trong phòng, rồi gọi điện cho mẹ Ngu.

Vậy mình về nhà mẹ đẻ!

Mẹ Ngu không nhận điện thoại.

Ngu Quy Vãn đặt điện thoại xuống, nằm trên giường nhắm mắt ngủ, biết ngày mai được về nhà nên phấn khích không ngủ được, cô đành nhìn trần nhà chăm chăm cả đêm!

Mai mắt sẽ nhức mỏi chết mất!!

Cô tự chơi một mình, nhắm mắt lại, trong miệng cứ lẩm bẩm: "Phó Trầm, Trầm phó, Ngu Quy Vãn, Vãn Quy Ngu, Phó Trầm, Trầm phó......" Cô thật sự nhàm chán quá rồi.

Một lát sau, điện thoại vang lên đúng lúc.

Ngu Quy Vãn lật người ngồi dậy, không biết đang chờ mong gì, nhìn vào đấy kết quả lại là mẹ Ngu.

Cô nhận điện thoại, ngoan ngoãn gọi một tiếng "mẹ".

Mẹ Ngu cười nói: "Hai ngày này sắp đóng máy đúng không?"

Ngu Quy Vãn "Vâng" một tiếng, nói: "Đào Tử đặt vé sáng mai bay về."

"Mẹ với ba con đang ở nhà bà nội con ở nông thôn, ở đây không khí tốt hơn thành phố, năm mới không về đâu, năm nay ở cùng ông bà ăn tết cho náo nhiệt."

Ngu Quy Vãn nghiêng đầu, điện thoại kẹp giữa lỗ tai và bả vai, nghịch móng tay tùy ý hỏi: "Vâng, bà nội có khỏe không ạ?"

Mẹ Ngu trả lời: "Rất khỏe mạnh."

Đổi lại giọng nghiêm túc để tiếp tục nói: "Hai ngày trước ba con nhận được điện thoại của lão Phó, nói năm nay muốn mời con tới nhà bọn họ ăn tết, chuyện này là như thế nào?"

Ngu Quy Vãn sợ hãi, không nghĩ diễn biến trực tiếp thành như vậy, nghĩ rồi lựa chọn phương thức trả lời an toàn nhất: "Mẹ, con với Phó Trầm tuổi không còn nhỏ nữa rồi, nếu lấy kết hôn vì để có nơi có chốn thì không chừng lại thích hợp, đúng không?"

Hai phút sau, Mẹ Ngu bên kia cũng không trả lời.

Ngu Quy Vãn nắm chặt điện thoại, có chút luống cuống, yếu ớt gọi "Mẹ......" tiếng kêu như mèo.

Đầu điện thoại bên kia, mẹ Ngu thở dài, cuối cùng nói: "Đến Phó gia ăn tết đi, nhớ phải lễ phép, năm sau đứa Phó Trầm đến nhà bà nội chơi mấy ngày."

Ngu Quy Vãn hơi khó xử, chắc chắn cô sẽ đến nhà bà nôi nhưng đưa theo Phó Trầm ――

Cô nói: "Anh ấy rất bận, để con hỏi anh ấy!"

Vừa dứt lời, nghe được mẹ Ngu lạnh giọng nói: "Ngu Quy Vãn, lúc nào thì con có tiền đồ hơn hả."

Ngu Quy Vãn rùng mình, cười hì hì trêu ghẹo nói: "Không phải mọi người nói con gái giống ba sao?" ba Ngu trước mặt mẹ Ngu đến thở mạnh còn không dám nữa ý chứ, cô còn chưa đến mức đấy.

Chỉ không dám tự tiện quyết định thay anh mà thôi.

"Tội nghiệp."

"Mẹ, con sẽ không như thế, sẽ không để mình bị tủi thân, mẹ yên tâm."

Cô biết, mẹ Ngu chỉ lo cho cô yêu một người quá, không có giới hạn, không là chính mình chịu oan ức cũng không biết.


Đó là bệnh trạng chung của tình yêu.

Không còn là mình, người khác sao phải yêu mình chứ, đấy chỉ còn là thùng rỗng mà thôi.

Đã không còn là chính mình, sẽ không còn mị lực thuộc về bản thân nữa, sao có thể hấp dẫn ai.

Mẹ Ngu "Ừ", rồi nói: "Mẹ chờ con mang Phó Trầm về."

Ngu Quy Vãn cười nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Sau đó nói thêm mấy chuyện linh tinh với mẹ Ngu, lại ngoài ý muốn ngủ rất ngon.

Ngày tiếp theo, Ngu Quy Vãn kéo valy sảng khoái đi nói lời tạm biệt với đạo diễn.

Rồi sau đó theo Đào Tử lên máy bay về Thịnh Thành.

Xa cách một tháng, đúng là rất nhớ nhung!

Chỉ không nghĩ tới, trên máy bay gặp phải người quen cũ, Đàm Trọng Lân ngồi ngay cạnh cô.

Ngu Quy Vãn cười chào hỏi: "Hi! Đàm tổng, không nghĩ tới khéo như vậy." Lại gặp mặt.

Đàm Trọng Lân lười biếng, hai chân giao nhau, hơi cúi xuống đọc tờ báo tài chính kinh tế, nghe tiếng cất tờ báo đi ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng đến đầu gối, lộ cẳng chân tinh tế bên ngoài, tóc đen xõa trên vai, khuôn mặt mềm mại trắng nõn, lông mày nhíu lại, đôi môi anh đào hơi hé ra, đôi mắt long lanh nhìn người ta chăm chú như muốn nhấn chìm vào bên trong.

Còn có mùi hương dễ ngửi chui vào trong lỗ mũi của anh.

Nói thật, bị nhìn đánh giá như vậy, Ngu Quy Vãn hơi khó chịu, cười cười nói: "Đàm tổng, có thể cho tôi vào trước được không?"

Đàm Trọng Lân lấy lại tinh thần, nhường chỗ cho cô, che miệng ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt khôi phục sự bình tĩnh: "Ngại quá."

Ở trong lòng lại đang cảnh cáo mình: "Đây chính là phụ nữ của Phó Trầm."

Sau khi Ngu Quy Vãn ngồi xuống cười nói với anh: "Không sao ạ, thật trùng hợp."

Cô ấy mỉm cười với tôi.

Cười rất đẹp.

Vẫn đang cười.

Đàm Trọng Lân gật đầu với cô, không nói, sau đó tầm mắt lướt qua gương mặt cô nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời trong sanh, những đám mấy trắng.

Máy bay cất cánh.