Chương 20: Fu shu shu*

Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

*tên chương gốc vậy luôn á mn, là Phó thúc thúc = chú Phó nha

------------

Mặc dù Phó Trầm để trợ lý uyển chuyển từ chối xã giao buổi tối, nhưng vẫn tăng ca đến hơn 10 giờ mới ra cửa công ty, anh hơi đau đầu vì bị Trì Uyên gọi điện thoại truy nã liên tục, tưởng có chuyện gì quan trọng nên đành phải đến hội sở một chuyến.

Kết quả ――

Nửa giờ sau, anh đẩy cửa hội sở ra, khói thuốc lượn lờ từng tiếng cười mắng vang lên.

"Mẹ kiếp!! Các cậu đừng tưởng thắng được ông đây nhé. Ha ha ha cuối cùng tôi cũng được nở mày nở mặt."

"Trần nhị, lão Tạ còn chưa nói gì đâu, cậu hoảng cái rắm a!!"

"Vừa vặn trên tay có số bốn."

"Đệch!! Không nói sớm một chút, làm ván nữa nhanh lên."

Trì Dạng đứng bên cạnh không chơi Poker nói: "Trần Mặc, anh đừng để mất mặt xấu hổ lắm."

Đối phương ném sang ánh mắt "Cậu thì hiểu cái shit".

Trần Mặc là em trai Trần Thượng, đệ tử hào môn điển hình, nhị thế tổ điển hình, thay bạn gái như thay áo, mỗi một người hẹn không vượt quá ba tháng, biệt danh trong giới là Trần Nhị.

Nhìn thấy Phó Trầm phong trần mệt mỏi đi vào, mọi người cũng không dám trêu chọc như với Trần Mặc, chỉ hiểu trong lòng mà không dám nói ra "A a a ――" hết đợt này đến đợt khác.

"Anh ba, cuối cùng cũng rời xuống đến gặp đám chó độc thân bọn em!" Trần Mặc mở miệng đầu tiên, tính cách không sợ thiên hạ loạn.

"Chậc chậc chậc!! Nhìn anh ba đột nhiên thấy có mùi vị con người hơn hẳn."

"Không nhìn ra, tam thiếu, giấu kỹ quá nhé ~"

Phó Trầm mặt không đổi sắc, ý cười không hề giảm chút nào, lập tức đi đến ngồi cạnh Trì Uyên.

Trì Uyên đẩy bả vai Phó Trầm, cũng bị lây nhiễm sự khinh bỉ này nên không nhịn được trêu chọc anh: "Bình thường không nhận ra anh Phó tam nhỉ."

Trì Dạng đầu sỏ gây tội vội vàng nói tiếp, "Anh, anh không phải không biết anh ba, từ nhỏ đã kiệm lời, nói đúng ra là suốt ngày giả vờ thâm trầm."

Đàm Trọng Lân hút thuốc bên cạnh, mắt híp lại không biết đang nghĩ gì mà thỉnh thoảng lại đảo qua.

Phó Trầm cười đá chân Trì Dạng, nói: "Nói nhiều quá."

Trì Dạng hậm hực sờ mũi, ngoan ngoãn không nói nữa, dù sao cũng có việc phải nhờ anh, đại trượng phu co được duỗi được, đi qua chơi bài cùng đám người kia.

Không khí yên tĩnh lại, Trì Uyên nhíu mày hỏi: "Thật hay giả?"


Phó Trầm dựa vào trên sô pha: "Cái gì thật hay giả?"

"Còn giả vờ với anh em?" Trì Uyên đưa điếu thuốc qua.

Phó Trầm nhận lấy, cầm cái bật lửa trên bàn "tách" bật lên, ngậm trên miệng, nhẹ giọng hỏi lại: "Cậu cảm thấy giả?"

Trì Uyên lắc đầu không nói, thật sự anh không hiểu cũng không dám tự suy đoán.

Phó Trầm: "Anh không phải người rảnh rỗi nhàn hạ." Loại người như anh thời gian còn quý hơn tiền tài.

Không nói đùa, dù gì cũng nhiều tuổi rồi.

Nghe thấy thế, Trì Uyên hăng hái, đôi mắt như phát sáng vô cùng tò mò "Cô gái nhỏ kia theo đuổi anh nhiều năm như vậy cũng không đồng ý, chẳng lẽ bây giờ phát hiện cỏ gần hang không đến nỗi??"

"Trước kia nói làm gì? Nếu không đã không lãng phí nhiều năm như vậy."

"Phó tam à, có đôi khi thật sự không hiểu anh nghĩ gì."

Phó Trầm gẩy tàn thuốc, cong môi, hiếm khi nhiệt tình nói nhiều như vậy, "Thời niên thiếu không hiểu chuyện, trước kia cảm thấy xưng hô tạo ra khoảng cách, bây giờ cảm thấy kiểu tình thú như này cũng không tệ lắm."

Trì Uyên nổi da gà rơi đầy đất, lắc đầu âm thầm thở dài. Anh muốn đi đến chỗ có ánh sáng, dí tắt điếu thuốc vất xuống đất dẫm chân lên, kéo Đàm Trọng Lân đi đánh bóng bàn.

Phó Trầm không bị ai làm phiền nữa, tới thì tới rồi, lúc này về cũng không ngủ được đành ngồi xem tin tức kinh tế.

Mở điện thoại, liền nhìn thấy mấy tiếng trước Ngu Quy Vãn gửi tin nhắn WeChat cho anh.

"Chú Phó ――" ba chữ vô cùng đơn giản, căn bản không có ý nghĩa gì mà anh lại có thể nhìn ra sự tủi thân trong đấy.

Ngay cả anh cũng thấy không tin được.

Suy nghĩ một lát rồi trả lời cô: "Làm sao vậy?"

Đằng trước có tiếng người vọng đến, là Trì Dạng: "Anh ba, có muốn tới chơi mấy ván không?"

Phó Trầm ngẩng đầu nói: "Không chơi, anh còn có việc." Cúi đầu nhìn thấy tin nhắn Ngu Quy Vãn trả lời.

"Em về bị mẹ mắng một trận, cả ngày không muốn ăn cơm, giận dỗi nằm trên giường, không nghĩ mẹ thật sự không gọi em dậy, muốn khóc quá, nhưng mà bây giờ em đói đến mức không khóc được."

"Em mà cứ đi ra ngoài như thế thì mất mặt lắm."

Ngu Quy Vãn thật sự tủi thân, về bị mẹ Ngu mắng vì không thẳng thắn, người làm mẹ lại là người cuối cùng biết con gái mình có bạn trai. Được rồi! Cô sai nên phải chịu đựng, nhưng khi nói thật với mẹ Ngu mình với Phó Trầm chỉ giả vờ thôi thì còn bị mắng dữ hơn.

Cô không hiểu được, chỉ có một cách giải thích đơn giản nhất là mẹ cô rất vừa lòng với anh con rể như Phó trầm, không nghĩ lại là tin giả nên khó thể chấp nhận.

Ngu Quy Vãn suy nghĩ, muốn cố gắng để Phó Trầm từ giả thành con rể thật hay không, lập công chuộc tội trước mặt mẹ Ngu, mặc dù con đường này rất gian khổ.

Phó Trầm: "Vậy không về nữa."

Ngu Quy Vãn: "Hả?"

Phó Trầm: "Hồi môn thời cổ đại đều là đi cùng ngày cưới luôn."

Ngu Quy Vãn: "......".