Đăng vào: 12 tháng trước
Trong lặng lẽ, Yến Thư và Dịch Phàm rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Cả hai người cần làm gì thì vẫn làm như thường, nhưng không nói chuyện với nhau, chẳng khác gì đang xem sức chịu đựng của ai cao hơn.
Mà có lẽ Yến Thư sẽ chịu thua sớm thôi, bởi cô đấu không lại cái tên lúc nào cũng một bộ mặt vô tâm vô tình kia.
Ngày hôm sau, khi Yến Thư đang ở trong phòng xem phim cho đỡ buồn thì Patrick gọi điện thoại hỏi cô tại sao không đến thăm hắn, cô hơi khó xử đáp:
“Tôi không đến được, vẫn còn trong thời gian bị anh trai cấm túc.”
“Vậy cô tính thế nào chuyện vệ sĩ của cô đánh tôi hả?”
“Đó là do cậu không giữ lời, nói đưa tôi về lại bắt cóc tôi.”
Patrick nghe mà tăng xông:
“Tôi chỉ đùa thôi! Tôi muốn đưa cô đi ngắm biển hóng gió, ai biết cái tên đó lại ra tay chứ?”
Dù đây không phải lỗi của Yến Thư, nhưng cô vẫn có chút áy náy:
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi thôi thì không được, hẹn hò với tôi đi.”
Gì thế? Tên này mắc bệnh thần kinh à? Đột nhiên mở miệng nói một câu khiến cô trở tay không kịp, cô sửng sốt tắt luôn điện thoại, ngay cả khi chuông reo inh ỏi cô cũng chẳng thèm bắt máy nữa.
Yến Thư bây giờ đang trong trạng thái nản lòng thoái chí với tình yêu, sao có thể quan tâm mấy lời bay bổng từ miệng của một tên đã từng có vô số bạn gái như Patrick chứ? Hỏi tại sao cô biết tình sử của hắn, thì chỉ có thể do Ninh Khả Điềm mách lẻo.
Hai người họ quen biết tương đối lâu rồi, tuy rằng lúc Patrick ở Mỹ không liên lạc nhiều, nhưng cô nàng kia là người hiểu Patrick nhất.
Mật ngọt thì chết ruồi, cô xin từ chối ăn cái mẻ mật không được tự nhiên và kém chất lượng của tên này.
Mấy ngày trôi qua nhanh, Yến Thư vẫn giữ vững thái độ kiên quyết, không thèm nói chuyện với Dịch Phàm.
Ngoài mặt bình tĩnh, trái tim bên trong thật ra đã sớm nứt vỡ.
Chớp mắt, hết ngày bị cấm túc, Yến Thư tìm anh trai xin phép đi du lịch cùng bạn mình.
Khu núi mà họ muốn vào khám phá là đất tư nhân của Nam Cung gia, không có người ngoài, tương đối an toàn.
Nam Cung Tử Thiêm tuy rằng không xen vào, nhưng cũng biết chuyện em gái với tên ngốc vệ sĩ cãi nhau, vì vậy cho phép con bé đi chơi, đồng thời lẳng lặng liên hệ cho đầu gỗ kia:
“Yến Thư muốn cắm trại cùng đám bạn, để đề phòng bất trắc, cậu vẫn nên đi theo chăm sóc con bé.”
Nhận lệnh, Dịch Phàm khẽ đáp:
“Vâng.”
Mấy ngày này anh cũng cảm giác không ổn lắm, đêm ngủ không ngon, thấy Yến Thư ngày càng xa cách mình, anh lẽ ra nên vui vì đã đạt được mục đích mới đúng.
Nhưng kết quả là anh tự hành hạ chính bản thân!
…
Nam Cung gia cử người đưa đón đám nhóc kia tới bìa rừng, đưa pháo hiệu cho họ, nói rằng nếu có việc thì lập tức kéo nổ.
Tín hiệu bên trong không tốt lắm, ngộ nhỡ điện thoại hỏng hóc thì khó mà cầu cứu.
Ban đầu họ còn định hộ tống chúng tới địa điểm cắm trại, nhưng một lũ nhóc trẻ người non dạ thích thử thách, hô hào:
“Chúng cháu muốn tự đi, như thế mới kích thích.”
Yến Thư không có ý kiến gì, chỉ bực mình vì sao cái hội này lại có Patrick? Hắn ta ám cô cả máy ngày nay đến nỗi cô chặn cả số hắn rồi đó!
Dường như nghe được tiếng lòng của cô, Patrick lại gần, ngả ngớn nói:
“Yến Thư, có cần tôi xách ba lô cho cô không?”
“Cút!” Yến Thư vung chân cho hắn một đá, nhưng lại hụt.
Mặc dù ai cũng biết Yến Thư là tiểu thư nhà giàu, nhưng cô chẳng khác gì họ, trừ việc có rất nhiều tiền ra.
Tính tình cô thoải mái, dễ chịu, đặc biệt hào phóng nữa.
Thấy cô đùa giỡn với Patrick, họ đều cười ha ha.
Khi họ ra khỏi khu vực đường lớn và bắt đầu men theo một con đường nhỏ tiến vào trong rừng, Dịch Phàm cũng lẳng lặng theo sát ở phía xa.
Đối với chuyến đi này, Patrick vô cùng mong đợi.
Không có tên vệ sĩ lắm mồm lắm trò kia, hắn tha hồ phát huy sở trường tán gái của mình.
Dịch Phàm nghĩ sau khi trở về, anh nên giải thích với Yến Thư chuyện hôm trước, đồng thời tìm bác sĩ chẩn đoán bệnh cho anh, bởi vì, gần đây anh rất thường hay gặp ác mộng và ảo giác.
Còn nữa, tuy rằng anh không có quyền xen vào chuyện tình cảm của cô, nhưng người như Patrick muốn tiếp cận cô, vậy phải bước qua xác của anh trước.