Đăng vào: 12 tháng trước
Giết Patrick sao? Yến Thư cứ nghĩ mình bị ù tai rồi, chỉ vì Patrick kéo cô lên xe và đưa cô rời khỏi tầm mắt của anh mà anh muốn xử lý hắn?
Lúc ấy, Patrick đang tập trung đánh lái và vượt qua những chiếc xe khác, hắn cũng nghe được lời đe dọa của Dịch Phàm.
Hồi còn ở Mỹ, hắn từng làm nhiều chuyện tày trời bị xã hội đen đuổi đánh còn chưa sợ, nói chi là một tên vệ sĩ quèn? Hắn tự tin cho dù trời có sập xuống thì cha hắn cũng sẽ vung tiền ra đỡ cho hắn.
Yến Thư còn chưa kịp nói thêm câu gì, Dịch Phàm đã tắt máy.
Cô bắt đầu thấy hoảng loạn, trống ngực đập liên hồi vì câu nói kia của anh.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, miệng lắp bắp:
“Patrick, c-cậu dừng lại đi! Tôi muốn về nhà với anh Phàm!”
Mặc cho cô có nài nỉ cỡ nào, Patrick vẫn im lặng lái xe như không cần mạng, dùng tốc độ cao nhất để chạy đi hòng cắt đuôi kẻ phía sau.
Chỉ là hắn không biết rằng làm một vệ sĩ riêng cho tiểu thư của Nam Cung gia, từ nhỏ Dịch Phàm đã học qua vô số nghiệp vụ và được đào tạo rất kỹ càng.
Đua xe chuyên nghiệp thì anh chưa từng thử, nhưng lái xe vào sinh ra tử, làm nhiệm vụ nguy hiểm lại chẳng xa lạ gì.
Hai chiếc xe điên cuồng đuổi nhau trên đường lớn, đã đánh động tới phía cảnh sát.
Yến Thư thật sự không hiểu rốt cuộc Patrick muốn làm gì, cô sợ đến nỗi tay chân mềm nhũn, tóc dài bị gió từ khe hở của cửa sổ thổi tung, rũ rượi như vừa trải qua một trận đánh.
Trong xe vang lên âm thanh có chút tuyệt vọng của cô:
“Tôi không muốn xem biển nữa, cậu dừng lại, cho tôi về nhà đi!”
Chắc có lẽ ông trời đã nghe thấu nguyện vọng của Yến Thư, khi cô vừa nói ra câu này, Patrick cũng kịp thời lao ra đường lớn ven biển, sau đó từ từ giảm tốc và đáp:
“Ngắm biển trước đi, lát nữa tôi đưa cô về.”
Yến Thư bây giờ làm gì còn tâm trạng mà ngắm cảnh nữa, cô vuốt lại mái tóc rối của mình, mặt mũi bơ phờ che miệng nói:
“Tôi buồn nôn…”
Câu nói ấy cuối cùng cũng dọa cho Patrick thay đổi sắc mặt:
“Đừng có nôn trong con xe yếu quý của tôi đấy!”
Hắn lập tức dừng xe vào lề đường, mở cửa đỡ Yến Thư đang loạng choạng sắp ngã ra ngoài, để cô ngồi xuống.
Thiếu nữ chịu không nổi việc chiếc xe đánh võng lắc lư kia, khó chịu mắng:
“Cậu lái xe kiểu gì thế hả?”
“Xin lỗi xin lỗi, thói quen của tôi…” Patrick vô cùng tự trách.
Vừa rồi bị Dịch Phàm bám lấy nên hắn mới nổi tính háo thắng muốn đua một trận, ai ngờ được vị tiểu thư này lại…
Nghĩ đến Dịch Phàm, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn ra phía sau.
Mặc dù đã liều mạng chạy đi, nhưng vẫn bị đuổi kịp sao?
Người đàn ông mặc áo vest màu đen đơn giản bước đến chỗ họ, từ trong túi áo rút ra một tờ khăn giấy ướt đưa cho Yến Thư.
Sau đó, anh đứng lên, tóm lấy cổ áo của Patrick, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Dịch Phàm phải cao đến 1m85, Patrick lại chỉ là một tên nhóc mười tám tuổi chưa trưởng thành hoàn toàn, bị anh xách lên dễ như trở bàn tay.
Anh đang định đánh hắn thì một bàn tay mềm mại bám vào tay anh, giữ anh lại.
“Anh Phàm, đừng đánh cậu ta!”
“Tiểu thư, cậu ta có hành động gây nguy hiểm cho cô.”
Dịch Phàm giải thích ngắn gọn, mặc cho Yến Thư kéo lấy bắp tay anh.
Anh vung một đấm vào mặt Patrick, đánh hắn lảo đảo ngã xuống đất, khóe môi hắn lập tức bật máu.
Mùi vị tanh tưởi mằn mặn lọt vào trong khoang miệng, Patrick chưa từng bị ai ức hiếp như thế bao giờ.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Dịch Phàm, đổi lại một đấm thứ hai.
Bốp.
Yến Thư sợ sệt đứng bên cạnh dùng tay che miệng, đôi mắt hằn lên những sợi tơ đỏ đầy giận dữ của Dịch Phàm làm cô hoảng loạn, không dám ngăn cản.
Vừa rồi anh ấy đã nói sẽ giết Patrick, cô có cảm giác như đó là lời thật lòng!
Lúc này, Patrick nằm dài bên vệ đường, đầu choáng mắt hoa không thể nhúc nhích nổi.
Hắn đánh giá thấp sức mạnh của tên vệ sĩ này, đây mà là vệ sĩ à? Võ sĩ thì đúng hơn! Cơn đau dữ dội truyền tới từ vị trí gò má làm hắn khó lòng tỉnh táo được.
Mẹ kiếp, tên này thật dám đánh hắn!
Dịch Phàm đã thoáng qua ý nghĩ giết chết tên nhóc này.
Cách mà hắn ta lôi kéo Yến Thư vào cuộc đua đầy rẫy nguy hiểm vừa rồi khiến anh như phát điên.
Bên ngoài không biết có bao nhiêu kẻ tìm cơ hội để bắt cóc tiểu thư Nam Cung gia tống tiền, anh sợ cô gặp nguy hiểm, phải đuổi sát theo sau, vậy mà hắn dám lái xe với tốc độ hơn trăm cây số trên giờ?
Dịch Phàm vừa đứng lên, phía xa liền có cảnh sát chạy tới.
Họ rốt cuộc cũng đuổi kịp hai cái tên điên trên quốc lộ này, thấy cảnh đánh nhau, họ vội xông lại và chen vào giữa:
“Anh kia, hành vi hành hung người khác này của anh…”
“Câm miệng!” Dịch Phàm quát.
Tâm trạng đang rất không tốt, còn gặp phải đám cảnh sát này, Dịch Phàm rút điện thoại ra gọi thẳng cho nhị thiếu gia.
Lý do anh không gọi cho đại thiếu gia là vì nếu đại thiếu gia biết chuyện Yến Thư đi theo người lạ, cô sẽ bị phạt nặng hơn, nói không chừng còn làm ầm ĩ cả lên.
Nam Cung Lân đang ở trong thư viện chăm chỉ lật sách thì nhận được điện thoại từ Dịch Phàm.
Mỗi lần anh chàng vệ sĩ riêng của Yến Thư gọi đến đều chẳng có chuyện hay ho gì.
“Thiếu gia, tôi gặp rắc rối, bị cảnh sát khu vực tóm.”
“Đưa điện thoại của cậu cho họ.” Nam Cung Lân nói.
Trong lúc viên cảnh sát kia đang định kiểm tra giấy tờ của Dịch Phàm thì anh đột nhiên đưa điện thoại ra, động tác ấy khiến anh cảnh sát không vui, cho rằng mình bị khinh thường:
“Anh làm gì thế? Định chống đối người thi hành công vụ à?”
“Nghe đi.” Dịch Phàm lạnh giọng đáp.
Chẳng hiểu sao nhìn khuôn mặt đáng sợ của anh lúc này, cảnh sát lại cầm lấy điện thoại áp lên tai.