Chương 65: 65: Kích Cỡ Không Hợp

Cá Muối Cứu Thế

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Đặng Chung: “?”
 
Sinh vật thế giới này phân chia rất đơn giản, bao gồm tộc Người, tộc Biển, Hải thú, cộng thêm một sinh vật bán thần.
 
Đầu tiên loại bỏ sinh vật bán thần, bắt đầu sắp xếp tổ hợp còn lại.

Hải thú là món ăn trên thực đơn của tộc Người và tộc Biển, hơn nữa Hải thú không có chỉ số IQ để yêu đương, không thể nào tạo ra tình yêu chân thật.
 
Vậy hai người thật lòng yêu nhau khác chủng tộc chỉ có thể từ tộc Người và tộc Biển.
 
Nhưng ở thế giới này, tộc Người và tộc Biển không đội trời chung.

Chủng tộc vốn có thù hận và thành kiến thì làm sao có thể giải trừ thành kiến, thật lòng yêu nhau.

Đúng là nhiệm vụ bất khả thi mà!
 
Đặng Chung nghiêm túc hỏi: “Chúng ta có thể bắt một tộc Người và một tộc Biển, để ngài làm phép khiến bọn họ thật lòng yêu nhau không?
 
Phù thủy biển câm nín nhìn anh đăm đăm, không nói tiếng nào.
 
Đặng Chung đọc được năm chữ “Ngươi là đồ bại não” trong mắt người đối diện, bèn rơi vào tự kỷ.
 
Không thể không nói đôi lúc Đặng Chung là người rất có đầu óc suy diễn.
 
Kim Thiên Thiên nhỏ giọng hỏi: “Hình như không phải không thể, chẳng phải Vân Thiển là tộc Người sao, chỉ cần tìm một tộc Biển ngon giai, chắc cô ấy sẽ thích nhỉ?”
 
Đặng Chung: “…Thiên Thiên, cô đúng là người có suy nghĩ đặc biệt thật đấy.”
 
Kim Thiên Thiên cười ngây ngô, gãi đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
 
Vương Tư Tuệ: “…”
 
Đặng Chung: “Tôi không có khen cô, tôi đang nói kháy cô đó! Cô tưởng trái tim Vân Thiển là tổ ong hả, mỗi cái lỗ chứa một người yêu thật lòng.

Thích của cô ấy rõ ràng là tham lam thân thể người ta, là nhu cầu thể xác bên ngoài.

Cái chúng ta tìm là người thật lòng yêu nhau!”
 
Kim Thiên Thiên hết hồn.
 
Phù thủy biển không định giúp đỡ bọn họ, cho dù thế giới này tận thế thật cũng không ảnh hưởng gì đến rìa thế giới mà cô ta đang ở.
 
Cô ta bảo ba người cuốn xéo, tiếp tục hưởng thụ sự sung sướng của mình.
 
“Tộc Người chết tiệt, sao ngươi dám!!!”
 
Bỗng Đặng Chung, Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên bị một xúc tu biến lớn đánh bay.

Bọn họ nhìn thấy Phù thủy biển tóc đen xinh đẹp biến thành tóc trắng, làn da trắng nõn tựa như bị một lớp sắt kiên cố bao phủ, mặt mũi hung tợn chạy về phía kho báu.
 
Trong kho báu chỉ có một mình người hầu.

Anh ta ngã dưới đất, ngực cắm một con dao ngắn, thở thoi thóp.
 
Phù thủy biển nhìn kho báu trống rỗng, gào thét: “Tộc Người, ta muốn tất cả bọn chúng phải chết!”
 
Kho báu đối với Phù thủy biển giống như vàng đối với rồng, vô cùng quan trọng.
 
Phù thủy biển kiêu ngạo, cho rằng tộc Người không dám thách thức quyền uy của mình.

Cô ta chấm nhẹ ngón tay lên người hầu dưới đất, người hầu được kéo trở về từ rìa cái chết, vết thương khép lại, chậm rãi hồi tỉnh.
 
Phù thủy biển trầm giọng hỏi: “Thứ vô dụng nhà ngươi! Có phải ngươi nói cho gã biết lối ra không?”
 
Người hầu quỳ dưới đất: “Ngài biết thân thể ta yếu ớt, gã lại là người tinh ranh, có thể nhận ra điểm yếu của ta , bèn lấy tính mạng ta uy hiếp.

Gã đã mơ ước kho báu của ngài từ lâu, chắc chắn đã lên kế hoạch trước! Tên đó căn bản không coi ngài ra gì…”
 
Phù thủy biển nghiến răng, xúc tu tức giận đập xuống mặt đất, toàn bộ cung điện chấn động.
 
Người hầu quỳ thấp hơn: “Quý bà phù thủy, ngài không thể rời khỏi nơi này tìm gã, nhưng ta có thể.

Ta sẽ tìm bảo vật về cho ngài, mang gã về để ngài trừng phạt… Xin ngài cho phép, ban cho ta năng lực giao tiếp với Hải thú.”
 
Ánh mắt Phù thủy biển âm u nhìn chằm chằm người hầu hồi lâu.

Cô ta hơi nghi ngờ, nhưng cảm giác của người hầu cho thấy anh ta không phải nói láo.

Cô ta hỏi: “Ngươi có thể ra tay với gã sao?”
 
Nghe thấy những lời này của Phù thủy biển, người hầu nhẹ nhàng đáp: “Ta có thể làm được, ta sẽ không mềm lòng.”
 
Phù thủy biển cười gằn: “Ta sẽ cho ngươi một cơ thể khỏe mạnh và khả năng giao tiếp với Hải thú, nhưng Hải thú có chịu nghe theo lời ngươi đối phó tộc Người hay không thì phải xem ở ngươi.”
 
“Ta cho ngươi thời hạn ba tháng, không những muốn ngươi mang bảo vật và tên trộm đáng chết kia trở về, ta còn muốn ngươi dạy tộc Người một bài học, khiến tất cả quốc gia của bọn chúng hủy diệt, không thể hợp lại thành nước được nữa, chỉ có thể sống tạm bợ từng nhóm nhỏ.

Đây chính là sự trừng phạt dành cho tộc Người đã phụ lòng tin của ta!”
 
“Nếu đến kỳ hạn ba tháng mà ngươi không làm được chuyện ngươi nói, ta sẽ bóp nát trái tim nằm trong tay ta của ngươi !”
 
Người hầu vẫn dán dưới đất như cũ, anh ta nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt đã trở nên kiên định.
 
“Ta có thể làm được, thưa quý bà phù thủy.”
 
Chuyện này vẫn không thể nào xoa dịu cơn giận của Phù thủy biển.

Cô ta nhớ đến dũng sĩ tộc Người vẫn còn ở trong cung điện của mình, bọn họ đã bị lãnh đạo của chính đất nước mình vứt bỏ, chỉ có thể trở thành công cụ xả giận cho cô ta!
 
Phù thủy biển: “Ta phải ném hết đám người này xuống đáy biển, nhìn bọn chúng tuyệt vọng mà chết.”
 
Người hầu do dự, muốn nói lại thôi.
 

 
Đại sảnh.
 
Dũng sĩ đang đắm chìm trong bầu không khí xa hoa thác loạn, dần buông lỏng phòng bị.
 

Cho đến khi nước biển bỗng nhiên ùn ùn kéo tới, cuốn trôi từng người một cách vô tình.
 
Dòng nước biển sâu mạnh mẽ ập vào bất ngờ, không ít người chịu không nổi áp lực này, cơ thể nổ tung tức khắc.
 
Tất cả mọi người bị dòng nước chia năm xẻ bảy, thất lạc trong biển cả mênh mông.
 
Chỉ số thanh máu của Vân Thiển liên tục hạ xuống, dòng nước siết giống như cơn sóng thần nổi lên dưới biển sâu.

Cô chẳng nhìn thấy gì, hai mắt không thể mở ra dưới nước.
 
Mang và vây cá mà loài người tiến hóa để thích nghi với đại dương không chịu nổi một đòn, vốn không thể hít thở dưới áp lực này.

Phần vây bị dòng nước đập cho rách bươm, máu vừa chảy ra đã bị sóng cuốn đi.
 
Vân Thiển cảm nhận được sâu sắc loài người nhỏ bé yếu đuối giữa đại dương bao la, không có thân thể to lớn như Hải thú, căn bản không thể nào sống sót ở nơi đáng sợ này.
 
Cô cố gắng mở mắt, đôi mắt có cảm giác sắp nổ tung, lỗ tai không chịu nổi áp lực nơi này, chảy máu liên tục.
 
Vân Thiển nhìn thấy dòng nước cuốn trôi một tảng đá to như ngọn núi, nhắm thẳng mục tiêu vào cô!
 
Vân Thiển: Chắc không bị đập nát bấy đâu nhỉ?
 
Cô muốn bơi, nhưng tay chân không nghe sai bảo.

Trong lúc cô chuẩn bị nghênh đón cái chết, Ô Tề Hải bơi nhanh từ đằng xa tới, dòng nước vốn không thể ngăn cản tốc độ bơi lội của cậu.
 
Mắt cậu tỏa ra ánh sáng, là màu vàng tuyệt đẹp.
 
Da tay cậu bị màu đen bao phủ, đã không còn là tay người mà có cảm giác giống như da cá.
 
Lúc màu đen lan đến hàm dưới, thân hình cậu biến dổi, hóa thành con vật khổng lồ che khuất bầu trời.

Trước sự che chắn của cậu, dòng nước cuộn trào  bỗng nhiên sóng êm biển lặng.
 
Kích thước tảng đó to kia chỉ là một hạt cát so với Ô Tề Hải, nhẹ nhàng chạm lên người cậu.
 
Một người một thú khổng lồ cứ thế nhìn nhau, Ô Tề Hải thân mật cọ mũi vào Vân Thiển.
 
Vân Thiển suýt bị cậu cọ văng, lập tức lấy mất một mạng của cô.
 
Đương nhiên cũng do tình trạng lượng máu của cô đang rất thấp.
 
Mặc dù cậu cố gắng khống chế sức lực nhưng vẫn là sức lực mà con người không thể chịu nổi.
 
Ô Tề Hải nhận ra bản thân mình bất cẩn làm bị thương Vân Thiển, phát ra tiếng kêu áy náy.
 
Tiếng kêu suýt khiến Vân Thiển ngủm thêm lần nữa, lỗ tai cũng vì vậy mà bị điếc.
 
Vân Thiển nhìn cơ thể Ô Tề Hải chẳng thấy điểm cuối, thậm chí cô đứng tại đây còn chẳng bằng một cái răng của cậu.

Cô vươn tay, sờ Ô Tề Hải, chắc là vị trí đầu mũi, so với cậu, bàn tay cô quá nhỏ bé.
 
Dòng nước xuất hiện dấu hiệu cuồng nộ lần nữa, Ô Tề Hải há miệng nhẹ nhàng ngậm lấy Vân Thiển.
 
Cậu bơi thật nhanh dưới biển sâu, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ khiến Hải thú khác trông thấy mà khiếp sợ.
 
Bên phía Ô Đậu cứu được không ít dũng sĩ Lôi Quốc, cậu mang những người này lên mặt biển, lúc lặn xuống lần nữa đã không còn tìm thấy những người khác.
 
Ô Đậu: Tôi đã cố hết sức rồi.
 
Cậu lần theo mùi Ô Tề Hải đuổi theo.
 

 
Ô Tề Hải khôi phục dáng vẻ tộc Người, bước ra khỏi biển lên bờ.

Nơi này là một hòn đảo, mảnh đất liền cuối cùng còn sót lại trên thế giới này.
 
Cậu nhìn về phía Vân Thiển trên bãi cát, phát hiện thương tích dưới biển của cô đã lành lặn một cách kỳ lạ.
 
Ô Tề Hải đang định nở nụ cười, lại thấy sắc mặt Vân Thiển cực kỳ nặng nề.
 
Ô Tề Hải: “Chị gái?”
 
Vân Thiển: “Tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
 
Ánh mắt Ô Tề Hải dần lạnh lẽo, làn da chỗ sống lưng của cậu tràn ra màu đen.
 
Tiếp đó, cậu nghe thấy Vân Thiển hùng hồn nói: “Kích thước không hợp… chắc chắn không có tương lai!”
 
Ô Tề Hải: “?”
 
Ô Tề Hải: Chỉ vì chuyện này mà chị bày ra vẻ mặt muốn cắt đứt quan hệ với em?
------oOo------