Đăng vào: 12 tháng trước
Thứ kia chầm chậm tiến lại gần.
Bọn họ phát hiện nó không chỉ cao ba mét, cả cơ thể hình người bị kéo dài vặn vẹo, bề mặt cơ thể khô khốc nâu sẫm, từng mẩu da nhăn nhúm lại.
Đầu của nó không có mắt mũi miệng, chỉ có hai hốc mắt phát ra ánh sáng đỏ, thân hình còng xuống, hai cánh tay dài tới cẳng chân.
Nó đi qua đi lại giống như canh giữ lầu dạy học, tìm kiếm thứ nó cho là nguy hiểm xung quanh.
Bọn Vân Thiển không biết đây là chủng loại chuyện ma nào, bọn họ theo bản năng nghĩ mình không thể bị ánh đèn đỏ chiếu vào, bèn núp ở nơi kín đáo gần tòa nhà.
Mặc dù đã chuẩn bị tình thần chuyện ma xuất hiện mọi lúc mọi nơi, nhưng lúc chuyện ma thật sự xuất hiện, mỗi người tại đó đều sản sinh sợ hãi trong lòng.
Đặng Lan Lan lấy máy tính từ trong balo đeo vai ra.
Sau khi sương mù dày đặc xuất hiện, máy tính tự động rời khỏi balo không gian, chỉ có thể bỏ vào balo khác.
Màn hình máy tính đang ở mục Chuyện ma, cô ta nhập các từ khóa, muốn tìm bài viết về Quái vật đèn đỏ.
Hai tay Thiên Hành Kiện ôm ngực, tim đập rất nhanh.
Anh ta có chứng sợ vật thể khổng lồ, nhìn thấy Quái vật đèn đỏ hoàn toàn xứng với danh hiệu vật thể khổng lồ, trái tim anh ta không chịu nổi.
Ánh sáng đỏ nhạy bén lướt nhanh qua chỗ Thiên Hành Kiện, hai cánh tay dài của nó vung lên, vách tường mà Thiên Hành Kiện trốn sụp đổ tại chỗ.
Những người khác giật nảy mình, rõ ràng không hề phát ra tiếng động, tại sao Quái vật đèn đỏ lại phát hiện bọn họ?
Kế tiếp đến Vân Thiển, chẳng qua cô chỉ đeo mắt kính nhìn lướt ngang qua chỗ Quái vật đèn đỏ, lá gan óc chó lập tức vỡ nát, cảm xúc dao động…
Cảm xúc dao động?
Vân Thiển đeo mắt kính, hơi thấy rõ bộ dạng của Quái vật đèn đỏ, sợ hãi dâng lên trong lòng.
Quả nhiên giây tiếp theo, Quái vật đèn đỏ tấn công cô.
Con đường Quái vật đèn đỏ tiếp cận Vân Thiển phải đi ngang Thiên Hành Kiện.
Anh ta thấy Quái vật đèn đỏ đến gần, bị dọa hét toáng lên, nhưng hiển nhiên không sợ bằng Vân Thiển.
Vân Thiển bị dọa mặt mày trắng bệch, kiềm chế sức lực toàn thân mới không tháo mắt kính xuống.
Tiếng hét cũng không khiến Quái vật đèn đỏ thay đổi phương hướng, bước chân nó kiên định nhắm về phía Vân Thiển.
Cánh tay dài quét qua, Vân Thiển tháo mắt kính xuống, trước mắt chỉ còn mosaic, cảm xúc sợ hãi giảm đi rất nhiều.
Trí tưởng tượng của Vân Thiển về vật thể kinh dị không được tốt lắm, chỉ cần không thấy thì không sợ.
Quái vật đèn đỏ ngược lại tấn công Thiên Hành Kiện.
Vân Thiển nhắc nhở: “Tôi đoán có thể nó thông qua sợ hãi, cũng có thể là những cảm xúc dao động khác để phán đoán vị trí chúng ta.
Hãy kiềm chế cảm xúc…”
Tiếng nói của Vân Thiển cũng không làm Quái vật đèn đỏ thay đổi ý định, nó cố chấp đuổi theo Thiên Hành Kiện, muốn gi.ết chết người này.
Thiên Hành Kiện: “Tôi không khống chế được sợ hãi! Sao nó chỉ đuổi theo mình tôi vậy?”
Lý Duy: “Trong mọi người, anh sợ nhất, rốt cuộc anh sợ cái gì, trông nó đâu gớm ghiếc mấy.”
Thiên Hành Kiện: “Con khỉ chứ không ghiếc, cảm giác giữa người với người không giống nhau.
Cậu không gớm ghiếc kệ cậu, tôi cảm thấy gớm ghiếc!”
Anh ta lăn lê bò toài tránh né đòn tấn công của Quái vật đèn đỏ.
Đặng Lan Lan: “Tìm được rồi.”
Cô ta đọc lớn nội dung bài viết: “Kẻ canh giữ sương mù.
Kẻ canh giữ xuất hiện cùng với sương mù trắng thần bí, đôi mắt có thể thăm dò tất cả cảm xúc, phụ trách bảo vệ an toàn một vài Chuyện ma, là chuyện ma canh giữ vừa đáng tin vừa mạnh mẽ.”
Đặng Chung: “Nhược điểm đâu? Nhược điểm là gì?”
Bọn họ thử đi vòng qua Quái vật đèn đỏ nhưng không được, nhất định phải giải quyết nó rồi mới có thể đi tiếp.
Đặng Lan Lan: “Ngay giữa gáy nó có một bức tranh sơn dầu, đó là ý thức có thể khiến nó hành động.
Lúc bức tranh biến mất, nó sẽ trở lại là một thành viên bình thường trong sương mù.”
Đúng lúc Quái vật đèn đỏ đánh Thiên Hành Kiện mãi không chết, nó chậm rãi đứng thẳng người dậy, đầu chìm vào màn sương trên cao.
Văn Tư Thành: “Vậy phải làm sao?”
Anh nhìn lầu dạy học trong sương mù, độ cao của tòa nhà cao hơn Quái vật đèn đỏ không ít.
Vân Thiển: “Chúng ta nhảy từ tòa lầu bên cạnh lên người nó, có điều cần phải có người dụ nó tới gần mới được.
Đặng Chung: “Cứ vậy đi.”
Thiên Hành Kiện dụ Quái vật đèn đỏ, những người khác leo lên tầng thượng lầu dạy học, thừa dịp nó tới gần thì nhảy lên người.
Lầu dạy học mà bọn họ đi vào là nơi Vân Thiển và Vương Tư Tuệ từng học mấy ngày trước.
Người trong bức vẽ trên hành lang tựa như sống dậy, vị trí bọn chúng treo ngang với chiều cao mọi người, ánh mắt âm u dõi theo người bước vào hành lang.
Đặng Chung đi đầu, trước mặt là tranh, đằng sau cũng là tranh.
Anh bị ánh mắt nhìn chòng chọc của người trong hình làm sởn gai ốc.
Anh không thể tỏ vẻ sợ hãi, khiến đồng bạn cũng sợ theo.
Anh nói: “Đừng nhìn chúng, chắc chắn chúng chả làm được tích sự gì.
Chúng ta chỉ cần đi thẳng về trước là được.”
Không ai đáp lại anh.
Đặng Chung quay đầu nhìn.
Vân Thiển và Văn Tư Thành đang giơ dao rọc giấy rạch bỏ phần mắt người trong tranh ra.
Vương Tư Tuệ, Đặng Lan Lan và Lý Duy thấy vậy cũng làm theo.
Chỉ cần tranh không có mắt, chúng sẽ không thể nhìn người bằng cặp mắt âm u.
Kế hoạch thành công!
Dọc hành lang đều là tranh, gương mặt mỗi người trong tranh đều tuyệt đẹp.
Vốn dĩ mắt chúng đều nhắm vào Đặng Chung, bây giờ không những bọn chúng dời mắt về chỗ cũ, còn nhắm mắt thật chặt, sợ đám gia súc này sẽ rạch mất mắt mình.
Văn Tư Thành hả hê: “Coi như chúng mày thức thời.”
Đặng Chung: “…”
Anh cảm thấy mình và nơi này cực kỳ không ăn nhập.
Số lượng chuyện ma trong lầu dạy học rất nhiều.
Dưới màn sương trắng, chuyện ma xuất hiện không phân ngày đêm, luôn có chuyện ma đột ngột xuất hiện ngăn cản bọn họ đi về phía tầng thượng.
Cấp bậc những chuyện ma này không cao, Đặng Lan Lan có thể nhanh chóng tra được trong diễn đàn, báo cho mọi người cách giải quyết.
Vân Thiển nói lá gan mình rất nhỏ, nhưng lúc phải ra tay đối phó chuyện ma, mồm mép cô nhanh, quyền cước đấm đá càng nhanh hơn.
Mọi người lo lắng Vân Thiển gắng sức như vậy, lỡ lát nữa ngủ thì làm sao?
Văn Tư Thành bèn mở miệng hỏi: “Lần này em không mở thời kỳ hồi chiêu à? Em ra sức cũng được, nhưng đừng gắng sức.
Bây giờ, chúng ta không nhàn nhã như trước.
Em mà hôn mê, đến lúc đó lại tăng thêm phiền phức cho mọi người.”
Lời này nói quá thẳng, Vương Tư Tuệ đổi phương thức đề nghị uyển chuyển một chút.
Vân Thiển không để ý nói: “Hiện giờ sức lực em dư thừa, không cần lo lắng xuất hiện tình trạng hôn mê.”
“Vậy thì được.” Cách biểu đạt thẳng thắn của Văn Tư Thành khá được Vân Thiển ưa thích.
Trong quá trình đối phó chuyện ma, mọi người phát hiện đặc tính Đá trấn yêu của Vân Thiển trước chuyện ma đã biến mất, ngược lại Văn Tư Thành có sức mạnh cực đại chỉ phát huy tác dụng khi đối phó chuyện ma.
Nhờ vậy Đặng Chung mới biết hóa ra Vân Thiển không nói dối, trên người cô không có vũ khí đối phó chuyện ma.
Đối với việc tại sao xảy ra thay đổi này, bọn họ cũng chẳng có đầu mối.
Nhóm người dần phối hợp ăn ý, tốc độ giải quyết chuyện ma nhanh hơn.
Ngay lúc Thiên Hành Kiện bỏ mạng lần thứ tám dưới tay Quái vật đèn đỏ, anh hết chịu nổi gửi tín hiệu mắng người, rốt cuộc bọn họ cũng lên được tầng thượng.
Quái vật đèn đỏ muốn tới gần nơi này.
Lý Duy là người nhảy xuống đầu tiên.
Thấy mình sắp rơi xuống đỉnh đầu Quái vật đèn đỏ, anh mừng thầm trong lòng, hãy xem anh sắp trở thành anh hùng cứu Thiên Hành Kiện đây!
Quái vật đèn đỏ vẫn luôn chú ý tới Thiên Hành Kiện bỗng nhiên quay đầu, mắt đỏ quét về phía Lý Duy, cánh tay bất chợt giơ lên!
Những chiếc gai nhọn dài trên ngón tay nó đâm sâu vào người Lý Duy.
Bàn tay phẫy nhẹ, Lý Duy bị ném xuống đất, cơ thể nát thành một bãi bùn, sau đó khôi phục lần nữa.
Lý Duy nhớ đến mà rùng mình.
Anh nhận ra sự dao động vui sướng trong lòng vừa lấn át nỗi sợ của Thiên Hành Kiện, vì vậy mới khiến Quái vật đèn đỏ quay lại tấn công anh ta.
Thế nhưng sự dao động cảm xúc theo bản năng thì làm sao kiềm chế?
Bọn Vân Thiển trên tầng thượng nhận ra đây là một vấn đề nan giải, ai có thể luôn luôn duy trì cảm xúc ổn định trong lúc đối phó Quái vật đèn đỏ…
Vương Tư Tuệ nói: “Để tôi triệu hồi thần linh tới giúp.”
Đặng Lan Lan: “Để chị, không cần thỉnh thần, phiền phức lắm.”
Cô ta đặt balo và máy tính xuống đất.
Đặng Chung cường điệu sự khó khăn trong đó.
Hơn nữa cảm giác bị chuyện ma giết rất đau, nếu chỉ số tinh thần vượt qua điểm giới hạn quá lâu sẽ bị đá ra khỏi thế giới tận thế.
Vân Thiển kinh ngạc, thì ra còn bị đá ra khỏi thế giới tận thế nữa sao?
Vương Tư Tuệ: “Đó gần như là tình huống suy sụp tinh thần…”
Đặng Chung tưởng rằng Đặng Lan Lan lớn tuổi, cơ thể không thể chịu nổi đau đớn khi bị chuyện ma giế.t chết.
Dù sao cũng đã đi tới nước này, thất bại trong gang tất rất uổng phí.
Đặng Lan Lan cười dịu dàng, giống như bà chị thân thiết: “Đặng Chung, tôi không cảm nhận được cảm xúc, cũng không có cách nào biểu đạt ra cảm xúc tương ứng.
Tôi biết cảm xúc cậu truyền đạt bây giờ hẳn là lo lắng, nhưng tôi không thể cảm giác được, chỉ có thể thông qua ánh mắt, sắc mặt, phản ứng những người khác để phán đoán…”
Thừa dịp mọi người đều ngây ra, Đặng Lan Lan nhảy xuống chỗ Quái vật đèn đỏ đang tiếp cận lầu dạy học lần nữa.
Giống như cô ta nói, cô ta là người không cảm giác được và cũng không thể biểu hiện cảm xúc.
Đặng Lan Lan giống như một hạt bụi rơi nhè nhẹ xuống đỉnh đầu Quái vật đèn đỏ, quái vật không hề có cảm giác gì.
Cô ta nhìn thấy bức tranh sau gáy Quái vật đèn đỏ, đó là bức tranh một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Đường nét trên khuôn mặt là vẻ đẹp tuyệt vời mà chỉ có trải qua chỉnh sửa tỉ mỉ mới có thể có được, cộng thêm nụ cười mê người, mọi thứ đều hoàn mỹ.
Nếu như người bình thường nhìn thấy bức tranh này, chắc chắn sẽ sinh ra cảm xúc không nỡ, không muốn hủy hoại nó chứ đừng nói chi lau sạch nó.
Đặng Lan Lan không có cảm xúc này.
Cô ta lau sạch bức tranh bằng thái độ lau dọn dầu mỡ dính trên máy hút khói nhà bếp.
Quái vật đèn đỏ ngã ầm xuống đất, cơ thể dần hóa thành tàn tro.
Thiên Hành Kiện ngồi xụi lơ dưới đất, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: “Biểu hiện xuất sắc, là một giáo viên thể dục, thể lực của mình vẫn chưa đủ, trở lại thế giới hiện thực phải chăm chỉ rèn luyện mới được…”
Đặng Lan Lan cầm lấy balo và máy tính từ tay Vân Thiển.
Sau khi nói cảm ơn xong, cô ta lại đi về phía cuối đội, một mình yên tĩnh đứng đấy, thỉnh thoảng mỉm cười với mọi người.
Sương mù dày đặc trở lại.
Việc phân biệt phương hướng trong sương mù rất khó khăn, nhóm Vân Thiển vừa đi vừa ngừng, liên tục đối chiếu bản đồ và tòa nhà bên trong tầm nhìn.
Tốc độ đi của họ không nhanh, nhưng đúng hướng.
Đã gần năm giờ chiều, bọn họ càng tới gần thư viện, sương mù càng dày đặc đến mức không thể thấy rõ người đứng trong vòng nửa mét.
Tiếp theo là mức độ giơ tay không thấy năm ngón, giống như bên trong đại dương màu trắng chỉ có một mình mình.
Nhóm Vân Thiển cần phải phán đoán vị trí thông qua đồng hồ cứu thế.
Để không bị phân tán, bọn họ buộc dây thừng giữa eo nhằm đề phòng.
Xuyên qua lớp sương mù mịt, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.
Thư viện nằm tại khu vực trung tâm trường học đang ở phía trước.
Vân Thiển tháo mắt kính xuống, mặc cho cảnh tượng trước mặt biến thành mosaic.
Cô hỏi: “Chúng ta nên vào thư viện nào?”
Đằng trước có ba thư viện, kể cả kiến trúc vây quanh thư viện đều giống nhau y đúc.
------oOo------