Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng
Đăng vào: 12 tháng trước
Kiều Tự Minh là một minh tinh mới cóng, cậu ta chỉ vừa mới chập chững bước qua tuổi hai mươi, sở hữu một ngoại hình xuất sắc.
Vì lẽ đó, sau khi ra mắt từ một chương trình tuyển chọn, cậu ta thu hút được không ít người hâm mộ.
Trong mắt của người hâm mộ, Kiều Tự Minh chẳng có chỗ nào để chê, cậu vừa là con trai, vừa là ông xã đáng yêu dễ gần của các cô.
Bọn họ suốt ngày âu yếm trên Weibo, tiện thể nói mấy lời ủng hộ sự nghiệp trong giới giải trí của Kiều Tự Minh.
Chẳng qua phần lớn các chương trình tuyển chọn thần tượng trong nước cũng không đi được lâu dài.
Sau khi debut, công ty của Kiều Tự Minh thấy độ hot của cậu không tồi, nên định cho cậu chuyển hướng khỏi hình mẫu thần tượng, như vậy thì con đường nghệ sĩ mới có thể kéo dài thêm một chút.
Theo lẽ tự nhiên, fan của cậu ta cũng cực kì ủng hộ, chắc chắn đây là một việc rất tốt cho sự nghiệp của anh nhà bọn họ!
Vậy nên năm nay, công ty giao cho Kiều Tự Minh một suất diễn trong bộ phim điện ảnh có tên "Truyền Thuyết Yêu Tinh".
Chưa nói đến việc diễn xuất ra sao, chỉ cần bộ phim ra rạp một cách thuận lợi, chăm chỉ đi quảng bá, vậy thì về sau cậu ta cũng có thể được coi như một diễn viên rồi...
Song, chẳng ai dám ngờ rằng, lúc bộ phim đang chuẩn bị đổ bộ ra rạp thì lại trùng lịch chiếu, cứ thế trì hoãn thời gian!
Đây là bộ phim mà cộng đồng fan mong chờ đã lâu!
Là bước đệm cho sự nghiệp của anh yêu nhà bọn họ mà!
Sau khi thông báo hoãn lịch chiếu vừa xuất hiện, người hâm mộ của Kiều Tự Minh cảm giác như nghẹn một cục máu ở cổ họng, kế đó là một sự phẫn nộ ngập trời!
Mà ngọn lửa giận này lại nhắm thẳng đến cậu blogger đang rất nổi danh trong cộng đồng fan — Tính Gì Mà Tính.
Cái tên thầy bói thúi này, chỉ nói có một câu mà đã hoãn việc chiếu phim của anh nhà rồi!
Một số fan cứ thế mà sụp đổ tinh thần, gào khóc hu hu trong super topic của người hâm mộ —
Tại sao chớ, tại saooo, tụi tui đã spam hình cẩm lý một tháng trời rồi mà vẫn không vượt qua được cái miệng quạ đen của tên thầy đồng kia!!
Phận làm fan, đương nhiên bọn họ sẽ không chịu thừa nhận rằng đây là quẻ bói ra được, bởi không phải điều đó chứng minh rằng thần tượng của bọn họ có số mệnh không rõ ràng, không tài nào lấy được giải thưởng điện ảnh sao?
Ai trong cộng đồng fan cũng ngỏ ý: Ánh mắt của bọn tui là chuẩn nhất, anh nhà tuyệt vời nhất thế giới, tất cả là do cái miệng quạ đen của tên blogger này!
Hậu quả là, trên internet lại nổi lên một cuộc đại chiến trong cộng đồng người hâm mộ.
Nhóm fan phẫn nộ vọt tới Weibo của Tính Gì Mà Tính, chửi rủa đầy ở dưới, chỉ trích tên này đã thay đổi vận mệnh siêu tốt của nhà mình.
Nếu trên mạng đã đen tối như vậy thì ngoài hiện thực chắc là hận đời lắm!
Cũng có người nghĩ đến việc lục soát thân phận thật của cậu blogger này.
Thế nhưng cuối cùng họ chẳng tìm được gì, chỉ có thể phẫn nộ một cách bất lực trong khu bình luận mà thôi.
Cuối cùng, trận fan war này lại khiến cho lượng người theo dõi ít ỏi đến mức đáng thương của thầy bói tăng quá trời quá đất, mới đầu chỉ có mười nghìn mà bây giờ nhảy vọt lên tận một trăm nghìn luôn!
Song, đối phương lại chẳng hề login...
Thật ra Mạnh Thiểu Du cũng chẳng sợ đâu, thế nhưng bây giờ cậu chẳng có tâm trạng gì để lướt Weibo, phần lớn thời gian cậu đều đang đợi đơn hàng mới để kiếm sống.
Chỉ có điều, trong giới huyền học ở Nam Thành, cậu cũng chỉ vừa mới tập tễnh vào nghề, muốn tiếng tăm cũng chẳng có, trước mắt cậu chỉ mới ra tay có một lần thôi, sau đó vẫn chưa có ai tìm đến cửa.
Cậu cũng muốn lên mạng nhận đơn hàng lắm chứ, thế nhưng nhìn cái tài khoản Weibo dùng suốt bảy năm mà chỉ có nổi mười nghìn fan của cậu là biết rồi, về căn bản thì cậu chẳng biết quảng cáo tài khoản mạng như nào...
Đúng lúc Mạnh Thiểu Du đang định sống chết mặc bây, định bụng đi mở đại cái sạp nhỏ ngồi dưới chân cầu vượt, điện thoại của Trương An Sinh lại gọi đến.
Lần trước Mạnh Thiểu Du cứu Trương An Sinh khỏi tai nạn xe, lúc đó đối phương lại đúng lúc có việc gấp, nên ông chỉ kịp ghi nhớ số điện thoại của Mạnh Thiểu Du, lớn tiếng bảo rằng hôm khác sẽ báo đáp.
Vì vậy mà hôm nay ông mới gọi điện thoại đến đây.
Mạnh Thiểu Du vừa nhấc máy, Trương An Sinh ở đầu dây bên kia đã vội vã la lên: "Thầy Mạnh, xin hỏi bây giờ thầy có rảnh không? Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện rất gấp."
Giọng điệu của Trương An Sinh vô cùng sốt ruột, sau khi được Mạnh Thiểu Du cho đáp án khẳng định thì ông chạy tới ngay, toàn bộ quá trình thậm chí còn không vượt quá nửa tiếng.
Khi Mạnh Thiểu Du mở cửa cho Trương An Sinh, nhìn thấy khí xui trên người đối phương lại trầm trọng thêm, trên mặt cũng mang vẻ sốt sắng, cậu cảm thấy mình đã hiểu được phần nào rồi.
Vào nhà, Trương An Sinh thậm chí còn chẳng có tâm trạng mà uống nổi ngụm nước, ông nói thẳng: "Xin hỏi thầy còn bùa bình an lần trước không? Tôi muốn mua tiếp từ thầy!"
Ông thực sự sợ hãi, nếu không nhờ lá bùa bình an kia thì có khả năng bây giờ ông đang nằm trong bệnh viện rồi.
Mạnh Thiểu Du lại lắc đầu, nói: "Bây giờ bùa bình an đã không còn tác dụng với chú nữa rồi."
Lúc đó khí xui trên người Trương An sinh cũng chưa nặng nề như thế này, vả lại luồng khí xui ấy chịu sự tác động từ bên ngoài, cho nên lá bùa bình an đó mới có thể ngăn lại được một kiếp.
Nghe vậy, sắc mặt Trương An Sinh trắng bệch, ông hỏi: "V-vậy chẳng lẽ bây giờ tôi đành ngồi chờ chết ư?"
Ông thoáng nhớ lại chuyện lúc trước.
Khi ấy ông đang lái xe trên đường, không biết tại sao mà trước mắt lại xuất hiện ảo ảnh, nghĩ rằng có người đang lao về phía mình, ông sợ đến mức lạc cả tay lái!
Ngay lúc sắp rẽ ngoặt chiếc xe, lồng ngực ông chợt nóng lên, ảo ảnh kia thoáng chốc biến mất, mà xe ông lại suýt chút nữa lao vào thanh chắn bên đường.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, lá bùa bình an trước ngực Trương An Sinh đã biến thành một nắm bụi giấy, để lại mình ông ngồi ở trong xe, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người.
Sau đó ông liên lạc với Mạnh Thiểu Du ngay và luôn.
Trương An Sinh muốn có thêm nhiều bùa bình an, Mạnh Thiểu Du đành nói trắng ra: "Hồi trước tôi đã nói rồi, chú gặp chuyện xui xẻo là vì lúc trước chú đã gặp phải một người xui xẻo.
Ban đầu tôi tưởng hai người chỉ tình cờ gặp nhau nên mới tặng bùa bình an, chỉ cần chú tránh xa người đó là có thể yên ổn."
Thế nhưng không ngờ, Trương An Sinh và người nọ không phải chỉ tình cờ gặp gỡ, mà trái lại còn ở chung trong thời gian dài.
Dưới sự tiếp xúc dài hạn, tất nhiên lá bùa bình an kia sẽ không còn hữu dụng như lần đầu nữa.
Cách tốt nhất là để Trương An Sinh tránh xa người nọ, thế nhưng xét từ biểu cảm của Trương An Sinh, hẳn là ông cũng biết người đó là ai.
Ấy vậy mà, sau khi ông im lặng một lúc lâu thì lại nói: "Đại sư, tôi có thể nhờ thầy giúp bỏ đi khí xui trên người của người đó luôn được không?"
Mạnh Thiểu Du sửng sốt, sau đó cậu nói: "Có thể thì có thể đấy, nhưng tôi phải tiếp xúc trực tiếp với bản thân người đó mới được."
Vả lại, nếu có thể lây cả khí xui lên người người khác như vậy, cậu cũng không có khả năng giải quyết cái tên xui xẻo này từ vị trí xa.
Cậu vừa nói vậy, Trương An Sinh lại nhíu mày, sau đó ông lại nói: "Đại sư, việc này có chút khó khăn."
Trương An Sinh trình bày rằng, người này không có tín ngưỡng, không tin vào ma quỷ.
Nếu cứ đến bừa thì thể nào cũng bị đuổi đi, thế nhưng ông lại không thể nào bỏ mặc người đó được.
"Tôi muốn xin đại sư giả vờ là trợ lí tôi thuê, như vậy thì mới có thể tiếp cận được.
Mặc dù có chút phiền phức, nhưng tôi nguyện ý trả giá gấp đôi!" Trương An Sinh nói.
Ông đưa ra giá cả mà mình nghĩ, nói thật thì cái giá tiền này vô cùng xinh đẹp, cho dù Mạnh Thiểu Du có về nhà thì cũng phải làm ít nhất hai, ba năm thì mới có thể có giá trị đến mức này.
Mạnh Thiểu Du vốn còn hơi do dự, nhưng nghe báo giá xong là cậu đáp ứng cái một luôn.
Không phải chỉ là đóng kịch thôi à? Cứ thoải mái!
Trương An Sinh nghe thế thì bật dậy khỏi sô pha, ông nắm lấy tay Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Cảm ơn đại sư, cảm ơn!" Mấy ngày nay ông cứ gặp xui xẻo hết chuyện này đến chuyện khác, bây giờ lại có hi vọng nên xúc động không thôi.
Sau đó, Mạnh Thiểu Du cứ thế trở thành một trợ lí mà Trương An Sinh thuê.
Lúc bấy giờ, Mạnh Thiểu Du mới biết Trương An Sinh là một người đại diện, mà người gặp xui xẻo chính là nghệ sĩ dưới trướng ông.
Trương An Sinh vốn không cả nghĩ, thế nhưng bây giờ ngẫm lại, ông lại thấy đối phương xui xẻo dễ sợ: Mãi mới gặp lại bạn bè thì người ta gặp chuyện ngoài ý muốn rồi nằm viện, bản thân đi diễn cũng gặp toàn chuyện gì đâu, hợp đồng mới kí không lâu còn bị người ta cướp mất!
Nói đến đây Trương An Sinh giận ghê lắm, ông và nghệ sĩ của mình cũng hệt như bạn bè vậy, vì thế ông lên tiếng bất bình: "...Vai diễn tốt bị một cậu thích trèo cao lấy mất, xong cậu ta còn muốn phía chúng tôi làm bệ đỡ cho mình nữa! Quả thực là mơ mộng hão huyền! Còn nữa nhá, lúc trước cái cậu trèo cao kia cứ hở tí là anh ơi anh hỡi, sau kia dựa được vào kim chủ* thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt luôn!"
(Kim chủ: Người bao nuôi.)
Ngay cả Mạnh Thiểu Du cũng không kiềm được mà giận theo.
Trương An Sinh nói: "Vai diễn chỉ là chuyện nhỏ thôi, chủ yếu là tôi mong cái vận mệnh xui xẻo này sẽ không bám lấy cậu ấy nữa, nên xin kính nhờ đại sư.
Bây giờ tôi đưa thầy đi gặp cậu ấy, thế nhưng đến lúc đó thầy tuyệt đối đừng để lộ thân phận nha..."
Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì gật gật: "Chú yên tâm."
Sau khi nghe Trương An Sinh nói một hồi, cậu cũng âm thầm bất bình cho nghệ sĩ nhà ông.
Chỉ nghe giọng Trương An Sinh là đã hiểu, nghệ sĩ mà ông dẫn dắt là một người vô cùng thật thà và chăm chỉ, chuyên tâm đi đóng phim, kiếm tiền một cách nghiêm túc.
Quả thực là một chiến sĩ thi đua trong nghề, chẳng qua là vận thế đi xuống nên mới bị người ta ăn hiếp đến mức như vậy.
Bắt nạt người hiền lành hả! Vừa nghĩ tới đã khiến cho người ta bực mình rồi.
Hai người cứ thế lái xe đến công ty, Mạnh Thiểu Du vừa nhìn là đã nhận ra ngay.
Trong giới giải trí thì công ty quản lí này cũng có thể xem như ông trùm, không ít ảnh đế và diễn viên đều ra mắt từ đây.
Trương An Sinh dẫn Mạnh Thiểu Du đến văn phòng, ông nói: "Đúng lúc Tiểu Trương của phòng làm việc vừa từ chức, khi đến nơi thầy cứ nói mình tiếp nhận chức vụ trợ lí của Tiểu Trương là được, còn những chuyện khác thì tôi sẽ sắp xếp đâu ra đó cho thầy..."
Cả đường đi Mạnh Thiểu Du toàn nghe Trương An Sinh lải nhải.
Cậu nhìn ông rồi lại lướt qua tướng mạo, tâm thiện nhưng mặt mày vất vả, thảo nào tính cách hệt như một bà mẹ già.
Thế nhưng Mạnh Thiểu Du vẫn mỉm cười nghe ông nhắc nhở, tiện thể ghi nhớ mấy điểm quan trọng luôn.
Sau khi Trương An Sinh đưa cậu đến nơi, ông hít sâu một hơi rồi lại nhắc: "Đại sư, thầy tuyệt đối không thể bị bại lộ nha..."
Mạnh Thiểu Du mỉm cười gật đầu rồi đi vào theo Trương An Sinh.
Trong văn phòng có hai người, một người đang ngồi đọc sách trên sô pha, người còn lại thì đang bận bịu sắp xếp lại tài liệu.
Bọn họ vừa đến, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều hướng về phía này.
Trương An Sinh tiến lên một bước, ông chắn trước người Mạnh Thiểu Du, sau đó nói với người đang ngồi đọc sách: "Giang Hòa, giới thiệu với cậu một chút, đây là trợ lí mới của cậu, Mạnh Thiểu Du."
"Mạnh Thiểu Du, đây là Dư Giang Hòa, thầy Dư."
Vừa mới nhìn sang, Mạnh Thiểu Du đã đối diện với đôi mắt phượng không hề gợn sóng của Dư Giang Hòa.
Mạnh Thiểu Du: "..." A, tui bại lộ mất rồi!
Trương An Sinh cũng không biết hai người đã từng gặp nhau trước đây, ông giới thiệu y như chuẩn bị từ trước: "Lúc trước Tiểu Trương từ chức, nên từ giờ Thiểu Du và Tiểu Lâm cùng nhau đảm nhận chức trợ lí của cậu..."
Mạnh Thiểu Du đứng nghe một bên, ánh mắt cậu không kiềm được mà liếc về phía Dư Giang Hòa.
Cậu phát hiện ra anh cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường, sau khi nghe Trương An Sinh nói xong, anh gật gật rồi nói: "Tôi biết rồi."
...Vậy mà giữ cậu lại cơ!
Cứ tưởng Dư Giang Hòa sẽ đuổi cậu đi không chút khách sáo chớ, không ngờ người này lại bị lừa đẹp như vậy?
Mạnh Thiểu Du sờ sờ cằm, cậu nhìn Dư Giang Hòa đang chăm chú đọc sách.
Bản thân người này đã rất đẹp, khi yên lặng đọc sách thì khí chất lạnh lùng của anh cũng giảm đi nhiều, vì đang đeo kính nên lại có thêm chút dịu dàng của dân trí thức.
Thấy vậy, sự tức giận của Mạnh Thiểu Du khi bị anh nhận nhầm là kẻ lừa đảo cũng chẳng bùng lên nổi.
Bây giờ âm khí trên người người này lại càng nồng đậm hơn, hồi trước vì không có nhiều cơ hội ở chung nên cậu nhìn không rõ.
Hiện tại nhìn kĩ lại — Âm khí tỏa ra là do bị nguyền rủa mà?
Đây không phải là bắt nạt người hiền lành không dính dáng đến huyền học sao?!
—
Hết chương 08..