Đăng vào: 12 tháng trước
Bách yêu phổ 3
Tác giả: Sa La Song Thọ
4
Lão hòa thượng ở Minh Kính Tự nói hắn vận khí không tồi,trời lạnh thế này, người uống rượu say mà bị ngã ở bên ngoài thực sự là quá nguy hiểm, may mà nửa đêm có người gõ cửa, ông bước ra xem thử mới nhìn thấy một người đang nằm say mèm dưới đất.
Hắn vội tạ ơn lão hòa thượng, cố chấp muốn đem hết số tiền còn lại trên người cúng dường cho chùa, lão hòa thượng không cần, nói rằng thí chủ lúc này cần số tiền này hơn Phật Tổ.
Hắn cười gượng, hóa ra là y phục trên người hơi mỏng, sau khi bị đánh lại càng nát hơn, cộng thêm khóe mắt và miệng bị sưng vù, lúc này đây hắn đại khái là còn thảm hơn mấy phần so với đám ăn mày trên phố.
"Họ hiểu lầm ta bắt cóc trẻ con, nên đánh ta một trận." Hắn không biết vì sao mình lại giải thích với lão hòa thượng, những người đó không tin, Phật Tổ có lẽ sẽ tin hắn thôi: "Ta thực sự không phải...ta..."
"A Di Đà Phật, thí chủ không cần giải thích." Lão hòa thượng cười cười xua tay: "Những việc từng làm không phải chỉ cần giải thích là có thể thay đổi được, Phật Tổ đều nhìn thấy được hết."
Hắn sững người, cười cười, cũng chắp hai tay lại trước ngực: "Con hiểu rồi, không giải thích cũng được."
Trước khi rời đi, hắn ngửi được mùi thơm của màn thầu tỏa ra từ trong phòng phếp, đỏ mặt che đi cái bụng đang sôi lên, hỏi hoà thượng có thể cho hắn ăn hai cái màn thầu rồi đi không.
Lão hòa thượng gọi tiểu sa di đưa hắn vào trong bếp ăn một bữa cơm chay.
Lúc đi, hắn lặng lẽ để lại tiền trên bàn bếp, tuy cũng không biết có đủ trả bữa ăn này không.
Khi rời khỏi Minh Kính Tự, hắn đột nhiên hỏi lão hòa thượng: "Tối qua là ai gõ cửa thế ạ?"
Lão hòa thượng lắc đầu: "Lúc mở cửa không nhìn thấy ai cả, nhìn về phía xa hình như có bóng người, chớp mắt đã mất hút trong bóng đêm. Có thể là người qua đường nào đó đột nhiên có lòng tốt."
"Bóng người đó đi về hướng này sao?" Hắn chỉ về phía bên trái nói: "Bên đó có nhà ở sao?"
"Bên đó không có người ở, chỉ có một ngôi nhà hoang để mấy trăm năm rồi, thí chủ ngươi vẫn là đi về phía thành Lạc Dương đi, nhiều người náo nhiệt không phải tốt hơn sao." Tiểu hòa thượng đứng bên cạnh Lão hòa thượng nhịn không được chen miệng vào nói, thần sắc có chút cổ quái: "Đừng đi qua bên đó."
"Vì sao không thể đi?" Hắn không hiểu.
Tiểu hòa thượng thấp giọng nói: "Ngôi nhà đã để hoang lâu ngày, xung quanh không có hơi người, sợ là sẽ gặp phải tà vật gì đó."
"Lại nghe mấy cái tin vớ vẩn ở đâu rồi." Lão hòa thượng cốc đầu tiểu hòa thượng: "Lòng chính thì không sợ gặp tà vật."
Tiểu hòa thượng sờ đầu ủy khuất nói: "Là Ngô thí chủ bán gạo trên chợ nói đó."
"Ha ha, đa tạ tiểu sư phụ nhắc nhở nha." Hắn cười cảm ơn tiểu hoà thượng: "Vậy ta đi lên kia xem thử, rồi vào thành Lạc Dương sau." Nói đối lại quỳ xuống bái lão hòa thượng một lạy: "Ơn cứu mạng này, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Phía sau có hai con đường, một đường đi về phía phồn hoa, một đường đi về phía không có một bóng người, ngọn núi ở phía xa kia không thể nhìn thấy thêm một sắc màu nào khác, chỉ có sương khói phủ đầy khắp nơi, con sông hẹp kết từng lớp băng mỏng, những tảng đá ven vờ mọc ra đủ thứ nấm và cỏ dại, hôm nay là mùng một tết, nhưng không khí chúc mừng cũng không thể lan đến được nơi đây.
Kỳ thực hắn đã đi qua rất nhiều nơi nhưng mà không có nơi nào giống nơi này, núi sông không người, cũng không thấy có vui buồn, mấy mươi năm nay chưa có ngày nào được an bình, thì giang sơn làm sao mới nở được nụ cười được đây.
Duy nhất một điều khiến lòng người rung động, đó là mùi hương càng ngày càng rõ ràng trong không khí, ban đầu chỉ là hơi hơi tản ra, càng đi về phía trước mùi thơm càng nồng đậm. Hắn vừa đi vừa ngửi, cuối cùng tìm được nơi toả ra mùi hương đó nhờ một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào bức tường màu xám tro, có người đang ở bên kia nhóm lửa nấu ăn, một cái nồi sắt được đặt lên trên đống lửa bập bùng, mùi canh đậm đà trong nồi đang sôi sùng sục và bốc khói nghi ngút, các loại rau và thịt ở trong đang không ngừng lăn lộn ở bên trong, một bàn tay trắng trẻo đang cầm một đôi đũa trúc, ung dung gắp một miếng thức ăn đặt vào cái bát đang bên tay, hắn chỉ có thể nhìn được chừng đó, bởi vì bức tường chỉ có một lỗ hổng lớn như thế, đủ cho mèo chó bước qua, nhưng người thì không được.
Người bên trong bức tường có lẽ là một công tử mặc áo trắng đi giày đen, hắn đứng ở bên ngoài lỗ hổng, miễn cưỡng lắm cũng chỉ nhìn thấy được nửa người của hắn.
Cũng thật cổ quái, ai mà đầu năm mới lại chạy đến cái nơi không có bóng người để nấu đồ ăn thế này? Hay là tiểu hòa thượng nói đúng, nhưng mà bây giờ là buổi trưa, giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này, thực sự là thứ kỳ quái nào nhảy ra sao?
"Ăn không?" Ngươi bên trong tường đột nhiên mở miệng nói, lại như tự nói với mình: "Chậc chậc, nấu có hơi nhiều."
Hắn đờ người, người bên trong đang nói với mình sao?
"Hỏi ngươi đó, có muốn ăn không?" Người bên trong phảng phất như nhìn thấy được dáng vẻ kinh ngạc của hắn, ung dung nói: "Ta không phải là quỷ quái hại người đâu, đồ ăn trong nồi cũng không bỏ độc, chỉ là không cẩn thận nấu hơi nhiều, coi như ngươi đến kịp."
Hắn khó hiểu, nghĩ ngợi một hồi, liền xếp bằng ngồi xuống cạnh lỗ hổng, thi lễ nói: "Tại hạ chỉ là đi ngang qua, ngửi thấy mùi thơm mà đến, được công tử mời thế này thực sự là thụ sủng nhược kinh, chỉ sợ làm phiền nhã hứng của công tử."
"Là người đọc sách nhỉ? Cũng hiểu chuyện đó." Bên kia đưa qua một chén rượu: "Mới hâm lại xong, uống một chút đi?"
Hắn do dự một lúc, nhận lấy uống một ngụm, mùi vị ngọt ngào, dễ chịu hơn nhiều so với bình rượu hôm qua.
Sau đó là một bát canh nóng đưa qua: "Thức ăn tuy ngon nhưng cũng cẩn thận kẻo bỏng miệng."
Thực sự rất thơm, hắn vội nhận lấy, thổi thổi rồi gắp đồ ăn bỏ vào miệng, không biết đối phương đã dùng gia vị thần tiên gì, chỉ mà một bát canh với ngó sen và củ môn bình thường lại tươi ngon hơn cả trăm lần, thịt cá cũng xắt mỏng như tờ, thế mà lại không bị nát, vừa cho vào miệng đã tan, thực sự là mỹ mị hiếm có trên đời.
"Trù nghệ của công tử thực giỏi, quá giỏi rồi!" Uống cạn bát canh trên tay, hắn không nhịn được mà bật ngón cái: "Chỉ là không biết công tử vì sao..."
"Năm mới, thân thích trong nhà nhiều quá, ăn một miếng cơm cũng không được yên tĩnh, ta đành trốn ra đây." Công tử kia từ tốn cầm lấy cái muôi khuấy đều nước canh: "Ăn cơm thì ăn cơm, nhiều người quá sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."
Nghe giọng nói, vị công tử này hẳn là tuổi còn trẻ, lời nói ra tuy đơn giản dứt khoát, nhưng là có sự ung dung của một người từng trải, khiến cho người nghe cảm thấy vui vẻ an tâm.
"Cũng đúng." Hắn nhấc chén rượu lên uống thêm một ngụm, cười nói: "Lúc ta còn nhỏ, mỗi khi đến ngày tết, khách khứa trong nhà đến rất nhiều, mỗi lần như thế ta đều phải đọc thơ để làm họ vui, sau đó nhận được những lời tán mỹ, chỉ đáng tiếc không có được bản lĩnh như công tử đây, nếu không cũng giống như ngươi tìm một nơi vắng vẻ tự nhóm lửa, đồ ăn cùng rượu ngon thế này."
"Đưa bát đây, ăn thêm đi." Công tử đưa tay ra.
Hắn vội đưa bát qua, một ngụm rượu thịt nuốt xuống bụng, bao nhiêu cảm giác bức bách trước đó đều bị vứt lui sau đầu, trong lòng chỉ còn lại mùi vị thức ăn trong nồi kia khi cho vào trong miệng.
Không biết lai lịch, thậm chí không biết tướng mạo thế nào, hai ngươi còn cách nhau một bức tường, thế nhưng lại giống như không có bất cứ cự ngăn trở nào, hai con người bèo nước gặp nhau trong cái lạnh của ngày đầu năm, chỉ chuyên tâm ăn cơm uống rượu, lại có thể khiến cho bốn bề hoang lạnh xung quanh trở nên náo nhiệt và có sức sống hẳn lên.
Chỉ sợ vị công tử đó thực sự là chuẩn bị nhiều đồ ăn quá, nấu hết nồi này đến nồi khác, giống như ăn bao nhiêu cũng không hết được, rượu cũng nhiều, bất tri bất giác hắn đã uống hết ba vò rượu, rượu tối qua không ngon, uống thế nào cũng thấy đắng chát, nuốt xuống bụng khó chịu giống như bị thiêu đốt tim gan, rượu hôm nay uống vào sao mà ngọt lịm, say rồi cũng không cảm thấy khó chịu.
Hai bên cũng bắt đầu nói càng nhiều, từ thi từ đến thiên hạ, từ chiến loạn đến ngày thường, hắn từ thần đồng đến lão Khúc, từ Thúy Nhi đến tiểu thương binh, đem hết những điều trong sinh mệnh mà hắn quên không được nhưng lại rất ít khi nhắc đến, giống như đem hết tim gan ra để kể vậy, một người nói một người cách một bức tường bên kia lắng nghe, nói rằng năm đó viết tờ giấy để lại cho chủ vườn trái cây kia không phải chỉ viết chơi mà thôi, mấy năm trước khi hắn đi ngang qua thôn đó thực sự đã trả tiền lại rồi, chỉ là người chủ nhà khuôn mặt hoang mang, nói bình thường vẫn có người đến trộm trái cây, trộm thì trộm thôi, năm tháng này cũng không có ai sống tốt cả, trước khi đi còn tặng hắn một túi Đào, vô cùng ngọt, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy vô cùng hoài niệm. Lại nói đến ngày hôm qua chịu một trận đòn, cảm thấy uất ức. Nhưng lão hòa thượng kia nói không sai, người khác tin hay không, hắn đều không hề bắt cóc đứa bé đó, dù sao thì đứa bé đó không chết, thì đã là một điều rất tốt rồi, nghĩ thông chuyện này rồi liền cảm thấy cũng không con uất ức nữa.
"Ta không phải ăn mày, cũng không phải kẻ bắt cóc, ta chính là ta, ta là Khúc Phục Lai!" Hắn say mèm chỉ vào khuôn mặt còn đỏ hơn cả thoa phấn "Thiên kim tán tận hoàn phục lai...phục lai..." Nói rồi hắn liền trượt xuống bên cạnh bức tường, ánh mắt mông lung nhìn bầu trời đen kịt: "Nhưng mà a....cha ta không có "phục lai"(trở về)...Thúy Nhi không phục lai...tiểu thương binh cũng không phục lai... ta vốn dĩ rất trẻ, không cẩn thận đã bạc đầu rồi... tuổi trẻ cũng không phục lai....nửa đời bôn ba, trừ cái tay nải rách và một thân y phục cũ kỹ, thì cái gì cũng không có, chẳng giống với cuộc đời mà ta muốn sống chút nào."
"Còn uống nữa không?" Bên bức tường kia lại đưa thêm rượu qua.
"Uống chứ, uống rượu gặp được tri kỳ ngàn chén cũng không đủ! Sao lại không uống chứ!" Hắn cầm lấy vò rượu, nốc một hơi, lại chống người đứng dậy nhìn vào trong lỗ hổng: "Công tử, hay là ta qua đó? Chúng ta cụng một chén nhé?"
"Không được." Công tử cự tuyệt: "Diện mạo ra xấu xí, không thích gặp người khác. Ngươi nếu như dám bước qua bức tường này, ta lập tức đi ngay."
Hắn cười ha ha: "Nam tử hán sợ gì xấu chứ, tuổi còn nhỏ như thế lại có được kiến thức và khí độ như thế, có xấu nữa cũng trở nên đẹp thôi. Bất quá ngươi không muốn thì ta cũng sẽ không qua, ăn cơm uống rượu lại không phải là thưởng hoa ngắm trăng, không nhìn thấy mặt mũi cũng không sao cả.
Rượu thịt lại ăn thêm một nửa, hai bên liền nấc cục.
"Ngươi muốn sống một cuộc đời thế nào?" Công tử đột nhiên hỏi.
Hắn nấc một cái, cười hi hi, chỉ loạn xung quanh, đồng thời nói: "Ngô hữu nhất mẫu điền, chủng tại nam sơn pha. Thanh...thanh tùng...thanh tùng..."
"Thanh tùng tứ ngũ thụ, lục đậu lưỡng tam khỏa. Nhiệt tức trì trung dục, lương tiện ngạn thượng ca." [*] Công tử kia tiếp lời hắn không sai một chữ, miễn cho hắn vì lắp bắp và ngượng ngùng.
[*]Ta có một mẫu ruộng, trộng ở sườn núi nam, bốn năm cây thanh tùng, nóng xuống hồ đi tắm, lạnh đứng trên bờ hát ca.
"Đúng đúng đúng...một chữ cũng không sai!" hắn vỗ tay nói: "Cuộc sống tốt đẹp chính là như thế đó. Ta ấy à..." Hắn buông tay xuống, cố ngồi dậy dựa vào tường: "Ta còn muốn đợi thêm nữa, có lẽ rất nhanh sẽ tốt lên thôi."
Một bông hoa tuyết bay theo ngọn gió phương bắc đến, còn chưa rơi xuống đất đã biến mất không còn tung tích, cũng miễn cưỡng coi như là thu hoạch lớn nhất năm nay rồi.
"Vậy thì đợi thôi." Tiếng y phục loạt xoạt ở tường bên cạnh vang lên, công tử kia tựa hồ nhưng là đã đứng dậy: "Hôm nay là mùng một tết, chưa từng nghĩ sẽ cùng với một người qua đường ăn một bữa năm mới thế này, cũng xem như là sảng khoái. Tân xuân đại cát, cung hỷ phát tài."
Hắn sững người, sau đó bật cười thành tiếng: "Mấy mươi năm rồi chưa từng có người nào chúc ta như thế. Ngươi xem, ăn của ngươi một bữa ăn ta còn chưa hồi báo gì." Hắn lấy tay nải qua, lấy trong đó ra một ổ khóa tuy cũ những lại sáng bóng, ném qua lỗ hổng kia: "Đây là ổ khóa cổng lớn của nhà thờ tổ tông ta, nó vốn bị hỏng rồi, ta đã sửa lại, năm đó ta mới mười một tuổi. Trước khi cha ta lâm chung muốn ta phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, ta nói ta đến ổ khóa còn sửa được, thì ắt sẽ chăm sóc tốt cho bản thân thôi.
Nhiều năm như thế rồi, ta không làm việc xấu, không làm thổ phỉ, cũng không làm kẻ bắt cóc, tuy có hơi khó khăn một chút, nhưng ít nhất vẫn chưa chết, ngày nào đó gặp được ông ấy ở dưới hoàng tuyền, ta cũng sẽ ngẩng cao đầu. Hôm nay có được duyên phận như thế này với ngươi, cái khóa đồng này chi bằng tặng cho ngươi làm kỷ niệm, tuy không đáng tiền, nhưng nói không chừng lại là một vật cát tường đó, haha."
Một bàn tay nhặt chiếc khóa đồng lên, công tử kia tựa hồ như cười khẽ một tiếng.
"Vậy ta nhận rồi."
"Công tử muốn trở về rồi sao?" Hắn hỏi
"Rượu cơm đã no, ta nên trở về rồi." Bên kia bức tường truyền đến âm thanh thu dọn đồ đạc
"Đại danh quý tánh của công tử là gì, ngày khác gặp lại, chúng ta lại cùng ăn một bữa cơm nữa được không?"
"Đứng nói là quý tánh.... ta họ Hiển. Ngày khác...sợ là phải hai mươi năm sau nữa, hai mươi năm sau nếu như người vẫn còn nhớ bữa ăn này, thì hãy đến đây."
"Hai mươi năm?" Hắn vốn muốn hỏi vì sao lại lâu như thế, nhưng mà cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ cười nói: "Vậy hai mươi năm sau ta vẫn đến nơi đây."
"Ừ. Cáo từ."
"Cáo từ."
Tiếng bước chân bên kia dần dần biến mất, trong ngoài nhà hoang hồi phục lại như thường, có lẽ bởi vì khói lửa của bữa ăn đó vẫn còn, cho nên vẫn còn có thể làm biến mất sự lạc lõng và bi thương của giờ phút này.
Thân thể vẫn còn ấm áp, mấy mươi mùa đông qua, ngày hôm nay chính là ngày thoải mái hạnh phúc nhất, hoàn mỹ giống hệt như một giấc mơ.
Hắn lại ngồi lại chỗ cũ một hồi, cho đến khi tuyết rơi càng lúc càng nhiều mới đứng dậy rời đi.
Đi mãi đi mãi, hắn cũng có mấy lần quay đầu lại, đại khái là vẫn chưa tỉnh rượu. Cứ cảm thấy con đường trước mắt không phải chỉ có một mình hắn.
Hắn cố sức lắc đầu, tự chăm sóc bản thân mình lâu như thế rồi, có nhiều thêm hai mươi năm nữa thì sao chứ, ngẩng đầu nhìn, bông tuyết rơi trên lông mày hắn.
Năm mới đến rồi, không nên khóc, nên cười.
5
Lão Khúc nằm trong mền không biết đang mơ thấy cái gì mà cười rất vui vẻ.
Không Vân hòa thượng bắt mạch, đặt cánh tay hắn vào lại trong mền, đôi mày nhíu chặt giãn ra không ít nói: "Khúc thí chủ mạch tượng bình ổn rất nhiều, có lẽ là không còn gì đáng ngại nữa. Xem ta thuốc lần này đúng bệnh rồi." Nói đoạn lại nhìn xung quang, sắc mặt nghi hoặc: "Chỉ là căn nhà cỏ này đột nhiên có chút kỳ quái."
Đào Yêu chuyên tâm nhìn nước canh đang nấu trong nồi, đầu cũng không quay lại hỏi: "Có gì kỳ quái chứ?"
"Ấm." Hòa thượng nói thẳng: "Ấm quá rồi, so với bên ngoài nhà cỏ đúng là hai thế giới."
"Hai ngày nay thời tiết vốn không lạnh mà." Đào Yêu bĩu môi.
"Vẫn là rất lạnh đó." Hòa thượng đi đến bên bên nhà cỏ, đưa tay ra bên ngoài huơ huơ, vội thu tay về lại: "Nữ thí chủ, ngươi đến xem thử đi."
"Có gì để thử chứ, bên trong nhà cỏ có đống lửa mà, xung quanh ấm lên thì cũng bình thường thôi. Đại sư ngài không về chùa tiếp tục nấu thuốc cứu người, đứng đây thắc mắc điều này làm gì?" Đào Yêu múc một muống canh đưa lên miệng thử, lộ ra biểu cảm say đắm, quay đầu nhìn thấy hòa thượng vẫn còn đứng đó, li3m chiếc muỗng nói: "Đại sư, nồi canh này của ta là canh thịt đó, ngài không sợ ngửi nhiều Phật Tổ sẽ trách tội sao?"
Hòa thượng lắc đầu bất lực, đứng dậy nói: "Vậy ta về chùa trước, bên này nhờ nữ thí chủ có lòng chăm sóc giùm, Khúc thí chủ có thể vượt qua được kiếp nạn này quả thực không dễ, A Di Đà Phật."
"Đại sư." Đào Yêu đột nhiên gọi ông lại: "Ngài mới là người có lòng. Lão Khúc với ngày không thân không thích, vì sao lại chăm sóc lão như thế?"
Hòa thượng chắp hai tay trước ngực: "Năm đó trong túi Khúc thí chủ không có dư dả, nhưng đến một bữa cơm chay cũng không có nhận không, bần tăng tuy không hiểu quá nhiều về thế sự, nhưng mà đối với một con người thế này, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác kính trọng."
Đào Yêu bật cười, nói giống như bây giờ trong túi lão dư dả không bằng.
Hòa Thượng vội vã rời đi, mấy ngày nay ông ấy đều sắc thuốc đúng giờ mang đến, không biết ông vô tình phối thuốc đúng, hay là lão Khúc mạng chưa tuyệt, dù sao thì Lão Khúc đã hạ sốt, ngươi tuy còn hôn mê nhưng bón cho một ít nước gạo vẫn có thể nuốt xuống. Có lẽ là chưa chết được.
Hàm Thử thoải mái nằm bên cạnh đống lửa, nói: "Quả thực là thoải mái giống như mùa xuân vậy."
Đào Yêu không để ý đến nó, lại múc thêm một muỗng canh húp xuống.
"Cảm ơn ngươi đã cứu lão Khúc."
Hàm Thử nghiêng đầu nhìn nàng.
"Bớt nói nhảm. Ta không cứu hắn." Đào Yêu trợn mắt: "Mấy ngày này ngươi có thấy ta dùng một viên thuốc nào cho hắn uống không?"
"Nhưng ngươi ném móng của Hỏa Kỳ Lân vào trong đống lửa." Hàm Thử bò dậy, nhìn vào đống lửa đang cháy đỏ rực kia: "Ta biết thứ đồ chơi đó thấy lửa sẽ như thế nào. Trong nhà cỏ ấm như thế này, chỉ dựa vào đống lửa thì không đủ." Nó lướt đến bên cạnh Lão Khúc, lại nói: "Bệnh của lão, hàn khí chính là hung thủ đầu tiên, cho dù là phòng ở của Minh Kính Tứ cũng không bằng được nơi đây."
Đào Yêu hừ một tiếng, không chịu thừa nhận: "Ta vứt thứ đó vào trong lửa là vì muốn nhanh nấu xong nồi canh này, chứ không phải vì để bảo vệ tính mạng của hắn, ngươi muốn cảm tạ thì cảm tạ hòa thượng kia, kiên trì cho lão Khúc uống thuốc là hắn, không phải ta."
Hàm Thử chép miệng: "Được rồi được rồi, cứ coi như là ngươi nấu canh đi. Ta không phá hoại quy củ của ngươi là được rồi." Nó lướt trở lại bên cạnh Đào Yêu, tỉ mỉ nhìn nàng: "Dáng vẻ lúc ngươi nấu canh, thực sự không có chút gì là hung thần ác sát cả."
"Ngươi dùng hết sức lực để biến thành dáng vẻ của Hiển công tử, Thực sự không anh tuấn chút nào cả." Đào Yêu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ẩn ẩn ý cười: "Chỉ có một nửa là người sao?"
Hàm Thử loạng choạng, suýt chút nữa thì rơi vào trong nồi canh: "Ngươi phát hiện ra rồi?"
"Hiển công tử? Hàm công tử nhỉ." [*]
[*]Hiển với Hàm có cùng âm độc, đều là xian
Đào Yêu bĩu môi: "Thiên hạ ngày nay cũng coi như là thái bình, nơi này lại không có bóng người, vì thế có thể thấy là hai mươi năm trước vận mệnh cứt chó của hắn thì lấy đâu ra một "người qua đường" tốt bụng gõ cửa cứu hắn một mạng, sau khi sống lại còn không đi về phía chợ phồn hoa, lại đi ngược về cái nơi nhà hoang quỷ quái này, không phải do ngươi làm thì còn ai có thể làm. Ngươi tuy vô dụng, nhưng mà ít nhiều cũng là một yêu quái, cố gắng chút thì cũng có thể mê hoặc con ngươi được."
"Từ mê hoặc khó nghe quá đi." Hàm Thử không phục: "Ta có thể hóa thành một nửa con người đã dùng hết sức rồi, còn có thể biến lá khô và đá hóa thành một nồi thức ăn, bất quá cũng chỉ là muốn ăn một bữa cơm năm mới với hắn rồi chúc một câu tân xuân đại cát mà thôi, đâu có phải mê hoặc." Nó quay người nhìn Lão Khúc đang ngủ ngon lành, chậm rãi nói: "Sáu mươi năm của hắn cũng là sáu mươi năm của ta, ta từ khi hắn cất tiếng khóc chào đời, nhìn hắn khóc nhìn hắn cười, thấy vô số lần hắn đối diện với sự tương phùng và ly biệt, vui vẻ khó khăn, hắn là một người cả đời này không có chút hào quang, áo mới ngựa đẹp cao quan đến một cái bóng cũng không với tới được, tốn bao nhiêu sức lực cũng chỉ để có thể sống tiếp mà thôi, thế gian có rất nhiều người giống hắn, ta thấy nhiều rồi, trong lòng cũng không chút gợn sóng, chỉ là nhớ lại một đời này của hắn, lại cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, có người cùng ăn một bữa cơm năm mới rồi nói cung hỷ phát tài thì có gì đâu, ở đâu mà chẳng thấy được, nhưng hắn lại không có. Hắn nếu như đáng ghét thì cũng thôi đi, nhưng không phải như thế mà. Vì thế ngươi xem đi, cảnh ngộ của nhân loại thật kỳ lạ."
Đào Yêu cười cười, lại húp một ngụm canh: "Ngươi không phục sao?"
"Cũng không phải không phục, chỉ cảm thấy không đúng." Nó nghiêm túc nói.
"Như thế không phải càng tốt sao, hắn sống thuận lợi quá, thì ngươi không phải càng đói bụng sao." Đào Yêu bỏ thêm thức ăn vào trong nồi, hít sâu một hơi: "Đói bụng không dễ chịu đâu nha."
Nó đột nhiên trở nên đắc ý: "Mấy năm trước ta cũng nghĩ như thế, nhưng sau này ta cảm thấy không tính, một người lúc nào cũng đau lòng nước mắt như mưa, thì thường chết rất nhanh. Ngươi xem đi, ta tuy hay đói bụng như mà sống lâu a, đây có phải là nhờ công lão Khúc không? Ta cùng hắn ăn một bữa ăn kia, hắn vui vẻ rất nhiều năm."
"Vui nữa thì không phải cũng thành cái bộ dạng
kia sao." Đào Yêu bĩu môi nhìn Lão Khúc: "Lão có phải lại đi làm ăn thất bại rồi không?"
Nó thở dài: "Thời vận không đủ, nhưng mà vẫn tốt hơn những năm trước, không đánh trận tốt biết bao. Nói thật lão cũng không sống quá tệ giống như cô nhìn thấy ở đây. Thực ra cũng có cất lại một ít tiền, đủ để xây một ngôi nhà nhỏ, chỉ là một người phiêu bạc đã quen, cho nên không muốn dừng chân lại, lần này quay lại chốn cũ, một là đến quyên tiền hương khói cho Minh Kính Tự để đền đáp ơn cứu mạng năm đó, hai là..."
"Hiển công tử đến không được nữa rồi nhỉ." Đào Yêu ngắt lời nó, liếc nó một cái tiếp lời: "Với bản lĩnh của ngươi, bữa ăn hai mươi năm trước đã hao hết khí lực, không thể hóa thành hình người nữa rồi, một nửa cũng không được nhỉ."
Nó cúi đầu ủ rũ, mặc nhận.
"Vậy thì ngươi gặp phiền phức rồi." Đào Yêu cười khi người gặp họa: "N Con người này của ngươi tuy nhìn có vẻ như tính tính rất tốt, nhừn trên thực tế còn quật cường hơn cả trâu, đợi không được Hiển công tử thì hắn khả năng sẽ chôn bản thân mình luôn ở đây cũng nên."
Nó ngẩng dầu, khổ não nói: "Ta cứ tưởng hắn đợi không được thì sẽ đi."
"Đi rồi cũng sẽ không quay lại nữa."
Đào Yêu ngửi mùi hương trong nồi: "Con người lúc nào cũng vô cùng hoài niệm những thứ mà trong sinh mệnh từng gặp được. Nhất là một người cả đời chưa từng gặp được nhiều điều tốt." Nàng ngừng lại một lát lại nói: "Vậy bữa ăn này có thể là một điều tốt hiếm hoi khác nữa trong sinh mệnh của hắn."
Nó ngẩn người.
6
Lão Khúc mở mền ra, hơi híp mắt lại đánh giá Đào Yêu một lượt từ trên xuống dưới: "Cô nương đây là...cháu của Hiến công tử."
"Không giống sao?" Đào Yêu trừng mắt nhìn hắn: "Không đúng, người còn chưa từng nhìn thấy ta... à, cữu cữu ta."
"Thấy được một nửa, nhưng mà cảm đấy đó hẳn là một khuôn mặt thanh nhã thông tuệ, lại mang theo một chút lạnh lẽo thanh cao thoát tục không màng thế sự." Ánh mắt hồi ức của Lão Khúc dừng lại trên người Đào Yêu: "Cô nương nhất đinh là giống phụ thân nhỉ?"
Đào Yêu xụ mặt: "Ý của ngươi là ta không có thanh cao thoát tục như cữu cữu ta phải không?"
Lão Khúc cười nói: "Không giống mà. Cô nương nhìn giống như bước ra từ bức họa năm mới, vô cùng dễ mến."
"Xí! Không cần người khen đâu. Hôm này ta đến để thay cữu cữu ta hẹn ngươi ăn một bữa cơm." Nàng trợn mắt, lấy một chiếc khóa đồng đã cũ, nhét vào trong tay lão: "Đây là vật trước lúc lâm chung cữu cữu đưa cho ta, nói hai mươi năm trước từng có lời hẹn cùng ăn một bữa cơm với cố nhân. Người không đến được nữa rồi cho nên kêu ta nhất định phải đến, còn nhắc ta không được đến trước, không đến ngày mùng một thì không được rời khỏi."
Nụ cười của Lão Khúc ngưng lại trong chốc lát, chậm rãi nói: "Đã qua đời rồi sao."
"Cữu cữu ta từ nhỏ thân thế đã yếu ớt nhiều bệnh, đại phu dự doán người không sống qua được ba mươi năm, có lẽ là do ăn khỏe quá, cho nến sống đến năm trước mới ra đi." Đào Yêu khuôn mặt nghiêm túc nói bừa, hếch môi về phía cái nồi sắt kia: "Lão nhân gia còn đặc việt dặn dò ta nếu như ở đây gặp được một người giống như ăn mày nhưng lại không phải là ăn mày, là một lão đầu họ Khúc, nhất định phải mời lão ăn một bữa cơm."
"Hắn quả nhiên là người giữ lời." Lão Khúc sờ lên chiếc khóa đồng, trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên hứng thú bừng bừng đi đến trước nồi sắt, nhìn đồ ăn đang nấu trong nồi, cười nói: "Không sai, năm đó chính là một nồi lớn với đủ thứ như thế này, ta và cửu cửu ngươi đã ăn sạch một nồi lớn như thế đó."
"Vậy thì... tiếp tục ăn đi." Đào Yêu lấy bát đến, múc cho lão một bát đầy: "Không ngon thì cũng đừng có trách ta, ta không phải là cữu cữu ta."
Hắn đưa tay nhận lấy, hơi thổi một cái, cẩn thận ăn một ngụm, tỉ mỉ nhai rồi nuốt.
"Thế nào?"
"Ngon lắm." Hắn ăn một miếng, cười, khuôn mặt già nua mỗi lần ăn một miếng đều cảm thấy như vô cùng thỏa mãn, phảng phất như thứ đang nang nâng trên tay hắn không phải là một bát canh mà là vàng bạc châu báu.
Đào Yêu trở nên đắc ý: "Trời rét lạnh buốt, có thể ăn được một bữa canh nóng thế này thì còn gì hạnh phúc bằng."
"Ừ, hạnh phúc." Lão ăn hết bát canh, lại đưa cái chén không cho nàng: "Thêm nữa."
Lại ăn thêm một bát nữa, biểu cảm càng lúc càng vui vẻ, hốc mắt càng ăn càng đỏ, cuối cùng cư nhiên còn rơi nước mắt vào trong bát canh.
Đào Yêu không muốn hỏi, cũng không có ý định an ủi ông lão vừa ăn vừa khóc này, chỉ giống như tự nói với chính mình nói: "Lúc cần khóc không khóc, không cần khóc lại khóc, thực là kỳ quái hết sức mà."
Lão Khúc nghe thấy, dụi mắt không lên tiếng, đến khi ăn hết bốn bát canh mới lau miệng nói: "Khóc cũng rất phí sức đó, càng buồn càng phải dồn sức lại, nếu không thì không làm được gì cả rồi." Hắn nhìn đống lửa đỏ hồng trước mắt, cười: "Nhưng mà, tất cả những nước mắt mà ta dành dụm lại không hề biến mất, bọn chúng giống như đông lại trong thân thể của ta, chỉ khi trong lòng chợt nóng lên thì bọn chúng mới tan ra. Những lời này của ta, một tiểu cô nương như cô sợ là không hiểu được đâu."
Đào Yêu gắp một miếng thịt đem lên miệng nhai: "Ta không giống ngươi đâu, ta muốn khóc thì sẽ khóc liền, muốn cười thì cười, đến vui buồn mà còn không thể theo ý mình thì cuộc đời như thế này cũng quá mà mất hứng rồi."
"Cô đương nhiên không giống như ta rồi." Hắn cười nói: "Ngươi ra đời trễ hơn ta mấy mươi năm mà."
Đào Yêu trừng mắt nhìn lão: "Cho dù có sinh ra cùng một lần với ngươi, thì ta cũng sẽ không giống như ngươi."
"Ừ, cũng đúng. Thấy ngươi tuổi còn trẻ thế này lại có được khí thế như thế, điểm này thực sự rất giống với cữu cữu ngươi." Hắn tán đồng gật đầu: "Không giống ta càng tốt, nếu không cả cuộc đời tầm thường như thế, tuy vùng vẫy trong thời loạn thế mà qua, sắp vào quan tài đến nơi rồi mà đến đến một việc cũng không có một chút thành tựu nào."
"Thiên kim tán tận hoàn phục lai... cha của lão sợ là thực sự phải thất vọng rồi." Đào Yêu múc miếng canh cuối cùng trong nồi cho mình, uống xong, hài lòng nấc một cái: "Được rồi, ăn cơm rồi, tiếc nuối của cữu cữu ta cũng coi như là đạt được rồi. Ta phải đi đây."
Khuôn mặt của hắn bởi vì no bụng mà ấm áp mà trở nên hồng hào, thấy Đào Yêu nói đi liền đi, hắn vội gọi nàng lại, đưa tay ra, không biết lấy từ đâu ra một miếng bạc vụn đặt vào trong tay nàng: "Nói ra thực hổ thẹn, hai mươi năm trước ta không có thứ gì tốt để tặng, hai mươi năm sau cũng không có, cô nương không chê ít thì nhận đi nhé. Đa tạ cô phí tâm phí sức mời ta một bữa ngon."
Nghe nói vậy, Đào Yêu quay người, không chút do dự lấy bạc từ trong tay lão: "Côn trùng dù nhỏ cũng là thịt mà, dù sao cũng đáng tiền hơn cái khóa đồng gỉ kia nhiều."
"Sảng khoái." Hắn cười, tiểu a đầu miệng mồm không có một lời hay ho này, lại không khiến cho người ta ghét bỏ: "Đa tạ cô nương không ghét bỏ lão đầu này vô dụng."
"Nếu như trên đời này không có lão, thì chiếc khóa đồng ở cổng lớn không có ai sửa chữa, không có ngươi dạy Thúy Nhi biết chữ, tiểu thương binh cũng không có ai mai táng, cho đến cậu nhóc bị rơi xuống sông kia, năm nay nói không chừng đều đã kết hôn sinh con rồi." Đào Yêu quay lưng với lão, xóc xóc nén bạc trên tay: "Nếu như ta nhớ không nhầm, thì trước câu "thiên kim tán tận hoàn phục lai" hình như là... thiên sinh ngã tài tất hữu dụng?"
Lão Khúc sững người.
"Ta đoán nếu như lão ở dưới hoàng tuyền gặp được cha lão thì ông ấy chưa chắc sẽ đánh lão đâu." Đào Yêu nhận bạc, xua tay: "Sau này đừng gặp lại nữa."
"Cô biết hết cả rồi sao?" lão đột nhiên hét lên, nhưng sau đó liền vội giải thích: "Nhất định là cữu cữu cô nói cho cô biết phải không, cũng làm khó hắn phải nhớ hết hết mấy chuyện đó."
Cữu cữu... ta nhổ! Mấy ngày nay không biết bị cái quái gì nữa, không phải bị mượn làm lão bà cho người người ta thì làm cháu gái, sao nàng cứ phải để cho đám yêu quái này chiếm tiện nghi hoài thế này.!
Đào Yêu không trả lời, hai bước nhảy ra khỏi nhà cỏ, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, bên ngoài quả nhiên vẫn là mùa đông.