Đăng vào: 12 tháng trước
Bách yêu phổ (3)
"Ôi chao, Lan lan đệ cũng thật là, tiểu a đầu chỉ là thèm thịt thôi mà, đệ hà tất phải làm khó nàng như thế." Ti Tĩnh Uyên vừa ăn thịt vừa khuyên, do ăn vội quá còn bị bỏng miệng, nhìn bộ dạng đó của hắn càng khiến người ta bực bội hơn.
Ti Cuồng Lan vẫn không hề lay động: "Nhưng nàng ta cũng đâu có khách khí gì."
Đào Yêu quay đầu, thần sắc lạnh lẽo như nhìn kẻ thù.
Ma Nha thấy tình hình không ổn, vội kéo ống tay áo nào: "Đừng có làm bừa nha! Không nên chỉ vì một miếng thịt mà máu chảy thành sông!"
"Tránh ra!" Đào Yêu hất tay cậu ra, đột nhiên ngồi bệt xuống đất, giống hệt như mấy phụ nữ chua ngoa chốn thôn dã, đập tay đập chân, gào to khóc lớn: "Chủ nhân bất lương hà khắc với tạp dịch, đến cơm cũng không cho người ta ăn no! Thời thái bình thịnh trị lại có chuyện thảm thương đến thế này, thật khiến trời người oán thán, rung động lòng người!!
Ti Tĩnh Uyên bị dọa thiếu chút nữa bị nghẹn miếng thịt trong họng.
Ti Cuồng Lan mặt không biến sắc, vô cùng hứng thì nhìn nàng biểu diễn.
Ma Nha ngượng ngừng đến bên cạnh nàng, khẽ giọng nói: "Rung động lòng người không phải dùng ở trường hợp này đâu..."
"Ta cứ dùng đó!" Đào Yêu gào thét không dừng: "Ta ở Ti phủ làm việc siêng năng, lao động cần cù, thế mà đến một miếng cơm cũng không được ăn! Nhìn thì giống con người lại không làm việc của con người! Ông trời ơi, mệnh ta sao khổ thế này!"
Liễu công tử muốn che mặt lại giả vờ như không quen biết nàng, chỉ cần nàng ta còn sống, thể diện của Đào Yêu thực khó giữ nha.
Cảnh tượng trong phòng đang trong lúc vô cùng ngượng ngùng thì Miêu quan gia bê thêm một đ ĩa thịt hươu bước vào: "Sợ mọi người ăn không đủ, nên lấy thêm cho mọi người, thịt hươu lần này không tồi...a, Đào a đầu, ngươi đang làm gì đó? Trời lạnh thế này sao lại ngồi dưới đất thế kia?"
"Miêu quản gia!!" Đào Yêu phảng phất như nhìn thấy cha ruột, ôm chặt lấy chân của Miêu quản gia, một tay chỉ vào Ti Cuồng Lan: "Hắn ngược đãi ta! Nướng thịt xong rồi không cho ta ăn! Còn hất văng đũa của ta đi nữa!"
"Đũa là ngươi tự vứt nhé!" Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói.
Miêu quản gia không biết nên khóc hay cười: "Đám trẻ các ngươi...Đào a đầu, ngươi đứng dậy trước đã, dưới đất lạnh lắm, coi chừng đó bệnh."
"Không!!!" Đào Yêu càng thêm vô lại, giống như một con ếch xanh đang chịu uất ức vô cùng, dùng sức quấn chặt hơn nữa nói: "Miêu quản gia ông không làm chủ cho ta thì ta không đứng dậy! Ăn không được thịt ta không đứng dậy! Ti Cuồng Lan không xin lỗi ta ta không đứng dậy."
"Khụ, a đầu nhà ngươi, sao lại càng lúc càng không nghe lời thế, không được vô lễ với nhị thiếu gia như thế đâu." Miêu quản gia bị Đào Yêu lắc trái lắc phải, khó khăn lắm với bê vững đ ĩa thịt trên tay, lại quay đầu nói với Ti Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia, người đã biết tính cách của a đầu này rồi mà, hà tất cứ phải trêu chọc nàng, hôm nay thịt hươu nhiều, thời tiết lại lạnh lẽo, mọi người cứ ngồi yên ăn một bữa không được sao?"
"Đúng đó, ta đã nói Lan Lan cả nửa ngày rồi, nó cứ nhỏ nhen như thế đấy." Ti Tĩnh Uyên vừa vùi đầu ăn thịt vừa nói, sau đó còn chưa kịp nuốt xuống miếng thịt trong miệng đã vội chạy đến lấy thịt trên tay Miêu quản gia, vui vẻ chạy về lại: "Nào nào nào, tiếp tục nướng đi nướng đi."
Đào Yêu tức giận nhảy từ dưới đất lên, gầm lên với Ti Tĩnh Uyên: "Mau nhả thịt ra! Ngươi là ăn nhiều nhất đó!"
"Tức giận với ta làm gì?" Ti Tĩnh Uyên vô tội nói: "Cũng không phải ta không cho ngươi ăn."
"Các ngươi là một ruột cả!" Đào Yêu nói tiếp: "Rắn chuột một ổ!"
Liễu công tử hung hăng trừng mắt nhìn nàng, cảnh cáo nàng chú ý ngôn từ.
Miêu quản gia liên tục lắc đầu, ở Ti phủ nhiều năm như thế, có tình cảnh gì mà chưa từng gặp phải, chỉ chưa từng nhìn thấy ai vì giành một miếng thịt nướng mà ồn ào đến thế. Cũng không biết từ lúc nào, không khí bình ổn như Thái sơn của Ti phủ dần dần thay đổi, đến nhân vật như Ti Cuồng Lan cũng bắt đầu trêu chọc ngươi khác rồi, một a đầu không đáng chú ý này, có lẽ chính là món quà mà ông trời ban cho hoặc cũng có lẽ là ma chướng của họ...
"Một câu hỏi, một miếng thịt." Ti Cuồng Lan mở kim khẩu, chỉ vào lò thịt: "Đồ của Ti Phủ, không phải muốn ăn là ăn được."
Đào Yêu sững người: "Câu hỏi?"
"Ta hỏi, ngươi đáp, không được giấu diếm." Ti Cuồng Lan đến trước mặt Đào Yêu, cách nàng hai bước chân.
Thân hình hắn rất cao, lại đứng gần như thế nàng phải ngẩng đầu lên mới nhìn được.
Đào Yêu dù có nhón chân lên cũng không cao được đến vai hắn, cố sức ngẩng đầu: "Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
"Tạp dịch chăn ngựa của Ti Phủ." Ti Cuồng Lan nhìn nàng: "Hoặc là đợi câu trả lời của ngươi."
Đào Yêu nhíu mày, hiểu rồi, hóa ra là hồng môn yến sao, có lòng tốt nướng thịt cho nàng ăn là giả, thăm dò thân phận của nàng mới là thật.
"Ti phủ của ta không sợ ngươi là giang hồ cướp bóc, không sợ ngươi là yêu mà quỷ quái, chỉ cố kỵ một điều." Ti Cuồng Lan khẽ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Đào Yêu: "Không nói thật."
Chậc chậc, thực là một đôi mắt xinh đẹp! Đến ánh mắt cũng như muốn phát sáng, sắc bén lại không âm hiểm, tràn ngập nhuệ khí đến mức không cần rút kiếm khỏi vỏ cũng có thể gϊếŧ người, bốn mắt nhìn nhau, Đào Yêu chỉ cảm thấy bị hắn nhìn đến chột dạ, cũng không làm việc gì xấu hổ, sao lại có cảm giác bé nhỏ đến thế này. Kỳ thực nói ra sự thật cũng không có gì, khoảng thời gian ở Ti Phủ này, bình tâm mà ngẫm nghĩ thì trên dưới Ti Phủ đối xử với nàng không tồi chút nào, nàng cũng biết người phía trước không phải chỉ là một người tầm thường giữa giữa chợ, ai ai cũng là người có hiểu biết rộng rãi, cũng không cần lo lắng sau khi họ biết được thân phận của mình sẽ coi nàng là người điên mà đuổi ra ngoài, nhưng cho dù nàng nói rồi, thì họ cũng chưa chắc đã tin, huống hồ, cho dù họ tin thì sao, lại cũng không thể giúp được gì nàng.
"Không thành thực thì không thành bằng hữu được." Miêu quản gia cuối cùng cũng hiểu được mục đích thực sự của Ti Cuồng Lan, cười với Đào Yêu nói: "Mọi người đến Ti Phủ đến Ti Cuồng Lan lâu như thế rồi, từng chuyện bày ra trước mắt, chúng ta cũng phải là kẻ mù. Không sợ mọi người gây phiền phức, chỉ là sợ tương lai mọi người lỡ như có gặp phải chuyện gì khó khăn nhưng chúng ta lại không biết giúp đỡ từ đâu. Ít nhất cũng là tình nghĩa từng cùng nhau ở dưới một mái nhà ăn bữa cơm, chúng ta tuyệt đối không có ác ý."
Liễu công tử nhích đến cạnh Đào Yêu, thấp giọng nói: "Vẫn là vị đại thúc này ăn nói dễ nghe, nghe vào tâm trạng thoải mái hẳn."
"Nói thật sao?" Đào Yêu kéo Liễu công tử đến một góc, ngồi xổm xuống, quay lưng lại với chúng nhân.
"Chúng ta đâu phải người bình thường, à, họ cũng không phải. Ăn lương thực của họ lâu như thế, đến một câu thật lòng cũng không thể nói thì quả là không hậu đạo."
"Nhưng ta đâu có ăn không đâu, ta cũng nuôi ngựa của họ ăn mập mạp khỏe mạnh mà."
"Ngươi sao lại đột nhiên trở nên ngốc thế! Ngươi đến đế đô làm gì? Không phải là vì muốn tìm Bách Yêu Phổ sao! Ngươi ở Đào Đô xưng bá một phương, nhân giới thì sao? Nhân sinh địa lý đều không hề quen thuộc, sao tìm được? Cộng với Ti gia cũng không hề tầm thường, nếu như họ chịu giúp đỡ, thì tỷ lệ thành công ít nhất cũng được tăng lên gấp bội? Ti Phủ giải thị phi, nói không chừng còn có thể giải được "thị phi" lớn này của ngươi cũng nên!"
"Ấy...Hôm nay ngươi cuối cùng cũng nói được một câu giống tiếng người rồi."
"Ngươi cho rằng ta thích nhắc nhở ngươi sao? Còn không phải là bị ngươi liên lụy! Bách Yêu Phổ tìm không được, ngươi đó biết được tìm ngươi tính sổ không nói, ngươi cho rằng ta có thể bình an vô sự sao? Nói không chừng còn đem ta đi nấu canh rắn cũng nên! Ai không biết quan hệ giữa ta với ngươi thân cận! Hừ, biết thế đừng có quen ngươi còn hơn."
"Hơ hơ, quan hệ giữa ta với ngươi thân cận còn không phải là vì ngươi muốn ăn tiểu hòa thượng sao! Ta nhổ vào!"
Những người đằng sau đều không thể nghe rõ họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy hai người ngồi xổm trong xó xì xào gì đó với nhau, thỉnh thoảng lại ta vỗ lên đầu ngươi, ngươi đập ta một phát, có trời mới biết được đang tính toán chủ ý quỷ quái gì.
Trong chốc lát, Đào Yêu đứng dậy, nghiêm túc đi đến trước mặt Ti Cuồng Lan: "Hỏi!"
"Người đến là ai?" Ti Cuồng Lan đánh giá tiểu tạp dịch của hắn trước mắt.
Đào Yêu hít sâu một hơi, cười nói: "Bổn danh Đào Yêu, đến từ Đào Đô, hành y, chữa cho yêu quái không chữa cho người."