Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Đăng vào: 12 tháng trước
Thật ra, Ô Hành Tuyết không hề biết nếu tìm người nhờ tách giúp linh thức ra sẽ dẫn đến kết quả như vậy, chứ nếu biết rồi thì chàng chắc chắn sẽ…
Vừa khi ấy, khí kình của Tiêu Phục Huyên chạm đến và xâm nhập vào linh thức, làm chàng nheo mắt lại và bất giác quên mất “chắc chắn sẽ” như thế nào.
Cuối cùng, chàng đã hiểu vì sao không thể tuỳ tiện tìm người giúp đỡ…
Không ai có thể đảm bảo một khi linh thức bị chạm đến thì bản thân sẽ không ra tay gi3t chết đối phương, chưa bàn đến việc phải kiềm nén sát khí và mở rộng mệnh môn cho người kia tiến vào.
Khả năng cao là người được nhờ giúp đỡ sẽ chết thê thảm.
Còn bằng không chết, thì…
Thì rất chi là thâm thuý.
Tiêu Phục Huyên không chết.
Hàng mi khép hờ của Ô Hành Tuyết hấp háy nhè nhẹ.
Không bao lâu sau, chàng có thể cảm thấy linh thức mình nhẹ nhàng tách ra một sợi…
Cảm giác đó không hẳn là đau, nhưng nó rất kỳ lạ. Không biết chỉ mình chàng mới thế hay những người khác cũng vậy, mà trong khoảnh khắc đó, trong chàng trỗi dậy một số cảm xúc cực kỳ vô cớ, và cảm xúc đó không dễ chịu cho lắm…
Còn chưa kịp nhận ra cảm xúc đó là gì, sợi linh thức bị tách ra kia đã bất ngờ quay ngược về chỗ cũ, giống như những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, chỉ vừa dập dìu hai vòng đã bị người ổn định trở lại.
Ô Hành Tuyết: “?”
Chàng thốt hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Tiêu Phục Huyên: “Đổi ý.”
Những luồng khí kình kia nhẹ nhàng rút khỏi linh thức chàng, song vẫn bao bọc quanh trái tim. Bởi vậy mà âm thanh kề cận kia như phát ra từ trong cơ thể và trầm thấp khôn cùng.
Ô Hành Tuyết sững sờ một chốc rồi mới hỏi, “Đổi ý? Tại sao?”
“Không tại sao cả,” Tiêu Phục Huyên nói. “Ta tách một ít lưu lại ở đây là đủ, ngươi không cần làm gì nữa.”
Giọng y thật nặng nề mà dứt khoát, Ô Hành Tuyết nghe rồi vẫn không hiểu vì sao nên canh cánh mãi trong lòng, hồi sau mới chợt vỡ lẽ… là vì Tiêu Phục Huyên đã phát hiện ra mình cảm thấy không thoải mái khi linh thức bị tách ra hay sao?
Bị chàng nhìn một hồi, Tiêu Phục Huyên mới quăng ra một lời giải thích, “Hai luồng linh thức cùng tồn tại sẽ có mâu thuẫn.”
“Có chuyện đó luôn à?”
“Có.”
Có cái rắm.
Ô Hành Tuyết nói, “Bằng chứng đâu?”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Gương mặt tuấn tú của Thiên Túc thoáng nghệt ra đôi chút, Ô Hành Tuyết nhìn mà khó nén cười. Những cảm xúc vô cớ trỗi dậy khi linh thức bị tách ra đã biến mất hoàn toàn không còn bóng dáng, chẳng khác nào vừa nãy chỉ là ảo giác đến mức bản thân chàng cũng không nhớ nổi.
Lúc này đây, ma đầu vô cùng nhạy bén. Chàng nhìn Thiên Túc thượng tiên mà rất muốn hỏi rằng “Không phải huynh ‘không nói sai sự thật’ à, sao giờ lại phá lệ vậy?” Thế nhưng vì một xúc cảm tinh tế khôn tả nào đấy mà chàng không hỏi ra thành lời.
Kế đó, khí kình thuộc về Thiên Túc cũng rời khỏi trái tim và chầm chậm lui ra.
Kỳ lạ thay, khi khí kình tiến vào cơ thể, chàng cảm thấy căng cứng cả người và không khoan khoái cho lắm. Vậy mà giờ khi nó rút ra chẳng một lời cảnh báo, chàng lại thấy sao trống rỗng trong lòng.
Nhìn thấy luồng khí kình kia sắp rút hoàn toàn khỏi cơ thể, Tiêu Phục Huyên chợt trầm giọng, “Thật ra có thể dùng khí kình để truyền âm.”
Ô Hành Tuyết: “?”
Chàng lẳng lặng nhìn Tiêu Phục Huyên. “Truyền âm? Là ý gì thế?”
Tiêu Phục Huyên: “Là nói chuyện không cần mở miệng.”
Khi nói những lời này, y không hề cử động môi. Nhưng Ô Hành Tuyết có thể nghe được vô cùng rõ ràng, âm thanh phát ra từ trong cơ thể chàng.
Ô Hành Tuyết: “…”
Kiến thức này khiến chàng thấy nóng bỏng bên tai, bèn dời mắt đi và giấu mình sau cổ áo khoác lông chồn.
Đường đường là ma đầu mà…
Chàng tự mỉa trong lòng.
Khi đến nhà họ Phong sẽ có rất nhiều loại người, chắc chắn có những lúc muốn nói nhưng không thể nói công khai. Có thể truyền âm tất nhiên tiện lợi hơn nhiều. Chàng tự nghiệm ra cho mình một lý do.
Để rồi sau đó, chàng đáp lời qua loa, “Vậy ngươi đừng rút ra.”
Ngay loáng mắt sau đó, khí kình sắp lùi ra kia lại lần nữa lấn vào trong. Khi nó tiếp tục bao bọc lấy trái tim chàng, Ô Hành Tuyết nghe Thiên Túc nói, “Được.”
Giọng nói vẫn vang lên trong cơ thể chàng.
Ô Hành Tuyết: “…”
Chàng bắt đầu nghi ngờ ai kia chắc đang cố tình.
***
Nhờ ơn của truyền âm mà Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ cả người suốt một chặng đường tới nhà họ Phong.
Ninh Hoài Sam là người nói nhiều, cứ tía lia không ngừng bên cạnh chàng. Nhưng chàng chỉ nghe câu lọt câu không, dường như có nhắc đến tách linh nữa. Ngay khi rời khỏi phố núi Lạc Hoa, Ninh Hoài Sam đã tiện tay để lại một lá bùa trên vách núi ở cột mốc ranh giới làm dấu hiệu.
“Dù bản mặt mốc của Phương Trữ làm người ta kiêng dè nhưng ta là người tốt,” Ninh Hoài Sam nói, “ta đã không so đo, lại còn để lại lời nhắn cho hắn, tránh cho tên đó bị lạc đường thật rồi đến kiếp sau cũng không quay về Chiếu Dạ thành được.”
Y Ngô Sinh không hiểu lắm cái phong cách “cứu người nhưng phải chửi trước” của bọn tà ma, chỉ lẳng lặng giúp cậu ta đóng dấu hiệu xuống.
Đóng xong, hắn thừ người ra một chút, mãi hồi lâu mới lắc đầu mỉm cười.
Thời còn trẻ trung phong độ, có đánh chết hắn cũng không thể nghĩ đến việc đời mình sẽ có lúc đồng hành cùng cả tiên lẫn tà ma để bước trên nhân gian vào thời điểm mấy trăm năm về trước.
“Mấy hôm nay ông kiếm bộn quá he,” Ninh Hoài Sam đứng bên cạnh nói. “Người ta có khi mấy đời còn không được trải nghiệm mấy chuyện này, mà chỉ trong vòng mấy ngày ông đã gặp hết rồi. Ông nói thử xem giờ có cơ hội trở về nhân gian cách đây mấy trăm năm thì liệu có cách nào để chút tàn hồn này của ông sống lâu hơn chút không? Thêm mấy ngày nữa chẳng hạn?”
“Cậu không cần trêu ngươi tôi làm gì,” Y Ngô Sinh nói.
“Ta có trêu ông đâu! Chúng ta trở về trăm năm trước rồi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra đúng không? Lại nói…” ánh mắt Ninh Hoài Sam lay động, cậu chợt chộp lấy Y Ngô Sinh và âm thầm truyền âm, “xét nguyên nhân dẫn ông đến hiện trạng này đi, chẳng phải là tại cái người nào ở dưới đáy thung lũng Đại Bi đó à?”
Ninh Hoài Sam nghĩ đoạn, tiếp tục truyền âm đề nghị, “Đã vậy, bọn ta đi đến nhà họ Phong, ông đừng đi.”
Y Ngô Sinh: “…”
Hắn khá là chắc cậu ta vòng vo cả buổi chỉ để nói ra được câu này.
Y Ngô Sinh bực bội trả lời, “Thế tôi đi đâu?”
Ninh Hoài Sam bày bộ mặt “ông bị thiểu năng hả”, nói, “Ông đi đâu bây giờ ta? Dĩ nhiên là đi thung lũng Đại Bi rồi!”
Y Ngô Sinh sửng sốt.
Ninh Hoài Sam nói, “Không biết lúc này người nào đó đã chết chưa, có ai đào khu hầm mộ bên dưới đáy thung lũng Đại Bi kia chưa. Nếu mà chưa chết, vậy… cứ đến ngăn cản lại là được. Còn nếu chết rồi, hầm mộ cũng đã lập rồi, thì cứ đến phong ấn kín lại chút là được.”
Y Ngô Sinh nghe vậy thì lặng thinh.
Ninh Hoài Sam: “Làm vậy có thể ngăn chặn hoàn toàn chuyện người kia thoát khỏi hầm mộ, thế thì ông sẽ không bị ra nông nỗi này đúng không? Hở?”
Ninh Hoài Sam nói rồi còn lắc đầu than thở, “Ông xem, ông suýt nữa đã lấy mạng của ta mà ta còn rộng lòng gợi ý giúp ông, không dễ gì tìm được người tốt bụng như ta đây đâu.”
Y Ngô Sinh: “…”
Hắn chắp tay, tỏ lời cảm ơn và thán phục theo lời Ninh Hoài Sam, nét mặt thất thần trong thoáng chốc.
Bởi những lời Ninh Hoài Sam nói quả thật hấp dẫn vô cùng.
Hắn vào tiên môn từ tấm bé, thích nghe chuyện linh tinh chốn phố phường nên từng nghe rất nhiều câu chuyện đồn đãi về cách “làm sao để khởi tử hoàn sinh”, “sống lại từ đầu”, dường như chỉ cần biết câu “người sống ở đời cuối cùng cũng phải chết” thì chắc chắn sẽ ham mê nghiên cứu hai đề tài trên.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy những lời đồn đãi nọ có hơn nửa thấp thoáng bóng hình của thần mộc, gần như đều lấy nó làm cơ sở.
Năm đó, hắn có kể sơ những lời đồn nghe được cho Hoa Chiếu Đình và Hoa Chiếu Đài, xong tất cả đều đưa ra kết luận rằng: Trái ngược với luân lý đất trời và con người nên không thể tin.
Cho đến tận bây giờ, hắn mới nhận ra câu “không thể tin” năm xưa nói quá nhẹ nhàng rồi. Và cuối cùng hắn mới hiểu rõ vì sao mỗi lần nhắc đến thần mộc, Phong Huy Minh đều nói “Chỉ cần nó tồn tại ở một nơi con người có thể nhìn thấy, có thể tìm đến thì ắt hẳn không có thanh bình.”
Nhìn xem, giờ đây cơ hội được sống lại hiển hiện trước mắt, Ninh Hoài Sam bên cạnh còn khuyên rơn liên hồi. Mà hắn vẫn luôn chăm chú lắng nghe, đôi khi qua loa đáp trả nhưng không cách nào nói chữ “không” đơn giản kia ra thành lời.
“Đến ngả rẽ rồi,” Ninh Hoài Sam cất giọng vô cùng quái dị yêu tà. “Hướng bên này đi thung lũng Đại Bi, hướng kia đến nhà họ Phong, ông nghĩ kỹ chưa đó, chứ đi đến nửa đường rồi đổi ý thì nhục mặt lắm nha.”
Y Ngô Sinh chợt dừng bước chân.
Bọn họ bước xuống chân núi và thấy quả thật con đường chia thành hai ngả. Trong mắt người ngoài thì một bên là đường xe ngựa đưa đến thung lũng Đại Bi, bên kia là đường lộ đi vào thành. Thế nhưng trong mắt hắn —
Một bên là cơ hội để có lại cuộc sống, một bên là duy trì trạng thái hiện tại và ắt hẳn là cái chết.
“Tôi…” Y Ngô Sinh ngẩn người.
Ở phía bên cạnh, Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đồng thời nhìn sang, phản ứng này của hắn không phải truyền âm mà trong lúc sơ suất đã siết chặt tờ giấy và nói ra thành tiếng.
“Có chuyện gì thế?” Ô Hành Tuyết hỏi.
Y Ngô Sinh nhìn chàng rồi lại nhìn sang Tiêu Phục Huyên.
“Tôi…” Y Ngô Sinh chần chờ, “để quên đồ ở phố núi.”
Ánh mắt Thiên Túc thượng tiên dừng trên người hắn, xưa nay người ta đều bảo vị Thượng tiên này có đôi mắt sắc lạnh như ánh sao và mang đậm kiếm ý. Chỉ e dù là người ngay thẳng sống không thẹn lương tâm mà bị y nhìn một hồi cũng sẽ bồn chồn lo sợ. Chứ huống gì là… người đang sống thẹn với lương tâm như Y Ngô Sinh.
Y Ngô Sinh cụp mắt và nói, “Các vị cứ đi trước đi, tôi tìm được đồ sẽ lập tức đuổi theo.”
Hắn không ngước mắt lên nên không thấy phản ứng của Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên khi nghe hắn nói những lời này, cũng không biết họ có tin hay không.
Sau một lúc lâu, hắn mới nghe tiếng Ô Hành Tuyết nói, “Được.”
***
Cuối cùng, trên con đường vào thành chỉ còn có nhóm người nhà họ Phong kèm thêm ba người nữa mà không có Y Ngô Sinh.
Người khi nãy thúc người khác bỏ đi chỗ khác chính là Ninh Hoài Sam, người bây giờ vô cùng hối hận vẫn là Ninh Hoài Sam. Vì cậu ta nhận ra một khi Y Ngô Sinh đi mất, bầu không khí bất giác trầm hẳn xuống.
Người nhà họ Phong dĩ nhiên không thoải mái trong lòng nên ai nấy đêu im lặng, chung quanh chỉ có tiếng bước chân nối tiếp nhau vang vọng trên con đường vào thành. Thế nhưng sao cả nét mặt thành chủ nhà cậu lẫn Thiên Túc cũng có vẻ không thích hợp.
“Ninh Hoài Sam,” Ô Hành Tuyết đột ngột gọi nhẹ tên cậu một tiếng, kế đó ánh mắt đen như mực dời sang.
Không biết vì đâu mà Ninh Hoài Sam chợt rùng mình, da đầu cũng tê rần lên.
“Ngươi nói gì với Y Ngô Sinh?” Ô Hành Tuyết hỏi.
Ninh Hoài Sam run bắn, “… Không, không có gì.”
Chưa chờ Ô Hành Tuyết nói tiếp, cậu đã cúi gằm đầu nói tiếp, “Chỉ có một… một chút thôi, ông ta sắp chết rồi đúng không, thế nên ta mới nói một số chuyện ông ta có thể làm lúc này thôi.”
Cậu càng nói càng líu ríu hẳn, càng nói càng thấy rợn người ớn lạnh giống hệt như mình đang sắp chết tới nơi rồi.
Theo trực giác cậu cho thấy, hiện tại thành chủ cực kỳ không vui, nhưng khi cậu âm thầm ngó qua một chút thì thấy thành chủ mím đôi môi trắng bệch không một chút máu, thoạt nhìn không có vẻ như tức giận mà dường như có đôi phần… tiếc nuối.
Dù vậy, giả mà nét “tiếc nuối” này xuất hiện trên gương mặt một người bình thường còn đỡ, chứ khi nó nằm trên người ma đầu thì không chừng còn kinh dị hơn chỉ đơn giản là không vui.
Ninh Hoài Sam khó kiềm được lòng mà nghĩ: Tại sao lại có vẻ mặt như vậy? Tiếc nuối chuyện gì mới được?
Song nghĩ hoài nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra.
Thật ra, ngay chính bản thân Ô Hành Tuyết cũng không biết vì sao mà khi nghe đến câu “những việc Y Ngô Sinh có thể làm”, hai chữ “đáng tiếc” không đâu lại bật lên trong đầu chàng như vậy.
Cứ như thể chàng đã nhìn mãi những việc tương tự thành quen nên tiềm thức tự hiện lên cảm xúc như thế.
Đến khi chàng chợt nhận ra thì thấy cánh tay mình đang sờ xuống bên hông trong vô thức, hệt như… sờ thanh kiếm không hề tồn tại ở chỗ ấy.
Thật kỳ lạ, mình sờ tìm thanh kiếm để làm gì?
Chàng thoáng lướt nhìn qua ngón tay mình, bất chợt nghe giọng Tiêu Phục Huyên vang lên trong người, “Ô Hành Tuyết.”
Ô Hành Tuyết chợt cong ngón tay, ngoái đầu nhìn sang.
Tiêu Phục Huyên: “Có linh thức ta đi theo.”
Ô Hành Tuyết ngạc nhiên một chút rồi mới hiểu ra, bèn truyền âm lại trong lòng mà nói, “Ý huynh là Y Ngô Sinh?”
Tiêu Phục Huyên: “Đúng vậy.”
Ô Hành Tuyết chợt thấy an tâm hẳn, vừa lúc nghe thấy giọng Phong Huy Minh vọng lại từ phía trước, “Tới rồi.”
Màn đêm của mấy trăm năm trước vẫn lạnh căm căm, đêm hôm qua còn trời còn đổ mưa, đóng thành sương giá lất phất trên mặt lộ, cả thành chìm trong màn sương rét, những chiếc đèn lồ ng chống gió kéo thành một luồng sáng giữa sương mù.
Nơi có nhiều đèn lồ ng tụ lại nhất có thể thấy lờ mờ dấu vết của tiên môn, đó đích thị là nhà họ Phong.
Nhà họ Phong là gia tộc tiên môn đồ sộ nhất ngôi thành này, khác với nhà họ Hoa ở Đào Hoa châu, nhà họ Phong toát ra khí chất quan viên với cửa nhà thoáng đãng, mái hiên phất cao, ở giữa đặt một toà nhà cao ngất như ngọn tháp. Cả khuôn viên môn phái vô cùng nguy nga, không khác gì một toà thành bên trong thành.
Muốn đặt phủ trạch ở những khu vực tiên môn như thế này đều phải chú trọng địa điểm, không thể cứ lấy bừa một miếng đất bất kỳ nào mà được. Vậy nên nhìn chung, hễ bước chân vào tiên môn nào cũng sẽ có cảm giác được linh khí bổ trợ cho cơ thể.
Vậy mà khi đặt bước vào nhà họ Phong, Ô Hành Tuyết cảm thấy bứt rứt cả người.
Dù linh khí nơi này rất dồi dào, nhưng có cảm giác bất nhất khôn tả…
Mà không hiểu sao nét mặt tất cả mọi người đều điềm nhiên như không, đến cả Tiêu Phục Huyên chừng như cũng không cảm nhận thấy sự dị thường này.
Lời tác giả:
Chờ lâu rồi QAQ tui viết lại hết một lần, viết suốt nguyên đêm xong thành giờ âm phủ luôn, xin quỳ… phát lì xì là tuỳ theo hệ thống Tấn Giang nên có thể sẽ chậm một chút, tui đã chọn tất cả bình luận chương 49 để gửi rồi, chắc là không nhỡ đâu ~=3=