Chương 31: IV. PHỐ NÚI LẠC HOA - Tinh chất ngọc

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Xe ngựa đông người nhưng không khí chẳng được thoải mái gì.

Tiêu Phục Huyên vẫn không thích ngồi, chỉ đứng tựa người ở chỗ cũ.

Phương Trữ và Y Ngô Sinh ngồi một bên, từ khi bước lên xe, hắn ta đã “chết” dí bên thành xe và trưng bộ dáng muốn ngủ một giấc tới tối sầm mới thôi.

Ninh Hoài Sam và Ô Hành Tuyết ngồi bên còn lại, thân người gầy ốm tựa vào trong góc. Vết thẹo do kiếm chém bên cổ cậu lại bắt đầu nhói nhói, sờ vào mềm mềm âm ẩm, ngó chừng lại sắp vỡ miệng lần nữa.

Cái vết thương hết lành rồi rách tái phát không ngừng này khiến cậu bức bối trong lòng mà không có chỗ xả, chỉ có thể liếc xéo Y Ngô Sinh rồi dửng dưng nói, “Không phải ngươi có nuối tiếc gì cần làm hả? Giờ hết muốn làm rồi hay gì?”

Y Ngô Sinh thẹn thùng đáp, “Ngại quá.”

Bản tính hắn vô cùng tò mò, mỗi lần đào sâu tìm hiểu việc gì đều muốn hiểu rõ tường tận, đích thị là phong thái của người văn sĩ. Nếu không nhờ tính tò mò cao thì hắn cũng chẳng sáng chế ra nhiều loại thuốc mới như vậy.

Trước đây còn vướng bận địa vị ở nhà họ Hoa, muốn làm gì cũng cần ngó chừng đại cục, phải là người vững chãi như Thái Sơn nên hắn cố gắng kiềm nén bản tính của mình. Còn giờ đây thời gian chẳng còn bao nhiêu, có thể thoả thích thực hiện những điều mình mong muốn.

Ninh Hoài Sam chỉ nổi hứng muốn khích hắn chút, giờ thấy hắn sượng cả người cũng chẳng bực bội gì mà còn thấy nhàm chết thôi, bèn nằm trở xuống. Chưa được bao lâu cậu đã bắt đầu sờ sờ vết thẹo trên cổ.

Người cậu vốn đã gầy, giờ rúc người trong một góc nhìn vào càng thấy tủi thân.

Y Ngô Sinh nhìn cậu một hồi thì không nhịn được mà hỏi, “Vết sẹo này của cậu…”

Ninh Hoài Sam xù lên như hung thần. “Ai mướn ngươi lo?”

Vết thương này ngày xưa bị Y Ngô Sinh chém để lại, dù trên danh nghĩa đệ tử tiên môn trừ ma hiệp đạo đi nữa thì hiện tại nhìn thấy Ninh Hoài Sam như vậy, hắn cũng khó lòng không trỗi dậy bệnh hay lo toan của mình.

Y Ngô Sinh hỏi, “Lại đau à?”

Ninh Hoài Sam: “Không đau!”

Y Ngô Sinh: “Tôi có ít thuốc…”

Ninh Hoài Sam: “Không cần!”

Y Ngô Sinh còn tính nói gì đó.

Ninh Hoài Sam: “Nói nữa cho ngươi chết!”

Cậu ta mà mắng người thì chả bao giờ nể nang gì, nói oan oác ra miệng chứ không động não, nói xong câu này rồi mới sực nhớ ra Y Ngô Sinh thật ra cũng chẳng còn sống được bao lâu.

Vì vậy tự dưng cậu thấy hơi đuối lý và nhột trong lòng.

Y Ngô Sinh ngỡ ngàng chút đỉnh, song chỉ cười chứ không nói gì, tay vẫn lấy thuốc từ trong túi mình ra.

Ninh Hoài Sam càng đuối lý hơn.

Cậu ta ngẩng đầu lên liền thấy thành chủ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh hé mắt nhìn sang, cậu tức thì im bặt, đưa tay ra nhận lấy số thuốc của Y Ngô Sinh rồi uất hận uống vào.

Nuốt trọng hết thuốc xong, cậu mới duỗi chân ở dưới bàn, chạm vô Phương Trữ và truyền âm nói, “Đừng giả bộ ngủ nữa, cứu tao với.”

Phương Trữ nhắm nghiền hai mắt không hề động đậy, một hồi sau truyền âm về một chữ trả lời, “Không.”

Phương Trữ bắt đầu giả chết từ khi bước lên xe ngựa là có lý do, một khi mành xe vừa buông xuống thì hắn đã phát hiện ra một chuyện…

Trên đường đến thung lũng Đại Bi, cũng trên chiếc xe ngựa này, vẫn là năm người này, bọn họ tưởng là trong xe có ba tà ma của Chiếu Dạ thành, một kẻ là con rối chịu kiểm soát của tà ma. Cũng tức là họ chiếm thế thượng phong.

Đệ tử tiên môn duy nhất là Y Ngô Sinh chẳng qua đơn lẻ, bị nhét giữa quần ma thì toang cho hắn thôi.

Còn hiện tại thì hết rồi.

Y Ngô Sinh không bị bắt cóc tới mà tự chủ động đi theo xe. Con rối cũng không phải con rối mà chính là Thiên Túc thượng tiên hàng thật giá thật. Còn thành chủ bọn họ cũng không đơn thuần là thành chủ mà còn là Linh Vương trên Tiên Đô, mang danh tự giống như cái tên Thiên Túc vậy.

Năm người mà có ba người dính líu tới tiên, chừa lại hắn với Ninh Hoài Sam mới tổ trác đó.

Huống hồ, nơi trước đây là phố núi Lạc Hoa bây giờ đã là lối vào Động Ma Chiếu Dạ thành. Hai người họ dẫn một xe toàn tiên về không biết phải gọi là nối giáo cho giặc hay là tạo phản đây nữa.

Đi đâu không đi, mắc chứng gì cứ phải là phố núi Lạc Hoa…

Phương Trữ ngậm một bụng máu trong họng.

Vừa ói máu thì nghe giọng biếng lười và hơi ngái ngủ của thành chủ bọn họ.

“Tiêu Phục Huyên,” Ô Hành Tuyết gọi.

Người dựa bên thành cửa liếc mắt.

Ô Hành Tuyết hỏi, “Huynh không ngồi xuống à, có chỗ đây mà.”

Chỉ một câu mà cả Phương Trữ giả chết lẫn Ninh Hoài Sam đang mất sức đồng thời trợn mắt.

Chiếc xe ngựa này đúng là đủ rộng, cho dù một bên có ngồi ba người thì cũng chả nhằm nhò gì, nhưng vấn đề nằm ở hai người bọn họ.

Cả Y Ngô Sinh lẫn Ô Hành Tuyết đều ngồi ở phía trong, còn hai người họ mỗi người ngồi ở ngoài của một bên xe, bây giờ nếu Thiên Túc thượng tiên đến ngồi thì chắc chắn một trong hai người sẽ bị kẹp vào giữa…

Ninh Hoài Sam lập tức khều chân Phương Trữ và truyền âm, “Mày mau mau chạy qua đây, để Thiên Túc ngồi với Y Ngô Sinh kìa!”

Phương Trữ đá chân trở về. “Tao đi qua thì tao với mày ép thành chủ vô góc hả, mày điên à?”

Kết quả Phương Trữ đá chân mạnh quá nên đá nhầm sang Ô Hành Tuyết luôn.

Ô Hành Tuyết vân vê ấm sưởi trong tay và mở miệng nói, “Ta có điên hay không thì không biết, nhưng hai ngươi léo nhéo hơi ồn đấy.”

Ninh Hoài Sam: “…”

Phương Trữ làm ma đầu cũng mấy chục năm rồi mà đây là lần đầu tiên mặt chín như gấc. Hắn hết còn biết nói gì, chỉ nhìn chòng chọc thằng khơi mào là Ninh Hoài Sam.

Ninh Hoài Sam thấy bị lộ mất rồi thì không dám ngồi kế bên Ô Hành Tuyết nữa mà phóng một phát trốn qua đối diện.

Ô Hành Tuyết: “…”

Chàng tức tối, “Ngươi chạy gì hả?”

Ninh Hoài Sam ngồi xuống bên cạnh Phương Trữ, đâu dám nói “Ta sợ ngài” nên chỉ có thể sượng sùng bảo, “Ta nhường chỗ cho Thiên Túc.”

Dứt lời, cả xe ngựa im bặt trong thoáng chốc, cả thành chủ lẫn Thiên Túc đều nhìn sang cậu.

Ninh Hoài Sam: “…”

Cậu đoán chừng câu này của mình sai sai ở đâu đó rồi, nhưng nghĩ sao cũng không biết sai ở đâu, sau khi suy tư một hồi bèn chốt lại bằng cách bịt cổ giả bộ ngu cho xong.

Thế là cậu ậm ừ nói, “Thưa thành chủ, cổ ta đau quá.”

Ô Hành Tuyết nhủ thầm sao không bảo đau cái mõm ấy.

Chàng nhấc cằm lên và thong thả nhắc nhở, “Ngươi che nhầm bên đang bắt đầu kết vảy rồi, có thể dời xuống một chút.”

Ninh Hoài Sam: “…”

Đan dược của Y Ngô Sinh rất hiệu quả, chỉ uống một viên đã không còn thấy đau đớn gì nữa. Nhưng bây giờ cậu lỡ đóng kịch rồi phải đóng cho trót chứ biết sao.

Thế là cậu nín thinh lùi cái tay xuống chút.

Thành chủ vẫn chưa chịu tha cho cậu mà tiếp tục nhẹ giọng, “Di chuyển chầm chậm thôi, chỗ đó giờ cũng kết vảy rồi.”

Ninh Hoài Sam thả tay xuống, hết đóng kịch nổi nữa.

Thành chủ xưa giờ vẫn luôn lười biếng, ngay cả nói chuyện cũng lười nên hiếm khi nào bắt chẹt hai người họ như vậy lắm. Ninh Hoài Sam bị ép tới độ thấy oan ức dữ thần, líu ríu lầm bầm một câu, “Ta mới vừa nhường chỗ mà…”

Ô Hành Tuyết nhủ thầm bộ ai ép nhường hay gì?

Lại nói, dường như Thiên Túc thượng tiên trời sinh đã không thích ngồi, hoặc không thích quá kề cận người khác. Thậm chí là Ô Hành Tuyết hỏi, hay Ninh Hoài Sam có chủ động nhường chỗ đi nữa thì đoán chừng y cũng chỉ đáp lại một tiếng “Không cần” mà thôi.

Giống như lúc đi đến thung lũng Đại Bi vậy.

Ô Hành Tuyết đang nhìn thẳng về phía Ninh Hoài Sam sượng chín mặt, còn tính châm chọc tiếp thì nhác thấy một bóng người cao cao di chuyển.

Thanh trường kiếm treo bên hông rung lên tiếng khe khẽ vọng từ xa tới gần, tiếp đến, hơi ấm và nhịp thở một người khác bất giác trở nên rõ ràng hơn.

Tiêu Phục Huyên ngồi xuống bên cạnh chàng.

Ô Hành Tuyết thốt nhiên nín thinh.

Thế là Ninh Hoài Sam được chiêm ngưỡng một kỳ quan, thành chủ nhà cậu vừa mới rồi hừng hực khí chất thần bí khó lường mà ngay nháy mắt sau đó đã im lìm xìu xuống.

Có hơi giống loài hồ ly mặt trắng cậu từng gặp thuở còn bé mà giờ đã tuyệt chủng, giống hồ ly này xù hết sống lưng mà một khi gãi cằm hai cái là lập tức ngoan ngoãn hẳn ra.

Rồi ngay sau đó, cậu mới phát giác cái suy nghĩ này còn đáng sợ hơn việc thành chủ thần bí khó lường nữa.

Cậu suy xét một hồi thì quyết định bắt chước Phương Trữ và nhắm mắt giả chết cho vạn sự thái bình.

Ô Hành Tuyết nghiễm nhiên không biết nội tâm hoang tưởng trong đầu tên thuộc hạ dở hơi này. Đến một khoảnh khắc nào đó, chàng ngẩng đầu lên thì thấy khung cảnh cả ba người ngồi ở diện đều nhắm tiệt hai mắt và chết tập thể.

“…”

Suýt chút chàng giận tới bật cười.

“Cười gì vậy,” Tiêu Phục Huyên bất chợt mở miệng.

Ô Hành Tuyết: “Không có gì.”

Chàng không nhìn đối diện nữa mà thu mắt trở về, lúng túng nhét ấm sưởi tay vào trong ống tay áo rồi mới ngước mắt nhìn sang Tiêu Phục Huyên. “Lúc trước từng nghe họ bảo phố núi Lạc Hoa là một khu chợ từ mấy trăm năm về trước, nhưng bây giờ đã không còn nữa.”

Lần đầu tiên chàng nghe thấy cái tên này là khi Y Ngô Sinh nhắc đến “Chuông mộng trên nhân gian bắt nguồn từ nơi ấy”, lần thứ hai nghe thấy là trong cuộc thẩm vấn Vân Hãi.

Lẽ ra chàng chẳng có chút ấn tượng nào với nơi đó cả, song không biết liệu có phải vì chiếc chuông mộng đang treo bên hông mình hay không mà cứ hễ nhắc đến “Phố núi Lạc Hoa” là chàng lại mường tượng về một nơi mơ hồ nhưng rộn rã tiếng người huyên náo.

Ắt hẳn đấy là một khu vực rất nhộn nhịp, tiếc thay giờ đây đã trở thành cửa vào Động Ma Chiếu Dạ thành.

Theo lời của Ninh Hoài Sam, cửa vào này do đích thân chàng đã xuống tay thu nạp vào địa giới của Chiếu Dạ thành năm nào.

Ô Hành Tuyết hỏi, “Phố núi ấy vì sao không còn nữa?”

Tiêu Phục Huyên trả lời, “Bị cháy.”

Ô Hành Tuyết: “Bị cháy ư?”

Tiêu Phục Huyên đáp “Ừm”. Việc ấy cũng đã trôi qua rất rất lâu rồi, y phải ngẫm lại một lát rồi mới trầm giọng mở miệng, “Có lẽ là vào thời điểm mồng ba tháng ba khi chợ mở, nghe đồn năm ấy chợ vừa mở chưa được bao lâu thì trên núi nổi lửa. Cơ sự diễn ra quá đột ngột mà lửa lan dồn dập mạnh mẽ nên không một ai kịp đến hỗ trợ.”

Năm nào phố núi Lạc Hoa cũng chong đèn xa tít tắp, nhộn nhịp đến lạ thường. Nghe đâu khi đám cháy mới bốc lên thì những người đứng bên ngoài núi còn ngỡ rằng đó chỉ là ánh đèn thắp trên phố giống như những năm về trước mà thôi.

Ngày hôm đó, lửa phủ kín khắp mười hai dặm dọc dãy núi, ngay đến vầng trăng treo cao trên đỉnh cũng bị ám lửa đỏ bừng bừng. Bá tánh xung quanh nhìn thấy ánh trăng đỏ rực như vậy đều hồ hởi chỉ lên mà rằng, “Đây là dấu hiệu của sự hưng thịnh.”

Để rồi sau đó, khi toàn bộ Lạc Hoa Đài chìm trong khói lửa mịt mù, mọi người mới chưng hửng phát hiện có gì đó không đúng, họ chạy đến nơi thì không ai còn lên núi được nữa.

Các gia tộc tiên môn đã thử rất nhiều cách như dẫn nước vào núi, hô vân hoán vũ các kiểu song không cách nào dập tắt được ngọn nửa trên núi nọ. Đến tận khi mười hai dặm Lạc Hoa Đài bị thiêu trụi không còn lại gì để đốt nữa thì ngọn lửa kia mới dần dần tắt ngúm.

“Khi ấy tôi còn chưa ra đời, có điều về sau nghe được rất nhiều lời đồn đãi,” Y Ngô Sinh mở mắt ra và nói. “Nhiều người thuở đó cho rằng đó không phải là mồi lửa trên núi bình thường mà một việc gì đó xảy ra khiến Thiên đạo phải giáng hình.”

Vừa nghe được hai chữ “giáng hình”, Ô Hành Tuyết đã liếc mắt nhìn sang Tiêu Phục Huyên.

Song ngay lúc đó, Y Ngô Sinh tiếp tục nói, “Không phải do Thiên Túc thi hành, lời đồn kể rằng vào năm đó Thiên Túc thượng tiên… ừm, mang lệnh cấm trên người nên bị nhốt tại cực bắc suốt trăm năm?”

Mang lệnh cấm trên người?

Suốt trăm năm?

Ô Hành Tuyết cũng không hiểu lệnh cấm ở đây là ý gì, và mang lệnh cấm này trên người sẽ có những hệ quả gì. Thế nhưng khi hắn kịp phản ứng thì hai hàng mày đã nhíu chặt.

“Chỉ bị giới hạn một số thứ thôi, không vấn đề gì,” giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên.

Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ ngước mắt thì thấy ánh mắt Tiêu Phục Huyên chợt lạnh đi trong một thoáng chốc, có vẻ cũng không tính nói thêm gì nữa.

Y Ngô Sinh xem chừng khéo léo hơn đám Ninh Hoài Sam nhiều, lập tức chuyển đề tài quay lại câu chuyện, “Nói chung, sau đó phố núi Lạc Hoa không mở lại nữa, toàn bộ Lạc Hoa Đài bị thiêu trụi chỉ còn một vùng đất hoang cằn cỗi, tương truyền rằng quá nhiều máu thấm nhuộm vùng núi nên con sông chảy qua nơi đấy trong xanh ở đầu nguồn nhưng thoát ra khỏi núi thì dòng nước đã chuyển sang đỏ sẫm và uốn quanh toàn bộ cánh đồng Gia Minh.

“Tuy nói vậy nhưng vào mồng ba tháng ba hàng năm, vầng trăng khuyết vẫn yên mình treo trên đỉnh núi, ánh lửa leo lắt vẫn soi mười hai dặm dọc Lạc Hoa Đài.”

Ban đầu, các tiên môn và bá tánh không rõ sự tình, thấy ánh lửa thì vội vã chạy đến chân núi, song khi họ đến gần đấy rồi mới phát hiện không có lửa ở trên núi.

Về sau, họ dần cho rằng những vong hồn năm nào mãi không thể yên giấc ngàn thu nên hàng năm đều đi phổ độ Linh kinh và hát khúc Linh ca. Đến cả trẻ sơ sinh mới bập bẹ tập nói cũng hô lên đôi câu.

Tiếp đó nữa, nơi ấy trở thành cửa vào Động Ma, không biết có phải gặp hung tướng mạnh mẽ khắc chế hay thế nào mà từ đấy về sau Lạc Hoa Đài đã an ổn trở lại, hàng thập kỷ sau cũng chẳng còn phát sáng nữa.

Đối với những người bây giờ mà nói thì nơi kia đã chẳng còn ý nghĩa đặc biệt nào.

Thế nên Y Ngô Sinh rất tò mò trong lòng, không rõ tại sao muốn tu sửa chuông mộng lại cần đến một nơi đã khuất bóng từ lâu như phố núi Lạc Hoa.

Nhưng dầu gì món đồ ấy cũng là tiên bảo, tiên nhân sẽ không vô duyên vô cớ nói cho bạn cách rèn hay cách sửa chữa, đối với nhiều người mà nói thì đây là việc cần hạn chế đề cập tới. Y Ngô Sinh xuất thân từ tiên môn, nên hẳn nhiên cũng không phạm huý bừa bãi dù suốt dọc đường đã nhẫn nhịn tới sắp xanh cả mặt.

May thay, trong xe có một vị tổ tông phát ngôn không câu nệ…

Và tổ tông nọ hỏi gì thì Thiên Túc thượng tiên trả lời nấy.

Tổ tông hỏi vấn đề khiến Y Ngô Sinh bứt rứt nhất.

Tiêu Phục Huyên đáp: Vì có tinh chất ngọc ở Lạc Hoa Đài.

Mà tổ tông còn không biết tinh chất ngọc là cái mô tê gì.

Chàng lẳng lặng nhìn Tiêu Phục Huyên đặng trông chờ một lời giải thích… để rồi nhận được bàn tay của Tiêu Phục Huyên.

Chỉ thấy ngón tay người nọ sờ vào chiếc chuông mộng đang treo lủng lẳng bên hông chàng, vê tay trên viền chuông một chút rồi nhạt giọng mà nói, “Chất liệu ban đầu của nó là tinh chất ngọc lấy từ nơi đó.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Đèn trong xe không sáng lắm, bầu không khí ảm đạm và hơi mờ, chỉ thi thoảng mới có ánh sáng mờ sương luồng vào từ bên mép cửa sổ theo lay động của mành nỉ dày.

Tiêu Phục Huyên không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Ô Hành Tuyết mà chỉ thấy chàng đang buông nửa rèm mi, móc tay vào sợi dây treo chuông mộng.

Sau một hồi lâu, Ô Hành Tuyết mới lẳng lặng cầm chuông bạch ngọc nọ về.

Lời tác giả:

QAQ