Chương 28: Tự phạt

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ninh Hoài Sam âm thầm véo hông Phương Trữ một phát, lẳng lặng truyền âm sang, “Thấy không, Linh Vương…”

Phương Trữ: “…”

Hắn cắn răng nuốt tiếng rít trở lại, bẻ ngược ngón tay ra, “Thấy rồi, tao không mù, mày nhéo nhéo cái gì?”

Ninh Hoài Sam: “Tao thấy chẳng thà mù còn hơn.”

Cậu trầm ngâm song càng nghĩ càng thấy lạ kỳ. “Đó là thành chủ của chúng ta đó, ngài ấy xây nên nguyên cả Động Ma Chiếu Dạ thành. Thân là đại ma đầu trứ danh bậc nhất, vì sao lại có người dám gọi ngài ấy bằng danh xưng của một Thượng tiên.”

“… Tại sao, khùng rồi à?”

“Không loại trừ mặt mũi tương tự nên nhận nhầm, hoặc là…” Phương Trữ nghẹn họng đẻ ra lý do, nói được nửa đành dừng lại. “Thôi, nghĩ không ra, cứ vậy đi.”

Khắp thiên hạ này, dễ gì đào ra người khác có gương mặt giống thành chủ họ. Trong tất cả mọi loại đồn đãi, người từng gặp y đều bảo nhìn một lần thôi đã khó cách nào quên được, thế thì làm sao có thể nhận nhầm?

Huống hồ, Ninh Hoài Sam và Phương Trữ hãy còn nhớ rõ động tác tiếp kiếm của Linh Vương nọ…

Ai ở lâu bên cạnh Ô Hành Tuyết đều biết rằng ma đầu này không thích cầm những món đồ phiền phức trong tay. Nếu cần dùng gì chỉ việc chọn ngay những thứ tại nơi ấy hoặc hỏi từ những người xung quanh.

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ đi theo y lâu nhất nên thường chỉ cần Ô Hành Tuyết đưa tay là họ ngoan ngoãn giao đồ ra ngay.

Và mỗi lần Ô Hành Tuyết bắt lấy món đồ đều sẽ xoay nó một chút.

Nhắc đến lại thấy trớ trêu, trên Tiên Đô với vạn toà dao cung, y xoay kiếm thật nhẹ nhàng đầy khoáng đạt. Rồi khi vào Động Ma nhân gian lại hoá thành bộ dáng khó lường và bất cần…

Rõ ràng là cùng một động tác.

Ninh Hoài Sam bần thần một chớp mắt rồi nhanh chóng bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Cậu và Phương Trữ kè kè bên nhau, cùng nhìn thành chủ nhà mình một cách bất chấp bão tố như đang cố gắng thấu tỏ phần nào ngọn nguồn.

Song, Ô Hành Tuyết cũng chẳng khá khẩm hơn hai người họ là bao.

Chàng lặng tinh giây lát, đoạn rủ mắt hỏi Vân Hãi, “Ngươi gọi ta là gì?”

Vân Hãi không trả lời.

Gương mặt ngủ say dưới lòng đất, lâu ngày không đón nhận ánh mặt trời giờ đây trắng bệch, nhợt nhạt không khác gì tro giấy đã bị thiêu trụi trong những buổi cúng tế ở nhân gian, thoáng như một cơn gió xua qua là tiêu tán.

Hắn chậm rãi chớp nhẹ mắt, đồng tử quét qua từng phản ứng của Ô Hành Tuyết, kế đó dần dà chuyển sang Tiêu Phục Huyên, ánh mắt hắn soi từ trên xuống dưới và lướt qua cổ tay với dấu ấn đen bên trên.

Thế rồi, Vân Hãi khép mắt lại, cả thân thể run lên nhè nhẹ bên dưới dây leo chăng kín.

Một hồi sau, Ô Hành Tuyết mới nhận ra là hắn đang cười.

Hắn đã yếu ớt cùng cực nhưng vẫn kiềm lòng không đặng mà bật cười trong lặng lẽ.

“Ngươi lại đi hỏi ta rằng ta vừa gọi ngươi là gì…” Vân Hãi hấp háy môi mà vẫn chỉ để lọt âm thanh như tiếng thở mong manh. Dường như những sợi dây leo kia đã bó chặt lấy hắn, siết vào lồ ng ngực và cổ họng hắn khiến hắn thậm chí không nấc ra được một hơi trọn vẹn.

Dầu thế, hắn cũng đã sớm quen với sự bó buộc này nên chẳng lấy gì bận tâm. Hắn chỉ giữ nguyên đôi mắt nhắm nghiền và tiếp giọng lặp lại bằng một cường độ nhỏ đến mức không nghe được, “Ta không thể ngờ, không thể ngờ có một ngày ngươi lại hỏi ta vừa gọi ngươi là gì…”

“Chẳng phải chỉ có những vị tiên bị phế truất khỏi Tiên Đô, đẩy về nhân gian và không còn nhớ bất kỳ điều gì mới hỏi như vậy hay sao? Thế mà ta lại được nghe từ miệng ngươi cơ chứ…”

Vân Hãi lại nấc cười không thành tiếng, chậm rãi nói, “Linh Vương… Thiên Túc… Được trời triệu hoán, không hưởng thờ phụng, không nhận hương khói…”

Khi khép mắt, trông hắn thật bình tĩnh như rơi vào giấc mơ, trong mơ, khung cảnh ngày đầu bước chân vào Tiên Đô hãy còn sinh động tựa thuở nào. Hắn chầm chậm nhắc lại những lời tiên sứ Linh đài nọ từng nói.

“Ta đã từng… rất ngưỡng mộ hai ngươi,” hắn nhắc lại tên xong thì nhẹ nhàng nói tiếp.

Ô Hành Tuyết lắng nghe và thoáng nhìn sang Tiêu Phục Huyên.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu chàng chợt hiện lên câu: “Ta rất ngưỡng mộ huynh…”

Giọng nói ấy không uất nghẹn nhường này, âm điệu cũng không khẽ khàng đến thế, lời kia chỉ tựa một lời than thở vu vơ giữa những người bạn. Ô Hành Tuyết không nhớ rõ tình huống cụ thể nhưng tiềm thức chàng biết đây là lời của Vân Hãi.

Là lời của một Vân Hãi còn ở Tiên Đô.

***

Khi đó, Vân Hãi mới vừa bị giáng chức làm sơn thần thung lũng Đại Bi, đồng thời còn lãnh thêm phạt từ Tiên thủ Hoa Tín nên hắn vòng qua vòng lại trước cửa Linh đài sáu lần mà không dám vào, rảo một hồi quanh Tiên Đô rộng lớn rồi cuối cùng dừng chân ở “Toạ Xuân Phong” heo hút nhất.

Hiếm khi gặp được Linh Vương ở đây, Linh Vương ngồi gác chân bên hông cửa sổ, trên mặt bàn trước mặt có đặt một bình rượu tiên và hai chiếc ly không.

“Huynh vẫn luôn nói nơi này ít người lui tới, đã ít người lui tới mà sao mọi thứ đều đủ đầy thế kia,” Vân Hãi chịu đựng chưa đến trăm năm, dù trong lòng có nghĩ gì cũng không treo ra trước mặt, mỗi lần mở miệng đều tỏ ý trêu đùa. “Có phải Linh Vương hẹn vị giai nhân nào không? Ấy, hay là ta đến không đúng lúc rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, cậu đến không đúng lúc, giờ đi đi còn kịp đấy,” Linh Vương tức giận đáp lời.

“Không được rồi, hôm nay ta bức bối quá, làm gì làm cũng phải kiếm chỗ nào đó xả vài câu chứ không…” Vân Hãi thoáng ngừng.

“Chứ không thì sao?”

“Chứ không có khi ta lại vòng tới Linh đài lần thứ bảy mất,” Vân Hãi bật cười châm biếm.

Theo nguyên tắc xưa giờ, Linh Vương sẽ không hỏi chuyện Linh đài. Dù không đáp câu ấy nhưng Linh Vương vẫn hỏi thăm hắn câu khác, “Bị gì mà bức bối đến mức nghẹn cả lòng như vậy.”

“Ta uống rượu này được không?” Vân Hãi hỏi.

“Không được,” Linh Vương chìa tay phẩy một cái, cả rượu tiên lẫn ly không đều đáp sang khay trống trên tay tiên đồng. “Đây là quà tạ tội của ta.”

Nói đoạn, y hươ tay với một tiên đồng khác và lấy bầu rượu mới cho Vân Hãi.

“Tạ tội? Ai dám bắt huynh tạ tội? Mỹ tửu xứng mỹ nhân, dùng tạ tội khác nào phí hoài cho huynh đêm nay,” Vân Hãi lầm bầm rồi rót một ly rượu cho mình.

Với người khác, rượu vào lời ra, giải toả bao nỗi bực dọc trong lòng.

Còn Vân Hãi uống hết ba ly mà vẫn chưa trút bầu tâm sự, chỉ càu nhàu rằng rượu mới ủ trong kho không thơm ngon bằng rượu cũ, uống ba ly vào đã say mèm.

Hắn giơ chén rượu lên và cụng nó trước mặt Linh Vương rồi nói, “Ta rất ngưỡng mộ huynh, huynh không cần rầu lo hương khói điêu tàn, có thể tranh thọ cùng Linh đài.”

“Vì sao đại nhân nhà ta phải tranh thọ cùng Linh đài,” Linh Vương chưa nói gì mà tiểu đồng tử đã thắc mắc trước.

Nhưng rồi Vân Hãi chỉ cười to, đoạn nắn mặt tiểu đồng tử nọ, tay kia ôm bầu rượu mà rằng, “Tiểu đồng tử ở Linh đài không khác gì lão đồng tử, chẳng đáng yêu và lanh lợi như ở Toạ Xuân Phong gì cả.”

Linh Vương chẳng hề khách sáo, “Dĩ nhiên rồi, đây là đồng tử ta nuôi cơ mà.”

Tiểu đồng tử xoa mặt bỏ chạy, ngờ đâu đụng trúng một đôi chân dài ngoài cửa và kêu lên “Ái da”.

Linh Vương ngước mắt, Vân Hãi đang lim dim cũng ngoái đầu nhìn theo thì thấy Thiên Túc thượng tiên Tiêu Miễn đang nâng mành đứng bên cửa.

Y quét mắt nhìn trong phòng và dừng lại nơi Vân Hãi đang ôm bầu rượu tiên. Sau một lát, y mới quay mặt sang Linh Vương đặng cất giọng nhàn nhạt, “Ngươi bứt lá trúc trong cung của ta rồi dán ghi chú lên trán đồng tử để kêu ta đến xem cảnh này à.”

Vân Hãi lúc này đã mơ màng, ngó trái ngó phải đoạn cười trêu, “Lần đầu tiên ta được nghe Thiên Túc thượng tiên nói một câu có nhiều chữ như vậy đấy, quá hiếm gặp. Ta đã học hỏi được nhiều rồi.”

Đoạn, hắn lại tiếp tục, “Huynh bảo mỹ tửu xứng mỹ nhân không có ý nói đến Thiên Túc đại nhân đấy chứ?”

Nét mặt Thiên Túc thượng tiên tức thì trở nên khôn tả.

Hệ quả là, y vốn định đi luôn thì bất chợt đổi ý, hai ngón tay vén trên bức mành buông rủ tựa rèm sương và chờ nghe tiếp còn chuyện quái gì sau đấy nữa.

***

Có lẽ hôm ấy nhiều lần bị ngắt lời, chỉ e rằng chính Vân Hãi cũng không nhớ được trọn vẹn câu nói của hắn. Mấy trăm năm sau mới có dịp nhắc lại nghiêm túc một lần.

Thế mà người ôm bầu rượu bật cười sang sảng năm nào thân xác giờ như quỷ ma. Thiên Túc thượng tiên vén mành bước vào năm nào giờ chỉ còn là một phân thân. Và chủ nhân dao cung người đãi khách năm nào thậm chí không còn nhớ bản thân mình là ai, một mình giữa gió xuân mà Linh Vương đã vắng bóng.

“Ta những tưởng hai vị là người sẽ không bao giờ âu lo về sinh tử hay phế tiên, sẽ sóng đôi với Linh đài, trường cửu cùng Tiên Đô, nào có ngờ…”

Nụ cười không thành tiếng của Vân Hãi đầy châm biếm, không rõ hắn đang châm biếm bản thân hay đang cười nhạo kẻ khác.

“Sao hai người lại ra nông nỗi này?” Hắn yên lặng một hồi rồi chợt rê nhẹ cổ, tròng mắt khẽ run và thở “À” một hơi như nhớ ra gì đó, thốt, “Phải rồi, Tiên Đô cũng đã diệt vong, dĩ nhiên còn có thể làm tiên gì nữa đâu chứ.”

Nghe đến đây, Ô Hành Tuyết thoáng chau mày, “Sao ngươi biết Tiên Đô đã diệt vong?”

Nhóm Ninh Hoài Sam cũng sửng sốt theo, “Đúng vậy. Sao ngươi biết chuyện này?”

Vân Hãi bị nhốt dưới này tối thiểu cũng phải vài trăm năm, vào thời đó Tiên Đô vẫn còn hưng thịnh.

Trong mấy trăm năm vừa qua, hắn đã hấp thu kha khá dưỡng chất thông qua “Ấn thờ”, và cũng dùng việc báo mộng để dụ dỗ bá tánh đến nơi này hòng đánh đổ đại trận. Thế nhưng nào có một ai dấn sâu vào chốn thâm cùng hầm mộ này để giảng giải thế đạo đổi dời cho người dưới lòng đất đâu.

Vậy làm sao hắn biết Tiên Đô đã diệt vong?

Ô Hành Tuyết lia mắt nhìn thì thấy trên vách đá huyệt mộ có khắc phù văn, những nét phù văn này vừa dày đặc vừa lộn xộn nên ban đầu chàng không để ý đến, thoạt nhìn không biết đó là phù văn mà tưởng chỉ là vết nứt do dư chấn tạo thành.

Giờ nhìn kỹ mới phát giác nguyên do những nét phù văn kia dày đặc và lộn xộn như vậy là bởi nó bị chồng hai lớp — trước đây từng có một lớp và sau này phủ thêm một lớp nữa.

Không chỉ thế, nét bút của hai lớp phù văn này không giống nhau, có vẻ không phải do một người lập nên.

Nếu nét phù văn cũ là nét chữ của Hoa Tín để lại khi chôn Vân Hãi dưới hầm mộ này thì…

Nét mới của ai?

Một suy đoán nảy ra trong đầu Ô Hành Tuyết.

Chàng vừa quay sang nhìn những sợi dây leo chằng chịt quanh người Vân Hãi thì nghe người kia mở hé mắt và cất giọng thì thào, “Vì ta đã từng ra ngoài.”

Mọi người thất kinh ngay lập tức.

Câu nói thật giản đơn mà khiến chúng đệ tử tiên môn toát mồ hôi lạnh cả người.

Tà ma bị trấn dưới đây còn có thể ra ngoài được?! 

Họ thiếu điều muốn khai một đợt kiếm trận nữa thì nghe Y Ngô Sinh chợt lên tiếng, giọng thật khẽ khàng, “Có phải… hơn hai mươi năm về trước không?”

“Hơn hai mươi năm trước ngươi ra ngoài phải không?”

“Có phải ngươi đã… đến nhà họ Hoa không?”

Y Ngô Sinh gắng mình hồi tưởng lại những việc hơn hai mươi năm trước, thời điểm mà nhà họ Hoa ra sức chữa trị cho người lạ. Vào quãng thời gian ấy, có quá nhiều người bị mắc nạn, khách đến nườm nượp không khi nào ngơi nghỉ, đến độ như muốn đạp nát thềm cửa nhà họ.

Nếu vị tà ma này trà trộn trong số những người kia thì hoàn toàn có thể lý giải vết ấn thờ bí ẩn xuất hiện sau cổ hắn và Hoa Chiếu Đình…

“Nhưng ngươi ra ngoài bằng cách nào?!”

Vân Hãi nghe một đằng trả lời một nẻo mà bảo, “Ta đến nhà họ Hoa không chỉ một lần.”

Lời này vừa thốt, tất thảy dây leo trói chặt cơ thể hắn thình lình phát điên như sống dậy, chúng quật lên cùng tiếng gió rít gào và đập liên tục về phía mọi người.

Đệ tử tiên môn vừa vung kiếm đâm thủng một sợi, tà khí từ bên trong tức thì cuồn cuộn trào ra không ngớt!

Hắn đột ngột nổi điên như vậy khiến đa phần mọi người không kịp trở tay.

May mà thanh trường kiếm của Tiêu Phục Huyên còn chưa tra vào vỏ, bao kim quang tuôn trào như sóng cuộn nhanh chóng toả ra. Ánh vàng đi đến đâu dây leo bị nát vụn đến đấy!

Giữa dây leo chằng chịt và tà khí mịt mùng, mũi kiếm mang chữ “Miễn” xé không chém thẳng xuống, ngay trước khi đâm xuyên qua trái tim Vân Hãi thì đột ngột ngừng lại.

Khoảnh khắc ấy, cả hầm mộ lặng tắp không một tiếng động.

Sau khi nín thở hồi lâu, mọi người mới nghe thấy âm thanh trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên, “Nếu đã ra ngoài rồi tại sao còn phải quay về.”

Ai nấy đều ngỡ ngàng, bấy giờ mới kịp phản ứng.

Phải rồi, nếu người đã ra ngoài được thì cần gì phải quay về? Ngươi đã tốn trăm phương ngàn kế, hao tổn đến từng ấy là để thoát khỏi trấn áp, để được nhìn thấy ánh sáng mặt trời kia mà?

Thế rồi họ mới dần dà ngỡ ra, cơn bùng nổ bất thình lình ban nãy của Vân Hãi dường như chỉ là nỏ mạnh hết đà chứ không phải sát chiêu. Đã biết rõ nơi đây có Tiêu Phục Huyên mà còn phát rồ như vậy thì chỉ tổ nhận về một đòn trí mạng chứ có đánh đổi được chi khác.

Ý định của hắn là gì…

Vân Hãi cất giọng khàn khàn, “Tuy ta và Linh Vương là cố hữu, nhưng vốn không mấy thân thiết với Thiên Túc đại nhân, một khi đương đầu không cần niệm tình cũ thiếu thiết thực đó.”

Nói đoạn, dây leo trên người hắn lập tức xoắn vào lưỡi kiếm của Tiêu Phục Huyên, bởi không chịu nổi tiên khí mà liên tục nổ tung, song vẫn không ngừng siết chặt mũi kiếm kéo mạnh xuống…

Một tiếng phập vang lên.

Thanh kiếm tiên xuyên tim mang đến cơn rét run người. Bởi thế mà hắn hoài niệm về bầu trời xám tro trên đỉnh thung lũng Đại Bi mấy trăm năm về trước…

Thanh kiếm chuôi khắc hoa văn nhành đào của Hoa Tín không lạnh đến thế.

Nhát kiếm năm xưa lẽ ra nên tước đi sinh mệnh hắn, mà không rõ vì sao vẫn chừa hắn một con đường sống. Và hắn cũng không rõ Hoa Tín đã làm gì sau khi mình chìm vào hôn mê. 

Hắn chỉ biết rằng một ngày kia thức giấc, hắn choàng mở mắt như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, thấy có gì đó phủ đầy cả người mình và trên cao đã không còn ánh nắng.

Khắp nơi khắc đầy phù văn và hắn không cách nào cử động.

Khi hắn nóng lòng cùng cực đến độ bùng nổ tà khí cũng là lúc hắn nghe được một giọng nói vọng từ nơi xa mà cận kề bên cạnh. Giọng nói ấy thân thuộc khôn cùng, là giọng nói dù qua nhiều đời hắn cũng chẳng thể nào quên.

Giọng nọ bảo, “Vân Hãi đồ đệ ta.”

Hắn nghe vào an lòng trong nháy mắt, rồi tiếp tục tiếp tục lắng nghe.

Chẳng là có đôi khi hắn không thể kiểm soát bản thân, dù gì tu đạo tà ma cũng đều khó tránh khỏi những lúc như vậy. Đã tu đến cuối đường vẫn không rõ tột cùng mình nắm quyền tà khí hay tà khí nắm quyền mình.

Những khi đó, cảm giác một hồn xé đôi lại trỗi dậy, một nửa hắn nói: Ta muốn ra ngoài, có ai có thể ngăn cản được ta?

Nửa còn lại bảo: Không thể đi.

Người ta vẫn thường ghé chân qua thung lũng Đại Bi, hắn có thể tận dụng những lúc cự trận lơi là mà thả một phần linh thức thoát khỏi hầm mộ, bám lên thân thể của một người qua đường nào đó.

Một khi hơi thở người sống lọt vào mũi rồi mới khiến hắn nhận ra không ngờ mình đã đói bụng lâu lắm rồi. Ngày hôm đó, hắn lặng lẽ đứng trên bệ thờ trong miếu tiên hệt như tượng thần năm nào hiên ngang ngó nhìn người cúng tế, rồi vừa cười mỉa mai vừa lưu lại trên người họ vài dấu vết.

Thời điểm ấy, một nửa kia hồn phách hắn bật thốt: Quả nhiên, ngươi vẫn là thứ tà ma.

Thông qua ấn thờ, hắn được nếm bao hương vị ngon ngọt, thành thử lại dùng một vài cách khác để có thể tiếp nhận sức sống của sinh linh không ngừng tuôn trào dù chẳng cần tự mình phải ra tay.

Hắn tích trữ sức lực càng lúc càng nồng hậu, rồi đến một ngày kia đã có thể bám trên cơ thể người sống và rời khỏi thung lũng Đại Bi.

Thế giới trong mắt hắn đã sớm lạ lẫm từ lâu, bất giác hắn không rõ mình nên đến nơi nào.

Chợt khi nhận ra thì hắn đã đứng trong Thính đường nhà họ Hoa ở Xuân Phiên thành, ắng yên mà nhìn bức chân dung treo trên Thính đường nọ.

Trong một chớp mắt, tà khí chiếm ưu thế kiểm soát, khiến hắn hổ thẹn tới tức giận.

Nửa phần hồn kia châm chọc: Một kẻ ra tay giết ngươi mà ngươi còn tính thương nhớ cái gì?

Nửa còn lại nói: Nhưng ta đã chết đâu.

Nửa kia lại móc mỉa: Thế thì ngươi muốn chết thật một lần để thể hiện tấm lòng à? Ta không cho ngươi toại nguyện đâu.

Chỉ với chút u hồn khi ấy, trong mấy ngày mà hắn tác quái không ít lần.

Đầu tiên phải kể đến bản tính của tà ma, còn thứ hai… hẳn rằng hắn cũng muốn xem xem liệu có thể tái ngộ vị Tiên thủ kia lần nữa hay không.

Mắng nhiếc hắn cũng được, mà giết hắn cũng được, làm thế nào cũng chẳng nề hà.

Nhưng hắn chờ mãi vẫn không thấy ai đến.

Một khi linh thần sắp tiêu hao hoàn toàn, hắn lại quay về hầm mộ đặng tích tụ thêm ít “thức ăn”. Hắn cũng không đếm xem một lần ngủ say sẽ mất mấy tháng hay là mấy năm.

Cứ thế, hắn ra ra vào vào trong mơ hồ mấy bận, cho đến một ngày kia, hắn đứng trước Thính đường nhà họ Hoa và ngẩn người thật lâu trước bức chân dung Hoa Tín một lần nữa.

Đệ tử trẻ nhà họ Hoa cất tiếng hỏi, “Không biết tiên sinh gặp phải vấn đề gì chăng? Có phải vấn đề liên quan đến hồn mộng nên ngài đến tìm Y Ngô Sinh tiên sinh không ạ?”

Hắn đâu có biết Y Ngô Sinh là ai mà cũng chẳng để tâm đ ến lời đệ tử trẻ nọ mà chỉ bần thần hồi lâu mới hỏi, “Tiên thủ Minh Vô gần đây vẫn tốt chứ?”

Ấy thế mà vị đệ tử nọ há hốc mồm, kinh ngạc trả lời, “Thưa tiên sinh, Tiên Đô đã diệt vong ít lâu rồi, Linh đài Thập nhị tiên không còn nữa, Tiên thủ cũng đã qua đời rồi ạ.”

Vân Hãi chẳng thể nhớ rõ ngày hôm ấy hắn đã thoát khỏi cơ thể người sống kia bằng cách nào, cũng chẳng thể nhớ rõ mình đã tạo nghiệt gì nữa hay không, và thậm chí chẳng nhớ rõ mình đã quay về thung lũng Đại Bi ra sao.

Thốt nhiên, hắn chỉ ngỡ ra rằng, thế gian rộng lớn nhường này hoá ra cũng chỉ đến thế.

Được nhìn thấy bầu trời thì có sá gì? Còn không bằng chôn mình dưới đáy mộ trong lòng thung lũng Đại Bi, ít ra nơi đây hắn còn được nghe thấy giọng người kia.

Đấy là lần đầu tiên hai phần hồn của hắn nảy sinh xung đột mãnh liệt đến thế, một nửa muốn bỏ chạy còn một nửa muốn ở lại đây mãi mãi.

Hắn là đồ đệ Vân Hãi của Hoa Tín, hắn là tà ma Vân Hãi.

Khi tỉnh táo, lúc cuồng điên.

Những lúc cuồng điên, hắn vận hết thảy tà thuật hòng đập vỡ lớp trấn áp nơi đây. Khi tỉnh táo, hắn bồi thêm một tầng phù văn bên trên cự trận đã nới lỏng của Hoa Tín.

Trận phân tranh với bản thân không ngơi nghỉ đã kéo dài hơn hai mươi năm, đủ rồi.

Giờ đây cự trận tiêu tán, hắn chẳng bao giờ nghe thấy giọng người kia được nữa, thế thì còn lưu luyến chi đâu, chẳng bằng mượn tạm lưỡi kiếm cố nhân và trao bản thân một lần giải thoát.

Từ nay về sau, sóng gió vạn dặm thế gian đã chẳng còn can hệ gì đến hắn.

Lời tác giả:

Chờ lâu rồi QAQ