Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Đăng vào: 11 tháng trước
Giờ đây, tà khí tai ương cuồn cuộn đều vùi theo xuống mồ.
Sức sống leo lắt trên người Vân Hãi tan biến. Dẫu dáng vẻ hắn chẳng đổi thay nhiều song vẫn khiến người nhìn có cảm giác chỉ tích tắc đã úa tàn, có lẽ vì dây leo trên người hắn héo khô một cách chóng vánh.
Tận bấy giờ, mọi người mới vỡ lẽ những sợi dây leo kia đều mọc ra từ trái tim hắn.
Ắt rằng chúng nó cộng sinh với Vân Hãi, một khi hắn chết đi thì dây leo cũng chẳng còn sức sống. Mấy nhánh dây xoắn trên thân kiếm Tiêu Phục Huyên tức thì buông lỏng, trượt xuống mũi kiếm và khô quắt lại.
Chỉ có cành hoa vẫn y nguyên dáng vẻ, thân và lá quấn quanh cổ Vân Hãi với đoá hoa nâng đỡ một nửa gương mặt quỷ của hắn.
Không một ai ngờ Vân Hãi sẽ chọn con đường tự sát nên tất cả đều thẫn thờ.
Tiêu Phục Huyên lặng lẽ rút kiếm ra và ngồi dậy, hai hàng mày dần nhíu chặt.
Ô Hành Tuyết nhìn gương mặt chẳng còn sức sống của Vân Hãi một hồi, rồi mới nhỏ giọng hỏi, “Có còn tàn hồn không?”
Tiêu Phục Huyên lắc nhẹ đầu. “Thần hồn toàn diệt.”
Thanh kiếm y xuyên thẳng vào tim Vân Hãi, y là người hiểu rõ nhất tàn hồn dưới mũi kiếm có còn lại gì hay không. Thế mà chẳng tìm được chút nào, ắt là thần hồn đã toàn diệt.
Dây leo khắp người rũ rạp xuống giúp trông rõ phần lớn thân thể Vân Hãi, một góc thẻ bài lộ ra dưới vạt áo đen bên hông hắn.
Y Ngô Sinh khẽ khàng thốt, “Đó là thẻ bài của phái tôi.”
Thẻ bài đeo bên hông và phụ kiện treo kiếm của nhà họ đều được đẽo hoa đào từ ngọc phù dung, đây là nét đặc trưng có một không hai nên rất dễ phân biệt trong các tiên môn.
Song, chỉ có đệ tử môn hạ nhà họ Hoa mới đeo thẻ bài bên hông mà thôi, khi đến cấp trưởng lão hay môn chủ, đặc biệt là những người như Y Ngô Sinh với Hoa Chiếu Đình thì không dùng thẻ bài để tỏ rõ thân phận.
Thật không ngờ vị này từng thăng tiên từng đoạ ma, thế mà vẫn mang thẻ bài bên mình đến chết.
“Chữ trên thẻ bài do ai khắc thế?” Ô Hành Tuyết lật tấm thẻ bài ra xem, thấy cái tên “Hãi” thon và dài khắc ở mặt sau. “Có phải một vị gia chủ trước đây không?”
Y Ngô Sinh lắc đầu, “Không phải, thẻ bài do chính tay đệ tử khắc.”
Ô Hành Tuyết: “Vậy đây là nét của Vân Hãi à.”
Y Ngô Sinh: “Đúng vậy.”
Ô Hành Tuyết chỉ “À” nhẹ, tự nhủ thế thì đúng rồi.
Ban nãy, chàng phát hiện trên tường hầm mộ có hai lớp phù văn, lớp đặt bên trên được viết bằng nét chữ thon dài tương tự thế này, vậy ắt do tự tay Vân Hãi viết.
Sau đó, mọi người tìm thấy đá mắt trận để trấn áp đại trận trong máu me và bùn đất bên dưới tay trái Vân Hãi.
Bên trong mắt trận có hai viên đá trận, một viên đã vỡ nát, một viên được đặt vào sau. Bên trên viên đá được đặt vào sau cũng có một dấu ấn, đó là chữ “Hãi” tương tự nét chữ trên thẻ bài.
Khi nãy, mọi người còn đắn đo không hiểu vì sao con mắt trấn áp đại trận lại nằm rành rành ngay giữa trung tâm hầm mộ như vậy, mà giờ đây khi nhìn thấy viên đá trận thì ai nấy đều tỏ tường.
Người gia cố và tiếp tục trấn áp đại trận là chính bản thân Vân Hãi.
“Việc này…” Y Ngô Sinh cầm viên đá trận nọ với nét mặt phức tạp, khó nói là thổn thức hay còn cảm xúc gì khác. Sau chót, hắn lắc đầu thở dài và đành lòng mà rằng, “Thật đáng tiếc.”
Trong tất cả những người có mặt nơi đây, Y Ngô Sinh là người không nên mang tâm trạng ấy nhất. Nói cho cùng, dấu ấn sau cổ hắn do chính Vân Hãi ban, hơn hai mươi năm vật vã khốn cùng của hắn đều bắt nguồn từ nơi này.
Ai cũng có thể xúc động cảm khái trước câu chuyện của Vân Hãi, trừ mỗi Y Ngô Sinh.
Thậm chí nếu giờ đây, hắn rút kiếm trút giận lên xác chết Vân Hãi đi nữa cũng chẳng ai có quyền mắng hắn sai rồi. Song, hắn đã không làm như vậy, hơn thế, còn thốt lên tiếng “đáng tiếc” thương thay cho tà ma kia.
Ô Hành Tuyết nhìn vết thương thành sẹo sau cổ Y Ngô Sinh, bất giác trỗi dậy chút nuối tiếc.
Chàng thầm nhủ, không rõ trong quá khứ mình và vị Y Ngô Sinh nhà họ Hoa này có mối quan hệ đến bực nào. Nghĩ lại có vẻ không thân thiết lắm, dầu gì một người cũng là đệ tử tiên môn, người kia lại là ma đầu.
Cũng thật đáng tiếc.
Nếu có thể quen biết một người như vậy không tệ chút nào.
Y Ngô Sinh khom người ngồi xuống và chôn viên đá trận bên dưới lòng bàn tay Vân Hãi lần nữa. Cầm lên thả xuống một bận khiến máu me và bùn đất xung quanh bị xới lên ít nhiều, hắn tính đắp máu bùn lên trên thì có hai ngón tay chặn lại.
“Thưa Thượng tiên?” Y Ngô Sinh ngước nhìn thì thấy Tiêu Phục Huyên đang chắn tay mình lại.
Tiêu Phục Huyên đáp, “Có gì ở đây.”
Ngón tay thẳng dài của y chỉ vào máu bùn đậm đặc, ngoài ra không thấy thứ gì khác.
Mọi người giương mắt nhìn nhau, tò mò không thôi.
Ô Hành Tuyết đứng bên cạnh y bèn cúi người, hỏi, “Thứ gì thế?”
Tiêu Phục Huyên không trả lời ngay lập tức.
Ngó chừng tìm kiếm bất thành, y bèn nhấn thẳng một ngón tay xuống mặt đất. Cơ thể Vân Hãi nằm yên không nhúc nhích nhưng đất bùn và máu bất ngờ rung chuyển, đẩy thứ đang chôn sâu bên dưới trồi lên.
Đó là một món đồ màu trắng, phát ra ánh sáng âm ấm từ giữa cát bùn. Ô Hành Tuyết cực kỳ nhạy bén với sắc độ ấy nên chỉ lướt sơ đã biết đấy là bạch ngọc.
Tiêu Phục Huyên duỗi một ngón tay và móc món đồ nọ từ dưới bùn lên.
“Chuông mộng!” Y Ngô Sinh buột miệng thốt.
Nó là một chiếc chuông bằng bạch ngọc với vẻ ngoài tương tự chiếc chuông ở nhà họ Hoa, nhưng khi nhìn kỹ thì tinh xảo hơn nhiều. Trên mặt ngọc chạm rỗng những sợi vân mỏng giống hệt vỏ kiếm và mặt nạ của vị Linh Vương kia, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết thuộc về cùng một người.
Có quả chuông mộng này trước mắt, nghiễm nhiên chiếc chuông ở nhà họ Hoa không cách nào kham nổi hai tiếng “hàng thật”.
Giống như Y Ngô Sinh đoán từ trước, nếu Hoa Chiếu Đình đã giấu chuông mộng bên cạnh mình, thì kẻ duy nhất có thể tráo giả thành thật là tà ma thao túng hắn.
Giờ đây, tìm được chuông mộng dưới nấm mồ của Vân Hãi cũng không ngoài dự đoán, thế nhưng có một việc khiến Y Ngô Sinh thắc mắc, “Không biết… hắn ta tìm chuông mộng thật để làm gì?”
Mục đích của chuông mộng không gì khác hơn là dệt nên giấc mơ, biến dĩ vãng thành cảnh trong mơ hoặc đưa người vào cảnh trong mơ mới.
Trước đây khi bị phế, Vân Hãi còn không tính dùng chuông mộng, thế vì lý do gì phải đi một bước cồng kềnh là lấy chuông thật ở nhà họ Hoa rồi còn đặt chuông giả vào để nguỵ trang.
Ô Hành Tuyết tự hỏi.
Song giờ Vân Hãi đã chết, trích theo đúng lời Tiêu Phục Huyên là “Thần hồn toàn diệt” thì cũng hết cách tra hỏi rõ ràng việc này. Ô Hành Tuyết không đường nào xác nhận phán đoán của mình có đúng hay không.
Khi chàng còn đang suy tư thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp gọi, “Ô Hành Tuyết.”
Ô Hành Tuyết ngước mắt.
Tiêu Phục Huyên đứng dậy, treo chiếc chuông bạch ngọc trên ngón tay và nói, “Đưa tay.”
“Hửm?” Ô Hành Tuyết thốt hỏi, kế một hồi mới mở lòng bàn tay về phía y.
Lòng bàn tay chàng bỗng dưng lành lạnh, chiếc chuông mộng đang nằm bên trên.
Dù chàng đã quên hết ráo trọi, chẳng nhớ tí ti gì về những việc từ Linh Vương đến chuông mộng. Mà ngay khi chiếc chuông nọ rơi vào lòng bàn tay, chàng chớp mi thật khẽ, có cảm giác mất mát gì đó thật xa xăm.
Chàng tăm tia chiếc chuông bạch ngọc kia một tí thì phát hiện bên trong chuông có một vết nứt.
Chàng bèn cầm soi kỹ một chút, thình lình có hình ảnh lờ mờ hiện ra trong đầu.
Lúc trước Y Ngô Sinh từng nói rằng, một khi chuông mộng đã đưa con người ta vào giấc mơ thì chỉ có chuông mộng mới có thể giải được, bằng không khi tỉnh lại linh hồn vẫn không nguyên vẹn hoặc ký ức vẫn không rõ ràng.
Mà bây giờ trông ra, chiếc chuông này bị hỏng rồi, chàng cũng không biết nên làm sao với nó nhưng trong lòng đã nảy ra chút linh cảm.
Ô Hành Tuyết mân mê ngón tay bên trên chuông mộng, ráng nhớ lại đoạn ngắn vừa loé qua…
Đó là một đêm rét trời nào đó.
Không biết vì lý do gì mà chàng đứng khoanh tay bên cạnh cửa, lòng bàn tay siết chặt một món đồ cưng cứng và lạnh căm. Món đồ ấy góc cạnh và cộm đến mức đau điếng cả tay chàng.
Còn Tiêu Phục Huyên đang đứng ngay cửa, tay y nâng tấm mành che, không bước tới cũng không bước lùi mà nhìn chàng với đôi ngươi thoáng rủ.
Sau lưng là một trảng vườn rộng lớn, trong vườn có một gốc đại thụ rợp trời phủ tuyết.
Và chàng, đang nắm chặt món đồ trong tay đặng âm thầm tranh đấu với người ở cửa.
Mãi một hồi lâu sau, chàng mới khẽ nghiêng đầu mà rằng, “Tiêu Phục Huyên, ngươi đã từng nghe tà ma coi trọng dục vọng chưa?”
Cả căn nhà chìm vào tĩnh lặng.
Tiêu Phục Huyên vẫn giữ tư thế vén mành, mãi sau mới lên tiếng, “Từng nghe.”
Ô Hành Tuyết lặng người giây lát, nói tiếp, “Nếu ngươi đã từng nghe mà còn cố tình chọn ngày này để đến, thì có phải… muốn làm khách ghé loan phòng với ma đầu ta đây?”
Nói đoạn, chàng ngoảnh đầu nhấc cằm chỉ về phía giường.
***
“…”
Hình ảnh không đầu không đuôi lại rõ ràng đến lạ, Ô Hành Tuyết run bắn tay trước câu “khách ghé loan phòng” ấy. Để khi chàng ngước mắt lên thì thấy ngay gương mặt Tiêu Phục Huyên giống y đúc gương mặt trong ký ức.
Ô Hành Tuyết lặng thinh đứng im hồi lâu, rồi lặng lẽ nhét chuông mộng ngược vào tay Tiêu Phục Huyên.
Lời tác giả:
Năm mới vui vẻ, mình phải chạy về nhà nên chương này hơi ngắn ~ trùm đầu. Các bình luận của chương này đều được nhận lì xì, sẽ gửi trước lúc cập nhật của ngày mai, xin cảm ơn mọi người đã làm bạn với mình thêm một năm nữa, yêu mọi người nhiều, hy vọng mọi người có một năm 2022 tràn đầy sức khoẻ, vui vẻ và bình an.