Chương 96: Nt hàng ngày

Anh Chỉ Muốn Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Sani

Sáng hôm sau, Hạ Thụ bỗng lên cơn sốt cao.

Mùng một Tết, nhà họ Hoắc có quy định sáng sớm tiểu bối phải dậy chúc Tết trưởng bối và nhận bao lì xì. Sáng sớm Hoắc Cận Hành tỉnh dậy, anh ôm người bên cạnh theo thói quen thì lập tức thấy không đúng.

Cả người cô gái bên cạnh nóng bóng, hai tay cô khoanh trước ngực, tay nắm lại thành nắm đấm, giống con mèo nhỏ không có cảm giác an toàn. Có vẻ cô thấy lạnh, lông mi dài khẽ run, vẻ mặt ửng hồng không giống bình thường.

Nhà họ Hoắc có bác sỹ gia đình, biết được Hạ Thụ bị bệnh, Cận Ân cũng không kịp ăn cơm đoàn viên, vội gọi bác sỹ đến khám cho cô.

Mọi người vây quanh ở cửa phòng Hoắc Cận Hành một lúc lâu, Cận Ân sợ quấy rầy đến Hạ Thụ, còn có vài vị khách chưa đi, bà bảo Hoắc Chấn Xuyên đi tiếp khách trước, dặn Diệp Nhược, Hoắc Cận Diễm và Hoắc Cận Diễm trông cô cẩn thận, có vấn đề gì thì nói ngay lập tức.

Mấy người đều nghe theo.

Bác sỹ đã khám xong, không có gì quá đáng ngại.

Chỉ bị cảm mạo, sốt cao lên tới 38 độ.

Bác sỹ gia đình vừa ra khỏi phòng, mọi người lập tức đi lên, Diệp Nhược vội hỏi: “Bác sỹ Vu, tình hình thế nào?”

Hoắc Cận Hành đứng phía sau cô ấy không nói gì, ánh mắt đều là sự lo lắng.

Bác sỹ Vu liếc anh một cái, ông ấy ho khụ khụ vài tiếng, sau đó dẫn Diệp Nhược sang một bên, nhỏ giọng nói gì đi.

Hoắc Cận Hành yên lặng nhìn họ, anh nhíu mày.

Diệp Nhược nghe xong thì rất ngạc nhiên, cô ấy tỏ vẻ đã hiểu.

Đợi tiễn bác sỹ Vu rời đi, Diệp Nhược trở lại, Hoắc Cận Hành không thể kiềm chế được, anh tiến lên hỏi: “Chị dâu, rốt cuộc làm sao vậy?”

Hoắc Cận Diễm ôm Hoắc Thu Nam nhàn tản dựa vào cánh cửa, Hoắc Thu Nam chớp mắt hỏi: “Ba, thím nhỏ bị sao vậy? Tại sao lại không đi chúc Tết ông cố với chúng ta?”

“Ngoan, thím nho bị bệnh.” Hoắc Cận Diễm xoa đầu cậu bé: “Chúng ta để thím nhỏ nghỉ ngơi.”

Diệp Nhược khẽ ho, dường như có vẻ khó mở miệng: “Không có gì…”

Hoắc Cận Hành nhíu mày.

Cô ấy nói rất uyển chuyển, giọng nhỏ dần: “Tiểu Hành, tối qua hai đứa làm… Mấy lần?”

Hoắc Cận Hành cứng đờ.

Trái lại Hoắc Cận Diễm bên cạnh không nhịn được, bật cười ra tiếng.

Tai Hoắc Cận Hành đỏ lên, xấu hổ trừng anh ấy: “Cười cái gì!”

“Không có gì, không có gì…” Anh ấy che miệng cố nhịn cười, mặt cũng đỏ bừng lên: “Anh chỉ muốn nói em kiềm chế chút. Mới trở về được một ngày, cô nhóc kia gầy như vậy, em cẩn thận lại ép con bé…”

Hoắc Cận Hành thẹn quá hóa giận, anh giơ chân đá anh ấy.

Hoắc Cận Diễm ôm Hoắc Thu Nam trốn sang một bên, trêu chọc: “Này, không được động tay động chân! Động tay động chân chứng tỏ là chột dạ!”

Hoắc Thu Nam đồng ngôn vô kỵ hỏi: “Ba, mấy lần cái gì? Mấy lần cái gì vậy ạ?”

Hoắc Cận Diễm quả thật sắp cười điên rồi, che mắt cậu bé lại: “Không sao, con trai, con không hiểu đâu. Phi lễ chớ nghe, sau này con lớn sẽ hiểu.”

Hoắc Cận Hành bực mình.

:Được rồi, đừng ồn ào nữa, đều là người lớn rồi mà không ra dáng gì hết!” Cuối cùng vẫn là Diệp Nhược cắt ngang, cô ấy dùng sức đẩy Hoắc Cận Diễm: “Đi mau! Thu Nam vẫn còn ở đây mà anh nói gì vậy! Làm anh mà không ra dáng làm anh, làm ba cũng vậy, anh mau đi đi!”

Hoắc Cận Diễm không dám phản bác, dỗ Diệp Nhược, rồi ôm Hoắc Thu Nam rời đi trước.

Chờ anh ấy rời đi, Diệp Nhược mới nói: “Ừm… Tiểu Hành, em đừng lo lắng quá, thật ra là do thời tiết lạnh. Mấy ngày nay thời tiết vừa lạnh vừa ẩm. Con bé mới từ phương Bắc đến, không thích ứng được với khí hậu là điều bình thường. Em vẫn nên tiết chế một chút… Quan tâm đ ến cơ thể con bé.”

Hoắc Cận Hành cực kỳ xấu hổ: “Em biết rồi, chị dâu.”

Khi Hoắc Cận Hành vào phòng ngủ, Hạ Thụ đã tỉnh.

Cô không bị đổ mồ hôi, mặc áo ngủ màu xám rộng thùng thình của anh, giống như một con gấu xám nhỏ.

Thế nhưng trạng thái của con gấu nhỏ này ỉu xìu, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, cười yếu ớt với anh: “A Hành.”

Cô giang hai tay với anh, chờ mong nhìn anh.

Muốn ôm một cái.

Hoắc Cận Hành vội đi qua ôm cô vào lòng. Hạ Thụ ôm chặt lấy anh, đầu cọ cọ vào ngực anh.

Hoắc Cận Hành xoa đầu cô: “Còn khó chịu không?”

“Có…” Cô yếu ớt trả lời, giống như tốn hết sức để nói một từ vậy. Hoắc Cận Hành thấy vậy thì vừa rất áy náy và đau lòng.

“Anh xin lỗi.”

“… Dạ?” Cô mơ hồ, ngẩng đầu lên nhìn anh, khó hiểu: “Sao anh lại xin lỗi.”

Hoắc Cận Hành mím môi: “Tối qua… Anh hại em bị bệnh.”

Hạ Thụ cảm thấy xấu hổ, nhìn anh hai giây rồi cúi đầu xuống, giọng nhỏ xíu: “Đúng… Là tại anh.”

Cô vùi đầu trong ngực anh cười khanh khách: “Vậy nên, em phải phạt anh…”

Hoắc Cận Hành không phản bác, ánh mắt dừng trên vệt đỏ trên cổ tay cô, là lần cuối đêm qua để lại.

Anh nhẹ nhàng xoa cổ tay cô.

Nhiệt độ cơ thể cô luôn thấp hơn nhiệt độ cơ thể anh, nhưng giờ phút này anh nắm cổ tay cô, rõ ràng tay cô còn nóng hơn tay anh. Anh cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, thử đo nhiệt độ của cô.

Vẫn quá nóng.

“Chờ anh một chút.” Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng để cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho cô, anh đi đến ngăn tủ để tìm thuốc.

Anh không thường xuyên ở đây, có rất ít thuốc, cũng may có thuốc hạ sốt.

Sau khi đun nước, pha thuốc, rồi để nguội, anh lại trở về giường, ôm cô vào lòng, đưa cốc nước cho cô: “Uống thuốc trước.”

Hạ Thụ nhíu mày lắc đầu: “Không muốn, không muốn! Mùi rất khó ngửi, chắc chắn là rất đắng!”

“Ngoan nào.” Anh để cốc gần hơn: “Em bị bệnh, uống thuốc mới nhanh khỏi.”

“Không!”

“Nhanh nào.” Anh kiên nhẫn dỗ cô, giọng điệu cũng không cho phép cô từ chối: “Em ngoan nào, đừng để anh lo lắng.”

“Em bị bệnh vì ai chứ!” Hạ Thụ nghe thấy giọng nói như mệnh lệnh của anh, cô cũng buồn bực, chui ra khỏi lòng anh, không muốn để ý đến anh nữa.

Hoắc Cận Hành không thể phản bác được câu này của cô, bàn tay cầm cốc nước đưa cho cô chậm rãi buông xuống.

Lông mi của anh cũng rũ xuống.

Vẻ mặt áy náy, cô đơn.

Hạ Thụ thấy anh như vậy thì rất đau lòng, cô nghĩ có phải thái độ của mình quá đáng lắm không, sự tội lỗi dâng lên.

Cô cắn môi, sáp lại gần anh: “A Hành…”

“Bỏ đi.” Hoắc Cận Hành cười với cô, để chén nước lên tủ đầu giường, dáng vẻ vẫn kiên nhẫn và dịu dàng: “Em không muốn uống, vậy không uống nữa, không sao.”

“Uống, uống! Em uống ngay bây giờ…” Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, rất sợ anh sẽ đau lòng, vội cầm lấy cốc nước, nhắm chặt mắt nuốt thuốc xuống.

Hoắc Cận Hành ngẩn ra.

Rõ ràng là cô không thích uống, cả khuôn mặt đều nhăn lại. Nuốt thuốc xuống thật sự rất khó khăn, thỉnh thoảng lại lè lưỡi ra để đèn nén cơn buồn nôn.

Anh yên lặng nhìn, dần nhíu mày, cảm thấy tấc thịt trên người mình đều bị véo chặt, bàn tay vô thức nắm chặt lại.

Đương nhiên anh nhìn ra được cô thỏa hiệp bởi vì anh.

Hoắc Cận Hành nhìn vết đỏ trên cổ tay cô, rồi lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, anh có cảm giác có một viên đá đè lên tim mình, vừa đau vừa khó chịu.

Trong lòng Hoắc Cận Hành biết thật ra Hạ Thụ không thích rất nhiều thứ, nhưng đa phần cô đều thỏa hiệp vì anh.

Chẳng hạn như chuyện cô vừa uống thuốc, chẳng hạn như khi trên giường cô không thích bị trói, hoặc rõ ràng thích tự do tự tại, không thích bị trói buộc bởi quy củ, nhưng lại nguyện ý học tập vì anh.

Uống xong thuốc, Hạ Thụ vội vàng t hở dốc, cô gấp gáp gọi anh: “A đắng, đắng quá! Đắng chết mất! A Hành, anh có kẹo…”

Còn chưa dứt lời, cả người cô bỗng bị kéo về phía trước, miệng bị bịt kín, nụ hôn của anh rơi xuống.

Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại, hôn thật sự rất sâu.

Thuốc này quả thật rất đắng.

Đầu lưỡi của anh còn dính vị đắng của thuốc, lan đến cả khoang miệng của anh đều là vị này.

“Này!” Hạ Thụ ngạc nhiên, vội vàng đẩy anh ra.

Cô đẩy rất mạnh, nhíu mày: “A Hành, anh điên rồi hả! Em đang bị ốm!”

Mắt Hoắc Cận Hành tối sầm: “Anh biết!”

“Sẽ bị lây bệnh!”

“Lây thì lây.” Anh duỗi tay xoa ấn đường của cô, muốn cô thả lỏng.

“Sao thế được!” Hạ Thụ hơi tức giận, hất tay anh ra, nhưng sau đó vẫn nhào vào lòng anh.

Lỗ tai cô dán vào vị trí tim anh, cô cười ngây ngô: “Anh khiến em bị bệnh, phạt anh không được bị cảm, anh còn phải chăm sóc em đó…”

Cơ thể Hoắc Cận Hành cứng đờ.

Cô vốn mệt mỏi, uống thuốc xong thì buồn ngủ, cả người dựa vào người anh mềm như nước: “A Hành, em mệt quá, không… Không cho anh di chuyển, chờ em ngủ anh mới được đi, biết chưa…”

Anh cúi đầu gọi cô: “Hạ Thụ.”

“Dạ?”

“…”

Một lúc sau vẫn chưa nhận được câu hỏi của anh, Hạ Thụ muốn hỏi nhưng lại không có chút sức sức, cô rơi vào giấc ngủ.

Tròng phòng yên tĩnh.

Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, ngón tay khẽ chạm vào má cô, ánh mắt phức tạp.

Hạ Thụ.

Có thể đừng tốt như vậy không?

Sẽ khiến anh đau lòng, áy náy, khiến anh cảm thấy mình không xứng.



Khi Hạ Thụ tỉnh dậy, đã là gần tối.

Cô tỉnh dậy bởi nóng.

Trên người Hạ Thụ mặc áo ngủ nhung của Hoắc Cận Hành, trong lúc cô ngủ, Hoắc Cận Hành còn đắp thêm một cái chăn dày cho cô, mở máy sưởi cao nhất.

Trong mơ Hạ Thụ liên tục đổ mồ hôi, cô cảm giác mình đang ngâm mình trong nước sôi, khó chịu đến mức khó thở.

Khi mở mắt ra, thì phát hiện Hoắc Cận Hành đang nấu canh gừng, mùi lan khắp không gian, anh đang cho đường đỏ vào.

“A Hành…”

Hoắc Cận Hành thấy cô thức dậy, anh múc một bát canh gừng, xác nhận mùi vị ổn mới bưng một bát đến cho cô.

“Dậy rồi.” Anh mỉm cười.

“Vâng.”

Hoắc Cận Hành kê gối sau lưng cho cô, anh đưa bát nước gừng cho cô: “Uống cho nhuận họng, cẩn thận nóng.”

Hạ Thụ ngoan ngoãn nhận lấy, thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình, cô duỗi bàn chân nhỏ ra khỏi chăn.

Quá nóng.

Như vậy mới mát mẻ hơn một chút.

Hoắc Cận Hành không quay đầu lại, dịu dàng nhìn cô, nhưng trong khoảnh khắc cô duỗi chân ra, anh bỗng nói nghiêm nghị: “Cho chân vào.”

Hạ Thụ vội rụt chân lại, cô bị sặc, bắt đầu ho khan.

Hoắc Cận Hành vội vỗ lưng cho cô.

Cô nghẹn đến đỏ mặt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “A Hành, anh có mắt sau gáy sao?”

Rõ ràng anh…

Anh cười ung dung: “Không có.”

Chẳng qua tâm tư đều đặt hết trên người cô.

Uống canh gừng làm chảy mồ hôi, cô vốn đã nóng, uống xong càng thấy ngột ngạt hơn.

Hạ Thụ đổ mồ hôi khó chịu, cô đưa tay kéo cổ áo ngủ.

“Em làm gì vậy?” Hoắc Cận Hành phát hiện, anh nhíu mày ngăn cản: “Đừng kéo linh tinh.”

Anh cẩn thận kéo lại cổ áo giúp cô.

“Nóng quá, A Hành.” Khuôn mặt Hạ Thụ nhăn lại, cô cau mày, lấy tay quạt gió: “Em muốn thay quần áo.”

“Không được.”

“Em nóng.” Cô nhỏ giọng cầu xin: “Em nóng sắp chết rồi, A Hành, em đã ra mồ hôi, hạ sốt rồi, không tin anh sờ thử xem.”

Hạ Thụ kéo tay anh để lên trán mình, trán cô chảy mồ hôi ròng ròng, nhiệt độ đã giảm bớt. Anh lấy nhiệt kế đến.

36. 4℃.

Quả thật không sốt nữa.

Anh thầm thở phào, nhưng bên ngoài thì không: “Em vừa mới đổ mồ hôi, lúc này càng không thể để bị trúng gió, để anh bỏ một lớp chăn ra trước.”

Cho dù không quá bằng lòng, cuối cùng Hạ Thụ vẫn không làm trái lời anh, rầu rĩ nói: “Vâng”, sau đó đá bay chăn ra.

Hoắc Cận Hành lặng lẽ chỉnh nhiệt độ xuống hai độ, anh kiên nhẫn tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.

Tối nay là mùng Một Tết, nhà họ Hoắc vốn có tiệc đoàn viên.

Nhưng có lẽ Hoắc Cận Hành căn dặn, cả buổi tối không có ai đến đây làm phiền, chỉ có dì giúp việc Trương đến gõ cửa một lần để đưa cơm.

Bữa tối thanh đạm nhưng vẫn có dinh dưỡng, đầu bếp cố gắng làm theo khẩu vị của cô, để cho cô dưỡng bệnh, nhưng đồng thời cũng không quá thèm ăn.

Buổi tối nằm trên giường xem xuân vãn, Hạ Thụ ngẩng đầu lên khỏi ngực anh: “A Hành, hôm nay tâm trạng anh không tốt sao?”

“Không.” Trong phòng chỉ bật đèn tường, ánh sáng TV phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của cô, Hoắc Cận Hành cúi đầu cười: “Sao em lại hỏi vậy?”

“Ừm… Em cảm thấy vậy.” Cô nghịch vạt áo của anh, vẻ mặt đã hồng hào hơn một chút: “A Hành, em cho rằng anh làm em bị bệnh, cho nên mới…”

Anh không trả lời, hôn lên trán cô: “Em mau khỏe nhé.”

Tối hôm qua hai người tắm cùng nhau, lúc này trên người anh có mùi giống cô. Điều này khiến cô rất lưu luyến, vùi mặt vào cổ anh hít một hơi.

“A Hành, anh đừng không vui! Em không thích ứng được với thời tiết bên này mà thôi, không trách anh…”

Nghe cô nói vậy, Hoắc Cận Hành càng thấy đau lòng hơn, anh ôm chặt lấy cô: “Hạ Thụ.”

Do dự một lát, anh nói: “Sau này, nếu em không thích… Hoặc không nhịn được…” Anh khó mở miệng, nói rất chậm: “Thì hãy nói ra… Không cần nhẫn nhịn.”

Hạ Thụ nghe hiểu anh nói cái gì, hai má nóng lên.

“Em, em có nói!” Cô ngồi dậy, lông mi rũ xuống, không dám nhìn anh: “Em còn khóc rồi! Còn cầu xin anh… Là anh không… Không…”

Ánh mắt Hoắc Cận Hành lẩn trốn: “Anh cho rằng em…”

Có lẽ hai người rất ít thảo luận đến vấn đề này, lúc này không khí vô cùng xấu hổ, hai người đều im lặng.

Yên lặng một lát, Hạ Thụ nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt chớp chớp: “A Hành, hay là như vậy, anh đồng ý với em một chuyện! Chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện này, được không?”

“Chuyện gì?”

“Anh đồng ý trước đã!”

Hạ Thụ không nói cụ thể là gì, chỉ chỉ chắc chắn sẽ không chạm đến nguyên tắc, không để anh khó xử. Hoắc Cận Hành hết cách, chỉ có thể cười đồng ý.

Hạ Thụ che miệng cười, cô ra lệnh: “Vậy anh nhắm mắt lại.”

Hoắc Cận Hành nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.

“Không được ti hí! Không được nhìn trộm.”

Hạ Thụ không nhịn được cười, cô lấy dây đai áo tắm, thử dùng sức kéo mạnh, xác định nó chắc chắn, cô mới gật đầu hài lòng.

Dây đai quấn quanh cổ tay, trong lòng Hoắc Cận Hành có cảm giác bất an.

Anh bỗng mở mắt ra: “Hạ…”

“Này, anh phạm quy!” Cô lấy tay che mắt anh lại, tay kia ngăn hai cổ tay anh lại, cười hì hì: “Anh đồng ý với em rồi! Nhắm mắt, không được nhìn!”

“Em muốn làm gì?”

“Không nói cho anh biết.”

Hạ Thụ nhìn xung quanh, cô vớ lấy một cái áo ở bên cạnh, dùng tay áo quấn quanh mắt anh. Cô không nhiều lời, nhanh chóng quấn dây áo choàng quanh cổ tay anh, sau đó buộc vào thành giường.

Hạ Thụ vẫn nhớ chuyện cái cà vạt, lần này cô có đề phòng.

Cô buộc nút thắt lại, cô lấy thêm một cái thắt lưng quấn thêm một lần nữa, làm cho anh muốn trốn cũng không trốn được.

Hoắc Cận Hành đã đoán được cô muốn làm gì, giọng như vừa bất lực vừa mang theo chút cảnh cáo: “Hạ Thụ.”

Hạ Thụ cười, thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó chậm rãi cúi người hôn lên môi anh.

Đương nhiên Hoắc Cận Hành cũng cảm nhận được đôi môi mềm mại kia.



Nó hoàn toàn khác so với nụ hôn anh kiểm soát.

Rất kỳ diệu… Cũng rất khó diễn tả.

Kỹ thuật hôn của cô không tốt, cô hôn trúc trắc như gãi ngứa vậy, đôi môi cô giống như viên kẹo đến bên môi, khiến anh muốn thưởng thức, nhưng lại không thể ăn.

Anh ngẩng cằm lên, muốn có nhiều hơn.

Hạ Thụ cảm giác được, cô cười thầm, vừa hôn, tay vừa yên lặng chui vào áo anh, chạm vào chính xác vết sẹo trên bụng anh.

Cô khẽ cào vào nó.

Hoắc Cận Hành hít sâu một hơi, anh nắm chặt tay đang bị trói lại.

“Đừng sờ loạn.” Anh nói.

Hạ Thụ trở nên nghịch ngợm, cô mổ lên môi anh, đầu ngón tay lại vẽ vòng tròn: “A Hành, anh sao thế?”

Mắt Hoắc Cận Hành bị che lại, không nhìn thấy cô, anh chỉ có thể cắn răng nói: “Hạ Thụ… Đừng nghịch.”

“Không muốn.” Hạ Thụ càng vui hơn, cũng gan dạ hơn, ngón tay cô lướt qua làn da anh như đánh đàn, học theo anh, thổi khí bên tai anh.

Hoắc Cận Hành run lên, anh đổ mồ hôi, né tránh theo bản năng, thấp giọng nói: “Hạ Thụ!”

“Sao thế?” Giọng cô gái lanh lảnh, chứa ý cười, còn thoải mái kéo tay anh.

Ngực Hoắc Cận Hành phập phồng: “Đừng đùa!”

“Em không đùa mà.” Cô cười trong veo, hôn lên yết hầu của anh.

Hoắc Cận Hành thấp giọng r3n rỉ.

Anh thử dỗ dành cô: “Hạ Thụ, không nghịch nữa nhé? Ngoan… Chúng ta đi ngủ nhé, không còn sớm nữa.”

“Em không.” Hạ Thụ quyết đoán từ chối: “A Hành, anh quên rồi? Em đã ngủ cả ngày rồi. Bây giờ tinh thần vô cùng sảng khoái, chúng ta cứ từ từ.”

Anh hít sâu một hơi.

Không khí xung quanh càng ngày nóng hơn, ngón tay Hoắc Cận Hành xanh trắng, trên trán đều là mồ hôi.

Hạ Thụ biết từ trước đến nay anh nhẫn nhịn rất giỏi. Cô vén áo anh lên, kéo lên đến bả vai, cơ bụng và thắt lưng lộ ra, cô càn rỡ gãi vào eo anh.

Hoắc Cận Hành nắm chặt tay đến nỗi phát ra tiếng nhỏ, giọng cực kỳ đè nén: “Hạ Thụ!”

Hạ Thụ cười không ngừng, ngâm nga: “A Hành, anh kêu đi! Em muốn nghe, phòng anh cách âm rất tốt, anh kêu lớn tiếng lên!”

“…” Hoắc Cận Hành cắn chặt quai hàm không lên tiếng nữa, cổ tay anh run rẩy không ngừng, trên trán có mồ hôi rơi xuống.



Trêu chọc một lúc lâu, Hạ Thụ cảm thấy mệt mỏi, cô nằm bên cạnh anh th ở dốc.

Cả người Hoắc Cận Hành giống như bị dội nước vậy, trên người rất nhiều mồ hôi. Dường như anh cũng hết sức, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập.

Nghỉ ngơi một lát, Hạ Thụ lại ngồi dậy, nghiêng người ôm lấy anh.

Hoắc Cận Hành cảm giác có một cánh tay mềm mại ôm lấy mình, anh cúi đầu nói: “Em cách xa anh một chút.”

Hạ Thụ: “A Hành, anh giận sao?”

Cô kéo ống tay áo che mắt anh xuống.

“Không phải.” Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại, lông mi đã ướt sũng vì mồ hôi, hô hấp cũng bình ổn lại: “Trên người anh nhiều mồ hôi, em đừng dựa vào anh.”

Hạ Thụ cười ngọt ngào, hôn một cái lên mặt anh, tay càng ôm chặt hơn: “Em không chê!”

Hai tay Hoắc Cận Hành vẫn bị trói, hơi thở ổn định, anh nói: “Em chơi đủ chưa?”

“…”

“Cởi trói cho anh.”

Hạ Thụ chột dạ, cô ra vẻ ngây thơ, chớp chớp mắt, xoa đầu anh giống như xoa lông con vật nhỏ: “Được rồi, anh đừng vội, nghỉ ngơi trước một lát, không nóng nảy, không vội.”

Hạ Thụ nằm trên ngực anh, cô tinh nghịch lè lưỡi, nghe tiếng tim anh đập.

Tim người đàn ông đập rất mạnh mẽ, có một giọng nói truyền đến: “Hạ Thụ.”

“Dạ?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh.

Con ngươi sâu thẳm lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, một lúc sau Hoắc Cận Hành cười nhạt: “Em chờ đó cho anh.”

“…”