Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Sani
Tết năm nay rơi vào ngày 5 tháng 2 theo lịch Dương, Hạ Thụ đi theo Hoắc Cận Hành về Nam Xuyên.
Trước khi họ đi, Hạ Hùng Hải vẫn có hơi lo lắng về chuyện này. Dù sao nhà họ Hoắc không giống những gia đình khác, lại còn vào dịp Tết, chỉ sợ nhiều người nhiều quy củ, lúc này Hạ Thụ đến, không gây thêm phiền phức gì mới tốt.
Hoắc Cận Hành hứa hẹn tất cả đều có anh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới khiến Hạ Hùng Hải bớt căng thẳng. Hôm đó ông đưa hai người họ ra sân bay.
Ngày 4 tháng 2, trời hửng nắng, bầu trời trong xanh.
Chuyến bay khởi hành từ Thanh Thành đến Nam Xuyên bay rất ổn định.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thụ đến Nam Xuyên.
Trong lòng Hạ Thụ có sự căng thẳng và mong chờ đối với thành phố cách xa ngàn dặm này.
Tháng 2 ở Nam Xuyên, các loại hoa vẫn thi nhau đua nở, cây cối um tùm.
Không khí se lạnh, gió lạnh thổi vào làn da, nhiệt độ ở đây thấp hơn vài độ.
Hạ Thụ vừa xuống máy bay đã run rẩy.
Hoắc Cận Hành thấy vậy thì không nhịn được cười, anh tiến lên quấn khăn quàng cổ tỉ mỉ cho cô, nói: “Lạnh đúng không? Khí hậu phía Bắc và phía Nam không giống nhau, bên này ẩm ướt, lạnh sẽ không chịu nổi, em phải mặc ấm một chút.”
Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thụ đều vùi trong khăn quàng, cô bĩu môi: “Em nghe nói phía Nam rất ấm áp, em còn tưởng thật cơ, nhưng rõ ràng còn lạnh hơn phía Bắc! A Hành, nhà anh có máy sưởi không?”
Hoắc Cận Hành xoa tóc cô: “Yên tâm, không để em đông lạnh đâu.”
Đi theo lối đi VIP ra đến đại sảnh, đã có người nhà họ Hoắc đến đón.
Ngoài quản gia và tài xế, còn có Diệp Nhược và Hoắc Cận Diễm tự đến đây, phía sau bọn họ còn có một nhóm người giống như vệ sỹ. Nhìn thấy Hoắc Cận Hành đều cung kính chào: “Cậu hai.”
Hoắc Cận Hành gật đầu.
Tầm mắt Hạ Thụ dừng trên người Diệp Nhược.
Vợ Hoắc Cận Diễm là một người phụ nữ xinh đẹp, rất có khí chất.
Hoắc Cận Hành nói cô ấy vừa mới sinh em bé thứ hai xong, nhưng Hạ Thụ lại thấy không giống chút nào. Dáng người cô ấy rất mảnh khảnh, cô ấy không trang điểm, nhìn rất dịu dàng điềm tĩnh.
Hoắc Cận Hành chào cô ấy: “Chị dâu.”
“Tiểu Hành.” Diệp Nhược mỉm cười, cô ấy nhìn Hạ Thụ.
Hạ Thụ đối diện với cô ấy, cô cảm thấy hơi xấu hổ, lễ phép gật đầu chào.
Hoắc Cận Hành cảm nhận được, anh cười nhìn cô, dắt tay Hạ Thụ lên phía trước:
“Chị dâu, đây là Hạ Thụ.”
Anh lại nhìn Hạ Thụ: “Hạ Thụ, đây là chị dâu, Diệp Nhược.”
Hạ Thụ gật đầu, ánh mắt trong veo, thử gọi: “Diệp… Chị…. Dâu…”
… Hình như thế nào cũng không thích hợp.
Diệp Nhược bị chọc cười: “Gọi theo Tiểu Hành là được rồi.”
Hạ Thụ hơi ngượng ngùng, hai gò má đỏ lên, nhỏ giọng gọi: “Chị dâu…”
Hoắc Cận Hành thấy vậy thì cười, yên lặng nắm chặt tay cô.
“Chịu trở về rồi?” Hoắc Cận Diễm vốn ở phía xa nghe điện thoại, lúc này mới thong thả đến đây, nhìn Hoắc Cận Hành trêu tức nói.
Hoắc Cận Hành không thèm trả lời anh ấy, anh nói với Hạ Thụ: “Em biết không, đây là Diêm Vương nhà mình, em không cần quan tâm đâu.”
“Này em…” Hoắc Cận Diễm cắn răng, giả vờ muốn đá anh: “Ngứa da đúng không?”
Hoắc Cận Hành ôm Hạ Thụ lùi về sau, còn nói: “Em xem, không để ý tới anh ấy, nên anh ấy vội vàng kiếm chuyện kìa.”
Hoắc Cận Diễm: “…”
Diệp Nhược và Hạ Thụ không nhịn được cười.
Dù sao cũng chỉ là vui đùa, Hạ Thụ chào: “Anh cả.”
Lúc này Hoắc Cận Diễm mới thoải mái hơn một chút, anh ấy nhướng mày với Hoắc Cận Hành: “Vẫn là Hạ Thụ hiểu chuyện.”
Hoắc Cận Hành mặc kệ anh ấy: “Đó là khách sáo với anh.”
Trên đường về nhà, Hạ Thụ vô cùng ngạc nhiên, cô ngồi ghế sau ô tô nhìn ra bên ngoài thấy hoa cả mắt.
Cô chưa từng đến phương Nam, càng chưa từng thấy mùa đông ở đây.
Mùa đông ở đây rất khác với phía Bắc, không có tuyết, cũng không có lá khô rụng ven đường.
Cây cối bên đường tươi tốt, lá xanh tươi, giống như mùa hè vậy.
Có vô số các loại cây khác nhau.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn thấy những cây có hình thù rất kỳ quái, cô chưa từng nhìn thấy.
Hoắc Cận Hành thấy cô ngạc nhiên, anh ngồi bên cạnh xem cùng cô. Đi được nửa tiếng, anh mới nhận ra: “Về Ngân Loan?”
Hoắc Cận Diễm ngồi ở ghế phó lại, cũng không thèm quay đầu lại: “Ừ.”
“Sao không về nhà cũ?”
Nhà họ Hoắc khởi nghiệp từ ngành bất động sản, còn cắm rễ ở Nam Xuyên. Đương nhiên bất động sản ở Nam Xuyên nhiều không đếm hết. Nhưng trong nhà có quy củ, mỗi khi đến Tết, ngày giỗ ông cố, đều phải trở về nhà cũ.
Nhà cũ nhà họ Hoắc tồn tại trước khi tập đoàn Quân Dục thành lập, là một căn biệt thự lớn trong nội thành cũ. Bởi vì ở trong khu nội thành cũ, nên điều kiện bây giờ không thể so với bên Ngân Loan.
Hoắc Cận Diễm nói: “Ông ba đến đây.”
“Ông ba?” Hoắc Cận Hành khó hiểu: “Sao ông ấy lại đến?”
Các chi của nhà họ Hoắc rất loạn, Hoắc Cận Hành cũng không quá thân thiết với họ hàng, cũng chỉ có một vài người có trong trí nhớ của anh.
“Năm nay sinh nhật ông ba trùng với giao thừa, nên cố ý bay về nước, muốn tổ chức tiệc gia đình. Tất cả mấy người ông ba, ông tư và cô sáu đều đến đây. Cơ thể ông tư không tốt, nhà cũ hơi ẩm, chỉ có thể ở bên Ngân Loan.”
Hoắc Cận Hành im lặng.
Hạ Thụ ở bên cạnh nghe thì thấy hơi rối, cũng cô cũng hiểu mơ hồ, vậy nên có rất nhiều họ hàng đến ăn Tết.
Hạ Thụ vốn lo lắng về chuyện gặp người nhà anh, bây giờ nghe vậy, cô không biết làm sao, càng lo lắng hơn.
Tay cô bị anh nhéo hai cái, Hạ Thụ nghiêng đầu nhìn anh.
Anh cười với cô, lắc đầu, rất dịu dàng, nhưng cũng rất chắc chắn. Không cần sợ.
Đến biệt thự Ngân Loan, xe dừng lại, có người tiến lên mở cửa xe.
Xuống xe, Hạ Thụ vô thức nhìn xung quanh.
… Nói không sợ hãi là nói dối.
Thật ra trước khi đến, Hạ Thụ đã hỏi Hoắc Cận Hành nhà anh thế nào. Cô cũng biết trong lòng rằng nhà anh không đơn giản được.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị trước, nhưng vẫn không nén được sự kinh ngạc.
Ấn tượng đầu tiên của Hạ Thụ là: To
Rất to… Bãi cỏ, đài phun nước, giống như một trang viên vậy.
Tiếp theo đó là rất sạch sẽ, rất xa hoa.
Mặc dù rộng lớn nhưng đường đi không hề có một hạt bụi. Biệt thự cũng có màu trắng, phong cách Bắc Âu, bốn phía có cây cỏ tô điểm, giống cung điện vậy.
Hạ Thụ thấy chấn động, nhưng không thể nhìn chằm chăm như vậy, cô không nhìn nữa, được Hoắc Cận Hành nắm tay đi vào biệt thự.
Vào phòng khách biệt thự, quả thật có rất nhiều người.
Có nam, có nữ, có người già, có trẻ em… Bên phòng khách chính, tiếng nói nói cười cười ồn ào.
Phụ nữ trong phòng khách là đa số, họ tụm lại nói chuyện vặt vãnh với nhau. Cận Ân cũng ở trong đó, bà mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, vai khoác áo choàng màu vàng đen, cách ăn mặc cẩn thận nhưng cũng rất nổi bật.
Khi Hoắc Cận Hành dẫn Hạ Thụ vào, có người nhìn qua.
“Mẹ.”
Cận Ân ngẩng đầu nhìn thấy hai người họ, đuôi lông mày cong lên, bà vội ra đón: “Tiểu Hành, Tiểu Mộc về rồi, hai đứa mau vào đây!”
Hạ Thụ biết có người nhìn mình, cô cố gắng xem nhẹ những ánh mắt đánh giá này, chỉ mỉm cười nhìn Cận Ân: “Chào dì.”
Hạ Thụ từng gặp Cận Ân vào bảy năm trước…
Bảy năm trước, ba người nhà họ Hoắc đến nhà họ Hạ đến Hoắc Cận Hành, lúc đó Cận Ân còn cười tặng cô một bộ châu báu.
Nhưng lúc đó Hạ Thụ xúc động, từ đầu đến cuối cô không cho bọn họ vẻ mặt hòa nhã.
Vậy nên bây giờ đối mặt với bà, cô có hơi áy náy và chột dạ.
Cận Ân lại giống như không nhớ chuyện này, bà cười dịu dàng: “Tiểu Mộc vừa xuống máy bay, cháu có mệt không? Năm nay cháu đến Nam Xuyên ăn Tết, phải chơi vui vẻ đó. Trong nhà chúng ta có nhiều người, dì không thể lúc nào cũng chăm sóc cháu được. Nếu cháu có chuyện gì thì cứ nói với Tiểu Hành nhé, không cần khách sáo.”
Thái độ của bà rất thân thiện, khiến Hạ Thụ càng xấu hổ hơn, cô rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn dì.”
Có người chú ý đến Hoắc Cận Hành.
“Cận Hành mới từ Đế Đô về sao?”
“Bác, từ Thanh Thành về ạ.”
Nhà họ Hoắc nhiều người, rất nhiều các nhánh khác nhau.
Hoắc Cận Hành về nhà muộn, anh không biết đâu là bác, chú, thím, nên anh đã thống nhất xưng hô.
Anh dẫn Hạ Thụ lên, ôm vai cô, giới thiệu với mọi người trong phòng: “Bác, chú thím, đây là Hạ Thụ, vị hôn thê của cháu.”
Vì thế ánh mắt của mọi người đều nhìn Hạ Thụ. Mắt Hạ Thụ trong veo, cô cúi đầu chào mọi người, rất lễ phép.
Dưới tình huống này bị đánh giá là đương nhiên. Nhưng không biết có phải mọi người ở trong giới này luôn biết che giấu tâm tư, Hạ Thụ không nhìn ra họ có thái độ gì với mình.
Nhưng lại có một đứa trẻ hơn mười tuổi, nhìn chằm chằm Hạ Thụ vài giây, bỗng cười giễu cợt: “Anh họ, chị ta chính là người nhặt anh về nhà sao, người mà còn không đi học đại học!”
Hạ Thụ ngẩn ra.
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành lập tức thay đổi.
Vẻ mặt mọi người trong phòng cũng thay đổi, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau đó vẻ mặt vốn thờ ơ, cũng có vài phần khinh thường.
Hoắc Vận ngồi một góc, không nói gì.
Cận Ân cũng cứng đờ, nhưng dưới tình huống này, cũng không thể trực tiếp xé rách mặt mũi, bà suy nghĩ nên hóa giải thế nào.
Hoắc Cận Hành vỗ vai an ủi Hạ Thụ, sau đó anh mím môi đi về phía trước, dáng người Cận Âno to đứng trước mặt cậu bé kia.
Ý thức được anh muốn làm gì, Hạ Thụ định ngăn cản: “A…”
Anh đã nói ra miệng: “Xin lỗi.”
Giọng anh lạnh như băng, cậu bé không khỏi run rẩy.
Bầu không khí hơi bế tắc, có lẽ mẹ cậu bé không yên tâm, người phụ nữ béo vội quát lớn: “Tiểu Huân! Nói sai rồi, mau xin lỗi anh sáu!”
Cậu bé kia có vẻ không muốn, nhìn Hoắc Cận Hành khóc thảm thiết: “Con, con không nói gì sai…”
“Không có lỗi với tôi.” Vẻ mặt Hoắc Cận Hành bình tĩnh, nhưng Cận Ân nhìn ra được anh tức giận: “Xin lỗi Hạ Thụ.”
Người phụ nữ kia không ngồi yên được: “Cận Hành, em trai cháu vẫn còn nhỏ, trẻ con mà thôi! Cháu đừng so đo với nó! Cháu…”
Bà ta thấy anh không hề dao động, càng ngày càng vội, bà ta nhìn Cận Ân: “Chị dâu, chị xem…”
Cận Ân chỉ cười không nói gì.
Hoắc Cận Diễm vừa xuống thì chứng kiến cảnh này.
Anh ấy và Diệp Nhược vừa lên tầng xem con, lúc này mới khoan thai đi xuống, thì thấy bầu không khí không đúng.
Hoắc Cận Diễm tùy tiện gọi một người giúp việc hỏi rõ tình huống, anh ấy nhíu mày, sau đó cười gọi: “Hoắc Tử Huân!”
Hoắc Tử Huân mở to mắt.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Hoắc Cận Diễm.
Anh ấy sải bước tiến lên, túm lấy gáy Hoắc Tử Huân lôi cậu bé ra ngoài, mặc dù anh ấy cười, nhưng khí thế lại khiến người ta run rẩy: “Đi! Không phải em muốn ngồi chiếc xe đua mới kia sao? Anh dẫn em đi chơi.”
Hoắc Tử Huân kêu to: “Anh… Anh ba! Em không đi! Em không muốn chơi! Anh buông tay ra! Anh buông em ra!”
Người phụ vội vàng đứng lên ngăn cản: “Này! Cận, Cận Diễm! Không được, Cận Diễm!”
Khi Hoắc Cận Diễm đi lướt qua Diệp Nhược, anh ấy yên lặng cho cô ấy một ánh mắt.
Diệp Nhược ngăn bà ta lại: “Ôi thím! Vòng cổ của thím đẹp quá, của nhãn hiệu gì vậy? Thím tâm sự với cháu được không? Thím đến đây nào.”
“Không phải, thế này sao được! Cận Ân!”
Diệp Nhược lôi bà ta đi.
Phòng khách im lặng, những người ngồi ở đây đều không hé răng. hcm mím môi đến trắng bệch, anh nói với Cận Ân: “Mẹ, con và Hạ Thụ ngồi máy bay lâu nên hơi mệt, không tiếp khách chu đáo được, xin mọi người thứ lỗi.”
Cận Ân gật đầu: “Đi đi, nếu Tiểu Mộc cần gì thì cứ nói với mẹ.”
Anh gật đầu, không cho những người kia một ánh mắt, anh nắm tay Hạ Thụ đi ra ngoài.
Ra khỏi biệt thự, Hoắc Cận Hành dẫn Hạ Thụ đi dọc theo con đường phía sau, anh nghiêm mặt không nói lời nào.
Hạ Thụ cũng im lặng, cô cảm nhận được bàn tay nắm tay cô đang buông lỏng ra, rõ ràng anh đang nhẫn nhịn gì đó. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi cô: “Có mệt không? Muốn trở về nghỉ ngơi không?”
“Không…”
“Vậy dẫn em đến vườn hoa xem một lát?” Người đàn ông mỉm cười với cô: “Vườn hoa nhà họ Hoắc khá được, có rất nhiều loại hoa em chưa từng thấy, em sẽ thích.”
Hạ Thụ lo lắng nhìn anh: “Được…”
“Đi thôi.”
“A Hành…” Chưa đi được mấy bước, cô nghĩ vẫn nên nói ra.
Con ngươi màu trà phản chiếu khuôn mặt anh, cô mím môi: “Anh… Anh tức giận sao?”
Anh khựng lại, lập tức nở nụ cười: “Không có.”
“Nói dối.” Hạ Thụ bĩu môi, ngón tay chọc má anh: “Lúc nào anh tức giận cũng như vậy, em biết.”
Mím môi, mặt nghiêm lại, không cười, không nói gì, cố gắng nhẫn nhịn.
Hạ Thụ xác nhận xung quanh không có ai, cô chui vào áo bành tô không cài cúc của anh, ôm lấy eo anh: “A Hành, anh đừng tức giận. Đều tại em, làm liên lụy đến anh.”
“Anh thật sự không tức giận.” Rõ ràng người liên quan đến anh có lỗi với cô, ngược lại cô lại xin lỗi anh, trong lòng Hoắc Cận Hành ê ẩm: “Anh xin lỗi, để em phải tủi thân rồi, nếu biết vậy, không nên đưa em về.”
Hạ Thụ lắc đầu: “Không tủi thân, không tủi thân, anh cũng không biết bọn họ sẽ đến, sao trách anh được.”
Cô ngẩng đầu lên, cười tươi: “Hơn nữa, cậu bé đó nói cũng đúng, em không học đại học thật! Nhưng năm nay em sẽ thi đại học, đến lúc đó để xem họ còn nói gì được nữa!”
Hoắc Cận Hành im lặng.
“Hạ Thụ, em đừng để ý.” Anh nghich những sợi tóc của cô, nói: “Mục đích của bọn họ là anh, không phải em, vậy nên em không cần để tâm đ ến lời bọn họ.”
“Anh?”
“Ừ.” Anh giải thích: “Nhà họ Hoắc rất rối, nhiều mâu thuẫn, nhưng để giữ hòa khí, mọi người đều giả vờ với nhau. Trong mắt bọn họ, anh về nhà giữa chừng như vậy, cũng giống như người ngoài mà thôi.”
“Quân Dục chính là một miếng bánh ngọt chia không đều, mà người cầm dao chính là ông nội anh, bọn họ rất muốn đoạt lấy. Vậy nên thật ra họ muốn nhằm vào anh, chứ không phải em.”
Hạ Thụ chớp mắt, yên lặng lắng nghe, cô cúi đầu dựa vào vị trí tim anh, ôm chặt lấy eo anh.
Hoắc Cận Hành hỏi: “Sao vậy em?”
“Tức giận.” Cô rầu rĩ nói.
Anh ngạc nhiên, vỗ vỗ vai cô: “Sao lại tức giận?”
“Chỉ là, chỉ là…” Cô giẫm chân, ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi oán giận: “Chỉ là thấy tức giận mà thôi! Sao cục cưng của em… Dù trước kia ở nhà em, hay bây giờ ở nhà mình cũng bị…”
Tim Hoắc Cận Hành mềm nhũn, giọng nói càng thêm trìu mến: “Em cũng nói là cục cưng của em, sao người khác coi là cục cưng của họ được?”
Những lời này của anh khiến Hạ Thụ thả lỏng, cô nở nụ cười, cọ cọ lên ngực anh.
“Đúng!” Có một giọng nói trẻ con vang lên cách đó không xa.
Hạ Thụ quay đầu lại nhìn, có một cậu bé đang đứng đó, rất đáng yêu, trắng nõn giống như bánh bao vậy. Cậu bé cầm một cái máy bay nhỏ, ánh mắt đen láy, nhìn cô chằm chằm.