Chương 33: KHÔNG NỠ

Anh Chỉ Muốn Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Anna

Beta: Sani

Trong phòng tập Taekwondo, Tần Dã và Hoắc Cận Hành đang đứng đối diện nhau.

Hoắc Cận Hành chậm rãi thắt chặt chiếc đai đen quanh eo rồi khẽ hạ tay xuống, hơi nhướng mắt nhìn về phía đối phương.

Tần Dã ở phía đối diện đang bật nhảy khởi động làm nóng cơ thể, khi thấy anh nhìn qua, trên mặt anh ta liền hiện lên ý giễu cợt ra hiệu với anh.

Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương yên lặng đứng bên cạnh sàn đấu. Thẩm Hoài Xuyên quả quyết: “Lần này Tần Dã chắc chắn sẽ rất thảm.”

Quý Dương cảm thấy kỳ lạ hỏi,“Sao cậu biết?”

Anh ấy hất cằm về phía sàn đấu rồi buông tiếng thở dài,“Cứ xem đi rồi biết.”

Trong hội quán có nhân viên phụ trách quản lý phòng tập Taekwondo đảm nhận vai trò trọng tài.

Thấy hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng,trọng tài liền bấm đồng hồ và hô lớn: “Bắt đầu!”

“Kihap—–!” Tần Dã ngay lập tức hét lớn rồi giơ chân tấn công vào phần bụng và eo của Hoắc Cận Hành liền bị anh nhẹ nhàng nhấc chân lên đẩy ra.

“Ai yo!Nhị thiếu gia, được đấy!” Tẫn Dã xoa mũi, nhướng mày cợt nhả nói với anh:  “Tới đi, tấn công đi nào, xem tôi có tiến bộ hơn không?”

Anh ta nói rồi hô lớn tung một đòn đá ngang về phía anh, không ngờ bị Hoắc Cận Hành vô cùng lạnh lùng và điềm tĩnh chặn lại đòn tấn công.

Sau nhiều lần tấn công liên tiếp, anh ta thậm chí không thể chạm vào đường viền võ phục của anh. Ngược lại Tần Dã gần như đã kiệt sức, thở hổn hển nói,“Tôi nói này nhị thiếu gia, cậu nương tay chút đi! Cậu biết rõ tôi đánh không lại cậu mà.”

Trước đây khi luyện tập, Hoắc Cận Hành vì giữ cho anh ta chút lòng tự trọng, cũng như để anh ta có cảm giác chiến thắng, nên anh thường tháo nước Tam Hiệp- Trường Giang* cho anh ta thắng vài lần.

*vô cùng rộng lượng, nhân nhượng.

Nhưng hôm nay anh gặp đòn phản đòn, không một chút nể mặt khiến anh ta cảm thấy vô cùng thất bại.

Vẻ mặt Hoắc Cận Hành lạnh lùng, không chút biểu cảm nói: “Dùng hết các tuyệt chiêu chưa?”

Tần Dã mơ hồ,“Hả?”

“Thế thì đến lượt tôi.”

Anh không nhiều lời, trực tiếp tấn công bằng một cú đá xoáy. Đôi chân săn chắc mang theo tốc độ và sức mạnh lập tức khiến Tần Dã đầu váng mắt hoa, loạng choạng lùi về phía sau.

“ Fuck!” Tần Dã đang mặc đồ bảo hộ, thực ra bị đá cũng không quá đau nhưng không đủ lực để cản đòn, khó khăn lắm mới có thể đứng vững lại, sau đó ho khan nói, “Nhị thiếu, cậu chơi thật đấy à?”

Hoắc Cận Hành không trả lời, liên tiếp tấn công bằng những cú đá xoáy, đá ngang, đòn tống sau và cú liên hoàn cước trực tiếp ép Tần Dã vào góc sàn.

Tần Dã không ngừng kêu la gào khóc.

“Fuck! Fuck! Fuck!”

“Nhị thiếu! Nhị thiếu, cậu điên rồi! Hoắc Cận Hành!”

“Ui da đau đau đauuuu! Đừng đá, đừng đá nữa, cánh tay, cánh tay đau quá!”

“Đại ca em sai rồi đại ca! Anh chính là đại ca của em! Đại ca! Anh Hành! Anh Hành ơi! Đại ca… Ui da… Á…”



Quý Dương đứng bên cạnh sàn đấu nhìn đến phát ngốc, hai mắt mở lớn, “Tôi chuồn đây, hôm nay Cận Hành thật sự điên rồi phải không?”

Thẩm Hoài Xuyên bày ra vẻ mặt “Cậu xem tôi đã nói rồi mà.”

Có phần lo lắng cho Tần Dã, anh ấy gọi lớn: “Cận Hành!”

Hoắc Cận Hành lập tức dừng lại, đòn đánh cuối cùng dừng ngay trước mặt Tần Dã chỉ cách 1cm, khiến anh ta phải dùng hai cánh tay để bảo vệ mặt.

Anh lạnh lùng nhìn anh ta, rồi từ từ hạ chân xuống.

Nhìn thấy anh thu chân lại, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cùng thở phào nhẹ nhõm, vội chạy về phía anh.

Cảm thấy không còn nguy hiểm nữa, Tần Dã từ từ mở mắt, xuyên qua kẽ hở của hai cánh tay nhìn qua. Thấy anh đã thực sự thu chân lại, cuối cùng cũng dám thả lỏng, ngồi xuống sàn đấu, dựa lưng vào tường.

Anh ta đưa tay vuốt ngực bị thương nói, “Vẫn còn sống! Vẫn sống… Tôi nói này nhị thiếu gia, tôi đắc tội với cậu ở đâu vậy, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?”

“Tôi nhớ rất rõ trước đây cậu từng nói” Lồng ngực của Hoắc Cận Hành phập phồng, giọng nói có phần run rẩy, “ Cậu cố ý làm trò quái đản khiến tay của trợ lý  cậu bị thương.” 

Tần Dã mặt mày đau khổ, “Ai nha… Tôi biết chuyện đó là tôi không đúng, rất quá đáng, thực sự không nên đối xử như thế với một cô gái… Nhưng sau này tôi không còn tái phạm nữa rồi! Chẳng nhẽ cậu vì chuyện này mà ra tay với tôi nặng như thế?”

Anh ta vốn định chất vấn anh nhưng khi vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Cận Hành, anh ta bèn nghẹn giọng mà rụt cổ lại.

Hoắc Cận hành siết chặt hai bàn tay rồi từ từ nhắm mắt lại.

Người con gái mà anh trân trọng nâng niu, anh không nỡ nhìn cô rơi dù chỉ một giọt nước mắt, thế mà anh ta lại làm cô chảy máu…

Sau khi đã bình tâm lại, hô hấp của Hoắc Cận Hành cũng dần trở lên ổn định, anh lạnh lùng thốt ra một câu “Tránh xa cô ấy ra!”, rồi quay người bỏ đi.

Thẩm Hoài Xuyên theo sau.

“Ây ây—– ” Tần Dã nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh liền gọi lại, nhìn thấy anh đi thẳng ra khỏi phòng tập vô cùng ấm ức: “Chuyện quái gì đây? Ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, rõ ràng tôi bị đánh oan, chuyện đó thì liên quan gì tới cậu ta chứ!”

Quý Dương vỗ vỗ vai anh ta: “Dựa vào sắc mặt của Hoắc Cận Hành mà tôi thấy, không đánh chết cậu đã là may rồi.”



Hoắc Cận Hành chân bước như bay suốt quãng đường từ phòng tập đến nhà hàng.

Anh vẫn chưa thay võ phục, một thân quần áo trắng tinh vội vã bước vào nhà hàng, sống lưng thẳng tắp, mày chau lại, mặt lạnh như băng.

Không ít thực khách hướng mắt nhìn về phía anh.

Anh ngồi xuống chỗ trước đó của bốn người họ, thuận tay cầm một ly đồ uống lên muốn uống xuống.

Thẩm Hoài Xuyên khẽ giọng nhắc nhở, “Rượu”

Hoắc Cận Hành hơi khựng lại trong giây lát, sau đó anh ngửa cổ dứt khoát uống hết.

Rượu nồng độ cao một đường từ cổ họng chảy xuống dạ dày,khiến các huyết quản như đang bị thiêu đốt, tâm trí anh cũng dần thanh tỉnh.

Thẩm Hoài Xuyên lắc đầu cười hỏi anh: “Đã gặp rồi?” 

“Ừm.” Anh thấp giọng trả lời.

“Cô ấy có ổn không?”

Hai mắt Hoắc Cận Hành tối lại, giọng trầm xuống: “Cô ấy nói cô ấy vẫn ổn.” Nhưng có ổn hay không… Chỉ người trong cuộc là hiểu rõ nhất, sao có thể chỉ vài từ đơn giản mà nói hết được.

Thẩm Hoài Xuyên thở dài vỗ vỗ vai anh: “Dù có như thế nào gặp lại cô ấy là tốt rồi, mọi chuyện từ từ tính, đừng quá lo lắng.”

Hoắc Cận Hành trầm tư khẽ nhắm mắt lại.

Phản ứng sau khi uống rượu đến rất nhanh, trên trán Hoắc Cận Hành đã lấm tấm những hạt mồ hôi. Anh đứng dậy đi về phía phòng thay đồ để thay trang phục.

“Còn chuyện này nữa.” Thẩm Hoài Xuyên nói với theo.

Hoắc Cận Hành đột ngột dừng bước.

Thẩm Hoài Xuyên nói: “Nhớ để mắt tới Tần Dã, nhìn cậu ta không giống như đang đùa.”

Buổi tối khi anh trở lại căn hộ, ngay cả đèn vẫn chưa bật. Hoắc Cận Hành khẽ xoa bụng, lấy hai viên thuốc dạ dày trong tủ thuốc rồi uống xuống.

Sau khi tắm và thay trang phục xong, lúc đi ra điện thoại của anh có thêm tin nhắn. 

Một tin nhắn thoại trên Wechat.

Anh lướt nhìn qua, cẩn thận cầm dây chuyền mặt gỗ đã tháo ra trước khi tắm đeo lên, sau đó mở tin nhắn ra nghe.

“Nhị thiếu, tổng giám đốc Hoa Nhất hẹn thứ năm tuần này để bàn bạc chuyện hợp đồng.” Là giọng của trợ lý Chu Tung Kỳ.

Hoắc Cận Hành nhắn lại: “Đã biết.”

Anh tiến tới chiếc tủ đầu giường trong phòng ngủ, sau đó khẽ chạm tay vào chiếc hộp cũ, rồi một vỏ ly cà phê Starbucks vào bên cạnh.

Hoắc Cận Hành ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc ly hồi lâu.

Trước đây anh đã nhiều lần tưởng tượng bọn họ sẽ gặp lại nhau trong tình cảnh như thế nào?

Bỗng nhiên gặp lại, tâm trạng của anh lại có phần lo sợ, muốn lại gần nhưng lại không dám tiến tới, sợ làm kinh động và làm phiền đến cô. Càng sợ rằng trong tim cô sớm đã không còn anh.

Hôm nay trên cổ của cô trống rỗng.

Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào mặt gỗ dây chuyền trước ngực sau đó từ từ siết chặt lại.

Hạ Thụ, rốt cuộc em…

Trong tim anh dường như cảm thấy trống rỗng, rồi lại được lấp đầy. Ẩn sâu bên trong đó là tất cả sự không cam lòng, ghen tị và mất mác.



Thời gian gần đây trong nội bộ công ty giải trí Hoa Nhất đang lan truyền rộng rãi một tin tức, khiến các nhân viên công ty trở lên vô cùng sôi nổi.

Công ty giải trí Hoa Nhất là một công ty điện ảnh và truyền thông, chuyên về đào tạo và khai thác các nghệ sĩ, đầu tư cũng như quảng bá điện ảnh. Công ty đã thành lập từ lâu đời. Những năm trước đây thị trường truyền thông ở trong nước vô cùng ảm đạm, phải đến vài năm gần đây ngành giải trí mới bắt đầu phát triển.

Là một công ty lâu đời, tuy không phải đứng đầu trong nước về ngành điện ảnh và truyền thông, nhưng cũng có những bước phát triển vượt bậc.

Căn cứ vào những năm gần đây, sự gia tăng ngôi sao lưu lượng của các nhóm thần tượng mới đã khiến thị trường của công ty cũng như các ngôi sao điện ảnh truyền thống bị giảm sút, địa vị Hoa Nhất trong nước đang có chiều hướng đi xuống.

Tuy nhiên gần đây đang lan truyền tin tức, một công ty lớn đang đàm phán thỏa thuận hợp tác cùng tổng giám đốc Hoa Nhất, sẽ có một khoản đầu tư lớn được đổ vào đây để tiến hành cải tổ và mở rộng công ty Hoa Nhất.

Tin tức được lan truyền trong nội bộ công ty khiến mỗi nhân viên càng phải chăm chỉ và nỗ lực hơn nữa. Có thể nói quyết định lần này của lãnh đạo không ảnh hưởng quá lớn đến nhân viên cấp dưới, nhưng khi có sự gia nhập của cổ đông mới khó tránh khỏi sẽ có một đợt thanh trừng.

Nghe nói lần này con số được đầu tư không phải là nhỏ. Sau khi rót vốn vào thì cổ đông mới chiếm tới 37% cổ phần, chỉ đứng sau tổng giám đốc hiện tại của Hoa Nhất, có thể nói là nhân vật tầm cỡ.

Hạ Thụ là trợ lý nên hằng ngày rất hiếm khi tới công ty, đối với việc đầu tư lần này cô thực sự không nắm rõ, chỉ nghe loáng thoáng từ Tiểu Na.

Tiểu Na liên tục nói không ngừng nghỉ về vị cổ đông mới lần này, còn đang mơ tưởng nếu một ông chủ siêu giàu như thế có thể sẽ tăng lương cho cô ấy.

Hạ Thụ hỏi cô ấy, rốt cuộc công ty đầu tư lần này là công ty nào?

……

Tiểu Na cứng họng nói quên rồi.

Hạ Thụ bật cười.

Cô không muốn nghĩ nhiều, chuyện gì đến ắt sẽ đến, mỗi ngày chỉ cần chăm chỉ làm tốt công việc của mình.

Cổ đông mới sẽ tới vào ngày thứ ba.

Ngày hôm đó, Tần Dã không có thông báo với cô, Hạ Thụ lúc sát giờ mới nhận được điện thoại của Abel, gọi cô lập tức tới công ty tham gia nghi thức chào mừng cổ đông mới, đội ngũ tham gia có nhiều người nhìn sẽ đẹp mắt hơn.

Nghi thức chào mừng được chuẩn bị hết sức gấp gáp, Hạ Thụ đứng một góc sau đám đông chờ đợi vị cổ đông mới.

10h30 sáng, tia nắng chói chang phản chiếu vào những hoa văn trên cửa xoay của tòa nhà.

Ba chiếc ô tô màu đen lần lượt đậu bên ngoài tòa nhà. Xe đầu mở đường, xe theo sau cùng để bảo vệ, chiếc xe đi giữa dừng lại ngay trung tâm cửa xoay.

Khi xe dừng lại, nhân viên đứng cửa đeo găng tay trắng bước lên mở cửa ghế lái phụ.

Bước xuống từ ghế lái phụ là một người đàn ông lịch thiệp tay xách chiếc cặp công văn. Anh nói lời cảm ơn, sau đó tiến tới mở cửa ghế sau. 

Khi người trong xe bước xuống, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay chào mừng.

… Ánh mặt trời chói chang, có những tia nắng rơi trên người anh khiến bộ âu phục dường như nhạt màu hơn, nhưng nó cũng không thể xua tan được biểu cảm lạnh lùng giữa đôi mày kiếm trên khuôn mặt anh.

Người đàn ông chậm rãi tiến tới cánh cửa xoay, vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng và xa cách trước tiếng vỗ tay chào mừng của tất cả mọi người.

Ánh mắt Hạ Thụ như ngưng lại, lưng cũng cứng đờ. Giờ đây trong thế giới của cô, không thể nghe hay nhìn thấy gì khác nữa.

Chỉ có anh… Duy nhất một mình anh.