Chương 131: Cáo trạng

Trưởng Công Chúa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Limoncello 

Nghe được lời này, mọi người đối mặt nhìn nhau.

Chuyện này không nên xảy ra.

Chỉ là chuyện mấy thư sinh này mà lại có thể ầm ĩ lên đại điện, thấy thế nào cũng không chút mặt mũi. Nếu vào lúc bình thường, không nói mấy thư sinh này có thể họp vào nhau hay không, cho dù ngàn dặm xa xôi tới Hoa Kinh, tụ tập bên nhau, tới thẳng cửa cung, không bằng bọn họ quỳ xuống xin thôi việc, đỡ cho bị thông báo đến tận trong cung.

Việc này có người cố tình làm, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, có thể truyền loại tin tức như vậy đến nơi này, tất nhiên không phải là người tầm thường, triều thần không khỏi phỏng đoán, đây là do ai sắp xếp làm chuyện như vậy.

Triều thần còn rõ ràng chuyện ầm ĩ phía dưới, không lẽ Lý Minh lại không biết. Một người bị dụ dỗ suốt vài thập niên, càng là chi tiết nhỏ như vậy thì càng khó hiểu.

Mọi người thấy Lý Minh nhíu mày, dường như ông ta tựa chỉ cho rằng đã xảy ra chuyện lớn, lập tức nói: “Sao lại thế này, cho đi hỏi rõ ràng!”

“Hỏi rõ rồi ạ.” người truyền lời thở hổn hển: “Những thư sinh đó nói, bọn họ vốn được đề cử qua cuộc thi cấp châu, theo lý phải tới Hoa Kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, cuối cùng lại bị đoạt mất cơ hội, cho nên tới Hoa Kinh, muốn trình việc này lên thiên tử. Bây giờ bọn họ đều quỳ gối bên ngoài, muốn cầu bệ hạ cho người đi gặp bọn họ, nói một lời. Bệ hạ, hiện tại cửa cung đều bị dân chúng vây quanh cái kín mít, đều chờ bệ hạ quyết định đấy.”

Nghe được lời này, Lý Minh ngày càng u ám.

Những thư sinh đó cũng thông minh, vào đại điện, đó đã trở thành chuyện trong triều đình, xử lý thế nào phải xem ý đồ của triều đình. Còn nếu bọn họ quỳ gối ngoài cửa, có nghĩa là cho tất cả bá tánh ngoài cửa một kết quả.

Quan trọng nhất chính là, vào đại điện, cuối cùng cũng chưa chắc có người nhận án của bọn họ, có thể chỉ tùy tiện sai một người tới làm qua loa. Mà bây giờ bọn họ yêu cầu một người bước ra, vậy thì sau này có bất kỳ vấn đề gì thì có thể dán mắt vào người phụ trách này.

Cũng không biết ai bày cách cho bọn hắn, đó cũng là một ý tưởng.

“Bọn họ có bao nhiêu người?”

Lý Minh dừng một lát, gõ bàn, dường như đang suy tư, người truyền lời thở đều, cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, gần hơn trăm người.”

Hơn trăm người, đến từ khắp nơi trên cả nước, phạm vi của án này không chỉ là chuyện của vài gia tộc nhỏ.

Lệnh triều đình khó giải quyết nhất... không ở Hoa Kinh mà là ở những gia tộc nhỏ các địa phương. Lý Dung có thể thuận lợi xử lý án của các quan to tộc lớn ở Hoa Kinh, nhưng cũng không chắc chắn có thể xử lý án nhỏ của các địa phương của nhiều người như vậy.

Lý Minh im lặng không nói lời nào, hồi lâu sau, ông ta ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt về phía Lý Xuyên.

Lý Xuyên đợi hồi lâu, khi hắn nhận ra Lý Minh ngẩng đầu nhìn hắn thì thong thả ngẩng đầu lên.

Trên danh nghĩa, án như vậy, không có người nào thích hợp để được chọn hơn Thái tử Lý Xuyên. Nhưng nếu Lý Xuyên nhận án này, hoặc là hắn mất lòng dân, hoặc là mất lòng thế gia.

Nhiều người có thể tráo đổi danh sách như vậy, tất nhiên đã là một dây xích hoàn chỉnh, từ địa phương đến triều đình Hoa Kinh, số người đắc tội không phải số ít, hơn nữa cho dù đắc tội cũng không chắc có thể xử lý tốt vụ án.

Xử lý vụ án không tốt, Lý Minh sẽ có lý do trừng trị hắn.

Có thể nói án này chính là một lưỡi dao sắc bén không thể sắc hơn mà thọc lên người Lý Xuyên.

Lý Dung không khỏi nhìn về phía người vẫn luôn cúi đầu đứng một bên, dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình… Tô Dung Khanh.

Mãi đến giờ phút này nàng mới xác định được… mục tiêu của Tô Dung Khanh thật sự chỉ có mình Lý Xuyên.

Cứ như vậy, lý do ban đầu Tô Dung Khanh muốn đầu quân cho Lý Xuyên, cũng có vẻ rất có lý.

Nếu từ khi Tô Dung Khanh mới gặp bọn họ mà đã sống lại, vậy thì đương nhiên hắn cũng biết, tương lai Lý Xuyên sẽ bị Lý Minh từng bước ép đến đường cùng, mãi đến cuối cùng thì bị phế.

Thật ra hắn không cần làm gì cả, chỉ cần vào lúc cuối cùng, ngăn cản Bùi Văn Tuyên lôi kéo thế gia, như vậy chắc chắn Lý Xuyên cũng phải chết.

Dưới tình huống hắn rõ ràng như thế, lấy mục đích lật đổ Lý Xuyên mà đầu quân cho Lý Xuyên, vậy chỉ có một khả năng có thể xảy ra, chính là hắn muốn ẩn núp ở bên người Lý Xuyên, vào thời khắc cuối cùng mà đâm Lý Xuyên một nhát.

Nếu nàng cùng Bùi Văn Tuyên không trọng sinh trở về, tính toán của Tô Dung Khanh… đúng là không tồi.

Có điều nàng và Bùi Văn Tuyên đã trở lại, cho nên khi nàng thành lập Đốc tra tư, phản ứng của Tô Dung Khanh mới có thể kịch liệt như vậy.

Bởi vì nàng quấy rầy kế hoạch của Tô Dung Khanh, nàng có quyền lực thực tế, mà Tô Dung Khanh lại biết nàng chắc chắn sẽ không phản bội Lý Xuyên, như vậy phương án chầm chậm đợi Lý Xuyên diệt vong của hắn chắc chắn phải thay đổi.

Cho nên hắn liều mạng ngăn cản Đốc tra tư thành lập, ngăn cản Bùi Văn Tuyên vùng lên, bởi vì hắn biết rõ, quyền lực của Bùi Văn Tuyên và Lý Dung, cuối cùng cũng sẽ chuyển lên người Lý Xuyên mà thôi.

Ánh mắt Lý Dung ngừng trên người Tô Dung Khanh, lẳng lặng suy ngẫm hành động của Tô Dung Khanh.

Mà sau khi ánh mắt của Lý Minh và Lý Xuyên giằng co một lúc ngắn ngủi, Lý Minh thong thả lên tiếng: “Xuyên Nhi, chuyện này dính đến châu huyện các nơi, lại vì việc tuyển chọn nhân tài cho Đại Hạ, ngươi là Thái Tử, không bằng để ngươi phụ trách được không?”

Lý Xuyên nghe được lời này, không lên tiếng, hắn chần chờ một lát, Thượng Quan Húc bước ra khỏi hàng, cung kính nói: “Bệ hạ, việc này dính líu đến khoa cử, nên để đại quan quản lý khoa cử xử trí, hoặc là Hình bộ, để người quản lý Đại lý tự xử lý theo luật pháp. Thái tử trăm công nghìn việc vì nước, thật sự rất bận, vụ dân án có tính chất phức tạp này, sợ là hữu tâm vô lực, mong bệ hạ nghĩ thêm.”

Thượng Quan Húc nói, quay đầu nhìn về phía Lại bộ Thượng thư Vương Hậu Văn: “Vương thượng thư, nghe nói lần này ngài tự đề cử mình làm quan chủ khảo khoa cử, không bằng cùng phá án với Hình bộ đi?”

Vương Hậu Văn nghe vậy, nhanh chóng đi lên, vội nói: “Bệ hạ, lão thần tuổi già sức yếu, thời gian trước đúng là tự đề cử mình làm giám khảo khoa cử, nhưng gần đây mới biết thân thể chống đỡ không nổi, hiện giờ vẫn chưa quyết định được chủ khảo, mong rằng bệ hạ chọn một người ưu tú khác.”

Một câu mà Vương Hậu Văn thở hổn hển hết ba lần, thêm cả thân mình mập mạp và chòm râu trắng phất phơ của ông ta, Lý Dung nghe vậy cũng cảm thấy tức ngực khó thở.

Lý Dung phỏng đoán, chắc Lý Minh cũng không hy vọng Vương Hậu Văn nhận lấy án này.

Tra vài người thế danh sách mà thôi, ở trong lòng Lý Minh không được xem là chuyện quan trọng, chuyện quốc gia đại sự quá nhiều, hôm nay thiên tai, ngày mai chiến loạn, tiếp tục so sánh thì sự nghiệp của mấy trăm người cũng không tính là gì.

Nhưng nếu có thể khiến Thái tử Lý Xuyên không ổn định được vị trí thì rất quan trọng.

Ông ta cần phải để Lý thị thoát khỏi gông cùm xiềng xích với Thượng Quan thị, kể từ khi Lý Xuyên sinh ra, cho dù có ưu tú hơn thì cũng không hề thích hợp với vị trí này.

Vì thế liền thấy Lý Minh gật gật đầu, thong thả nói: “Vương đại nhân tuổi cũng cao, vị trí quan chủ khảo của khoa cử, trong lòng trẫm đúng là đã có lựa chọn rồi.”

Lý Minh nói, giương mắt nhìn về phía quần thần: “Không biết các vị đại nhân, ai nguyện ý đi ra ngoài, nhận lấy án kiện của ác thư sinh này đây?”

Lý Minh hỏi lời này, trong lòng mọi người cũng đã có đáp án.

Trong trường hợp như vậy, ai cũng sẽ không nhận lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này.

Không có câu trả lời, cuối cùng vụ án cũng sẽ bị Lý Minh mạnh mẽ nhét vào trong tay Thái tử.

Lý Dung nhẹ nhàng gõ cây quạt nhỏ, nhìn thoáng qua Tô Dung Khanh cách đó không xa, liền thấy Tô Dung Khanh quay đầu, đôi mắt phẳng như nước lặng dừng trên mặt nàng, rồi nhìn về phía Bùi Văn Tuyên.

Hắn đã ra chiêu, phải xem Bùi Văn Tuyên tiếp chiêu như thế nào.

Nếu Lý Xuyên nhận án này, cho dù Lý Xuyên làm sao thì cũng thua.

Hoặc là mất lòng thế gia, hoặc là mất lòng bá tánh.

Lý Dung cũng vô thức nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, nàng không khỏi nghĩ, Bùi Văn Tuyên sẽ tiếp chiêu như thế nào đây?

Hắn sớm biết được hành động của Tô Dung Khanh, không thể không phòng hờ chút nào.

Bùi Văn Tuyên phát hiện ánh mắt của hai người, hắn từ từ giương mắt, đôi mắt chứa ý cười nhìn thẳng ánh mắt chăm chú của Tô Dung Khanh, một lát sau, hắn đột nhiên bước ra khỏi hàng, quỳ rạp trên đất, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, thần nguyện nhận lấy án này!”

Lý Dung lập tức siết chặt cây quạt, nhịp tim cũng nhanh lên. Lý Minh trên ghế cao nhíu mày, nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên quỳ trên mặt đất.

Lý Minh vốn muốn xử lý Lý Xuyên, vậy mà Bùi Văn Tuyên lại nhảy ra đỡ cho Lý Xuyên ư?

Thứ chó chết Bùi Văn Tuyên này, sợ là bị điên rồi!

Không những Lý Dung nghĩ như vậy, mọi người trên triều cũng nghĩ như vậy.

Lý Minh kiềm chế cơn nóng giận, khuyên Bùi Văn Tuyên: “Bùi đại nhân, ngươi cũng chỉ vừa mới đảm nhiệm Lại bộ Thị lang, vụ án như vậy, sợ là không đủ tư lịch.”

“Bệ hạ.” Bùi Văn Tuyên quỳ trên mặt đất: “Tuy thần không đủ tư lịch, nhưng thắng ở có tâm. Hiện giờ trong triều đình, đã không có đại thần nào nguyện ý gánh vác vụ án này, không bằng giao cho vi thần. Vi thần không xuất thân từ thế gia, chỉ làm quan nhờ khoa cử, do đó khoa cử có ý nghĩa rất lớn với vi thần. Hiện giờ các thư sinh bị đánh tráo vị trí mà oán than, vi thần đồng cảm như bản thân cũng trải qua, cho nên thỉnh cầu bệ hạ, giao toàn quyền chuyện khoa cử này cho vi thần, vi thần nhất định sẽ cho đông đảo thư sinh một sự công bằng. Mong bệ hạ phê chuẩn.”

“Ngươi còn quá trẻ.” Lý Minh nghe hắn nói vậy, có chút không kiên nhẫn: “Tư lịch cũng thấp, cho dù có tâm, sợ cũng không giải quyết ổn thỏa.”

“Bệ hạ nói đúng.”

Cuối cùng Tô Dung Khanh cũng mở miệng, hắn cung kính kiến nghị: “Không bằng cho Bùi đại nhân phụ tá Thái tử tra án, san sẻ một chút cho Thái tử.” Tô Dung Khanh quay đầu lại nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, như đang bàn luận: “Bùi đại nhân nghĩ như thế nào?”

“Bệ hạ.” Bùi Văn Tuyên nghe Lý Minh nói, không một chút nhượng bộ: “Công việc của Thái tử bận rộn, chỉ sợ cuối cùng cũng giao việc cho kẻ dưới, nếu bệ hạ giao cho vi thần, vi thần chắc chắn sẽ hết lòng hết dạ.”

“Bùi đại nhân nói có lý.”

Người bên Lý Xuyên thấy có người chủ động cõng nồi thì cắt lời: “Bệ hạ, thật ra chuyện này cũng không phải chuyện lớn, dù sao khoa cử cũng chỉ là một cuộc thi, so với tai hoạ, biên cương chiến loạn thì cũng không tính là cái gì. Bùi đại nhân đã là Thị lang Tứ phẩm, xử lý án này cũng dư dả rồi, không bằng bệ hạ giao việc này cho Bùi đại nhân, cho hắn toàn quyền xử lý.”

“Nói vậy là sai rồi.” Tô Dung Khanh lập tức đứng dậy: “Quan viên đảm nhận khoa cử cũng phải chọn lọc theo quy định, vì sự nghiệp đất nước, bây giờ có người làm rối kỉ cương, liên quan đến khắp nơi trên cả nước, nếu Thái tử không ra mặt thì dùng gì để yên lòng dân?”

“Lời này không đúng……”

Lý Minh, Tô Dung Khanh, Thái tử, mấy phe chiến đấu, triều đình bắt đầu cãi cọ ầm ĩ.

Lý Dung đảo mắt nhìn Bùi Văn Tuyên đang quỳ trên mặt đất một cái, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu cười với nàng, Lý Dung nhìn thấy vẻ mặt này liền biết hắn đã hiểu rõ trong lòng.

Tô Dung Khanh nhíu mày, đứng ở xa mà cúi đầu suy tư.

Hai bên tranh chấp không ngừng, trong lúc đang đùn đẩy đâm chọt, một giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên.

“Bệ hạ.” Nhu phi lôi kéo Túc vương, đi vào cửa, trên mặt Nhu phi mang theo ý cười: “Án này, không bằng giao cho Thành nhi đi.”

Nghe vậy, toàn trường đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Nhu phi, chỉ có Lý Dung vẫn duy trì nụ cười.

Nhu phi lôi kéo Túc vương tới, cười gật đầu với Lý Dung.

Lý Dung hành lễ, Nhu phi liền quỳ xuống cùng Túc vương.

“Bệ hạ, thần thiếp nghe nói Bình Nhạc điện hạ tiến cử Thành nhi lên làm chủ Đốc tra tư, tuy rằng Thành nhi nhỏ tuổi, cũng nguyện san sẻ giúp bệ hạ. Hiện giờ chuyện khoa cử, nếu triều thần chưa xác định được ai thì không bằng giao cho Thành nhi, để thần thiếp dẫn Thành nhi đi gặp những thư sinh kia, xem vì sao bọn họ xin gặp.”

Lý Minh nghe Nhu phi nói, thoáng chốc dừng lại.

Thượng Quan Húc thấy Nhu phi nguyện ý cõng cái nồi sắt này, nhanh chóng đưa mắt với những người ở dưới, một thần tử lập tức bước ra khỏi hàng, hô to lên tiếng: “Nhu phi nương nương cao thượng! Túc vương điện hạ quý vì thân vương, nếu đã nhận lấy Đốc tra tư, cứ tóm tắt nội dung vụ án Túc vương điện hạ tiếp nhận, cũng vô cùng thích hợp.”

Người này đã nói, các thần tử khác cũng lập tức bước ra cùng, tuy chuyện vẫn chưa định nhưng vẫn ríu rít khen ngợi Nhu phi cùng Túc vương.

Nhu phi cười liếc sang Lý Dung một cái, Lý Dung thấy được ánh mắt đắc ý của nàng, hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi.

Lý Minh chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Nếu Thành nhi muốn nhận án này, vậy để Thành nhi làm thôi. Có điều, Bùi Văn Tuyên...” Lý Minh giương mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: “Nếu ngươi muốn làm án này, vậy lệnh cho ngươi làm quan chủ khảo khoa cử, cùng với Tô thị lang Hình bộ, hỗ trợ Túc vương cùng Nhu phi nương nương nhận án này.”

“Vi thần lãnh chỉ.”

Bùi Văn Tuyên cung kính dập đầu, Nhu phi kéo Túc vương đứng dậy: “Vậy thần thiếp sẽ mang Thành nhi ra cửa cung xem là tình huống thế nào.”

“Bệ hạ.” Lý Dung cười rộ lên: “Nhi thần cũng muốn đi xem náo nhiệt.”

“Đi đi.” Lý Minh phất tay: “Muốn đi cứ đi, cũng làm nhân chứng cho Túc vương điện hạ luôn.”

Nhu phi cùng Lý Thành hành lễ, sau đó liền xoay người đi ra ngoài, Lý Dung đi lên theo, lục tục cũng có đại thần ra ngoài cùng bọn họ.

Lý Dung sóng vai với Nhu phi trong cung thành, Lý Dung thong thả nói: “Gần đây vận may của Nhu phi nương nương không tồi, không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm?”

Nhu phi nghe thấy lời của Lý Dung, liền biết nàng đã đoán được sự tồn tại của Thôi Ngọc Lang, nhưng Lý Dung hỏi như vậy thì cũng không biết người phía sau nàng là ai.

Nhu phi cười cười, chỉ nói: “Điện hạ đang nói gì đấy, ta nghe không hiểu đâu.”

Lý Dung nghe vật, cười lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa, Nhu phi kiêu căng tao nhã gật đầu: “Ta còn phải dẫn Thành nhi đi làm việc, điện hạ từ từ đi đi, cũng không dính líu gì với ngài đâu.”

“Ngươi……” dường như Lý Dung muốn mắng người, Nhu phi cười lên tiếng, dẫn Lý Thành bước nhanh lên phía trước.

Chờ Nhu phi đi xa một chút, Bùi Văn Tuyên thong thả bước đến bên cạnh Lý Dung, như ngẫu nhiên mà bước cùng nàng.

“Đang tốt, đi trêu chọc nàng làm cái gì?”

Bùi Văn Tuyên mở môi, thấp giọng dò hỏi, Lý Dung cười cười: “Nàng còn chưa đủ ngông cuồng, ta an ủi tâm lý nàng một chút. Ta càng muốn hỏi thử, chàng làm gì vậy?”

Lý Dung lạnh mặt: “Nếu Nhu phi không tới, chàng có ý gì? Muốn trước mặt bệ hạ, chứng thực chàng có ý đồ sao?”

“Có phải Nhu phi được nàng dụ tới không?” Đôi tay của Bùi Văn Tuyên chắp vào trong tay áo, nhướng mày nhìn nàng.

“Biết Tô Dung Khanh muốn tính kế.” Giọng của Lý Dung ung dung: “Sao ta có thể không chút chuẩn bị nào chứ? Sớm đã bảo Thôi Ngọc Lang vào cung, kêu hắn thuyết phục Nhu phi, đây là một cơ hội lập công tuyệt hảo, một đống tộc nhỏ ở địa phương, dễ xử lý án, vừa thu nạp lòng người vừa được bệ hạ thích, còn có thể lập uy tại Đốc tra tư, một mũi tên bắn ba con nhạn đấy.”

Lý Dung cười như không cười: “Gặp ta cũng động tâm.”

“Điện hạ cao minh.”

Bùi Văn Tuyên nghiêng đầu cười cười, Lý Dung cũng không muốn nghe hắn khen, nàng và Bùi Văn Tuyên sắp tới cửa cung, nhìn cửa cung từ từ mở ra.

“Bùi Văn Tuyên, ta đã thấy rõ Tô Dung Khanh muốn làm gì rồi, nhưng ta vẫn không rõ, chàng muốn làm gì.”

Ngoài cửa cung, cảnh tượng thư sinh quỳ trên mặt đất bày ra vô cùng bắt mắt, Nhu phi kéo Lý Thành đứng ở cửa, Nhu phi bày ra một phong thái chính nghĩa lẫm liệt, sau khi nói nhất định sẽ làm chủ cho bọn họ, những người quỳ trên mặt lập tức cảm động.

“Các ngươi có nỗi oan gì, cư báo cho Túc vương điện hạ, Túc vương sẽ làm chủ cho các ngươi.”

Nhu phi nói rất xúc động, người quỳ gối phía trước kích động mở lời: “Nương nương, hôm nay chúng thần đến đây, có ba chuyện muốn xin.”

“Thứ nhất, hy vọng triều đình có thể tra rõ chuyện chúng ta bị đổi danh sách, trả chúng ta một sự công bằng!”

“Đây là đương nhiên.” Nhu phi đồng ý nói: “Ta đến đây với Túc vương, chính là vì việc này.”

“Thứ hai...” người nọ không bị Nhu phi cắt lời, tiếp tục nói: “Ta khẩn cầu triều đình, khoa cử năm nay, có thể thêm thi đình, để bệ hạ tự mình giám thị, để ngừa có người lạm dụng tư quyền, làm việc rối rắm kỷ cương.”

Nghe được lời này, Nhu phi nhíu mày, nàng không ngờ, những thư sinh này lại có nhiều yêu cầu như vậy.

Những quần thần đi theo cũng có chút lo lắng, Lý Dung lẳng lặng nhìn những thư sinh đó, nghe người ở phía trước giơ quyển trục trong tay lên, cuối cùng khí phách nói: “Thứ ba, ta khẩn cầu triều đình, quy định khoa cử là điều kiện duy nhất tuyển chọn quan viên, bỏ xon đường đề cử làm quan của thế gia, công bằng chính trực!”

Lời này vừa phát ra, toàn trường ồ lên một hồi, sắc mặt Nhu phi lập tức trở nên trắng bệch.

Tô Dung Khanh lạnh mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, Lý Dung đập cây quạt nhỏ đập vào lòng bàn tay.

Sau một hồi, nàng thong thả cười rộ lên, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên đang lặng im nhìn toàn trường.

“Tốt.” Nàng khen ngợi ra tiếng: “Thật sự rất tốt.”

“Bùi Văn Tuyên.” Gió thổi từ trong cung thành ra, thổi vạt áo của Lý Dung và Bùi Văn Tuyên bay phất phới, nàng mỉm cười nhìn nam nhân mang vẻ mặt bình tĩnh trước mắt, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Chàng thật đúng là lợi hại.”