Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Đăng vào: 12 tháng trước
Y Ngô Sinh ngỡ ngàng, “Vâng…”
Tự bản năng, hắn thiếu chút hỏi thành lời đó là tiếc nuối gì vậy, nhưng kịp mau mắn phản ứng lại, phàm có liên hệ đến “cả đời” thì nào có thể gói gọn trong một hai câu mà nói rõ, dù có nói ra người nghe cũng không cách nào thấu triệt được.
Có khác nào bóc một vết sẹo để đánh đổi tiếng thở dài thổn thức, Y Ngô Sinh không thể hỏi ra lời, hắn không phải dạng người như vậy.
Hắn bèn vội xua tay, nói, “Tôi đường đột quá, hôm nay…”
Dừng đôi chút, hắn mỉm cười có phần cay đắng, “Hôm nay cảm xúc tôi trào dâng nên có chút mơ màng, dẫn đến không kiểm soát lời ăn tiếng nói, mong công tử lượng thứ cho.”
Người bên cạnh lặng im không rõ đang nghĩ gì, sau khi hắn nói xong xuôi người kia mới hoàn hồn, trầm giọng đáp, “Không sao.”
Khi họ đang nói chuyện, có người bước tới thi lễ với Y Ngô Sinh và nói, “Quý khách đến dâng hương ạ?”
Đây là người đứng giá dâng hương trong miếu thờ, người nọ khoác áo tu hành, tóc búi cao giống các đệ tử tiên môn thông thường, có nhiệm vụ phát nhang cho lữ khách đến dâng hương.
Thung lũng Đại Bi trong hiện thế đã tang hoang quạnh vắng nên không có người dâng hương. Thật không ngờ trong dòng thời gian mấy trăm năm trước, nơi đây lại nhộn nhịp đến nhường này.
Người hỗ trợ dâng hương rút nhang dài thành nhóm ba cây rồi đưa sang.
Y Ngô Sinh tất nhiên không đến đây để thắp hương bái thần, hắn với thung lũng Đại Bi này chỉ toàn nghiệt duyên. Thế nhưng trông thấy gương mặt cười niềm nở của người hỗ trợ dâng hương, hắn cũng không từ chối.
Nhận ba nén nhang dài kia rồi, hắn đưa mắt nhìn trong nỗi phức tạp, bất chợt gọi, “Tiểu sư phụ.”
“Quý khách có điều chi?” người hỗ trợ dâng hương còn đang chần chừ không biết có nên chuyển nhang cho Tiêu Phục Huyên hay không, vị hiệp khách trong trang phục thuần đen với dáng vẻ lạnh lùng này không giống như đến đây để cầu nguyện tiên nhân.
Y Ngô Sinh vuốt nén nhang, ôn tồn hỏi, “Xin hỏi tiểu sư phụ năm này là năm nào rồi?”
Nếu xét về độ tuổi, người hỗ trợ dâng hương cũng chỉ trạc tuổi những đệ tử trẻ vừa gia nhập tiên môn, có lẽ cũng hiếm gặp những lữ khách giống Y Ngô Sinh và Tiêu Phục Huyên. Nghe Y Ngô Sinh hỏi thế, cậu không khỏi bỡ ngỡ, chớp mắt trong thắc mắc và thốt lên, “Ơ?”
Y Ngô Sinh mỉm cười, vỗ trán nói, “Thật không dám giấu giếm, tôi từng mắc bệnh hiểm nghèo, từ đó người cứ lơ ngơ không nhớ rõ ngày tháng được nữa, đã khiến sư phụ chê cười.”
Người đến dâng hương ở miếu thờ thường có những nỗi niềm trong lòng, bệnh tật là chuyện thường tình nhất. Người hỗ trợ dâng hương gật đầu đồng cảm.
Cậu lễ phép đáp lời, “Đây là năm Tuế Ninh thứ hai mươi chín.”
Y Ngô Sinh “Ồ” lên lặp lại, “Tuế Ninh…”
Niên hiệu Tuế Ninh này mới xa vời làm sao, hắn nghe vào cảm thấy thực lạ lẫm.
Theo sách vở để lại, niên hiệu này cũng không kéo dài.
Vào năm phố núi Lạc Hoa bị thiêu trụi, niên hiệu ở nhân gian đã đổi từ “Tuế Ninh” sang “Thanh Hà” (1), họ mong muốn dùng niên hiệu này như thuỷ để xoa nguôi thiên hoả.
(1) Thanh Hà (清河): dòng sông phẳng lặng / dòng sông trong trẻo, cả hai chữ thanh (清) và hà (河) đều có bộ thuỷ (氵)
Sau đó, niên hiệu Thanh Hà dùng trong suốt hai trăm bảy lăm năm, Y Ngô Sinh ra đời trong khoảng thời gian đó.
Cho đến khi Ô Hành Tuyết bị giam cầm vào Thương Lang Bắc Vực, nhân gian mới lần nữa đổi niên hiệu thành Thiên Thù.
Y Ngô Sinh chắp tay tỏ lời cảm ơn với người hỗ trợ dâng hương, “Đa tạ tiểu sư phụ cho hay, tôi đã nhớ kỹ, năm Tuế Ninh thứ hai chín.”
Người hỗ trợ dâng hương khoát tay, nói, “Ồ không, chuyện này có gì cần phải tạ đâu.”
Cậu chuyển sang lấy nhang cho những vị khách khác, bước vài bước rồi lại khó nén lòng mà quay sang nhìn Y Ngô Sinh, nhỏ giọng rầm rì, “Thật là một vị khách hành hương lạ kỳ…”
Chỉ là danh hiệu một năm thôi mà khi nghe vào, gương mặt người ấy lại tỏ rõ sự nghiêm túc chăm chú đến lạ, dường như ngày này với hắn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, cực kỳ đặc biệt vậy.
Trong lúc tiểu sư phụ hỗ trợ dâng hương đang thắc mắc thầm, Y Ngô Sinh đã cầm nhang bước vào trong miếu.
Còn Tiêu Phục Huyên dừng bước chân trước cửa miếu thờ.
Khi còn ở Tiên Đô, y rất hiếm khi để ý những thay đổi trong niên hiệu dưới nhân gian. Y đã từng chứng kiến mùa màng đổi thay, và cũng ghi nhớ một số ngày đặc biệt như ngày mùng ba tháng ba hằng năm là ngày phố núi Lạc Hoa mở chợ phiên.
Nhưng nếu bất chợt hỏi y năm này là năm nào, có lẽ sẽ thật sự khiến y lúng túng.
Có điều ấn tượng sơ lược thì vẫn có. Nếu y tính toán không nhầm, vào năm Tuế Ninh thứ hai chín… hẳn là Vân Hãi đã chết rồi.
Dòng thời gian rối loạn này do gia chủ nhà họ Phong tạo ra trong nỗ lực cứu vớt con trai và con gái mình, những người bị tác động đến đa phần là những người có liên quan trực tiếp đến ông ta, mà những người đó gần như không dính líu gì đến chúng tiên cả.
Nếu không có người nào khác nhúng tay vào thì khả năng cao là Vân Hãi cũng không còn trong dòng thời gian này, và bên dưới lòng đất nơi đây ắt nên hiện hữu ngôi mộ thần đang trấn giữ thể xác Vân Hãi.
Tuy vậy, không khí nhộn nhịp ở căn miếu thờ này đã hiển lộ sự bất thường nơi đây.
Tiêu Phục Huyên suy tư giây lát, duỗi tay vỗ vai người hỗ trợ dâng hương. “Xin lỗi.”
Người hỗ trợ dâng hương giật bắn mình, ngoảnh đầu lại hô, “Dạ… quý khách muốn hỏi điều gì ạ?”
Tiêu Phục Huyên nhấc chuôi kiếm lên một chút, hướng vào trong miếu thờ và hỏi, “Ngôi miếu này thờ ai vậy?”
Người hỗ trợ dâng hương chớp chớp mắt, lòng cảm thấy người khách hành hương này còn quái dị hơn người hồi nãy, dù vậy cậu vẫn trả lời lễ phép, “Là sơn thần của thung lũng Đại Bi ạ.”
“Sơn thần của thung lũng Đại Bi?”
“Vâng.”
Tiêu Phục Huyên: “Sơn thần này có danh xưng chứ?”
Người hỗ trợ dâng hương trả lời, “Tất nhiên rồi ạ.”
Tiêu Phục Huyên: “Là ai?”
Người hỗ trợ dâng hương nhìn Tiêu Phục Huyên bằng ánh mắt càng dị thường hơn, cậu thật sự không hiểu làm gì có khách hành hương nào lại hỏi vấn đề này — người tới miếu dâng hương mà không biết tên thần tiên ở đây hay sao?
Người hỗ trợ dâng hương chắp tay hướng lên trời hành lễ, cất giọng vô vàn kính cẩn mà rằng, “Tiên quan có danh hào Vân Hãi.”
Tiêu Phục Huyên sửng sốt đôi chút. “Ai?”
Người hỗ trợ dâng hương: “…”
Cậu kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, “Vân Hãi ạ.”
Hai chữ này thốt lên rành mạch, không thể nghe nhầm được.
Quả thật không sai, đó chính là Vân Hãi.
Vân Hãi thế mà còn tại vị trong dòng thời gian rối loạn này.
Vân Hãi chưởng quản thung lũng Đại Bi chứ không phải việc tang hỉ ở nhân gian như thuở đầu phi thăng. Điều này cho thấy hắn vẫn có hành động vi phạm thiên quy, đến quỳ nhận phạt ở Linh đài và đã từng tiếp nhận lệnh điều động của thiên chiếu.
Nhưng không bị phế trở về nhân gian.
Từ đấy có thể thấy, dù mệnh số hắn không biến động nhiều, nhưng quả thật có sự biến động.
Tiêu Phục Huyên đăm chiêu một lát, cảm thấy thật kỳ quái — những hành động của nhà họ Phong có thể ảnh hưởng đến tận Tiên Đô, cụ thể là ảnh hưởng đến mệnh số của Vân Hãi được sao?
Mà kỳ quái hơn nữa chính là…
Bên trong ngôi miếu này không có tượng thần.
Trước mắt y, bên trên bệ thờ trong ngôi miếu này hoàn toàn trống rỗng, không dựng bất kỳ một tượng thần nào. Nơi đây chỉ đặt một chiếc bàn thờ dài, trên bàn thờ toàn lư hương.
Trông không khác gì miếu thờ ở thung lũng Đại Bi của hiện thế.
Nhưng lý do mà miếu thờ ở hiện thế không có tượng thần là vì Vân Hãi đã chết, không một ai còn nhớ đến hắn, tượng thần thuở trước bị chôn bên dưới mộ tiên trong lòng đất.
Và khi đến cúng vái ở miếu thờ đó, cũng không bá tánh nào nói “Tôi đến bái sơn thần” mà chỉ nói “Tôi đến bái thung lũng Đại Bi”.
Còn ở trong dòng thời gian rối loạn nà, người hỗ trợ dâng hương vừa nói vô cùng rành mạch rằng “Sơn thần thung lũng Đại Bi có danh hào Vân Hãi”, chứng tỏ Vân Hãi vẫn còn tồn tại, không bị thế gian quên lãng, vậy tại sao trên bệ thờ không có tượng thần?
Tiêu Phục Huyên hỏi, “Tượng thần đâu rồi?”
Người hỗ trợ dâng hương ngơ ngác như thể mới nghe câu hỏi này lần đầu, bối rối hỏi lại, “Tượng thần gì ạ?”
“Tượng thần trên bệ thờ.”
Người hỗ trợ dâng hương tỏ vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới nói, “Tôi cũng không rõ nữa, lúc tôi đến đây thì bệ thờ này đã để trống rồi.”
Tiêu Phục Huyên nhíu mày.
Người hỗ trợ dâng hương nói tiếp, “Nghe nói trước đây từng có tượng thần, nhưng sau một đêm đã biến mất toàn bộ.”
“Không một ai tra xét sao?”
“Có tra xét chứ, nhưng không thu được kết quả gì cả, tượng thần đều như biến mất khỏi thế gian. Lữ khách tới nơi đây chủ yếu là bá tánh, mà bá tánh thì trộm tượng thần làm chi đâu, chưa kể họ cũng không có đủ năng lực phá huỷ tượng thần mà không ai hay biết được.”
Những khi gặp phải chuyện như vậy, dân gian đều quy nguyên cớ tại ông trời. Nếu đã không thể tìm ra, tra xét cũng không có kết quả, cũng đồng nghĩa ý trời như thế.
Người hỗ trợ dâng hương nói, “Sau đó tôi nghe kể họ có thử thay một bức tượng khác, nhưng cũng vô ích. Hễ bệ thờ được lập hôm nay thì sang mai sẽ trống không, tượng thần cũng biến mất trong đêm hệt như vậy. Dầu có tìm khắp mọi nơi đi nữa cũng không có kết quả.”
Người hỗ trợ dâng hương nói, “Nên sau này mọi người truyền miệng nhau là có lẽ trời định phải thế rồi, bèn không cưỡng cầu chi nữa, thế là về sau bệ thờ vẫn luôn để trống, khách hành hương ghé sang lâu ngày cũng thành quen.”
“Thật không dám giấu giếm…” Người hỗ trợ dâng hương gãi đầu, nói, “Nếu công tử không hỏi bất chợt như vậy thì tôi còn tưởng không có tượng thần mới là điều bình thường, thậm chí đã quên mất trong những đền miếu khác đều có tượng thần.”
Giống như thể mọi việc nên như vậy, là trời sinh vốn dĩ.
Hai người còn đang nói chuyện, chợt trong miếu vang lên những tiếng người hốt hoảng, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Có thể loáng thoáng nghe tiếng bàn tán xôn xao của những nhóm khách hành hương —
“Người đâu rồi? Sao bỗng dưng không thấy nữa vậy!”
“Mới rồi vẫn còn ở đây mà!”
“Hình như rớt xuống từ phiến gạch này phải không?”
…
Người hỗ trợ dâng hương còn bàng hoàng chưa rõ cơ sự thì chợt thấy một cơn gió mạnh cuốn ào qua trước mắt.
Cậu chớp mắt, thấy vị công tử hỏi chuyện kỳ lạ kia đã biến mất tăm như thể lướt qua người cậu để phi thân vào trong miếu.
Bản thân cậu cũng là người tu hành, ngay khi cơn gió mạnh kia lộng qua, cậu thoáng chừng cảm nhận được tiên khí đi kèm với áp lực đã được đè nén lại.
Người hỗ trợ dâng hương thất kinh, mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Cậu nhanh chân chạy vào trong miếu, hỏi, “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Mấy vị bá tánh đến thắp nhang chỉ vào một phiến đá vuông khổng lồ, nói, “Vừa nãy có vị khách hành hương ở đấy, cái vị thư sinh nho nhã trùm khăn che kín qua mũi ấy, anh ta bước đến chỗ này thì thình lình biến mất.”
“Tôi thấy hình như phiến đá trắng này có lung lay một chút, nhưng nó chóng vánh quá nên tôi cũng không rõ có phải mình bị hoa mắt rồi không.”
“Hình như tôi cũng nhìn thấy.”
“Phiến đá đang yên đang lành sao lại lung lay?”
“Giống… giống như một cái cửa ngầm xoay mở ra vậy.”
“Nền nhà không phải rỗng bên dưới chứ hả?”
Ai nấy đều thất kinh hồn vía, hoảng sợ mà tập trung lại gõ thử lên phiến đá vuông kia nhưng không tìm được một chút dấu vết nào cho thấy nó từng dịch chuyển.
***
Trong khi những vị khách hành hương trong miếu ngơ ngác nhìn nhau, Tiêu Phục Huyên đã theo gót Y Ngô Sinh, đáp trên nền đất bên dưới căn miếu.
Khi chân y chạm đến mặt đất, cảm giác kỳ quái trong lòng lại dợn lên mạnh mẽ hơn.
Và khi y vững chân và ngước mắt trông lên một pho tượng thần khổng lồ, nét mặt y dần sa sầm lạnh lẽo.
Bức tượng thần này đẽo một nhân vật anh tuấn với dung mạo điển trai, dáng người thon cao, một tay cầm cờ một tay nâng nhánh cây xanh tốt, trên ngọn nhánh cây ấy trổ một đoá hoa mỹ lệ, vừa khéo che đi một bên mắt tượng thần.
Đây tất nhiên là Vân Hãi.
Căn phòng tròn bên dưới nền đất nơi này giống hệt khu mộ địa ở thung lũng Đại Bi họ từng ghé qua, từ lối vào cho đến khung cảnh bên trong đều giống thế.
Bởi vậy mà có một giây lát, Tiêu Phục Huyên ngợ rằng nếu tiếp tục men theo con đường dài uốn lượn phía trước mặt và đi đến cùng tận, không biết chừng còn có thể thấy Vân Hãi đang bị trấn áp nơi ấy.
Nhưng ban nãy chính người hỗ trợ dâng hương đã nói rõ Vân Hãi vẫn đang sống trong dòng thời gian rối loạn này, không chỉ thế, hắn còn phụ trách trông coi thung lũng Đại Bi.
Hắn không bị đoạ xuống nhân gian, không trở thành tà ma, không bị người quên lãng, lẽ đương nhiên cũng không cần một ai xây dựng một khu mộ thần dưới lòng đất thay mình.
Vậy tại sao những thứ này lại tồn tại bên dưới sàn toà miếu kia?
Lời tác giả:
Ngủ ngon ~
Cá:
Vào năm Lạc Hoa Đài nổi lửa, nhân gian đổi niên hiệu Thanh Hà, niên hiệu này kéo dài 275 năm. Sau đó Ô Hành Tuyết rơi vào Thương Lang Bắc Vực, nhân gian lại đổi niên hiệu Thiên Thù, từ đó đến nay là 25 năm.
Tức là từ năm Lạc Hoa Đài cháy đến hiện tại là tròn 300 năm rồi đó.
Tui nghĩ là tui đoán ra một số chuyện rồi (ಥ﹏ಥ)