Chương 44: Nhân quả

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vào mùa xuân năm thứ hai sau khi bức tượng bạch ngọc được đặt trong đền thờ, chiến tranh đã tạm ngơi, lần đầu tiên phố núi chân chính xuất hiện ở Lạc Hoa Đài.

Thần mộc vẫn luôn trong trạng thái nửa rộ nửa tàn với tán lá rợp tựa áng mây, chứ không trải qua chu kỳ mùa như cây cỏ thông thường. Dù thế, những người từng nhìn thấy thần mộc đều kể lại rằng những đoá hoa nở rộ đầu cành có điểm gì đó tương tự hạnh mai đỏ của thế gian. 

Thuở ấy, bên cạnh bờ Đông Giang — nơi sau này trở thành Mộng Đô — có một ngọn núi có tên Đình Sơn, rừng mai nở suốt mười dặm núi, mãn khai rực rỡ nhất vào tháng ba hằng năm.

Bởi thế, mọi người đã dựa theo sắc mai trên núi Đình Sơn mà ấn định mùa hoa cho thần mộc, sau đó chọn ngày mồng ba tháng ba là ngày tốt để bắt đầu chợ phiên phố núi.

Ô Hành Tuyết đã chứng kiến khoảnh khắc ánh đèn đầu tiên thắp trên phố núi Lạc Hoa.

Chàng đứng vô hình, tựa mình vào thân thần mộc và buông mắt nhìn ánh sáng soi dần trên những khúc quanh đường núi từ lúc chập tối, đèn lồ ng nối đuôi nhau thành dây, ánh nến nối đuôi nhau mà thắp, vệt sáng ấy gần như trải dài đến cuối dãy núi nơi giáp đường chân trời.

Chàng mơ màng nhớ về cảm giác khi ấy…

Nhìn thấy người đến đi như dải lụa trên phố núi hoà cùng âm thanh nói cười rả rích khiến chàng thấy thật thoải mái trong lòng.

Chàng sinh ra ở đây, rồi lại bởi chút duyên cớ mà quyến luyến nơi này. Chàng mong rằng phố núi Lạc Hoa sẽ luôn rộn ràng như vậy, và càng lúc càng trở nên náo nhiệt hơn để nơi đây có thể trở thành điểm đến tuyệt vời ở nhân gian, tiếng tăm vang xa và thu hút du khách từ khắp trời nam biển bắc.

Vì nơi này càng trở nên náo nhiệt, thì khả năng vị tướng quân kia sau khi chuyển thế sẽ ghé đến nhờ mến mộ thanh danh càng cao…

Chàng đã nghĩ về điều ấy nhiều đến mức nó gần như trở thành một thói quen. Đến nỗi sau này thần mộc bị phong ấn, đền thờ cũng chẳng còn, mà chàng vẫn không thay đổi thói quen ấy.

Chàng chưa bao giờ nhắc đến nguyên nhân ban đầu với người ngoài. Mỗi lần nói về phố núi Lạc Hoa, câu chuyện luôn là: “Đó là một nơi vô cùng thú vị, nhộn nhịp cực kỳ.”

Mãi cho đến hôm nay, khi chạm tay vào khối ngọc và nhìn sang bên cạnh, Ô Hành Tuyết mới ngây người thật lâu rồi gọi người kia một tiếng, “Tiêu Phục Huyên.”

Tiêu Phục Huyên vẫn đang nắm chặt cổ tay chàng và mắt hãy còn hướng lên sắc hoa bạch ngọc trên thân thần mộc trong thẫn thờ. Y nghe tiếng gọi thì lay nhẹ ánh mắt và nhìn về phía Ô Hành Tuyết.

Khoảnh khắc ấy, Ô Hành Tuyết trộm nhói lên một xung động —

Chàng mong rằng đối phương có thể nhớ được những chuyện năm ấy, nhớ về đêm mùa thu hôm huyền lôi dấy động thần mộc và những lời đã nói. Nếu được thế, chàng chỉ cần cười thật tươi và chỉ vào hoa thắm rợp cành kia và nói: Tiêu Phục Huyên, là hoa mà ngươi muốn xem đấy.

Ngặt nỗi, đêm đó với Tiêu Phục Huyên có lẽ vô cùng đau đớn.

Giữa khói lửa chiến tranh, đã biết bao người bị sát hại và thương vong dưới tay y? Biết đâu chừng, bao vốn liếng, gia đình, đồng liêu đều đã tan nát trong những đêm dài ngợp sương mù, và để bước qua mảnh đất hoang vu tiến về thần mộc, y đã đi qua bao nhiêu vong hồn những người kính nể y, những người thù hận y.

Đến cùng, vào khoảnh khắc nhận thiên lôi xé tan xương cốt và qua đời, lẽ nào y không cảm thấy bất đắc chí và cô quạnh hay sao…

Thoáng nghĩ đến những điều đó, xung động đang mấp mé chực trào đã biệt tăm biệt tích.

Tốt nhất là đừng nhớ tới thì hơn.

Ô Hành Tuyết nhủ thầm.

Thế nên, chàng hơi hé miệng nhưng rồi bật cười, và cuối cùng bình thản bảo, “Huynh nhìn xem, thần mộc trổ hoa rồi.”

Nói xong, chàng liền thu tầm mắt về, không nhìn Tiêu Phục Huyên để tránh cho Thiên Túc thượng tiên phát hiện nuối tiếc thoáng chừng này.

Nào ngờ, chàng vừa dời mắt đi và tính khom lưng đặt khối ngọc xuống thì nghe giọng nói trầm nặng của Tiêu Phục Huyên vang lên, “Ô Hành Tuyết.”

“Thần mộc là ngươi à?” Y nói.

Ô Hành Tuyết ngây người.

Tiêu Phục Huyên nói, “Bọn họ nói không một ai có thể chạm vào khối ngọc này ngoại trừ bản thân thần mộc.”

Ô Hành Tuyết ngoảnh sang nhìn y.

“Ngươi cũng từng nói ngươi sinh ra ở Lạc Hoa Đài.”

Ô Hành Tuyết vẫn im lìm không hé môi mà chỉ lẳng lặng nhìn y.

“Ta…” Tiêu Phục Huyên ngừng đoạn, lia mắt nhìn người thiếu niên chạm ngọc đang dựa trên thân cây rồi quay trở về. “Là Bạch Tướng kia sao?”

Ô Hành Tuyết sợ Tiêu Phục Huyên sẽ nhớ ra điều gì, bèn nhìn chăm chú đôi mắt người nọ một lúc lâu, sau đó mới âm thầm thở phào trong lòng — có lẽ chỉ là suy đoán thôi chứ không nhớ ra.

Chàng cảm thấy yên tâm, mở miệng trả lời, “Họ nói năng lộn xộn, mơ hồ không rõ ràng, chắc gì đã đúng đâu. Thêm nữa sao huynh lại hỏi ta, ở đây chắc ta là người mù mờ nhất đấy.”

Tiêu Phục Huyên buông mắt nhìn chàng một lúc mới cất giọng, nói, “Trông ngươi không vui, như là nhớ ra chuyện gì đó.”

Ô Hành Tuyết cứng đờ người một chốc.

Sau đó một hồi, chàng mới thấy Tiêu Phục Huyên hơi nghiêng đầu xuống, cong ngón tay chạm vào mặt mình, hỏi với giọng ôn tồn trầm lắng, “Vì sao hoa lại nở?”



Đường đường là ma đầu mà bỗng dưng không biết nói gì.

Trong nháy mắt đó, tất cả cảm xúc trong chàng, dù là nuối tiếc hay hối hận đều bay biến. Thay vào đó là suy nghĩ không đâu mà loé lên — Thiên Túc thượng tiên trên Tiên Đô chỉ e là một mối hoạ.

Ô Hành Tuyết vừa tính trả lời y thì đột nhiên nghe một tràng nhốn nháo.

Cả chàng lẫn Tiêu Phục Huyên đều bất ngờ, quay đầu nhìn nơi phát ra náo động thì thấy những người bị treo ngược đang hếch mũi lên như đang ngửi mùi gì đấy. Họ hướng mặt về chính khối ngọc nọ chứ không đâu khác.

Bởi vì vậy, Ô Hành Tuyết cũng hít nhẹ mấy hơi.

Quả thật có mùi gì đang bốc ra bên trong căn đền, giống như… mùi máu.

Ban đầu, chàng còn thấy hơi là lạ, song khi nhìn lướt qua khối ngọc thì bất giác nhớ đến việc khối ngọc này từng hấp thu máu của Tiêu Phục Huyên kiếp trước. Mà bởi vì khối ngọc bất chợt thức tỉnh, kéo theo mùi máu nọ cũng dần tản ra ngoài.

Mà trước giờ, linh phách vốn rất nhạy cảm, có ngửi thấy cũng không có gì lạ.

Nhưng điểm kỳ lạ chính là phản ứng của họ sau khi ngửi thấy mùi máu…

Những người bị treo ngược trên dây vừa bóp mũi vừa thẫn thờ nét mặt như đang cố gắng nhớ lại gì đó mà không cách nào nhớ ra ngay được. Có điều, những âm thanh rì rầm dần dà nổi lên rồi lan tràn như thuỷ triều.

“Mùi này…”

“Hình như ta từng nghe mùi máu này ở đâu rồi.”

“Đúng vậy, mùi này rất quen.”

“Ta cũng thấy vậy, ta cũng thấy hơi quen quen.”

“Nhưng mà… ngửi thấy ở đâu cơ?”



Tiếng nháo nhào bàn tán không ngừng vang lên, động tác hít vào càng lúc càng rõ rệt, dáng vẻ của họ cũng trở nên kỳ dị bội phần.

“Bọn họ bị sao vậy?” Ô Hành Tuyết cảm thấy khó hiểu nhưng trực giác vẫn báo cho chàng có chuyện không ổn.

Máu kia đến từ kiếp trước của Tiêu Phục Huyên, còn những người bị treo ngược này đến từ phố núi Lạc Hoa. Phố núi Lạc Hoa ra đời sau khi Bạch Tướng đã mất, bất kể những người này đến phố núi Lạc Hoa vào năm nào đi nữa thì cũng không nên có phản ứng trước mùi máu này, và càng không nên thốt ra rằng “cảm thấy hơi quen”.

Nhưng rồi chàng sực nhớ trước đây Tiêu Phục Huyên từng nói: Phàm nhân dùng linh phách để luân hồi chuyển kiếp. 

Những thân thể ở phố núi Lạc Hoa là thân xác đời này của họ, thân xác đời nào chỉ thuộc về đời ấy nên tất nhiên không có can hệ gì với đời trước của Tiêu Phục Huyên. Thế nhưng những người treo ngược ở đây không phải thân xác mà là linh phách, dù có luân hồi qua bao đời bao kiếp thì linh phách vẫn giữ nguyên là linh phách của năm xưa.

Nghĩ đến đây, Ô Hành Tuyết đanh cả mặt.

Thì chợt nghe Tiêu Phục Huyên nói, “Máu trong khối ngọc chạm này là của người à?”

Ô Hành Tuyết trả lời theo bản năng, “Không phải.”

Xong xuôi, chàng mới tặc lưỡi vì có hơi khó chịu.

Thế này chẳng phải gián tiếp thừa nhận mình nhớ ra một số chuyện rồi à?

Có điều xem xét tình hình trước mắt không phải lúc so đo chuyện ấy, Tiêu Phục Huyên cũng không nhiều lời mà chỉ nhìn chàng một cái rồi nói, “Thế thì tốt rồi.”

Ô Hành Tuyết ngạc nhiên, “Sao lại như thế?”

Tiêu Phục Huyên nói, “Điều có thể khiến linh phách nhớ kỹ chắc chắn không phải chuyện tốt.”

Ô Hành Tuyết giật thót tim, vừa tính hỏi thêm đã nghe Tiêu Phục Huyên nói tiếp, “Phàm nhân sau khi chết không mang theo ký ức đời trước, và linh phách bị lột ra cũng vậy, nếu họ vẫn còn ấn tượng thì chắc chắn là chuyện gì đó khắc dấu ấn sâu sắc.”

Y dừng đoạn, trầm giọng mà nói, “Khó tránh khỏi có liên quan đến cái chết.”

Ô Hành Tuyết hiểu rõ ý Tiêu Phục Huyên muốn nói mà không cần y phải giải thích dông dài thêm.

Chỉ cần nghĩ kỹ sẽ thấy rất dễ hiểu — ký ức sâu sắc nhất đối với người chết ắt hẳn là khoảnh khắc mà họ lìa đời. Đó là giây phút cuối cùng, và lắm khi còn là giây phút khốn khổ nhất, ở đời nỗi buồn lại luôn dai dẳng hơn niềm vui.

Những linh phách treo ngược này bị lột sống khỏi cơ thể, không ngạc nhiên khi họ có thể nhớ những chuyện xảy ra trong đời này. Thế nhưng nếu nhớ kỹ cả kiếp trước, chỉ e rằng… hẳn phải có dây dưa đến “cái chết”.

Nói cách khác…

Máu của Tiêu Phục Huyên ở kiếp trước có liên quan gì đó đến cái chết trong kiếp nào đó của những người bị treo ngược này ư?

Nghĩ đến đây, Ô Hành Tuyết chỉ còn cảm nhận được một cơn buốt lạnh chạy dọc l3n đỉnh đầu. Song ngay khoảnh khắc suy nghĩ đó hiện lên trong đầu chàng, một tiếng kiếm quen thuộc bất chợt vang lên.

Từ bên rìa tầm mắt, chàng thấy bóng Tiêu Phục Huyên loé ngang. Chàng vội nhấc mắt lên, chỉ kịp thấy mũi kiếm của Thiên Túc thượng tiên đang đặt giữa trán một người treo ngược ở gần họ.

Tiêu Phục Huyên thấp giọng nói một câu, “Đắc tội.”

Đồng tử người treo ngược nọ thít chặt lại, hắn rít lên một tiếng thê lương khi mũi kiếm chạm vào trán, tiếng rên phóng vút lên tận trời, vọng vào tai Ô Hành Tuyết khiến chàng lùng bùng một chốc.

Nếu ấn tượng mà họ lưu lại có liên quan đến “cái chết”, thì nó sẽ dễ dàng bị kích phát lần nữa vào khoảnh khắc họ đến gần trạng thái tử vong nhất. Giữa tiếng kiếm đan lẫn tiếng rít gào, người treo ngược kia trợn ngược hai mắt, thất thanh kêu lên, “Ta nhớ ra mùi máu kia rồi!”

“Ta nhớ ra rồi…”

Chiêu vừa rồi của Tiêu Phục Huyên không phải là “thẩm vấn” chính danh, nhưng có hiệu lực tương tự với “thẩm vấn”.

Ngay sau đó, rất nhiều mảnh vụn hình ảnh vun vút hiện ra —

Khung cảnh trong ấy là một miền hoang dã tối mịt tận chân trời, tiếng vó ngựa hí vang xen lẫn trong tiếng quát hô hào chém giết.

Khi vừa nhìn thấy khung cảnh ấy, Ô Hành Tuyết lập tức nhận ra đó chính là chiến trường…

Là chiến tường mà Bạch Tướng đã từng kinh qua, còn nguyên nhân mà người bị treo ngược kia cảm thấy mùi máu này quen thuộc là do đời trước hắn đã từng có mặt trong trận chiến ấy, đã từng đương đầu với Bạch Tướng và mất mạng dưới thanh trường kiếm người này.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, hắn đã ngửi thấy mùi máu thấm đẫm trên người Bạch Tướng.



Tiếng rít gào vẫn văng vẳng trong ngôi đền, Ô Hành Tuyết vội vàng ngước mắt lên nhìn Tiêu Phục Huyên bên kia những hình ảnh đang tan biến.

Những hình ảnh đứt đoạn đó đã khơi dậy ký ức của những người bị treo ngược còn lại, dẫn đến những tiếng hô tương tự nhau không ngừng tràn ra như sóng dữ, dồn dập tuôn về phía Tiêu Phục Huyên…

“Ta nhớ ra rồi…”

“Ta cũng nhớ ra rồi.”

“Là ngươi.”

“Ngươi đã giết ta.”



Trước đó, Ô Hành Tuyết từng thắc mắc không biết vì sao lại chọn những người này để phong ấn thần mộc, vì sao lại dùng linh phách của người phàm để trấn áp một gốc thần mộc ngất trời. Luận về nhân quả thì những người này không có mối liên hệ nhân quả gì với thần mộc cả, tại sao chuyện này lại xảy đến với họ.

Mà lúc này đây, tất cả mọi thứ bỗng nhiên rõ ràng —

Kiếp trước, Tiêu Phục Huyên đã lấy thân che chở cho thần mộc trước khi chết, trở thành người có mối dây liên hệ sâu sắc với thần mộc. Và trước đó y từng là tướng quân thiếu niên, từng kinh qua khói lửa chiến tranh với nhiều vong hồn treo dưới lưỡi kiếm.

Có người… đã cố tình tìm những người chết trên chiến trường vào kiếp trước, những người mất mạng dưới tay tướng quân, rồi lần lượt đưa họ đến phố núi Lạc Hoa, sau cuối cướp đi linh phách họ và treo tại đây.

Dùng nhân quả tràn ngập “sát chướng” giữa họ và Tiêu Phục Huyên để phong ấn gốc thần mộc được Tiêu Phục Huyên che chở.

Khó trách!

Khó trách chiêu miễn xá của Tiêu Phục Huyên cũng không cách nào giải thoát cho những linh phách này. Mang theo nhân quả dày dặc trước mắt như vậy sao có thể giải thoát được cho họ. Nếu thật sự muốn cưỡng ép mà xuống tay, ắt hẳn phải xuống tay với Tiêu Phục Huyên trước.

Gương mặt Ô Hành Tuyết lạnh tanh trong chớp mắt.

Chàng thấy phút giây trống rỗng hiếm hoi hiện trên gương mặt anh tuấn và lạnh lùng cố hữu của Tiêu Phục Huyên, thấy Thiên Túc sáng trong như bạch ngọc thu kiếm về, lẳng lặng cầm chuôi kiếm và nhìn những linh phách bị trói đằng kia…

Trái tim Ô Hành Tuyết bị một thứ mỏng manh mà cô đặc cứa xuyên.

Lời tác giả:

Ngủ ngon QAQ

Cá:

Huhu tui vẫn chưa vượt qua được cú sốc là bộ này niên hạ a huhuhuhu