Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Đăng vào: 12 tháng trước
Xét về mức độ bi thương, việc mất mát một ai đó vốn không phải điều quá kinh thiên động địa trong thời bấy giờ. Mỗi ngày đều có người lìa khỏi thế gian, và không phải cái chết nào cũng rõ ràng minh bạch.
Nhóm đệ tử tiên môn kia không tìm được người mà cũng không dò ra nguyên cớ, đến cuối cùng chỉ đành đưa ra lời kết luận dễ được người ta chấp nhận nhất – tà ma quấy nhiễu.
Chắc hẳn là một tên tà ma ẩn náu hoàn hảo và chưa từng bị phát hiện đã âm thầm ăn mất chàng trai kia.
Bởi thế, vấn đề “tìm người mất tích” đã trở thành vấn đề “tìm tà ma ẩn náu”.
Để rồi tiếp sau, nó dẫn họ đến một kết quả hãi hùng…
Đến tận hiện tại, mỗi khi nhớ đến khung cảnh ấy, chủ quầy vẫn còn ớn lạnh cả thân thể, tê rần da đầu, ông mở giọng khô khan, “Ngài… ngài đã từng thấy phù dò ma các tiên trưởng thường dùng chưa, cái loại đốt giấy bùa thành tro rồi thả vào trong gió, gió sẽ cuốn tất cả tro ra ngoài và tụ lại ở nơi có vương hơi thở của tà ma.”
“Vào hôm đó, tôi đã chứng kiến số tro giấy kia bị thổi bay khỏi quán trọ của tôi ra ngoài. Nhóm tiên trưởng sợ đe doạ đến những người bên ngoài, nên giả vờ đi tuần hàng ngày hoặc dạo phố thông thường để men theo hướng tro giấy đi một vòng hết phố núi Lạc Hoa, rồi cuối cùng lại quay về quán trọ của tôi…”
Khi đó, ai nấy đều ngỡ ngàng nhìn lẫn nhau, tưởng do ở phố núi Lạc Hoa quá đông người dẫn đến việc khí của người sống dày đặc đã áp đảo tất cả khí tức của tất cả những thứ khác, nên khiến phù dò ma mất đi tác dụng.
Họ toan thu tro giấy lại thì thấy số tro xám bạc kia cuộn tròn lại và bám vào một người.
Người đó lại chính là cô con gái nhỏ của anh chàng bị mất tích kia.
Cô bé hãy còn nhỏ tí, tiểu nhị không nỡ thấy cô khóc lóc không ngừng nên đã ra chợ ôm về một đống đồ chơi để dỗ dành cô, không chỉ thế còn vào bếp hâm cho cô một chén chè táo tàu ngọt lịm.
Vào thời điểm đó, cô bé kia đang ngồi trước gian phòng đón khách nhà trọ, húp từng muỗng chè một.
Khi tro giấy bám trên người, cô giương mắt lên nhìn về phía mọi người và khẽ li3m khoé miệng.
Thoạt tiên, tất cả mọi người đều chết lặng, kế theo bỗng thấy sao vừa trớ trêu vừa khó lòng tin nổi…
Cô bé nhỏ tí này đã ăn chính người cha của mình?
Làm sao có thể…
Thế là nhóm người thuộc tiên môn kia lại thử một loại phù tìm hồn khác. Ban đầu, họ dùng phù tìm hồn này trên từng ngóc ngách ở phố núi Lạc Hoa để tìm chàng trai bị mất tích, song hoàn toàn trắng tay.
Lúc này, họ dùng lại loại phù tìm hồn ấy thì thấy nó lửng lơ trên không một hồi rồi cuối cùng rơi xuống cạnh chân cô bé kia.
Nếu phù tìm hồn không bị nhầm lẫn thì phần hồn phách còn vương lại của người bị mất tích thật sự nằm trên người cô bé kia…
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người lặng bặt như ve sầu vào đông.
***
Sau đó, nhóm tiên môn nọ dẫn cô bé kia rời khỏi, câu chuyện “vị khách biến mất không rõ nguyên do” cũng xem như đã giải quyết tròn vẹn.
Ông chủ quầy và tiểu nhị của quán trọ đều bị doạ một phen, lâm bệnh mấy ngày liền. Sau khi họ khỏi bệnh, mọi việc lại quay về guồng máy như thường lệ, họ cũng dần không nhớ đến chuyện đó nữa.
Cho đến năm sau, khi phố núi mới lên đèn mở chợ ít ngày, lại có chuyện xảy ra trong nhà trọ…
Vào hôm đó, một người với dáng vẻ thư sinh đi chung với thư đồng đến thuê phòng trọ, chàng ta nói cười niềm nở, trông vô cùng nhã nhặn khiêm cung.
Thế nhưng chỉ sau một đêm, cậu thư đồng chàng mất tích. Chuyện xảy ra giống hệt hai cha con lần nọ.
Chủ quầy tưởng như cơn ác mộng lại ập về lần nữa. Ông nhìn dáng vẻ “lo lắng nôn nao” của chàng thư sinh mà chỉ tưởng tượng đến hình ảnh một tà ma ăn uống no say li3m láp khoé miệng bên dưới lớp vỏ bọc da người kia.
Rồi cũng tương tự lần trước, ông mời mấy vị tiên trưởng đến, và chứng kiến họ lần lượt dùng phù dò ma rồi phù tìm hồn.
Kết quả không ngoài dự đoán, cả phù dò ma lẫn phù tìm hồn đều dẫn đến người thư sinh nọ.
Lúc bị tấm phù dán lên người, trên gương mặt nho nhã của chàng thư sinh hiện nét hoảng sợ kinh hoàng còn khiếp đảm hơn tất cả những người còn lại. Chàng điên cuồng phủi tro tàn của phù dò ma ra khỏi người mình, miệng liên tục hô “Không phải tôi” “Không phải tôi”, chàng ta hoảng hốt đến độ ngã xuống đất, mất hoàn toàn phong thái nho nhã.
Chủ quầy nhìn thấy cảnh tượng đó thì chợt nảy một ý nghĩ cực kỳ rùng rợn — nếu sự thật không phải viên thư sinh nọ che giấu đến kín kẽ mà chỉ là trót lỡ vô tình, thì có khi nào chàng ta đã bị thứ gì đó thao túng trong lúc mơ ngủ không? Và liệu có khi nào chàng ta vốn hoàn toàn bình thường, nhưng vì quán trọ có vấn đề nên mới dẫn đến sự tình như vậy hay không?
Ông nhớ đến lời khuyên trước đây của nhóm người tiên môn rằng chỗ ông đã chuyển từ đất phúc sang đất hoạ, chắc chắn sẽ phát sinh việc âm tà.
Nó khiến ông khiếp sợ khôn cùng, còn cảm thấy từng tấc đất dưới chân mình đều mang dáng vẻ ma mị dị thường.
Dù rằng những việc này chỉ xảy đến với khách, và suốt hai năm cũng chỉ có hai người bị thì cũng không tính nhiều nhặn cho lắm. Nhưng đâu chắc được sau này sẽ như thế nào, biết đâu có một ngày chuyện sẽ xảy đến với chính họ thì sao?
Đợt đấy, ngày nào ông chủ quầy cũng mơ thấy ác mộng, hoặc thấy cảnh mình bị tiểu nhị trong nhà trọ ăn, hoặc thấy cảnh mình ăn tiểu nhị trong nhà trọ. Mà cảnh tượng nào cũng khiến ông trằn trọc mất ngủ cả đêm.
Thế nên, ông không gắng gồng nữa mà lại nhờ tiên môn đến giúp đỡ.
***
“Thật ra họ rất niềm nở chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi, và cũng phái kha khá người có kinh nghiệm đóng giả làm khách ở lại quán trọ tôi hàng ngày,” chủ quầy kể với vẻ mặt rầu rĩ. “Thế nhưng ông trời thật muốn trêu ngươi tôi mà, người tiên môn đến thì không xảy ra bất kỳ sự cố nào. Một lần cũng không có, tất thảy đều gió êm sóng lặng.”
“Người ta bộn bề công vụ, còn phải dành thời gian để tu hành, đâu thể ở lì trong quán trọ tôi cả ngày được. Thế nên họ mới nghĩ ra một phương pháp chu toàn đôi bên,” chủ quầy chỉ xác người trên mặt đất. “Chính là nó…”
Đây là lần đầu tiên ông nhận ra, thì ra ngay cả tiên môn cũng dùng những phương thức thoạt nhìn không được quang minh chính phái cho lắm như “Đuổi thi” này.
Vào thời điểm đó, người trong tiên môn đã giải thích với ông rằng, “Nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì chúng tôi cũng không làm vậy đâu. Có lẽ ông chủ còn chưa biết, xác người nhạy cảm với tà ma hơn người sống chúng ta rất nhiều, sử dụng còn hiệu quả hơn những loại như phù dò ma. Nếu có tà ma vào nhà trọ của ông thì chắc chắn nó sẽ nhận ra. Nên dùng nó có thể ngăn cản những việc tương tự lúc trước phát sinh.”
“Nhưng sau đó thì sao?” Chủ quầy nghe vậy cũng chưa cảm thấy thấy an tâm tuyệt đối. “Đâu thể chỉ cản lại, nhỡ như cản không được thì sao!”
Người tiên môn trả lời, “Trên người nó có phù chú, nếu có kẻ động thủ ở đây thì dù cách xa ngàn dặm chúng tôi cũng sẽ biết. Một khi nhận được tin sẽ cử người đến đây ngay lập tức. Dù có là tà ma hay hung hoạ gì đi chăng nữa, có thể khẳng định đó là lúc hơi thở chúng nồng đậm nhất, nên sẽ dễ dàng tìm ra dấu vết. Đến khi đó để xem xem rốt cuộc chỗ nào trong khu đất nhà ông là đất hoạ, và lý do vì sao nó lại trở thành đất hoạ.”
Dù các vị tiên môn nhiều lần cam đoan rằng họ đã xử lý xác người này tươm tất rồi, hoàn toàn không giống gì âm thi mà bọn tà ma ngoại đạo hay dùng đâu. Nhưng ông chủ quầy vẫn bất an trong lòng và nghi ngờ đôi phần.
Theo lời dặn dò của nhóm tiên trưởng, ngày ngày ông để xác người kia bên trong cỗ quan tài, rồi đặt quan tài lên gác mái trên tầng cao nhất, đồng thời dán một số lượng kha khá phù chú niêm phong trên nắp quan tài.
Ông cũng dặn dò tiểu nhị trong nhà trọ phải nhớ thường xuyên thay mới số bùa chú đó để tránh trường hợp quan tài bị niêm phong không kín, xác người bên trong xổng ra gây loạn.
***
Cứ thế qua hai năm, không còn tai hoạ mới nào xảy ra trong nhà trọ nữa, xác người nọ cũng nằm yên bên trong chứ không lật nắp quan tài.
Con người chính là thế đấy, sớm lành thẹo chóng quên đau.
Dần dà, ông chủ quầy lại lần nữa cảm thấy cái gọi là đất hung gây hoạ chẳng qua cũng chỉ là nhất thời. Người ta thường nói tiểu vận ba năm, đại vận mười năm, cho dù lúc trước có kém may mắn thì cũng đến lúc thời thế đổi thay thôi.
Tiểu nhị nhà trọ đã ám mùi tử thi, bản thân ông trằn trọc sưng cả bọng mắt, rồi cuối cùng cũng được ngon giấc. Thế nhưng tình hình kinh doanh của nhà trọ không cách nào cứu vãn được.
Mặc dù ai cũng kín tiếng hai tai hoạ kia, không lan truyền lung tung bên ngoài phố núi Lạc Hoa, song nhà trọ của ông vẫn ngày một vắng vẻ, khách đến mỗi lúc một ít.
Sau hai lần tai hoạ kia, chủ quầy và tiểu nhị quán trọ đã tạo thành một thói quen xấu…
Nếu khách đến đơn lẻ thì họ tiếp đón vô cùng niềm nở. Còn nếu có hai người đi cùng nhau thì họ cực kỳ miễn cưỡng và lo lắng, sợ rằng ngủ dậy một giấc rồi bỗng dưng lại có một người biến mất.
Chủ quầy nhìn lướt qua Ô Hành Tuyết với vẻ mặt khiếp sợ rồi nhanh chóng thu tầm mắt về, “Ngày hôm trước hai người đến ở trọ, tôi đã sợ chết khiếp rồi, thật sự là sợ chết khiếp luôn đó! Cả đêm hôm đó tôi không chợp mắt được tí nào, mà cũng không dám mở mắt ra, tôi cứ lo đến đêm sẽ có sự cố.”
Chủ quầy còn chưa dám nói ra một chuyện — ông ta thật sự vểnh tai nghe lén tình hình bên trong phòng khách suốt cả đêm. Chẳng qua, đêm hôm đó trôi qua thật bình yên, ông không nghe thấy một chút âm thanh nào, thậm chí không có cả tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, hay bất cứ tiếng động nào khác.
Ông đã từng ngờ rằng hai vị khách nọ đã đặt cấm chế hay kết giới gì đấy quanh căn phòng.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, ông đứng sau quầy đợi chờ hai vị khách kia rời phòng bước xuống sảnh.
“Khi thấy cả hai người đều toàn vẹn trở xuống, tôi nhẹ nhõm cả người.” Chủ quầy thở dài nói, rồi tiếp tục với giọng buồn rầu, “Cho nên, rốt cuộc tại sao hai người còn phải quay trở lại làm gì, nếu không ở thêm một đêm này thì ngài đã không…”
Chủ quầy chất chứa bao ngao ngán trong lòng, đến khi tuôn trào hết nửa mới sực nhận ra mình vừa nói gì. Ông ngưng bặt giọng, dè dặt ngước nhìn.
Đối diện là đôi mắt sâu thẳm của Ô Hành Tuyết đang nhìn ông. “Ta đã không thế nào?”
Chủ quầy căng thẳng nuốt nước bọt, có thêm một trăm lá gan nữa ông cũng không dám nói tiếp.
Nhưng dù không nói lời nào, Ô Hành Tuyết vẫn hiểu ông đang ám chỉ điều gì.
Ông đã kể rất nhiều chuyện — kể rằng cô bé kia gặp hoạ ở nơi này và ăn thịt cha ruột mình vào nửa đêm; kể rằng viên thư sinh kia gặp hoạ ở nơi này và ăn thịt thư đồng của mình vào nửa đêm.
Giờ đến phiên Ô Hành Tuyết cũng tương tự như vậy. Theo góc nhìn của ông chủ quầy, đây cũng đơn thuần là một tai hoạ dẫn đến thảm kịch người nhà ăn thịt nhau mà thôi.
Trong phút chốc, Ô Hành Tuyết cảm thấy phi lý cực độ, phi lý đến mức chàng muốn bật cười thành tiếng.
Không thể nào, mình không hề bị điên.
Chàng nghĩ thầm.
Nhưng chẳng mấy chốc, chàng lạnh cả lòng bởi một ý nghĩ cực kỳ phi lý trong những điều phi lý nọ…
Vì chàng đích thực là tà ma.
Mà tà ma không màng đúng mực — Tang Dục ngay phút trước nương nhờ tinh khí con người để sưởi ấm xoa dịu bản thân, rồi ngay giây phút tiếp theo đã uống sống máu người kia. Vân Hãi nguyên là tiên cũng không tránh khỏi mất kiểm soát và hành động bừa bãi.
Còn mình thì sao?
Ô Hành Tuyết nghĩ thầm.
Mình từng có những lúc như vậy hay không? Mình từng mất kiểm soát rồi sao? Còn từng làm chuyện gì tương tự? Và cả…
Tiêu Phục Huyên có từng nhìn thấy không?
Thật ra, chàng cũng không tin rằng đường đường là Thiên Túc thượng tiên lại có thể biến mất tăm và vĩnh viễn không bao giờ trở lại trong một quán trọ nhỏ, những lời đồn kia không khiến chàng sợ hãi.
Chỉ là, chàng bất giác mong mỏi được gặp đối phương, mong mỏi khôn cùng.
Ý nghĩ này chỉ vừa loé lên, bỗng có tiếng bước chân ồn ào vang lên ngoài cửa phòng. Một đống tro giấy lùa vào bên trong và tập trung bên người Ô Hành Tuyết.
Có lẽ tà ma khí quá mãnh liệt nên số tro bụi kia còn b ắn ra tia lửa lập loè.
Một nhóm người vận trang phục đệ tử đồng màu đuổi theo số tro kia chạy vào phòng, họ búi cao tóc bằng phát quan treo lụa dài, mỗi người đều cầm kiếm trong tay, trên vỏ kiếm bạc khắc một con dấu tròn sắc đỏ với chữ “Phong” bên trên.
Đây là nhóm tiên môn thường được mời đến phố núi Lạc Hoa, người nhà họ Phong.
Dẫn đầu nhóm là một cô nương với gương mặt sáng láng, nàng lên tiếng, “Xác người im lìm không cử động một lúc rồi, ắt hẳn đã chế ngự tà ma kia phải khuất phục r…”
“… rồi.”
Vừa bước vào phòng, họ thấy ngay xác người “im lìm không cử động” trên mặt đất và tà ma “bị khuất phục” đang cầm kiếm trên tay.
Tà ma nọ có chất giọng mơn man như làn gió, nhưng lời nói ra càng nghĩ càng đáng sợ, “Phiền các vị giúp ta đào ba thước đất tìm một người, không tìm được thì đừng về.”
❄︎
Lời tác giả:
Ngủ ngon ~
Cá:
Tuyết Nhi: nhớ chồng rồi, trả chồng đây!!!! (⇀‸↼‶)