Đăng vào: 11 tháng trước
Không tính đến hai người mới, ở đây toàn là những du khách từng trải, có kinh nghiệm rất phong phú trong việc vượt qua các cấp độ. Cho dù quản gia có đuổi theo và chặn lại, cũng ít nhiều tìm thấy một vài manh mối.
Kiệu Hoa thả con săn sắt, bắt con cá rô, các du khách bắt đầu nói không ngừng.
Trong đám người thì có Đường Nghiên Tâm tìm được là nhiều manh mối nhất, nhưng những người khác cũng có thể đưa ra bổ sung. Vấn đề xếp hạng người thừa kế của nhà họ Nguyễn cuối cùng cũng đạt được giải mã một cách chính xác, con ruột của Nguyễn lão gia chỉ một trai một gái, con trai chính là thiếu gia Nguyễn Thập Nhất, còn con gái là Thất tiểu thư. Xếp hạng của con cái được chia riêng nam và nữ, mỗi người một hàng.
Rõ ràng tuổi của Thất tiểu thư so với thiếu gia Thập Nhất nhỏ hơn, phải là em chứ không phải là chị. Nếu như nói Thất tiểu thư biến thành một đứa trẻ sau khi chết, vậy thì cũng không đúng. Khi gia đình nhà họ Nguyễn vẫn còn sống, vợ của thiếu gia Thập Nhất gọi Thất tiểu thư là “tiểu Thất”, rõ ràng là bởi vì số tuổi của hai người họ lớn hơn, Thất tiểu thư là em gái của bọn họ.
Như vậy thì đúng rồi…
Tại sao Thất tiểu thư lại là hàng thứ bảy? Bởi vì khi người vợ thứ hai của Nguyễn lão gia sinh ra con gái, thì ông ta đã nhận nuôi sáu cô con gái khác.
Hành động thật sự đáng ca ngợi!
Tiêu phí thời gian một ngày, chỉ để làm rõ mối quan hệ của các thành viên trong gia đình nhà họ Nguyễn. Quá trình đơn giản hóa rồi lại phức tạp hóa một việc vốn dĩ đơn giản! Tốn công vô ích!
Những thứ đã biết hiện nay cùng với bộ đồ sưu tập mà ông Nguyễn thích nhất không hề liên quan đến nhau.
Khi sắp đến mười giờ, Bươm bướm đầy màu sắc và Lộ Tầm Nhất đứng lên. Dựa theo sự sắp xếp trước đó, một người vào biệt thự, một người đợi ở cửa sắt. Chẳng trách Bươm bướm đầy màu sắc muốn tự mình vào biệt thự, mà không để Lộ Tầm Nhất đi mạo hiểm—Tốc độ của cô ta rất nhanh! Thậm chí còn nhanh hơn so với Lộ Tầm Nhất, khi dùng hết sức để chạy chỉ có thể nhìn thấy một dư ảnh.
Bươm bướm đầy màu sắc là người có loại năng lực thiên phú về tốc độ. Kế hoạch của Heo Nhỏ cho dù thành công, cũng chỉ có tác dụng đối với cô ta.
Cô ta có thể ở biệt thự tránh được quản gia, Lộ Tầm Nhất lại không làm được.
Sau khi tiếng chuông vang lên, Bươm bướm đầy màu sắc giống như một cơn gió từ biệt thự bay vào Nguyễn Thất Quán, hét lên: “Ở lại trong biệt thự cũng vô dụng, muốn tan chảy giống nhau à.”
Lúc này du khách đều không muốn vào phòng, nghe được những lời này trong lòng như hẫng một nhịp.
Lộ Tầm Nhất thấy Bươm bướm đầy màu sắc đã chạy đến chỗ tiền sảnh, buông tay đang nắm cửa sắt ra, nhanh chóng chạy đến hình tròn ở đại sảnh.
“Mau vào phòng đi!”
Đường Nghiên Tâm và Tiêu Hữu Phàm đều đang đứng đợi anh ở ngoài cửa phòng. Nghe được những lời đó, Đường Nghiêm Tâm không nói gì, quay người về phòng.
Tiêu Hữu Phàm lại không muốn đi vào.
“Như này cũng không được, chúng ta nên làm gì đây? Anh Lộ, anh nói gì đó đi.”
Lộ Tầm Nhất lại cười lên: “Làm gì, sao lại bày ra biểu cảm này, giống như anh nhất định sẽ bị quái vật tấn công vậy. Anh cảm thấy Áo Tang nói rất có lý, tối nay đã có người chết rồi, đêm nay sẽ không có ai bị tấn công. Cho dù có thứ gì đó bước vào phòng, anh cũng không phải người sẽ khoanh tay chịu chết. Có phải do anh đã lâu không ra tay, nên em thật sự coi anh như nam bảo mẫu? Năng lực thiên phú của anh em cũng hiểu rõ, dù không gi ết chết được vong linh, nhưng trì hoãn đến khi bình minh thì không vấn đề gì. Yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Em nhìn Đường Đường xem, em ấy có lo lắng gì đâu.”
Tiêu Hữu Phàm vẫn muốn nói, nhưng thấy Lộ Tầm Nhất đi vào phòng, khua khua tay với anh.
“Tin tưởng anh một chút được không?”
Tiêu Hữu Phàm chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa của đồng đội khép lại, để anh ở lại đó đập vào tường như trút giận.
Kết quả cửa phòng bên cạnh mở ra, Đường Nghiên Tâm nhô cái đầu đen xì ra, khuôn mặt nhỏ ngước lên nhìn khinh bỉ: “Vào phòng, còn ồn ào nữa thì giế t chết anh!”
Tiêu Hữu Phàm: “…”
Các người đều là thần, chỉ có tôi coi trọng sự việc!
Đợi đến khi vào trong phòng mới nhận ra: Sự lạnh nhạt của anh Lộ quá giả, còn sự nóng nảy của Đường Đường quá chân thực. Nghĩ đến đây, càng thêm lo lắng. Hận năng lực thiên phú vô dụng trong khu vực này của bản thân, hận bản thân không thể giúp được gì.
……
Đường Nghiên Tâm ngồi bất động trên ghế quý phi, hai thanh đao đặt bên cạnh. Tùng Cách và cô nói chuyện với nhau, nhưng lại phát hiện trái tim của bạn tốt tối nay không đặt ở chỗ này.
[Dựa theo quy tắc, đêm nay sẽ không có thứ gì bước vào phòng của chúng ta.]
Đường Nghiên Tâm: Tôi biết.
[Đừng có bảo là cô đang lo lắng cho loài người phòng bên cạnh đó nhé?]
Mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng Tùng Cách lờ mờ cảm thấy mình đã nắm bắt được trọng điểm… Một vong linh cũng sẽ lo lắng cho loài người sao? Trong tình huống mà nỗi ám ảnh giữa con người và vong linh không có liên quan gì đến nhau này? Không thể tưởng tượng được, vong linh nghe được sẽ cảm thấy buồn cười.
Đường Nghiên Tâm trợn mắt: Hừ, ai sẽ lo lắng cho loài người chứ.
Chắc vẫn có mong muốn khác chăng!
“Lộc cộc lộc cộc…”
Phòng bên cạnh vang lên tiếng bước chân.
Tùng Cách: […]
Đường Nghiên Tâm: “…”
Cô gái miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật không quan tâm đ ến sự xấu hổ, cơ thể tiến gần lại bức tường sát vách chung, lắng nghe âm thanh trong phòng của Lộ Tầm Nhất. Trong lòng nghĩ: Sớm hơn mười phút so với hôm qua! Cô tin Kiệu Hoa sẽ không nói dối về thời gian, nói cách khác thời gian quái vật đến mỗi ngày đều không cố định.
Thực ra không cần tiến lại gần bức tường cũng có thể nghe thấy tiếng động phòng bên cạnh, giống với lời nói của Kiệu Hoa, ngay cả những âm thanh cực nhỏ truyền tới đều giống như là bị phóng to lên nhiều lần. Nếu cô ta có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp của Cái Chiếu, thì Đường Nghiên Tâm đương nhiên cũng có thể nghe thấy tất cả tiếng động trong phòng Lộ Tầm Nhất, theo đó mà suy đoán hành vi cử chỉ của hai bên.
Có hai con “quái vật”…
Lộ Tầm Nhất chắc chắn sẽ phát hiện ra bọn họ ngay lập tức, đợi bọn họ đến gần mới phản kháng. Có kỹ thuật trị liệu bằng năng lượng sinh mệnh đối với vong linh mà nói là một chất ức chế, hiệu quả sau khi được nâng cấp càng mạnh mẽ hơn, có thể trực tiếp làm tổn thương vong linh—năng lượng sinh mệnh hiển nhiên có thể trừ khử vật hắc ám.
Kết quả là vô ích! Hai con “quái vật” vẫn duy trì tốc độ ban đầu, dần dần đến gần Lộ Tầm Nhất.
Kế tiếp là âm thanh đánh nhau.
Lộ Tầm Nhất không phải là người bó tay chịu chết.
Trận đánh dừng lại, chỉ duy trì trong thời gian mười mấy giây. Đường Nghiên Tâm cau mày, cảm thấy nghiêm trọng. Lộ Tầm Nhất đã là người xuất sắc nhất trong số các du khách, bình thường ít khi ra tay không đại biểu cho việc sức chiến đấu của anh ấy kém. Đụng phải thứ ở trong phòng, anh lại gần như không có sức phản kháng, chỉ có thể chứng minh thứ anh ấy gặp phải là cái chết bắt buộc …
Như vậy thì Đường Nghiên Tâm ra tay cũng không làm gì được.
“Mắt trên cơ thể quá nhỏ, rót không vào!”
Một tiếng nói thô kệch pha lẫn vẻ phiền não, một giọng nói khác tiếp tục vang lên.
“Chết vẫn cắn chặt răng… vậy thì xé nát miệng hắn ta ra. Thứ chúng ta tìm là hũ tro cốt, không cần tay chân, phải chặt bỏ… Cái bụng này cũng không đủ to, phải mở rộng ra, phải tròn và trống rỗng hơn mới có thể đựng được càng nhiều.”
Từ đầu đến cuối Lộ Tầm Nhất không phát ra một chút âm thanh nào.
Sắc mặt Đường Nghiên Tâm hoàn toàn đen kịt, bởi vì phẫn nộ mà không duy trì được hình dạng con người.
Tùng Cách thấy bộ xương trong thân thể cô thoắt ẩn thoắt hiện – Đó là nguyên hình của cô, bộ xương giống như là ngọc thạch trơn bóng trắng tinh không tì vết.
Trong khoảnh khắc đó Đường Nghiên Tâm kéo cửa ra, Tùng Cách không thể tin được: Một vong linh thật sự muốn liều lĩnh muốn loại bỏ nguy hiểm đi cứu loài người, đừng nói cái gì mà bạn đồng hành! Vong linh không cần có bạn đồng hành!
Không thể tưởng tượng nổi, lại vừa khiến con người ta phải chấn động.
Anh ta không ngăn cản Đường Nghiên Tâm, mà là cố gắng giúp đỡ.
“Bùm.”
Đường Nghiên Tâm đá một cú vào giữa cửa phòng Lộ Tầm Nhất, cho dù là một bức tường dày, dùng sức mạnh lớn như vậy cũng phải đổ! Kết quả cánh cửa không hề di chuyển một chút nào, khi ra trận thanh đao có thể xẻ đôi Boss khu vực, nhưng lại không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên cửa.
Không thể mở được cửa… Vậy chẳng phải là…
Đường Nghiên Tâm đứng ở bên ngoài không có cách nào nghe được động tĩnh bên trong, động tác quá mạnh dẫn đến tốc độ tan chảy cơ thể càng nhanh, rất nhanh dưới chân đã tụ lại thành một bãi nước.
[Tiếp tục gõ, động tác của quái vật sẽ chậm hơn, bọn chúng khá kiêng dè âm thanh gõ cửa.]
Trong cơn giận dữ, Đường Nghiên Tâm không phát hiện, hai thanh đao giờ chỉ có một thanh trong tay, một thanh đao khác ở lại bên trong phòng, để nghe tiếng động của Lộ Tầm Nhất.
Hiệu quả cách âm của Nguyễn Thất Quán có thể gọi là vô cùng kì diệu, âm thanh bên trong phòng Lộ Tầm Nhất, hai căn phòng trái phải có thể nghe vô cùng rõ ràng. Đường Nghiên Tâm đứng trước cửa phòng Lộ Tầm Nhất, dùng một trăm phần trăm sức lực, âm thanh gõ cửa trước sau vẫn rất nhỏ. Tiêu Hữu Phàm không ra ngoài xem, các du khách khác cũng không ra, rõ ràng là không nghe thấy tiếng gõ cửa.
… Điều này có hơi kỳ lạ.
Rất nhanh sau đó, Đường Nghiên Tâm không còn tâm trí nghĩ đến điều này nữa. Hộp sọ của cô đã dần lộ ra bên ngoài, bắt đầu chậm rãi tan chảy.
Hai phút rưỡi!
… Hơi chóng mặt!
[Đường Đường, tiếp tục như vậy không được đâu, trở về phòng trước đi.]
Giọng nói của Tùng Cách giống như truyền đến từ một nơi rất xa, nghe không được rõ ràng.
“Tôi vẫn có thể kiên trì thêm một lúc nữa, bọn họ vẫn có thể di chuyển sao?”
[Vẫn có thể di chuyển… nhưng càng ngày càng chậm.]
Ba phút mười một giây.
[Dừng rồi! Bọn họ dừng hoạt động rồi!]
Đường Nghiên Tâm được Tùng Cách bế vào phòng, bộ phận bị tan chảy dần dần khôi phục lại. Sau khi ý thức của cô tỉnh táo lại, việc đầu tiên nghĩ đến là Lộ Tầm Nhất vẫn luôn không phát ra tiếng. Chính vào lúc này, truyền đến tiếng gõ vào tường.
Ám hiệu giao ước của ba người. Tạm thời an toàn!
Đường Nghiên Tâm dựa vào sofa mềm mại. Bỗng nhiên, cô đứng thẳng lên. Cô phát hiện ra một chuyện!
“… Tùng Cách, tay tôi cầm đao tan chảy rất chậm.”
Tại sao vậy?
Mười phút sau, phòng bên cạnh lại có tiếng động.
Đường Nghiên Tâm trèo lên tiếp tục gõ cửa, đao dính chặt vào phía sau cô. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng lần này khiến cô kiên trì được thêm hai mươi giây. Sau hai lần, cô liền biết, hai thứ kia không thể đuổi đi được.
Gõ cửa ba phút mười giây, khi đạt đến giới hạn của cô, hai thứ kia sẽ tạm thời dừng lại.
Mỗi lần có thể tạm dừng trong 10 phút, rồi lại quay lại vòng tuần hoàn đầu tiên.
Không ngừng tuần hoàn.
Liên tục tuần hoàn.
Đầu tiên là tan chảy rồi lại khôi phục lại tan chảy rồi lại khôi phục, đau khổ lặp đi lặp lại… rồi lại khỏe lại. Cứ từ từ như vậy, mạnh mẽ như Đường Nghiên Tâm cũng có chút tê liệt, tất cả vong linh đều hỗn loạn.
… Mãi đến khi thời gian gần đến 6 giờ.
Đột nhiên, cửa bị mở ra. Lộ Tầm Nhất lảo đảo đi ra ngoài, thấy cái trán hói của Đường Nghiên Tâm vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sau khi tan chảy, đôi mắt sáng đến phát sợ.
“Đối với em anh đã không còn tác dụng gì rồi, em còn cứu anh làm gì?”
Khi Đường Nghiên Tâm ở rạp chiếu phim thời gian, thì đã không cần phải bình tĩnh tăng BUFF để đối phó với Boss khu vực nữa. Còn giúp đỡ che giấu thân phận… Bây giờ Đường Nghiên Tâm đã có thể giả vờ làm con người một cách hoàn hảo, Tiêu Hữu Phàm vẫn còn một chút tác dụng.
Vứt bỏ một nam bảo mẫu không thể cho con bú cũng chẳng có gì đáng tiếc…
Đường Nghiên Tâm tuyệt đối không nghĩ tới, vất vả cứu người rồi còn phải chịu đựng sự chất vấn, câu hỏi khiến cô chết lặng.
Lộ Tầm Nhất đúc kết: “Quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp!”
Đường Nghiên Tâm: “…” Không chỉ một mình cô học được cái xấu từ Tiêu Hữu Phàm, mà ngay cả Lộ Tầm Nhất cũng học từ anh ta một đống thói xấu rồi.
Có hai giọt nước rơi xuống trên tay cô???
Đường Nghiên Tâm muốn ngẩng đầu lên nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, lại bị Lộ Tầm Nhất ấn đầu vào trong cái ôm.
???
Tật xấu gì vậy trời?
=…=
[Tình anh em bất diệt, tôi ghen tỵ rồi đó!]
[Em gái tốt quá rồi…]
[Trái đất livestream, lừa tôi nuôi em gái???]