Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 181
Quân Khương Lâm hứng thú nhìn ngoài cửa, thật sự không biết vị nhân huynh này đên thăm mình mang theo lễ vật gì mà cần phải “Khiêng” đây, rốt cuộc là đồ gì nhỉ?
Hai người khiêng hai cái thùng lớn, hì hục tiến vào. Nhất thời, phòng ngủ Quân Khương Lâm hoàn toàn bị lấp đầy bởi ba thứ quái vật lớn là Đường Nguyên cùng hai cái thùng lớn, cơ hồ ngay cả đặt chân cũng không có, phải nâng hai đầu gối ngồi chồm hổm trên ghế.
Đường Nguyên phất tay cho bọn hắn lui ra ngoài, hắc hắc cười, có vẻ thần bí mở thùng gỗ ra, cười gian nhìn nhìn Quân Khương Lâm, lúc này mới né người qua một bên để Quân Khương Lâm nhìn, hắn vừa nhìn xòng cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh.
Bên trong cư nhiên là thuốc chữa thương cao cấp, từng lọ, từng bao… đóng gói tinh xảo, vị thuốc đông y xông vào mũi, vừa thấy là biết giá trị không thấp; Quân Khương Lâm thật sự hoài nghi, mập mạp này có phải hay không gom hết thuốc bắc trong thành về đây?
Dược vật này, nếu là người bình thường bị thương, đúng là rất hữu dụng, rất có lợi, thậm chí trong đó có một số loại cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, nhưng vấn đề chính là… Quân Khương Lâm không giống với những người khác a, hắn hoàn toàn không cần những thứ này!
Mấy thứ này đối với Quân Khương Lâm mà nói, giống như một đống rác rưởi lớn! Toàn đồ vô dụng!
R3n rỉ một tiếng, Quân Khương Lâm hữu khí vô lực nói:
– Mập mạp à, thật sự là làm khó ngươi rồi, những vị thuốc ngươi mang đến cho dù cả đời này ta mỗi ngày bị thương bảy tám lần, sống đến một trăm tuổi cũng đủ dùng, ngươi đây là không phải đến thăm mà chính là đến nguyền rủa ta chịu thêm vài lần bị thương á…
Đường Nguyên khép cái hòm gỗ này lại, dương dương tự đắc nói:
– Tam thiếu gia, ngươi thử nói xem thủ đoạn của ca ca ta thế nào? Phàm là nơi nào có thuốc trị thương trong Thiên Hương thành, cho dù là thánh phẩm, tuyệt phẩm, toàn bộ đều ở trong rương này!
Nói xong, đột nhiên lộ vẻ thần bí ghé vào bên tai Quân Khương Lâm, lén lút nói:
– Tam thiếu, tầng dưới cùng kia, chính là thứ ta hao tâm tổn huyết mới lấy tới tay, thứ tốt có thể gặp mà không thể cầu đó. Ngươi phải giấu cho cẩn thận đấy.
– Là cái gì vậy?
Quân Khương Lâm có chút hứng thú, nhíu mày, hỏi.
Đường Nguyên liếc liếc mắt một cái, bỉ ổi cười, mới đè thấp âm thanh nói:
– Dưới cùng là thứ ngươi cảm thấy hứng thú nhất, là Liệt Nữ bảo, Hoan Nhạc thảo, Thục Nữ dâm, Trinh Phụ Đảo, Kim Thần Thương, Bất Đảo Côn, Thống Xuyên Tường, Điếu Bách Cân,…
– Dừng! Dừng dừng lại!
Quân Khương Lâm đau đầu một trận, nói:
– Toàn đồ vớ vẩn! Cái gì … mà cái Điếu bách cân là loại xuân dược chi?
– Điếu Bách Cân à, hắc hắc hắc…
Đường Nguyên dâm tục cười, phe phẩy tay trước mặt Quân Khương Lâm, thấp giọng nói:
– Tác dụng của nó là, chỉ cần ăn vật kia, ước chừng ngươi có thể nâng liên tục được một trăm cân … Uhm thì, nói chung là loại xuân dược rất tốt.
Đường mập có vẻ rất hiểu biết về mảng này, Quân Khương Lâm nghe hắn gọi ra một câu “xuân dược”, không cần giải thích thêm hắn cũng hiểu được tác dụng của mấy loại “Thuốc” này.
– Mịa! Ngài tha mạng cho tiểu nhân đi, đừng ở chỗ này làm hỏng ta!
Quân Khương Lâm một trận đau đầu nói tiếp:
– Nhanh nhanh mang đi! Nếu để cho gia gia nhìn thấy, phỏng chừng sẽ xẻo cái kia của ta mất. Ta còn muốn duy trì nòi giống đó! Ngươi đừng hại ta!”