Chương 90: Cầu hôn

Gần Lắm Nhưng Được Không

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đến Phong thị, Tử Đằng từ trên xe bước xuống được Nguyệt Nhi dìu vào bên trong. Nhưng khi bước vào, Tử Đằng thấy có gì đó rất lạ. Hôm nay không phải là ngày nghỉ mà người khác đi đâu hết rồi. Đại sảnh không thấy bóng dáng của một nhân viên nào cả. Trái ngược lại sự ngỡ ngàng của cô, Nguyệt Nhi nhanh chân kéo Tử Đằng ra giữa sảnh lớn.

Đột nhiên mọi người ở đâu ra, trên tay là pháo giấy và bóng bay, họ vây quanh Tử Đằng rồi bắn pháo giấy vừa chúc mừng cô.

“Thư kí Kim, chúc mừng cô được thăng chức.”

Tử Đằng ngơ ngác tại chỗ, không hiểu hôm nay loi người bị làm sao nữa. Chẳng lẽ họ biết cô và anh sắp kết hôn. Nhưng hai người vẫn chưa nói ra ngoài mà.

Chưa kịp hết bất ngờ, Tử Đằng từ xa đã thấy Lãnh Hàn trên tay cầm một bó hoa hồng lớn đang dần bước tới chỗ của cô. Những nhân viên khác biết thân biết phận liền mở ra một lối đi lẻ giữa cho anh đi. Hôm nay anh cho cô quá nhiều bất ngờ, ngay lúc này, anh đang đứng trước mặt của cô, nở một nụ cười hiếm mà ai thấy được, đó là nụ cười của sự hạnh phúc. Vì bây giờ anh đã chính thức cầu hôn cô.

Mọi người ở đây đều đứng cách xa binh họ, để tránh khiến Tử Đằng ngại ngùng nhưng đủ để họ có thể nhìn thấy được khung cảnh hết sức lãng mạn này.

Lãnh Hàn hôm nay mặc cho mình bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng. Anh quỳ một chân xuống, lấy trong túi quần tây một chiếc hộp màu đỏ. Mở ra là một chiếc nhẫn kim cương mà anh đã đặt trước. Chiếc nhẫn DR, mỗi một người chỉ được mua một chiếc duy nhất trong đời.

“Tử Đằng, trước đây anh luôn nghĩ phụ nữ luôn tỏ ra yếu đuối để người khác thông cảm. Nhưng từ khi sự xuất hiện của em đã làm thay đổi cả cuộc đời anh. Một cô gái hoàn toàn độc lập, mạnh mẽ, tuy kiêu ngạo nhưng có lúc yếu đuối. Tử Đằng, anh yêu em. Gả cho anh được không.”

Tử Đằng bất ngờ nhìn anh, cô cũng không thể biết được rằng trong một tuần qua anh đã lên kế hoạch cho màn cầu hôn này. Từ khi biết chuyện của hai người, mọi người trong công ty đều nháo nhào lên để giúp anh chuẩn bị mọi thứ. Cô cảm động mà không thể thốt lên lời. Tuy anh không phải là người lãng mạn, nhưng vì để cô có một gia đình thực sự mà anh đã làm mọi việc. Cô kìm nén lại cảm xúc mà đưa tay ra chạm vào tay của anh mà nói.

“Em đồng ý.”

Mọi người xung quanh đều reo hò cả lên, cuối cùng thư kia Kim của họ lại là người làm tan chảy trái tim lạnh giá của Phong tổng, sau này cũng trở thành bà chủ của họ. Lãnh Hàn đứng dậy, đeo nhẫn vào ngón áp út.

“Hôn đi. Hôn đi.”

Mọi người đứng xung quanh đều hò lên. Tử Đằng có chút xấu hổ. Nhưng Lãnh Hàn cũng không để tâm mấy, vòng tay qua eo của cô kéo sát vào lòng, đặt lên môi của cô một nụ hôn hạnh phúc. Vậy là từ bây giờ cô đã chính thức là vợ của anh, là lão bà sẽ đi cùng anh đến cuối đời.

Sau nụ hôn kéo dài, ai ai cũng vỗ tay chúc mừng cho hai người, mong họ sau này có thể hạnh phúc mãi mãi. Đột nhiên mọi chuyện diễn ra bất ngờ quá, xém nữa Tử Đằng quên mất chuyện quan trọng. Cô ghé vào tai của Lãnh Hàn mà nói.

"Hàn, em thông báo với anh một tin. Em mang song thai, có hai đứa lận đấy."

Đột nhiên mọi người im lặng, Lãnh Hàn cũng đơ luôn tại chỗ. Anh vừa nghe thấy gì, vợ anh mang song thai, vậy chẳng phải anh sắp có một cặp song sinh rồi hay sao. Mọi người lại vỡ òa lần nữa. Họ giờ mới biết cô mang thai, đã vậy còn là một cặp song sinh. Lãnh Hàn vui quá, liền ôm lấy vai cô mà hỏi.

"Thật sao, em mang song thai. Hay quá, vậy là chúng ta sắp có một cặp song sinh rồi. Tử Đằng, em lợi hại thật đấy"

Tử Đằng gật đầu, không ngờ anh còn vui hơn cả cô. Ai mà trả biết khi được làm bố thì vui thế nào, mà bây giờ cô còn mang thai một cặp, niềm vui còn được nhân đôi.